Ta Là Chí Tôn - Chương 307: Huyết mạch Phượng Hoàng?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Ta Là Chí Tôn


Chương 307: Huyết mạch Phượng Hoàng?!


Lão đại, không nên a!

Đông Thiên Lãnh cầu khẩn:

– Ta cũng không có cách nào khác! Đây là gia tộc đưa cho ta… Ta cũng không có biện pháp gì a. Lão đại… Cho ta một cơ hội, thử chút được chứ?

– Lăn ra ngoài! Mang theo chim của ngươi, xéo nhanh lên!

Vân Dương không nói hai lời, không chút lưu tình trực tiếp Hạ lệnh trục khách.

Ngươi đưa cái thứ này đến nhà của ta, đến cùng là có ý gì?

Muốn cho con chim này ăn, có phải ngươi còn muốn chuyển vài cỗ tử thi hôi thối đến nhà ta hay không?

Cao thủ Đông gia cũng chỉ đành câm nín.

Cái gì gọi là gia tộc đưa tới?

Từ xưa đến nay, làm gì có gia tộc nào thất đức đến mức này? Làm gì có nhà nào lại làm ra cái chuyện rảnh rỗi như vậy?

Ra ngoài nhặt Quỷ Diện Ưng về bồi dưỡng?

Chuyện này rõ ràng là tên gia hỏa Đông Thiên Lãnh mấy ngày nay rảnh rỗi đi thị trường huyền thú thăm quan, kết quả là bị người ta lừa mua một quả trứng, sau khi ấp ra mới phát hiện là Quỷ Diện Ưng.

Con hàng này lại nhất quyết muốn đưa đến cho Vân Dương quan sát, thử vận may…

Cái này rõ ràng không liên quan tới gia tộc a…

Ngươi cũng đừng có mà dày xéo danh tiếng gia tộc của mình chứ…

Đông Thiên Lãnh lộ vẻ cầu xin, tiện tay ném con Quỷ Diện Ưng nhỏ xuống đất, phủi phủi tay:

– Sớm biết gia hỏa này là ngôi sao tai họa! Phi, ta phải đi rửa tay!

Con Quỷ Diện Ưng nhỏ đột nhiên bị quăng trên mặt đất, lão đảo mấy cái, lập tức chi chi kêu lên, đôi mắt nhỏ đảo bốn phía, đột nhiên sải bước chân nhỏ, thoắt ẩn thoát hiện, ôm lấy chân Vân Dương.

“…”

Vân Dương còn chưa kịp nguôi giận, lại bị con Quỷ Diện Ưng nhỏ ôm lấy, lập tức giận càng thêm giận.

Ta kêu ngươi ném đi!

Nhưng cũng không nói ngươi ném ở nhà ta!

Hiện tại thì tốt rồi, cái con Quỷ Diện Ưng nhỏ khiến người buồn nôn này lại coi hắn là chủ nhân…

Có điều… Con chim nhỏ mới phá vỏ này, tốc độ di chuyển cũng quá nhanh a?

Quỷ Diện Ưng trưởng thành có tốc độ không chậm, nhưng đây rõ ràng là di chuyên trên mặt đất a?!

Đối với tình huống trước mắt, Vân Dương cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, lại nhìn thấy con chim nhỏ tử dưới chân leo lên, một đường nhanh chóng leo lên mặt, vậy mà thư thư thái thái nằm phục trên đầu, hai chân thoải mái chổng lên trời.

Vân Dương càng thấy buồn nôn, thứ này rõ ràng không phải vật tốt, có thể nói là huyền thú bẩn thỉu nhất trên đời, coi như muốn giẫm chết, cũng phải cân nhắc xem có nên giẫm xuống không, thực sự so với đạp phải phân chó càng làm người ta khó chịu…

Ngay lúc này…

“Ấy da da?”

Trong thức hải, Lục Lục khoa chân múa tay, truyền ra một đoạn tin tức.

