Ta Là Đại Pháp Sư
Ta Là Đại Pháp Sư - Chương 34: dạ sắc ôn nhu
Băng Thanh Ảnh trở về phòng mình,vô phương tĩnh tâm lại,nàng thở dài thầm đầu hàng trước mong muốn trong lòng, tới trước gương thay đổi trang phục,chải tóc,đeo trang sức, những chuyện này hơn mười ba năm qua chưa làm,không khỏi thấy không thoải mái,trong lòng dâng lên niềm mong ước:Nếu người đó nhìn thấy nàng mang trang sức thế này không biết có cảm xúc gì?Kinh ngạc?hay………
Nữ nhân luôn thích làm đẹp,Băng Thanh Ảnh ngạo tuyết này không ngoại lệ.
Khi nàng ở trước gương vừa mới trang điểm xong,một âm thanh từ sau vang đến,một người mở cửa ra,Băng Tuyết Nhân nữ vương lanh lợi hoạt bát như con thỏ nhỏ nhẩy vào phòng.
Nhìn thấy Băng Thanh Ảnh,Băng Tuyết Nhân tức thì kinh ngạc nói “Ảnh tỉ tỉ,người đẹp quá,sắc đẹp tỉ quả thực khiến người khác ngây dại,thập đại mĩ nữ thánh ma đại lục sao thể bằng tỉ.”
Chính xác,Băng Thanh Ảnh nguyên bổn đã đẹp đến cực điểm,phong vận thánh khiết thành thục khiến người khác hoa mắt,sau khi trang điểm càng đẹp phi thường,không lạ khi một mĩ nhân như Băng Tuyết Nhân phải kinh ngạc.
Băng Thanh Ảnh nghĩ tới vẻ đẹp mĩ lệ khiến nhật nguyệt vô quang của Vũ Y,lắc đầu nói “Ai bảo tỉ là đệ nhất mĩ nữ,danh hiệu đó phải là cô ấy mới đúng…..”
Băng Tuyết Nhân tự nhiên không biết “cô ấy” mà Băng Thanh Ảnh nói là ai,đôi mắt chớp động,cười nói “Ảnh tỉ tỉ,người thường không trang điểm thế này,hôm này là vì sao?không phải vì ai đó chứ?”
Băng Thanh Ảnh mặt ửng hồng,không trả lời,nhìn thấy vậy Băng Tuyết Nhân trong lòng lóe lên ý nghĩ,hô to “A,ta biết rồi,người tỉ thích là “Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần”Ngô Lai đúng không?”
Bị nói trúng tâm sư,Băng Thanh Ảnh càng xấu hổ,không nhịn nổi nói to “Nữ vương bệ hạ,người nói gì vậy?”
Khuôn mặt nàng ta như ráng chiều,thẹn thùng xấu hổ,loại kích động này khiến Băng Tuyết Nhân lặng đi nhìn.
Nhăn cái mũi xinh,Băng Tuyết Nhân vội cầm tay Băng Thanh Ảnh chạy ra khỏi phòng,yêu kiều nói “nghiêm trọng đây,”Băng Tuyết Thánh nữ” không ngờ lại như đứa trẻ làm nũng vậy,ta phải để tên Ngô Lai ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tỉ.
Băng Thanh Ảnh chưa kịp nói đã bị kéo ra khỏi phòng,mặc dù rất xấu hổ lại giận giữ với hành động của Băng Tuyết Nhân,nhưng trong thâm tâm nàng lại hi vọng Ngô Lai có thể nhìn nàng đeo trang sức,nàng làm thế vì hắn a.
Vì thế,nàng để cho Băng Tuyết Nhân kéo đến khu vực ở của đại biểu Ba Bố Ni Tạp đại biểu.
Vừa tới trước sân,nhị nữ phát hiện một kết giới cường đại bao phủ hoàn toàn đình viện,đã cản đường họ.
Nhị nữ kinh ngạc phát hiện ra kết giới này là thủy hệ cao cấp ma pháp “Thủy hoa thiên luân”,Băng Tuyết Nhân kinh ngạc nói “Trời oi,đây là “Thủy Hoa Thiên Luân” mà?,sao lại có chuyện này,không…….không thể…..”
“Thủy hoa thiên luân” là loại phòng ngự ma pháp tương tự “Thánh quang linh trận” của thánh quang hệ hay “Đại địa chi bích” của địa hệ,chỉ có những đại ma pháp sư có ma lực cực cao có thể sử dụng,lại cực kì hao tổn ma lực,ngay cả Băng Thanh Ảnh bảo hộ trong phạm vi bốn người,cũng đã là rất đáng khen,nhưng lúc này “Thủy hoa thiên luân” họ thấy bao quanh đình viện hơn vài chục mét,không lạ Băng Tuyết nhân lại thấy kinh hãi vậy.
