Ta Là Chí Tôn
Chương 310: Linh Giao bảo kiếm, nhất thế Tiện Ma
Xuân Vãn Phong cũng nói:
– Lão đại, mọi người đều biết ngài đại nhân đại lượng, những cũng không cần vì quan tâm mặt mũi của tên Đông Thiên Lãnh kia mà làm ủy khuất bản thân mình, chúng ta đều biết Quỷ Diện Ưng là cái thứ gì a…
Hạ Băng Xuyên cũng nói giúp:
– Đúng vậy đúng vậy, đúng là như vậy…
Vân Dương gật gật đầu, cười vô cùng ôn nhủ:
– Ừm, chuyện này các ngươi có chút hiểu lầm, ta thực sự muốn nuôi dưỡng nó, xem có thể dạy dỗ gia hỏa kia ăn những vật khác mà lớn lên hay không… Ta hy vọng có thể khiến nó từ bỏ tập tính vốn có, tiến tới thuần phục nó… Dù sao Quỷ Diện Ưng cũng là Huyền thú phi hành, sức chiến đấu cũng ổn, tố chất tổng hợp không tệ, chỉ cần loại bỏ thi độc, những điểm khác đều rất tốt…
Hắn chỉ vào miệng túi của mình:
– Nhìn xem, vừa rồi ta cho tiểu tử này ăn một quả táo, bây giờ vừa ăn no liền ngủ ngay, hoàn toàn không tỏa ra mùi hôi thối, đủ để chứng minh suy đoán của ta có khả năng trở thành sự thực…
Tứ đại công tử nhìn túi áo Vân Dương phồng lên, tạo thành một cái bóng Quỷ Diện Ưng, nhất thời cùng nhau há miệng, không tài nào ngậm lại được.
Như vậy cũng được sao?
Hiệu quả quá nhanh quá rõ a?!
– Ta còn đặt cho nó một cái tên rất hay, là Kỷ Kỷ.
Vân Dương cười ha ha.
Bốn người như bị sét đánh.
Cái tên này, quả là… Rất hay!
– Lão đại anh minh thần võ, vừa đẹp trai lại thông minh, mưu tính sâu xa, trí kế thiên hạ!
Đông Thiên Lãnh liên tục tán thán:
– Không nghĩ tới lão đại lại có năng lực đoán trước tương lai, biết hôm nay chúng ta sử dụng Long Hổ cao, chính là vì khụ khụ… Kỷ Kỷ, ha ha, vậy mà sớm đặt cái tên này, trí tuệ cao thâm mạt trắc của lão đại khiến ta bội phục sát đất.
Đám người Thu Vân Sơn cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người.
Ngươi con mẹ nó vuốt mông ngựa như thế, chúng ta phải nói thế nào mới được a? Đến cùng là ngươi khen hay chê đây?!
– Đúng vậy…. Lão đại anh minh thần võ…
Ba người biểu lộ như đau răng.
Được rồi, đã có con hàng Đông Thiên Lãnh đi trước dẫn đường, cái gọi là tiết tháo cũng nên bỏ đi a!
Vân Dương ghét bỏ nhìn bốn tên gia hỏa, khinh bỉ nói:
– Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như bốn người các ngươi.
Bốn người nhất thời đau khổ, đau khổ không nói nên lời.
– Đúng rồi, ta mới nói đến đâu nhỉ?
Vân Dương gõ gõ đầu hỏi.
– Lão đại vừa nói đến chuyện đặt tên cho tiểu gia hỏa Quỷ Diện Ưng là Kỷ Kỷ, cái tên này thực sự rất hay, cảnh tính hợp nhất, tình cảnh giao hòa…
Hạ Băng Xuyên háo hức hấp tấp trả lời, ý nịnh nọt lộ rõ trong từng câu chữ, trên mặt còn mang theo biểu lộ hèn mọn đến cực điểm.
