Ta Là Chí Tôn
Chương 354: Băng Tôn Giả buồn bực
Thân hình Vân Dương lơ lửng không cố định, Thiên Ý đao pháp xuất ra như nước chảy mây trôi, dưới cơ duyên xảo hợp này, toàn bộ tâm thần của hắn đều triệt để hòa tan vào trong đao pháp!
Đao Bất Dung Tình!
Đao Bất Lưu Tình!
Liên tục xuất hai chiêu, ba cái phân thân của Băng Tôn Giả lần lượt bị bức lui lại.
Đối mặt với đao pháp hồn nhiên thiên thành như vậy, Băng Tôn Giả hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ sơ hở, càng không nói đến chuyện phá chiêu thủ thắng!
Thậm chí, nếu cố miễng cưỡng ngạch kháng, tất yếu sẽ phải nhận một đao phân thây, rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo!
Chỉ có thể liên tục lùi về sau!
Nhưng, lần lùi lại này cũng để cho bản thân Băng Tôn Giả mở rộng tầm mắt!
Ta… Ta bị một con tôm nhỏ đánh tới mức chỉ có thể lui lại?!
Băng Tôn Giả thầm bi phần cuồng hống: con mẹ nó, lão tử với hắn hơn kém nhau chín cái cảnh giới a!
Là trọn vẹn chín cái cảnh giới!
Con tôm này mới có Nhất trọng Thiên cảnh a!
Còn lão tử là mới thực là Cửu trọng thiên, Cửu trọng thiên đỉnh phong a!
Nhưng vì cái gì, vì cái gì đối mặt với một đao của đối phương, hắn lại không có chút lực chống đỡ?!
Trời ạ, cái này quá không hợp lý!
Từ khi đối mặt với tiểu tử này, dường như mọi chuyện đều trở nên bất hợp lý, tốc độ thân pháp bất hợp lý, Huyền khí hùng hậu bất hợp lý, công kích mạnh tới bất hợp lý, ngay cả đường lối xuất chiêu cũng không hợp lý, mạnh tới mức con mẹ nó bất hợp lý a?!
Sắc mặt Vân Dương ngưng lại, toàn bộ tâm thần đều tập trung trên thanh đao trong tay. Mặc dù biết rõ người trước mắt là cao thủ mà bản thân không thể địch lại, nhưng Vân Dương lại cảm thấy bản thân, mạnh tới chưa từng có!
Hắn chưa từng thi triển Thiên Ý đao pháp một cách thuận buồm xuôi gió như vậy!
Thoải mái tự nhiên, tự do tự tại, tựa như linh dương móc sừng, hồn nhiên thiên thành, không chút sơ hở!
Ngưng tâm chính thần chưởng đao bính. Lãnh nhãn nhân gian khán bất bình, Thiên Ý đao hạ bất dung tình!
(đao bính = chuôi đao)
Trước đường ranh sống chết, Vân Dương rốt cục cũng hiểu rõ cái gọi là “Ngưng tâm chính thần chưởng đao bính”!
Ngưng tâm, chính thần, đao bính.
Lạnh nhạt, bất bình, cho nên lòng phẳng lặng, vận đao không trở ngại!
Dù ngươi hoành hành gian ác, dưới đao của ta, chỉ có sinh tử!
Vân Dương liên tiếp xuất mười bảy mười tám đao, vẫn chưa thỏa mãn!
Băng Tôn Giả đối diện biệt khuất không thôi: con mẹ nó con tôm nhỏ này lại lấy hắn luyện đao? Ngươi cho rằng ta với ngươi đang luận bàn sao? Một lần lại một lần, ngươi còn chưa xong hả?
Trường đao của Băng Tôn Giả vung ngang, cả người xa xa lui lại năm trượng, theo một tiếng hô nhẹ, một đao lại một đao chém tới, hoàn toàn lấy tư thái phách không mà công kích!