Băng Thanh Ảnh trong lòng hiểu rõ đây là kiệt tác của Ngô Lai,thán phục nói “bên cạnh hắn đám mĩ nữ không ai là không thân hoài tuyệt học địa vị lại càng đặc biệt,đám tuyệt thế mĩ nữ đó lại tuyệt đối nghe lời hắn,xem ra hắn không thể dùng lý thường để xét đoán.
Băng Tuyết Nhân nháy mắt,cười nói “Ảnh tỉ tỉ,người lúc ghen tị bộ dạng khả ái quá,mĩ nữ bên cạnh Ngô Lai dù xinh đẹp hiếm thấy,nhưng cũng không thể bằng tỉ,tỉ là “Băng Tuyết Thánh Nữ” mà.”
Băng Thanh Ảnh không nhịn nổi xấu hổ,bị câu nói tầm thường đánh trúng tâm sự nữ nhân,không nhịn được đánh nhẹ Băng Tuyết Nhân vài cái,lúc này thủy quang của “Thủy hoa thiên luân” bông nhiên ảm đạm,rồi tiêu thất vào không trung.
Băng Tuyết Nhân nhìn thế cao hứng hô to “Xem kia,kết giới biến mất rồi,ta nói rồi mà,ma pháp cao cấp thế này sao có thể phát ra diện rộng vậy,ma lực đã hết sạch chưa?,hừm,dám sính cường trước mặt bổn cô nương,Ảnh tỉ tỉ,chúng ta đi chế giễu hắn nào.”
Lập tức kéo Băng Thanh Ảnh xuyên qua “Thủy hoa kết giới” đã vô cùng yếu nhược,Băng Thanh Ảnh tuy cũng cảm thấy kì quái vì chuyện kết giới,nhưng cũng không rõ vì sao.
Bọn họ không phát hiện ra,sau khi bọn họ đi quá,kết giới lại khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Vừa mới tới trước phòng Ngô Lai,một trận rên rỉ của nữ nhân như đau khổ lại như khoái lạc truyền vào tai họ,Băng Thanh Ảnh còn đang ngạc nhiên,Băng Tuyết Nhân đã vội vàng nói “nhất định là tên Ngô Lai này đang khi phụ đám mĩ nữ bên cạnh,thể nào mà hắn mở kết giới,mau,chúng ta mau vào cứu người.”
Chưa kịp giải thích,nàng ta đã vôi mở cửa đi vào.
Tình hình trước mắt khiến bọn họ xấu hổ đến chết lặng đứng im nhìn:một đống thịt lớn dưới đất,bên trên là hai người lõa thể đang cuốn lấy nhau,Á Dạ cao quý thế gian hiếm thấy,Hạ Nông lãnh diễm bức nhân,Lị Vi Nhã thanh lệ tuyệt bực,cùng nữ nhân thánh khiết mĩ nữ đang trần truồng bên dưới ôm chặt lấy người Ngô Lai,rên rỉ không ngớt,tình cảnh lãng mạn đến cực điểm.
Tình hình này tự nhiên là do bổn nhân – -thiên tài đại pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới Ngô Lai thiết kế ra,ngay khi họ tiến vào đình viện ta đã phát giác,lúc đó Á Dạ,Hạ Nông cùng Lị Vi Nhã đều đã tê liệt nằm xuống,chỉ còn mình Vũ Y quên mình nghênh đón đợt công kích của ta,thân hình mềm mại ôm chặt lấy người ta,âm thanh vang lên không ngớt
Sắc tâm ta đại khởi,cố ý để “Thủy hoa thiên luân” yếu đi để Băng Thanh Ảnh cùng Băng Tuyết Nhân tiến vào,khiến bọn họ tự chui vào bẫy.
Lần đầu tiên thấy tình cảnh này Băng Thanh Ảnh,Băng Tuyết Nhân vừa xấu hổ vừa kinh ngạc,ta liền dùng “Không gian phong tỏa” khiến cho bọn họ không thể di chuyển,rồi dùng niệm lực kéo bọn họ vào phòng.
Băng Thanh Ảnh đã là món ăn trước mồm ta,hiện tại còn mang theo cả Băng Tuyết Nhân khiến ta vừa kinh vừa hỉ,đúng là mong một được hai,quả là muốn đại tiểu lại được thông cật vậy.