“…”
Vân Dương nguýt hắn một cái:
– Ừm, nhưng bởi vậy, Đông Thiên Lãnh ngươi cũng không còn Huyền thú con non để bồi dưỡng, nhà ngươi lại không đưa Huyền thú mới đến cho ngươi… Đúng không. Thế nhưng ta đã thu lễ vật, vậy ta cũng không để ngươi chịu thiệt thòi, như vậy…
Lời còn chưa dứt, đã thấy cổ tay Vân Dương run lên một cái, trên tay đột nhiên hiện ra một thanh kiếm.
Đây là một thanh kiếm có tạo hình như đai lưng, mềm nhũn, tựa như một con rắn, tiện tay lắc một cái, không ngừng rung động ẩn hiện trên không trung.
– Ngươi cầm thanh kiếm này đi.
Vân Dương nói:
– Xem như bồi thường cho ngươi, mà coi như đáp lễ ngươi đem tiểu gia hỏa kia tặng cho ta cũng được. Tóm lại thanh kiếm này chính là của ngươi, Linh Giao bảo kiếm này là trong một lần vô tình ta thu được, bình thường lúc không cần đến, có thể xem nó như đai lưng cũng rất đẹp…
Không cần Vân Dương giới thiệu, trừ Đông Thiên Lãnh, ba người còn lại vừa nghe cái tên này, cùng nhau trợn trắng mắt!
Về phần đám cao thủ tứ gia vốn dĩ ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không muốn nghe mấy người nói chuyện, cũng đồng loạt quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú lên thanh kiếm trong tay Đông Thiên Lãnh.
Về phần bản thân Đông Thiên Lãnh, lúc này đã kinh hãi đến ngẩn cả người, cầm Linh Giao bảo kiếm trong tay, chỉ thấy đầu óc rồng tuếch!
– Linh Giao bảo kiếm?!
Xuân Vãn Phong hét lớn một tiếng, ước ao ghen tị như muốn phát điên:
– Lão đại… Đây là Linh Giao bảo kiếm trong truyền thuyết a, ngươi cứ vậy mà đưa hắn? Đưa cho Đông Thiên Lãnh?!
Đương nhiên không chỉ mình Xuân Vãn Phong thất thố, Hạ Băng Xuyên cùng Thu Vân Sơn đều cứng mặt, không thể tưởng tượng nổi, càng không cách nào tưởng tượng nổi.
– Vì sao không phải là ta?!
– Vì sao không phải là đưa cho ta?!
– Chỉ bằng Đông Thiên Lãnh nhà hắn… Hắn có tài đức gì mà có thể có được Linh Giao bảo kiếm?!
– Lão đại… Ngươi làm như vậy thực phung phí của trời a, vũ nhục bất thế Thần binh này a…
Tam đại công tử đồng thời cảm thấy đau lòng nhức óc!
– Linh Giao bảo kiếm, tương truyền chính là bảo kiếm tùy thân của Kiếm Ma Lệnh Hồ Xung ba ngàn năm trăm năm trước. Kiếm này được tạo thành tử thiên ngoài kỳ kim Nhiễu Chỉ Vẫn Ngân, ngoại trừ đặc tính sắc bén, chém sắt như chém bùn, càng có đặc tính mềm như chỉ, lúc cần dùng chỉ phất một cái là vô kiên bất phá, lúc không cần có thể vắt ngang eo, xem như đại lưng… Mang theo vô cùng thuận tiện, lúc sử dụng lại xuất quỷ nhập thần, thực sự là tuyệt thế lợi khí giết người cướp của!
Một vị cao thủ cửu trọng của Đông gia nhìn kiếm trong tay Đông Thiên Lãnh, gật gù đắc ý, mừng rỡ nói:
– Thanh kiếm này, đã sớm thành truyền thuyết Thiên Huyền… Càng được vô số kiếm giả Thiên Huyền công nhận đứng trong thập đại cực phẩm danh kiếm! Mà từ lần trước nó hiện thế, đến nay đã dược ba ngàn năm, chính là từ lúc Lệnh Hồ Xung thoái ẩn giang hồ, mai danh ẩn tích, liền không còn bất cứ tin tức nào của thanh kiếm này, không nghĩ tới, bây giờ lại xuất hiện, hơn nữa càng thuộc về công tử nhà ta… Kiếm tốt, kiếm tố! Kiếm này phối hợp với công tử nhà ta, quả là ông trời tác hợp, Vân công tử thực hiểu tình người, đại đức, độ lượng!