Đao pháp của lão tử không bằng ngươi, ta thừa nhận còn không được sao, nhưng ta lấy lực phá xảo, xem ngươi còn có thể làm gì?
Vân Dương nhất thời cảm thấy miệng mũi cứng lại, bản năng lui lại một bước, nhưng trước ngực vẫn như đang đặt lên một toàn núi lớn, không thể thở nổi.
Hắn giãy dụa điên cuồng gào thét, lại bổ ra một đao, đao quang liễm diễm, tựa như đao phong tới từ tương lai!
Chính là chiêu thứ hai của Thiên Ý chi đao!
Thức thứ nhất!
Đao Ngoại Hồng Trần!
Đao Ngoại, Hồng trần!
Đao Nội, Giết chóc!
Toàn bộ tâm thần của Vân Dương vẫn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu, sau một chiêu Đao Ngoại Hồng Trần, lại xoay chuôi đao, đao quang bỗng nhiên xuất hiện một đạo lưu quang.
Chiêu thứ hai, thức thứ hai.
Sinh Tử Nhất Niệm!
Đao nhận lướt hồng trần, sinh tử trong nhất niệm. Thấy đao biết đao ý, tiễn quân tới Hoàng Tuyền.
Băng Tôn Giả buồn bực tới muốn chết, chết thoải mái còn hơn sống buồn bực, hắn không thể nghĩ tới: tiểu tử kia trong lúc xuất đao, lại có thể tiến vào cảnh giới đốn ngộ cực khó có được!
Trạng thái này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng trong lúc chiến đấu lại có đốn ngộ?
Trong lúc mấu chốt này lại đốn ngộ, ngươi đốn ngộ cái cọng lông ấy?!
Biết thế nhưng Băng Tôn Giả không tài nào ngăn cản, bởi Vân Dương hiện tại, toàn bộ tâm thần đều tập trung trong cảnh giới siêu thoát, tâm ta nhất niệm, nói cách khác, hiện tại hắn thậm chí còn không biết bản thân đang đối chiến với ai!
Bất kể người nào, đối với hắn đều là giống nhau.
Thậm chí có thể nói, một khi tiến vào trạng thái này, như biến thành trạng thái linh hồn thể!
Linh hồn thể này lại có thể phân biệt lỗ hổng trong công kích của người khác, sau đó phá giải!
Cho dù Băng Tôn Giả có dùng bao nhiêu khí lực, cũng không có khả năng tạo thành tổn thương đối với một cái linh hồn thể!
– Tại sao có thể như vậy…
Băng Tôn Giả cơ hồ muốn gào thét hỏi trời: chúng ta đang chiến đấu a… Là đang sinh tử chiến a, ngươi đốn ngộ ngay lúc này… Quá xem thường người khác a!
Nhưng hắn lại cũng dâng trào một suy nghĩ khác.
Đao pháp mà đối phương thi triển, cộng với thân pháp độc môn đó, tất cả đều là những chiêu thứ tinh diệu mà hắn chưa từng được thấy!
Mỗi đao mỗi bước, tựa như đều bao hàm vết tích đại đạo.
Nó khiến cho Băng Tôn Giả không kìm mà muốn xem tiếp, muốn nhìn thêm mấy lần, muốn dòm ngó huyền ảo trong đó!
Băng Tôn Giả lui lại ba bước, thân thể đột nhiên lăng không bay lên, đao phong bốn phương tám hướng không ngừng gào thét, một chiêu này, hắn dùng toàn lực.
Ngươi chống được, vậy xem chiêu thứ hai của ta.
Ngươi không ngăn được, vậy thì chết đi!
Đột nhiên, đao pháp của Vân Dương lại biến hóa lần nữa, biến hóa cực lớn!
– Thiên hạ vạn ác vi ta địch, giết sạch Si Mị huyết hà lưu. Đao hạ tự có Luân Hồi tại, bao nhiêu ân oán đao này thu!