Bên dưới thân ta Vũ Y đang điên cuồng bỗng kêu thảm một tiếng,ngửa mặt lên trời,da thịt rung lên không ngừng,rồi ngã xuống.
Ta cười hắc hắc,đứng dậy tới chỗ Băng Thanh Ảnh nhị nữ đang bị không gian trói lại vô phương cử động,thân thể tràn đầy nam tính vững chắc cùng trường thương cương cứng khiến khuôn mặt họ trở nên hồng rực.
Ta giải trừ cấm chế đối với Băng Thanh Ảnh,vị “Băng Tuyết Thánh Nữ” lập tức yếu ớt ngã vào lòng ta,xem ra chuyện lúc nãy của ta cùng Vũ Y khiến sự phòng ngự của nàng hoàn toàn sụp đổ,ý muốn hiến thân nẩy ra,thân thể yêu kiều mềm nhũn.
Ta nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ thoát tục của nàng nói “Tiểu Ảnh Nhân cuả ta,nàng hôm nay thực đẹp quá,có phải đặc biệt trang điểm như thế vì ta?”
Băng Thanh Ảnh xấu hổ gật đầu,giận dỗi nói “Người ta không phải là Tiểu Ảnh Nhân của chàng,người ta còn lớn hơn chàng,sao chàng có thể gọi…..”
Nàng còn chưa kịp nói xong,ta đã ngậm lấy cái tai xinh xinh,cùng lúc tay ta tiến vào trong nội y nàng,mân mê bộ ngực đàn hồi đầy nữ tính của nàng.
Băng Thanh Ảnh đôi mắt trong sáng biến thành mông lung,lầm rầm nói “Tiểu Ảnh Nhân,là Tiểu Ảnh Nhân của chàng,là nữ nhân của chàng.Lai,Tiểu Ảnh Nhân đã là nữ nhân của chàng,thế nào cũng không quan trọng,nhưng nữ vương….”
Ta tiếp tục thực hiện chiến lược “Công thành chiếm đất” trên thân thể mê người của nàng,ngoảnh mặt nhìn Băng Tuyết Nhân nháy mắt,vị tiểu nữ vương đang nhìn ảnh tỉ tỉ nàng vốn vô cùng ngưỡng mộ đang trong lòng ta,ngạc nhiên đến quên mất bản thân mình,đồng thời nhiệt độ trên người nàng dần dần tăng lên.
Nếu bị vây khốn trong không gian ngưng tụ,thân thể sẽ bị tổn thương rất nhiều,ta dù đang lúc thần trí mê li,xuân tình bội phát trên người Băng Thanh Ảnh,dùng niệm lực giải trừ không gian ngưng tụ trên người Băng Tuyết Nhân.
Băng Tuyết Nhân sau khi được khôi phục tự do không hề chạy trốn hay xuất thủ với ta,vị nữ vương trong sáng này đứng bên cạnh hiếu kì nhìn ta cùng Băng Thanh Ảnh triền miên không dứt,bộ dạng như người đang đội một chiếc mũ đỏ.
Ta cũng không để ý đến nàng ta(dù có muốn nàng ta cũng không thể thoát khỏi kết giới “Thủy hoa thiên luân”),chuyên tâm “Xâm phạm” Băng Thanh Ảnh,y phục trên người nàng càng lúc càng ít,một mĩ nhân lõa thể như được điêu khắc bằng bạch ngọc xuất hiện trước mặt ta.
Cánh tay ngọc của nàng ôm chặt cổ ta,đôi mắt mở to mông lung,chủ động hiến cái lưỡi đinh hương cho ta thưởng thức,rơi vào biển tình vô phương tự thoát ra
Trong lòng ta dâng lên niềm thương yêu cùng xót xa,ôn nhu vô tận chiếm hữu vị đại ma pháp sư “Băng Tuyết thánh nữ” danh vang thánh ma đại lục.
Băng Tuyết Nhân đứng bên nhìn Băng Thanh Ảnh từ đau đớn hét lên trở thành rên rỉ không ngớt,nàng ta vốn không thể tưởng tượng Ảnh tỉ tỉ vốn lãnh đạm lại có thể điên cuồng như vậy.
Quả như ta dự liệu,Băng Thanh Ảnh cùng Hạ Nông đều là nữ tử ngoài lạnh trong nóng,một khi lửa tình đã mở ra,sự điên cuống nhiệt liệt ấy khiến người khác khó thể tiếp thụ.
Băng Thanh Ảnh như ngựa mất cương điên cuồng không dứt,hai tay hai chân bám chặt người ta,phong tình say người,âm thanh khiến huyết mạch toàn thân căng phồng,chẳng còn chút phong “Băng tuyết thánh nữ” như mọi khi.