Ba người Xuân Vãn Phong càng nhìn càng thấy bi phẫn, mạnh mẽ lên án:
– Cái rắm! Cái rắm! Tên hỗn đản Đông Thiên Lãnh chỉ phối hợp với chữ tiện! Làm gì có chỗ nào xứng với bảo kiếm bực này!
Chuyện lần này quá bất ngờ, kích thích đám người một cách mãnh liệt, dưới tình thế cấp bách, trong lòng nhất thời dấy lên làn sóng bất công ngập trời, khiến ba người hoàn toàn không để tâm tới chuyện tôn kính trưởng bối.
– Hành vi của ba người các ngươi mới là bụng dạ hẹp hòi, tiểu nhân lén lút! Hoàn toàn không che giấu sự đố kỵ ghen tị! Thế nhưng Thiên Đạo phù hộ người hiền, dù sao kiếm này cũng đã là vật của ta, các ngươi có thể làm gì?!
Đông Thiên Lãnh nhanh chóng thu kiếm lại, nắm thật chặt trong tay, lúc này mới cười rạng rỡ:
– Đa tạ lão đại ban kiếm!
Vân Dương thản nhiên nói:
– Ừm, chỉ cần ngươi không phụ thanh kiếm này, chính là lời cảm tạ tốt nhất với ta.
Thanh kiếm này, chính là một trong những di vật của Hà Hán Thanh.
Đối với tuyệt đại đa số người, thanh kiếm này chính là tuyệt thế Thần binh, nhưng đối với Vân Dương có Thiên Ý Chi Đao, thanh kiếm này so với gân gà cũng không mạnh hơn bao nhiêu, dù sao có muốn so cũng không so được với Thiên Ý Chi Đao, như vậy sao có thể khiến Vân Dương để trong lòng?
Hơn nữa, hắn có trợ lực cường đại như Lục Lục, loại kiếm này muốn bao nhiêu là có thể tạo ra bấy nhiêu, cho dù muốn tạo ra binh khí tốt hơn cả Linh Giao bảo kiếm, cũng chỉ là chuyện tiện tay làm được, đương nhiên sẽ không cảm thấy nó trân quý, càng không quan tâm cái gọi là uy danh hiển hách. Tiện tay đưa ra ngoài, cũng không phải là chuyện gì quan trọng.
Nhất là còn có thể dùng thanh kiếm này, cắt đứt nghiệt duyên giữa Đông Thiên Lãnh cùng tiểu gia hỏa Kỷ Kỷ, tính thế nào cũng cảm thấy vật siêu giá trị!
Nhưng thứ này hàng thật giá thật, đáng giá giao dịch, khiến con mắt tam đại công từ nhìn Vân Dương đều tái cả đi.
Lão đại a…
Rõ là người tài không được trọng dụng!
Ba người chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, hận sống mà không thể yêu thương.
Thần vật như vậy… Sao lại cho mình Đông Thiên Lãnh a?!
Cho dù có ném vào hố phân… Chúng ta cũng sẽ không khó chịu như thế…
Thấy tam đại công Tử U oán nhìn mình, Vân Dương cảm thấy rùng cả mình.
– Tốt tốt, hiện tại bắt đầu huấn luyện Huyền thú, các ngươi nhàn rỗi cả ngày, ta còn cả đồng việc chờ làm đây!
Vân Dương nói.
Đông Thiên Lãnh một bên vẫn không biết điều thu kiếm lại, rút kiếm ra, tùy ý vung vẩy trên tay, Huyền khí quan trú vào thân kiếm, đã thấy “Bang” một tiếng kéo ra thẳng tắp, hàn quang lấp lóe.
Đông Thiên Lãnh nóng lòng không đợi được, lại thu Huyền khí lại, thanh kiếm kia lập tức mềm xuống, thực sự mềm như một con rắn.