Vân Dương ngâm nga một câu, tựa như đang lĩnh hội mỗi một câu nói trong đó.
Một đao này vừa ra, một cỗ sát khí sâm nhiên mang theo mùi máu tanh đột nhiên tràn ngập không gian, một chiêu này mang theo lệ khí vô cùng to lớn!
Băng Tôn Giả trở nên hoảng hốt, tựa như trước mắt xuất hiện một đầu huyết hà, đang sôi trào ập xuống!
Khắp nơi là huyết hồng!
Thiên Ý đao pháp chiêu thứ ba, thức thứ nhất.
Huyết Hà Đảo Huyền!
Trái tim Băng Tôn Giả thầm nhảy lên một cái, một cỗ ý sợ hãi thản nhiên dâng lên, thân thể gần như bản năng lui lại mấy bước!
Thế nhưng Vân Dương không chút buông lòng, đuổi sát tiến lên, đao quang lóe lên, thiên địa như bị tách thành hai nửa!
Một bên là nhân gian, một bên là địa ngục!
Thiên Ý đao pháp chiêu thứ ba, thức thứ hai.
Đao Hạ Luân Hồi!
Băng Tôn Giả lại như thấy bản thân trực tiếp rơi xuống Luân Hồi trì, chỉ chờ đầu thai, tâm thần trở nên hoảng hốt, đột nhiên quát to một tiếng, lập tức lui lại.
Nhưng có vẻ đã chậm, trước ngực hắn đã nở rộ huyết hoa.
Huyết quang phóng tận trời.
Một đao chém tới, sâu đủ thấy xương!
Thậm chí Băng Tôn Giả còn có thể cảm nhận rõ ràng, một cây xương sườn của hắn, đã bị đối phương cắt đoạn!
Một đao thực sắc bén!
Một đao thực quỷ dị!
Giờ khắc này, Băng Tôn Giả thầm sụp đổ, thậm chí rung động sợ hãi khó hiểu!
Vân Dương mới có tu vi bao nhiêu?
Vẻn vẹn mới chỉ Thiên cảnh Nhất trọng!
Mà bản thân hắn, lại đã tới Cửu trọng thiên, còn là Cửu trọng thiên đỉnh phong!
Tu vi chênh lệnh như thiên với địa.
Lấy thường thức bình thường, chênh lệch như vậy, coi như Vân Dương cầm theo thần binh lợi khí trong truyền thuyết, dùng thêm bí pháp, toàn lực ứng phó, liều mạng xuất kích cũng không thể run chuyển Huyền khí hộ thân của hắn, như vậy mới là hợp lý!
Nhưng đao của đối phương, chỉ cần vạch lên một cái, liền có thể đơn giản phá vỡ phòng ngự của hắn, trảm phá nhục thân, thậm chí kém chút chém nát xương cốt của hắn!
Nếu không phải hắn sớm có cảm giác, tránh kịp thời, rất có thể hiện tại đã rơi vào thảm cảnh nhất đao lưỡng đoạn?!
Băng Tôn Giả càng nghĩ càng sợ, tình huống trước mắt, càng nghĩ kỹ càng thêm sợ hãi…
Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử, Vân Dương này mới có bao lớn?
Mới tu luyện được mấy năm?!
Tính toán cẩn thận cũng mới chỉ hai mươi, vẻn vẹn chỉ có tu vi Thiên cảnh sơ giai. Nhưng lại có thể làm bị thương tuyệt đỉnh cường giả như hắn!
Quả thực chẳng khác nào một tên nhóc phàm nhân, cầm đao chém giết Thần Tiên, hơn nữa còn nhất đao lưỡng đoạn!
Thực sự vô cùng hoang đường!
Bất kể như nào, sự thật như vậy, ngưng ở trước mắt!
Hiện tại, đối với thế đao liên miên không dứt của Vân Dương, Băng Tôn Giả tựa như lão hổ gặm trời, có lực mà không có chỗ gặm!