Lần đầu tiên như vậy tự nhiên không thể là đối thủ của thân thể thần ma ta,nhanh chóng hồn bay lên chín tầng mây,hét lên một tiếng rồi nhẹ nhàng nằm xuống,nhắm mắt như không thể tiếp tục nhưng tay chân vẫn bám chặt trên người ta.
Một cổ xử tử nguyên âm lạnh lẽo như băng truyền vào nội thể ta,nhưng thần ma chi lực của ta cũng tiến nhập vào thân thể nàng cải tạo thể chất,chân chính trở thành một tiên tử thánh nữ.
Cải tạo hoàn thành,ta nhẹ nhàng gỡ tay chân nàng ta,nàng ta chỉ kêu nhẹ vài tiếng”an bình” bất động để mặc ta bày bố.
Ta hôn nhẹ lên đầu Băng Thanh Ảnh,rồi đi tới Băng Tuyết Nhân nữ vương đang mềm nhũn cùng xấu hổ.
Băng Tuyết Nhân mặc dù không còn chịu cấm chế,nhưng vị tiểu nữ vương vẫn hiếu kì nhìn toàn bộ quá trình ta chinh phục Tiểu Ảnh Nhân,lúc này toàn thân đã mềm nhũn,trái tim như nhẩy khỏi lồng ngực.Giờ thấy ta đi tới,tiểu nữ vương vừa kinh vừa sợ không biết làm thế nào cho tốt,chỉ ngốc nghếch nhìn ta.
Ta tới trước mặt Băng Tuyết Nhâ,nhẹ nhàng vuốt nhẹ má phấn nàng,khuôn mặt Băng Tuyết Nhân vừa sợ hãi vừa như mong đợi,thực vô cùng quyến rũ.
Ta đương nhiên muốn nhân cơ hội chiếm luôn vị tiểu nữ nhân ngây thơ này,nhưng thần tình nàng khiến sắc tâm ta đại giảm,ta thở dài véo nhẹ má nàng nói “Tiểu nữ vương của ta,nàng mau đi đi,bằng không ta có thể hối hận.”
Ngoài ý liệu của ta,Băng Tuyết Nhân đang vô cùng xấu hổ lại nỗ lực đứng thẳng dậy phô bầy thân thể đã phát dục hoàn toàn cùng bộ ngực ưu mĩ,vừa xấu hổ vừa ủy khuất nói “Ngươi nghĩ ta không được như Ảnh tỉ tỉ sao,thân thể ta không đẹp chỗ nào chứ?ta phải cho ngươi nhìn rõ……”
Ta tức thì không biết nên cười hay khóc,cô bé quàng khăn đỏ kiểu gì vậy,sói to đã đại phát thiện tâm phóng tha,nàng ta không ngờ còn trách cứ sao sói lại không ăn nàng.
Đã vậy,sao có thể trách ta.
Ta ôm lấy Băng Tuyết Nhân,cười xấu xa nói”Nếu như tiểu nữ vương thiếu kiên nhẫn muốn trở thành nữ nhân của ta đến vậy,ta cũng không khách khí nữa…..”
Khi ánh dương quang buổi sớm xuyên qua “Thủy hoa thiên luân” kết giới,xuyên qua cánh của chiếu tới người ta,ta từ trong giấc mộng tỉnh giấc,nhìn giữa phong là những mĩ nhân khỏa thân quyến rũ,Băng Tuyết Nhân vẫn ngủ say trong lòng ta,nàng ta thực là một tiểu yêu tinh,một khi xuân tâm đại động cũng điên cuồng không kém Tiểu Ảnh,hừng hực như lửa.”
Nhìn sáu mĩ nữ thuộc về ta trong phòng,ta không khỏi đắc ý vỗ nhẹ mông Băng Tuyết Nhân,rồi cẩn thận “cởi” tay nàng ta ra,sau đó đứng lên.
Hạ Nông dù vẫn ngủ say vẫn không mất đi bản năng của một cao thủ võ học,mở mắt tỉnh lại,thấy ta đang mặc quần áo nàng ta vội tới mặc ngoại y cho ta,cẩn thận phục thị,nếu người khác thấy băng sơn mĩ nữ như Hạ Nông cam tâm phục thị nam nhân,đương nhiên thấy vô cùng kinh ngạc.
Ta sau khi mặc xong,đôi môi ta hôn nhẹ lên má nàng,nhỏ giọng nói “Tiểu Nông,mặc y phục rồi theo ta đi dạo,đừng đánh thức bọn họ,nhớ kĩ phải mặc y phục nữ nhân hấp dẫn nhất nhé.”