“Ừm?”

Vân Dương bỗng nhiên sửng sốt.

Bởi hắn ngạc nhiên phát hiện, một cỗ sinh mệnh khí tức vô thanh vô tức tuyền tới trên người Quỷ Diện Ưng nhỏ.

Vậy mà Lục Lục lại chủ động tặng một cỗ sinh mệnh khí tức?

Chuyện quái gì vậy?

Tên quỷ keo kiệt này, từ lúc nào lại hào phóng như vậy?

Con chim non nho nhỏ lập tức vui mừng hót lên một tiếng, tinh thần phấn chấn, hai cái cánh nhỏ chụi lủi vụt sáng.

“Chuyện gì vậy? Lục Lục? Từ lúc nào mà ngươi lại hào phóng như vậy?”

“Ấy da da…”

“Nó không phải Quỷ Diện Ưng?”

“Ấy da da…”

“…”

Vân Dương dùng ánh mắt phức tạ nhìn chân nhỏ của con chim non.

Thứ đồ chơi nhỏ này vậy mà không phải là Quỷ Diện Ưng? Nhưng rõ ràng nó là Quỷ Diện Ưng a?!

Hả? Vừa rồi rõ ràng tên Đông Thiên Lãnh lấy nó ra từ trong ngực, coi như thi độc trên người Quỷ Diện Ưng nhỏ rất yếu ớt, nhưng trực tiếp nhét vào ngực, nhưng Đông Thiên Lãnh dường như không chút dị trạng a…

Vân Dương lập tức nghĩ tới điều bất thường!

– Được rồi, suy cho cùng cũng là một sinh linh.

Vân Dương nhanh chóng triển khai hình thái ảnh đế, thở dài sâu kín:

– Lão Mai, nhận nó lại đi.

Đám cao thủ gia tộc đối với hành động của Vân Dương hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Quỷ Diện Ưng, là một trong những huyền thú đã sớm được xác định không thể Thuần hóa, hơn nữa lại còn mang theo hình tượng ghê tởm, ngay cả tư cách làm thức ăn cũng không có, chớ nói chi cái thứ đồ chơi này chỉ ăn thi thể hư thối, ngươi để nó lại có tác dụng gì?

Suy nghĩ của công tử gia tộc thế tục này, thực sự khiến người không thể lý giải.

Vừa rồi rõ ràng có ác tâm muốn giết, sao lại đột nhiên động lòng trắc ẩn?!

– Vân phủ rất lớn, mà các vị cũng cần phải trông chừng huyền thú nhà mình, còn phải cam đoan cùng cấp đủ những thứ mà huyền thú cần thiết… Cho nên, tạm thời mọi người cứ ở lại Vân phủ cho tiện.

Đối với đề nghị này của Vân Dương, đám người đương nhiên tán đồng, thậm chí có thể nói cầu còn không được!

Đám người tứ gia vốn dĩ còn lo lắng: tuyệt đối đừng bồi dưỡng đến mức huyền thú nhà mình lại nhận Vân Dương làm chủ, vậy thì phiền toái!

Bây giờ có thể ở lại trông chừng, đương nhiên sẽ không còn phải lo lắng chuyện này nữa.

Thiên ngoại Vân phủ đương nhiên cực kỳ rộng lớn.

Không chỉ có nhà chính, còn có bốn cái nhà khách Đông tây nam bắc.

Là phủ đệ của hầu gia trấn quốc, đương nhiên độ rộng rãi phải vượt hơn phủ đệ của quan viên bình thường, hơn nữa bên người Vân Dương cũng chỉ có mấy người Lão Mai, Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết, ngoài ra cũng không còn người nào nữa, vì vậy Vân phủ to như vậy, lại có ít nhất tám phần là nhà trống.

Bây giờ hai nhà xuân Hạ ở phòng khách phía tây, hai nhà Thu Đông ở lại nhà khách phía nam.