Đối phương lúc này đã tiến vào Đao Đạo cực cảnh, ngoại trừ đao, không còn bất cứ thứ nào khác!
Trừ đao ra, không còn bất cứ thứ nào khác!
Chỉ cần Vân Dương còn thế duy trì trạng thái này, bất kể công kích bực nào, đều không thể tạo thành tổn thương tới. Bởi Vân Dương hiện tại, hoàn toàn ngang hàng với thiên!
Một cây đao, chính là tất cả, chính là hết thảy!
Bất kể công kích hùng vĩ thế nào, hắn cũng có thể lần theo vết tích mà lẩn tránh!
Thứ này chỉ thuộc về trời, phía dưới đạo đại, không gì có thể lay chuyển!
Băng Tôn Giả càng đánh càng phiền muộn, một trận công kích vô hiệu, thủ thắng vô vọng, chỉ có thể bị động đợi đánh, thậm chí không thể rút khỏi chiến đấu, cho dù ai cũng phải buồn bực, nhưng buồn bực thì thế nào, muốn không buồn bực thì phải bị chém, phải mất mạng, cho nên chỉ có thể tiếp tục buồn bực, trong lúc nhất thời hoàn toàn vô kế khả thi!
Đối với chuyện Băng Tôn Giả phiền muộn, Vân Dương ngay cả bản thân xảy ra chuyện gì cũng không hiểu, chỉ biết đang lúc chiến đấu, hết sức đánh cược, đột nhiên toàn bộ tinh thần như tiến vào không minh vô tận, ngoài ý muốn bước vào cảnh giới kỳ diệu này!
Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy tinh thần của mình như đang rong chơi giữa không trung, quan sát thiên địa, toàn bộ thiên địa như đặt trong mắt hắn, trong lòng hắn, trong bàn tay hắn, dưới chân hắn!
Mỗi một bông tuyết, một sợi gió, một tia băng hàn trong thiên địa, đều là hóa thân của hắn!
Hắn có thể cảm giác được bất luận một tia biến hóa vi diệu nào trong thiên địa.
Vô số thiên tài địa bảo mà Vân Túy Nguyệt cho hắn ăn lúc trước, từng chút từng chút một đang không ngừng lưu động, không ngừng dung nhập!
Điều này khiến thân thể hắn luôn duy trì trạng thái cao nhất, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía trước!
Lấy số uy năng thiên tài địa bảo trong cơ thể hắn, cho dù duy trì chiến đấu tới khi… Băng Tôn Giả mệt chết, hắn vẫn có thể tiếp tục chiến đấu lâu dài!
Vân Dương thậm chí còn hy vọng, có thể đối chiến với cả tứ đại Tôn giả, thậm chí là Niên tiên sinh, mượn trạng thái trước mắt, hoàn toàn giải quyết đại thù!
Nhưng thực thế, tuyệt không có khả năng như vậy.
Bởi trạng thái này, tinh thần luôn đứng trong trạng thái cực độ căng thẳng, quyết không thể kéo dài lâu, không ai có thể ngoại lệ!
Người, sao có thể phù hợp Thiên Đạo lâu dài? Một lát phù hợp cũng đã là cơ duyên cực lớn, nhất định không thể thêm phụ tải, cố quá cũng chỉ là tự tìm đường chết!
Cho dù Vân Dương có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, lại có thêm vô số công pháp thần dị, cũng khó có thể ngoại lệ!
Nhưng cái trạng thái “Tuyệt không thể lâu dài” này của Vân Dương, ở trong mắt Băng Tôn Giả cũng như kéo tới mấy năm trời, lâu không chịu nổi!
Vân Dương càng đánh càng hăng, tâm tình thư sướng, hét dài một tiếng, múa đao tiếp tục!
Đối với Băng Tôn Giả, toàn tuyến tiến công!
Thế công như thủy triều!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!