Hạ Nông xấu hổ gật đầu nói “Tiểu Nông tuân lệnh.”
Hắc,tiểu nông của ta là tuyệt sắc đại mĩ nữ thế gian khó gặp,bình thường khuôn mặt lạnh băng không hề trang điểm vẫn khiến nam nhân thần hồn điên đảo,nay lại nguyện ý vì ta trang điểm,không biết sẽ mĩ lệ đến thế nào a?ta không thể kiên nhẫn chờ đợi thưởng thức.
Hạ Nông bản thân nàng lại không hề có y phục nữ nhân,toàn mặc hắc sắc trang phục bó sát người,cùng may là hình thể tương tự Lị Vi Nhã,liền chọn lấy một bộ từ trong đống quần áo Lị Vi Nhã m��a chiếu��c vào.
Nhìn mĩ nhân mặc quần áo là một loại đại hưởng thụ của nam nhân,nhìn thân thể lõa thể tuyệt mĩ dần dần bị y phục bao phủ,thân thể nõn nà,bàn tay búp sen và… tạo thành các tư thế mĩ diệu vô luân,trong lòng ta vô cùng đắc ý khi có được toàn bộ tình yêu của vị tuyệt sắc mĩ nữ này. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Hạ Nông hiển nhiên hiểu rõ tâm tư ta,mĩ nữ ngoài mặt lạnh lùng trong lòng nóng bỏng như tiểu ny tử này cố ý giảm tốc độ, đôi chân chuyển động cùng bàn tay ngọc tạo ra các chủng loại tư thế mĩ lệ khác nhau để ta chiêm ngưỡng.
Ai,tiểu ny tử này,thâm tình ấy không biết ta phải đền đáp bao nhiêu cho đủ.
Hạ Nông hao phí gấp ba thời gian mới mặc xong quần áo,mái tóc xõa ra,ngoảnh lại nhìn ta cười ngọt ngào,hấp dẫn không kém Á Dạ thiên sinh mị cốt.
Ai dám nói băng mĩ nhân không thể kiều mị?
Lúc này còn cách lúc cử hành đại hội một thời gian,ta không muốn đánh thức đám mĩ nữ bị ta “dầy vò” đến cực điểm,cầm tay Hạ Nông đi ra khỏi căn phòng,rồi phát một phần ma lực thâm nhập vào kết giới để tiếp tục duy trì thêm một thời gian.
Từ không trung tuyết hoa tinh khiết rơi xuống,nhìn lên chỉ thấy bạch sắc vô cùng vô tận,ta toàn thân y phục hắc sắc cùng Hạ Nông y phục mầu tím nổi bật trên nền tuyết trắng xóa.
Ta ôm nhẹ Hạ Nông kêu ngạo dạo quanh khắp nơi,rồi đi khỏi vương cung tới cung điện nơi chiêu đãi khách nhân,cuối cùng tới một hồ nước bị đóng băng,nước hồ đóng băng phản chiếu ánh sang mặt trời tạo thành ánh sáng bẩy sắc mĩ lệ.
Hạ Nông lần đầu ở cùng một chỗ với ta,trong lòng cảm thấy ngọt ngào,khuôn mặt mọi khi lạnh lẽo giờ mỉm cười hạnh phúc,tựa như tiên tử trong tranh.
Một tiếng ngựa hí trong trẻo phá vỡ không gian yên tĩnh,chỉ thấy một tuấn mã mầu vàng sẫm từ xa phóng tới,khiến người khác ngạc nhiên nhất là vó ngựa cất lên lại không phát ra chút âm thanh.
Hạ Nông kinh dị nói “đấy không phải là “Kim Dương” thần câu hiếm có chứ?,loại ngựa này không chỉ phi hành nhanh như điện,đặc biệt nhất là không phát ra chút tiếng động,ngày cả tại ma giới cũng không còn thấy.
Nàng ta vừa nói, “Kim Dương”” danh câu như cơn gió phóng tới trước mặt,trên ngựa là một vị nữ kỵ sĩ toàn thân vũ trang, trên vùng tuyết trắng ngân sắc khải giáp lấp lánh,đáng tiếc nàng ta đội mũ chum kín mặt,khiến người khác không thể nhìn rõ dung mạo,chỉ lộ đôi mắt trầm tĩnh trong trẻo như nước mùa thu.
Tuấn mã đột nhiên dừng lại trước mặt bọn ta,sau khi bốn vó dậm xuống hoàn toàn tĩnh lặng,loại chuyển động cực tĩnh cực động khiến ta vô cùng hân thưởng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!