Bản thân Vân Dương vẫn luôn ở nhà chính Vân phủ, về phần tiểu viện phía bắc chính là nơi ở của Kế Linh Tê, Nguyệt Như Lan cùng bốn nha hoàn.

Chính vì vậy, Vân phủ vốn vắng ngắt tẻ lạnh, đột nhiên kín người hết chỗ, nhân khí phồn thịnh.

Vân Dương bố trí một phen, sắp xếp bốn nhà ai vị xong xuôi, tiếp đó liền lấy danh nghĩa nghỉ ngơi đi thẳng về phòng mình.

Đương nhiên, còn mang theo đầu Quỷ Diện Ưng buồn nôn kia đia theo, việc khẩn cấp trước mắt, chính là nhanh chóng xác định thứ đồ chơi nhỏ này là thứ gì.

Có một câu nói, con cóc bám trên mu bàn chân, không cắn người cũng làm người mưng mủ!

Nếu không phải có Lục Lục ngăn cản, đoán chừng hiện tại gia hỏa này đã bị Vân Dương ném thành thịt nát!

Tiểu gia hỏa này hiển nhiên không biết bản thân mình khiến người ta chán ghét đến nhường nào, Vân Dương vừa hô qua, lập tức hào hứng nhảy nhảy nhót nhót đi theo.

Cũng không biết là vì Vân Dương đáng tin, hay là sinh mệnh khí tức của Lục Lục hấp dẫn, dù sao gia hỏa này vừa thấy Vân Dương kêu gọi, liền chạy vội tìm nơi nương tựa!

– Lục Lục, mau nói rõ chuyện này đến cùng là sao?

Vân Dương hỏi.

“Ấy da da…”

Lục Lục vung vẩy dây leo, không ngừng huy vũ.

– Ngươi nói nó không phải Quỷ Diện Ưng? Vậy nó là…

Vân Dương nhất thời ngây người.

Căn cứ ý của Lục Lục, tiểu gia hỏa này tuyệt đối không phải Quỷ Diện Ưng, mà là một chủng loại nào đó rất hiếm có và cao quý.

Nhưng vô luận nhìn thế nào, Vân Dương vẫn luôn cảm thấy đây chính là Quỷ Diện Ưng. Ngoài nó ra, hoàn toàn không còn loại huyền thú nào có thể khiến người chán ghét đến vậy…

Xét thấy từ trước tới nay Lục Lục chưa bao giờ nói sai, Vân Dương cố nén sự khó chịu trong lòng, nâng tiểu gia hỏa kia lên, đặt trên lòng bàn tay cẩn thận quan sát.

Tiểu gia hỏa cũng mở to hai con mắt tròn trịa nhìn lại Vân Dương.

Con mắt này, cái mũi này, cái miệng này, bộ dạng này… Rõ ràng chính là Quỷ Diện Ưng a…

Hoàn toàn không chút khác biệt, hình tượng này tuyệt đối chính là thức tế hóa hình tượng Quỷ Diện Ưng trong miêu tả!

Nếu nói tiểu gia hỏa này khác Quỷ Diện Ưng ở chỗ nào… Hả? Trên người vật nhỏ này, có vẻ như không có mùi thối đặc trưng sinh ra có sẵn của Quỷ Diện Ưng.

Mà cái mùi thối đặc trưng trong giai đoạn mới sinh này, không có bất luận kẻ nào hay sinh vật nào chịu được.

Có thể nói, sở dĩ chim non Quỷ Diện Ưng mới ấp nở, lập tức bị ưng mẹ vứt bỏ, cũng chính là bởi vì cái mùi hôi thối khó tả này!

Đối với cảm giác này, Vân Dương có thể lý giải: cặp vợ chồng hào hứng trông coi ấp trứng, dự định sinh ra một tiểu bảo bối xinh đẹp… Kết quả bỗng nhiên tòi ra một cái quái thai!

Mà quái dị thì cũng thôi!

