Ta Là Chí Tôn
Chương 335: Sơn môn chi biến
– Vẫn là câu nói cũ, hai ta còn phân ai với a a.
Vân Dương cười ha ha:
– Lôi huynh ngươi cùng lão Mục cứ yên tâm dưỡng thương, tin tức bên ngoài cứ giao cho đệ là được, nói đến cũng thực đáng chê cười, năng lực của tiểu đệ, cũng chỉ có thể làm được chuyện này.
Lôi Động Thiên liên tục gật đầu, cảm thán nói:
– Trước khi rời nhà, ta thực không nghĩ tới, chẳng những có thể tu luyện thất tình đại pháp, lại có thể cảm nhận niềm vui bên ngoài, lại còn thu được tin tức kinh thế hãi tục Tứ Quý lâu Thiên Nhân chi cốt… Càng khó hơn, còn có thể kết giao với Vân huynh đệ! Lão thiên thực quan tâm ta, thực tốt với ta a!
Vân Dương cũng cảm thán:
– Bản thân ta cũng không nghĩ tới, từ lúc đầu mới gặp Lôi huynh, còn tưởng Lôi huynh không dễ thân thiết, không dễ sống chung, nào biết được sau khi tiếp xúc, hai bên lại có thể hợp tính đến vậy, tính cách ngay thẳng, mới quen đã thân, tiểu đệ có thể quen biết Lôi huynh, thực sự tâm sinh hữu hạnh, đời này không cầu gì hơn!
Hai người nhìn nhau, tri kỷ cười ha ha.
Trong tiếng cười, tràn đầy cởi mở, chí thú tương đắc.
– Nhân sinh có được tri kỷ, còn cầu mong gì hơn?!
Lôi Động Thiên thổn thức một tiếng, nở nụ cười.
– Không sai, nhân sinh khó được một tri kỷ!
Vân Dương thổn thức một tiếng, tình cảm càng thêm chân thành tha thiết:
– Lôi huynh, tình nghĩa huynh đệ giữa hai ta, ta cảm thấy, nói một câu điềm xấu, có thể tiếp tục đến chết mới thôi!
Lôi Động Thiên liên tục gật đầu:
– Không sai không sai, tình nghĩa huynh đệ của chúng ta, đến chết mới thôi!
Bên cạnh, Bạch Y Tuyết cùng lão Mục đều cảm thấy cả người nổi da gà.
Lão Mục cảm thấy công tử nhà mình quá mức thất thốt, lại hơi cường điệu hóa, nhưng rõ ràng là động tình thực sự, bởi… Mấy lời đó thực quá buồn nôn.
Bạch Y Tuyết lại có cảm ngộ khác: mã lặc qua bích… Tên họ Lôi này, xem ra nhảy phải cái hố còn sâu hơn ta, thảm a, không nghe Vân tiểu tử nói sao, mục tiêu trực chỉ tử vong a!!
Có điều nếu có thể tận mắt nhìn thấy tên hỗn đản này bị hố chết, cũng có thể coi như chuyện vui lớn trong đời!
Ai, bản lĩnh đào hố cho người nhảy của Vân Dương càng ngày càng lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực… Thực sự khiến bạch mỗ nhìn mà than thở, vui lòng phục tùng. Bạch Y Tuyết ta tự phụ thông minh, còn không phải mới lần đầu gặp đã bị nhảy hố sao? Một đường nhảy hố, nhảy tới thành hộ vệ… Hơn nữa còn là loại hộ vệ mà ngay cả đi tiểu cũng không được tự do, không phải là không có nguyên nhân a!
Nhìn thấy Vân Dương tiếp tục đào một cái hố thật sâu, bên dưới còn cắm đầy chông bẫy, Bạch Y Tuyết xem như triệt để phục!
Tên này tuyệt đối là nhân tài cửu thiên thập địa tuyệt vô cận hữu a!
…
Một nơi khác, Tứ Quý lâu đã bắt đầu khởi động toàn diện, chính thức bắt đầu bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ!
Một ngày!
Xuân Thu Môn.
Các đệ tử đang làm bài tập buổi sớm, trước trụ sở sơn môn, mây mù bay lượn, an tĩnh tường hòa như mọi ngày. Lộ rõ dáng vẻ thế ngoại hồng trần, siêu phàm thoát tục.
Mấy tên đệ tự luận bàn với nhau, còn có người đang xông quan, có người ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn, còn có người bắt đầu làm trò mờ ám… Cao tầng môn phái đều đóng cửa xông quan, một mảnh phồn vinh cảnh tượng.
Đột nhiên.
Phương xa chợt lóe một đạo quang mang.
Đám đệ tử trước sơn môn tưởng như bị hoa mắt, hồ nghi nhìn thoáng qua, chợt lắc đầu, cười cười nói nói, không quá coi trọng dị tượng mới hiện…
Nhưng, một khắc sau.
Một đạo kiếm quang hùng vĩ xuất hiện, thanh thế không gì sánh nổi chém xuống, chấn nhiếp toàn trường.
Một thanh âm sắc bén phá không vang lên:
– Xuân Thu Môn uy danh hiển hách, cao thủ lớp lớp, lại không biết sơn môn này, liệu có thể chịu được một kiếm của ta?!
Tiếng nói này đang quanh quẩn, một đạo kiếm quang đã chém xuống, ngang nhiên xuất hiện trước sơn môn.
Oanh mọt tiếng.
Kiếm khí xông thẳng lên trời, thế tỏa bốn phương!
Giờ khắc này, tám tên thủ vệ sơn môn đứng mũi chịu sào, trực tiếp hóa thành huyết vụ, phiêu đãng thôi.
Mà đại môn to lớn của Xuân Thu Môn, sau một tiếng bịch, triệt để hóa thành bột mịn, bay tán loạn trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, tro bụi đầy trời.
Ngay trong lúc tro bụi còn đang quanh quẩn, một người áo trắng xuất hiện, phong mang lộ rõ sắc bén như lợi kiếm, nhàn nhã tiêu sái bước qua đại một Xuân Thu Môn, thản nhiên nói:
– Xuân Thu Môn uy danh hiển hách, thế mà không ngăn nổi một kiếm của ta, sơn môn như vậy, để lại làm gì? Hủy có gì tiếc?!
Bên trong, đám đệ tử Xuân Thu Môn đối mặt biến cố, hoảng sợ tứ tán, tiếng cảnh báo hú lên khắp nơi.
– Không xong… Có người xông sơn, vừa ra tay liền hủy sơn môn! (xông sơn, kiểu đá quán ấy)
– Có người giết tới…
– Tám vị sư huynh thủ vệ đều bị giết…
– Người tới là cao thủ, mau mau thông tri cho trưởng lão trong môn.
– Không xong…
Khắp nơi hỗn loạn.
Người áo trắng đạm mạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong Xuân Thu Môn, híp mắt lại, thản nhiên nói:
– Chỉ là một đám ô hợp, để lại cũng chỉ là ô danh tên tuổi thập đại thượng cổ đại phái.
Đột nhiên chấn thanh nói:
– Đám lão bất tử Xuân Thu Môn, còn không mau ra để ta tế kiếm!
Sưu sưu sưu…
Trong mảnh tro bụi đầy trời, đột nhiên xuất hiện từng bóng người bắn ra.
Người cầm đầu, là một lão giả mặc trường bào, lúc này thận trọng vung tay, lớn tiếng nói:
– Mọi ngươi an tâm chớ vội, dừng lại cho ta!
Một tiếng gào to, uy nghi lộ rõ, cảnh tượng hỗn loạn lập tức được thu lại, đám môn nhân hốt hoảng lập tức tỉnh táo, ai về chỗ nấy.
Lão giả kia thấy môn nhân dần an, lập tức vọt qua đám người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người áo trắng, đề phòng nói:
– Kiếm Tôn Giả của Tứ Quý lâu danh chấn thiên hạ, tại sao lại chạy đái Xuân Thu Môn ta giương oai? Chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, cũng không có xung dột, không hiểu bản môn chỗ nào đắc tội Tứ Quý lâu? Vừa đến liền động kiếm chém giết, hủy sơn môn của ta, giết đệ tử của ta, lại có cớ gì?
Kiếm Tôn Giả lạnh lùng nói:
– Bản tọa tới đây, đương nhiên là có nguyên nhân, hiện tại mới chỉ là lực thi trừng nhẹ, nếu Xuân Thu Môn còn không cho bản tọa một câu trả lời hợp lý, như vậy cũng không phải chỉ là mấy tên đệ tử đơn giản như vậy.
Hắn lạnh lùng cười cười, nhàn nhạt nói:
– Nói không chừng… Xuân Thu Môn cường thịnh một thời, liền từ hôm nay trở đi… Xóa tên trên thiên huyền đại lục!
Ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lời nói lộ rõ sâm nhiên!
Con ngươi lão già kia co rút lại, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, thản nhiên nói:
– Muốn xóa tên Xuân Thu Môn, chỉ bằng Kiếm Tôn Giả ngươi, còn chưa có bản lĩnh này!
Kiếm Tôn Giả nói:
– Có bản lĩnh hay không bản lĩnh, còn phải xem các ngươi làm thế nào! Xem câu trả lời của các ngươi có làm cho ta hài lòng hai không. Nếu để bản tọa không hài lòng, vậy các ngươi sẽ lập tức có thể thấy đến cùng bản tọa có bản lĩnh này hay không!
– Xin hỏi nguyên do là sao!
Lão giả tức đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, tam phật niết bàn, nghiêm nghị nói:
– Kiếm Tôn Giả, mời nói rõ ràng!
Kiếm Tôn Giả bình tĩnh chắp tay, con mắt híp lại như rắn độc ẩn núp, nhìn thẳng vào lão giả đối diện.
Bỗng nhiên, trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên “tranh” một tiếng, tự động rời vỏ nửa thước.
Hàn quang đại phóng.
Nhất kiếm quang hàn xuân thu sơn.
Kiếm khí lạnh lẽo tuôn ra như thủy triều, đám người có mặt đều cảm thấy rét tới tận xương, kiếm mang trần trụi cứa lên da thịt.
Kiếm Tôn Giả cười âm lãnh:
– Đệ tử quý môn, cấu kết với Sâm La đình chặn giết Xuân Hàn Tôn Chủ của Tứ Quý lâu ta, hơn nữa càng là người bỏ sức quan trọng, không biết, quý môn làm vậy là có ý gì? Còn mong cho ta một câu trả lời thích hợp.
– Cấu kết Sâm La đình? Chặn giết Xuân Hàn Tôn Chủ?
Lão giả kia tưởng chuyện như mơ:
– Chúng ta chặn giết Xuân Hàn Tôn Chủ làm cái gì? Chuyện này xảy ra khi nào? Chúng ta tuyệt đối không làm chuyện như thế! Về phần nói cấu kết với Sâm La đình, càng là chuyện hoang đường giả đối! Chính tà bất lưỡng lập, thế nào có thể cấu kết liên thủ?!
Kiếm Tôn Giả híp nửa mắt, phong khinh Vân đạm nói:
– Ta không hỏi các ngươi có hay không, ta chỉ cần một câu trả lời, nếu các ngươi không thể đưa ra câu trả lời, như vậy, Tứ Quý lâu bố võ thiên hạ huyết tẩy giang hồ, liền lấy Xuân Thu Môn làm kẻ tế cờ! Ta đã đã rất thoải mái với các ngươi, có hay là không!
Lúc này, một tiếng già nua ngang nhiên nói:
– Kiếm Tôn Giả thật là khoan dung đại lượng, rộng lượng uông hàm. Xuân Thu Môn kém chút liền bị sự tha thứ của Kiếm Tôn Giả làm cho cảm động. Hắc hắc hắc…
Kiếm Tôn Giả thản nhiên nói:
– Ngươi sớm nên xuất hiện! Nhưng cho dù là ngươi có xuất hiện thì thế nào, có thể thay đổi kết quả sao?!
Theo tiếng cười lạnh, một trung niên phong thần như ngọc thình lình xuất hiện trước sơn môn, con mắt nhìn thẳng Kiếm Tôn Giả, cười lạnh nói:
– Từ biệt mấy năm, Kiếm Tôn Giả vẫn hùng hổ dọa người như vậy, thực không nhường nửa tấc.
Kiếm Tôn Giả nói:
– Đúng là từ biệt mấy năm, Nhất Bút Xuân Thu Tiếu Đằng Không vẫn phong thái như cũ, vẫn ngu xuẩn như vậy!
Tiếu Đằng Không mỉm cười, cũng không vì đối phương mỉa mai mà tức giận:
– Kiếm Tôn Giả, nếu đã tới, như vậy là khách. Vẫn là nói rõ mọi chuyện thì hơn. Nếu trong đó có điều hiểu lầm, như vậy chỉ sợ cần Kiếm Tôn Giả cùng Tứ Quý lâu lại phải trả cho môn hạ đệ tử chết dưới kiếm của Kiếm Tôn Giả một cái công đạo. Tương tự, nếu thực sự là đệ tử bản môn đắc tội Tứ Quý lâu, chúng ta cũng sẽ không bao che!
– Câu này còn giống tiếng người một chút.
Kiếm Tôn Giả nói:
– Quý môn có một đệ tử, tên là… Nguy Hành Lộ? Thế đạo nguy đồ, nan hành tiền lộ, Nguy Hành Lộ, tên này mà cũng có thể đặt được? Thực là xúi quẩy!
Sau khi nghe Kiếm Tôn Giả nói rõ tên người, trên dưới Xuân Thu Môn nhất thời lâm vào một cảnh yên tĩnh quỷ dị.
Con ngươi Tiếu Đằng Không co lại, trầm giọng nói:
– Hắn làm gì?
Kiếm Tôn Giả nói:
– Chính là Nguy Hành Lộ chặn đánh Xuân Hàn Tôn Chủ của Tứ Quý lâu ta, góp phần khiến Xuân Hàn Tôn Chủ vẫn lạc, việc này chứng cứ rõ ràng, nếu muốn chất vấn, có thể kêu ra đối chất.
Nguy Hành Lộ?
Tiếu Đằng Không nghe được cái tên này, con mắt đột nhiên híp lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!