– Lúc không sử dụng Huyền khí, chẳng những có thể dùng làm thắt lưng, còn có thể dùng như roi, thực sự là bảo bối tốt a!
Đông Thiên Lãnh ra vẻ kinh ngạc.
– Có vẻ như còn có thể dùng như đao!
– Còn có vẻ như còn có thể dùng như gậy…
– Ta xxx, thế mà còn có thể dùng như….
– Thế mà còn có thể…
Đông Thiên Lãnh múa kiếm, kiếm hoa dày đặc, rực rỡ rối loạn.
Tam đại công tử nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp xông lên, cùng nhau giết người cướp của!
– Công tử, tài bảo không nên lộ ra ngoài, tránh cho người có ý xấu chú ý.
Một vị cao thủ Đông gia lên tiếng nhắc nhở.
– Ha ha ha… Đúng đúng đúng, đúng vậy, nên đề phòng bọn tiểu nhân a!
Đông Thiên Lãnh ra vẻ biết nghe lời phải, lập tức nhanh chóng rút đai lưng cũ ra, tiện tay vứt sang một bên, tựa như vứt bỏ giày rách.
Tiếp đó, “ca” một tiếng, nhanh chóng đem Linh Giao bảo kiếm cuốn quanh lưng.
Vị trí bảo kiếm cuốn quanh, vừa vặn đúng vị trí đai lưng, một cái đầu giao long uy vũ lộ rõ.
Đông Thiên Lãnh ưỡn bụng, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui đến cả chục vòng, đắc chí nói:
– Các ngươi nói ta có phong thái nhất thế Kiếm Ma? Kiếm Ma tái thế hay không a?
Đám người run rẩy.
Nhất thế Kiếm Ma, cái này thực không có.
Nhưng nếu đổi thành nhất thế Tiện Ma, ngươi thực sự là bản gốc a!
– Đúng là tài bảo không thể lộ ra ngoài, cổ nhân không lừa ta!
Đông Thiên Lãnh vỗ tay, đem chuôi kiếm lộ ra ngoài, vỗ vỗ chuôi kiếm, cười tủm tỉm:
– Nhất là trước mặt ba tên gia hỏa này, đồ tốt không thể lộ ra ngoài, ai biết đám tiểu nhân nào đó có lòng ngấp nghé, lại phải làm sao bây giờ?!
Hắn yêu thích không buông, sờ Linh Giao bảo kiếm lộ ra ngoài, con mắt cười híp đến không nhìn thấy mặt trời:
– Chắc chắc người nào đó không chỉ ngấp nghé, mà còn có thể động thủ cướp giật, phòng trước vẫn đúng hơn, ha ha ha…
Tất cả mọi người tức xạm mặt lại.
Ngươi đã khoe khoang như thế, còn nói là đề phòng?
Chỉ cần nhìn cái bộ dạng của ngươi, cướp ngươi mới là đúng đắn!
– Lão tử xxx ngươi! Ngươi con mẹ nó như vậy còn không phải khoe khoang?
Thu Vân Sơn bi phẫn nói:
– Chẳng lẽ lột sạch quần áo, cuốn thanh kiếm này trên tiểu Kỷ Kỷ mới tính là khoe khoang?
Đông Thiên Lãnh mắt điếc tai ngơ, vui sướng đi tới đi lui trước mặt ba người Xuân Vãn Phong, chuôi Linh Giao bảo kiếm dưới ánh mặt trời lấp lóe rạng rỡ, chiếu rọi con mắt ba người.
– Thật tốt!
– Thật thoải mái!
– Thật thích.
– Oa ha ha… Thực sự quá hợp tâm ý ta…
– Hú hú hú… Đây là kiếm của ta, kiếm của ta, kiếm của ta! Khặc khặc khặc khặc…
Đông Thiên Lãnh uốn éo cái mông, lay loạn trước mặt ba tên còn lại, dâm đãng vô cùng.
– Thực con mẹ nó tiện!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!