Thế mà lại còn thêm một cái mùi thối khiến người ngửi một cái cũng trúng độc…

Suy nghĩ chuyện sau này phải thường xuyên chịu đựng cái mùi hôi thối này, sau đó… Nuôi dưỡng thành chim? Thời gian cũng thật lâu dài a? Trong thời gian này, chỉ sợ vợ chồng đại ưng cũng sẽ bị thối chết…

Nếu đổi lại là người, chỉ sợ cặp vợ chồng đó cũng phải lập tức kinh hô một tiếng: ta xxx! Đây là do ta sinh ra sao?

Sau đó bịt mũi bỏ trốn mất dạng….

Vứt bỏ, lỳ thực cũng Thuộc về chim sinh thường tình, có thể lý giải!

Vân Dương nghĩ tới đây, đột nhiên đột phát một ý tưởng:

– Chẳng lẽ lúc ta ra đời, toàn thân cũng bốc mùi hôi thối, cho nên bị vứt bỏ a?

Vừa nghĩ tới đó, lại tự nhiên nở nụ cười.

Chuyện này đương nhiên là không có khả năng!

Ta đẹp trai như vậy!

Làm sao có thể bốc mùi!

Tuyệt đối không có khả năng, ngẫm lại cũng cảm thấy vô lý!

Về phần tiểu gia hỏa trước mắt này, trên người chẳng những không có mùi thối buồn nôn kia, thậm chí còn có một mùi sữa nhàn nhạt thoang thoảng.

Vân Dương vừa suy nghĩ, vừa quan sát, đã có sẵn tâm tư xác định tiểu gia hỏa này không phải Quỷ Diện Ưng, vì vậy càng quan sát càng dễ Thu hoạch, sau một phen so sánh cẩn thận, Vân Dương liên tiếp phát hiện mấy chỗ đặc thù khác Quỷ Diện Ưng.

Căn cứ tư liệu có sẵn, hai chân của Quỷ Diện Ưng đều có bốn móng, nhưng tiểu gia hỏa này lại khác, mỗi chân của nó chỉ có ba móng, nhưng đứng trên mặt đất lại vô cùng ổn định.

Ngoài ra, Vân Dương còn phát hiện trên đỉnh đầu nó còn có một vết trắng như có như không, dọc theo cái ót nối liền xuống dưới, kéo thẳng tới đuôi.

Cái này, có vẻ như Quỷ Diện Ưng không có a?

– Ngươi nói xem, đến cùng tiểu gia hỏa này Thuộc chủng loài gì? Ngươi cũng không biết?

Vân Dương mê hoặc:

– Vậy ngươi có phản ứng như vậy là vì cái gì?

– Cái gì cái gì?

Vân Dương triệt để chấn kinh.

– Ngươi nói tiểu gia hỏa này có khí tức huyết mạch Thần Thánh Phượng Hoàng?! Thật hay giả vậy?

Vân Dương bị đáp án của Lục Lục triệt để đánh choáng.

Hoàn toàn khó có thể tin đợc!

Thần Thánh phượng hoành?

Chuyện này sao có thể?!

Phượng Hoàng cùng rồng đều là Thần Thú trong truyền Thuyết, hoặc có thể gọi là Thánh Thú.

Cho tới bây giờ cũng chỉ là tồn tại trong truyền Thuyết, từ xưa tới nay chưa từng có ai thực sự gặp qua, cũng không có ai có thể xác định trên đời có tồn tại chủng loài sinh vật thần kỳ này hay không.

Nhưng càng như vậy, càng cho thấy huyết mạch Thần Thú kia mới càng trân quý hiếm có.

Bây giờ, thế mà Lục Lục phát giác được, thứ quái dị trước mắt này, lại có huyết mạch Phượng Hoàng!

Vân Dương lập tức cảm thấy như đang nằm mơ!

Đông Thiên Lãnh… Có thể có sự may mắn này?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN