Ta Là Đấng Không Toàn Năng!
Chương 17: Ân huệ của Thần
Khi âm thanh mạnh mẽ quen thuộc vang vọng trong tâm trí, Monol đang cùng mười vị Trưởng lão thương nghị. Ông sững người, ngay lập tức run rẩy khuỵu một gối xuống, hành lễ với Ma pháp sư Cao cấp Salamon Vĩ Đại. Các vị Trưởng lão nháy mắt hiểu hành động này nghĩa là gì, cũng run run đồng loạt quỳ xuống, bầu không khí tràn ngập sự cung kính. Ngài ấy đang truyền đạt ý niệm!
Hãy nói người dân chuẩn bị, ta sẽ đi cùng hai vị ân nhân của Làng Kruid từ Vực Lãng Quên tiến vào Làng. Hãy tôn kính họ, như cách các người vẫn luôn tôn kính ta.
Ý niệm vang vọng khắp căn phòng. Mọi người đều hoảng sợ đến cực điểm, nhưng không ai dám đưa ra câu hỏi nào, đây là lần đầu tiên Ngài ấy truyền ý niệm cho cả Tộc trưởng và Trưởng lão! Một ngàn năm qua, chỉ có Tộc trưởng mới được vinh hạnh nghe mệnh lệnh của Ngài thôi…
Monol hoàn hồn, ngay lập tức hô to trong ý niệm: “Vâng, thưa Đứa Con của Mẹ Hoang Dã, Hiền Nhân Kruid Salamon Ma pháp sư Vĩ Đại!”, đứng bật dậy, ông hấp tấp chạy ra ngoài. Mà các Trưởng lão thì cực kỳ kích động, nước mắt ào ạt chảy ra, toàn thân run lên bần bật, một số do tuổi tác quá cao mà không chịu được niềm hạnh phúc lớn lao khi nghe tiếng nói của Ngài, trực tiếp bất tỉnh.
Monol thi triển [Chuông ngân] cấp 6 và [Thông báo] cấp 6, tiếng chuông ngân vang như đánh thức cả khu rừng, tiếp nối sau đó là mệnh lệnh của ông. Tất cả người Kruids và ba người nhóm “Thiết Hoa” đều sợ đến ngây người. Ai lại dùng hai Ma pháp tầng 6 để thông báo chứ? Có phải quá thừa năng lượng không hả?
Nhưng nghe hết nội dung, ai cũng sáng tỏ. Vị Ma pháp sư huyền thoại, người được xem là “Thần của Vùng Đất Thánh”, đã bảo vệ họ một ngàn năm nay nhưng chưa từng lộ diện từ khi đột phá tầng 7 Ma pháp… nay lại trở về! Thậm chí còn đi cùng hai vị “ân nhân của làng Kruid”! Ai cũng không khỏi thảng thốt, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến cho một trong những tồn tại tối cao của Thế giới này xem trọng như vậy? Ba người trong nhóm “Thiết Hoa” dĩ nhiên không đời nào ngờ tới hai người kia là đồng đội đạt Ma pháp tầng 3 và 5 của mình rồi…
…
Sóng vai bên phải vị cậu thiếu niên khí chất cao quý với mái tóc vàng chói lọi, đôi mắt như ngọc Lục Bảo, nụ cười trên môi toả nắng ấm áp là cô gái Chiến Binh với mái tóc đỏ rực, đeo sau lưng thanh trọng kiếm, gương mặt tinh xảo như nữ thần.
Bên trái họ, là một con thú bốn chân khổng lồ dài hơn mười mét, cao gần ba mét, lông mao màu cam, mỗi bước chân đặt xuống làm mặt đất rúng động, thân thể uyển chuyển với từng khối cơ bắp lớn gấp năm lần người trưởng thành, trông như hổ nhưng không có sọc đen, trên đầu mọc ra sừng như Tê giác, đôi mắt đỏ rực. Dọc trên sóng lưng tới chiếc đuôi dài gấp ba lần thân mình con mãnh thú là một hàng vảy đen bóng như của Tê Tê. Chóp đuôi tua tủa gai nhọn như đuôi Rồng.
Tám vị Trưởng lão và Tộc trưởng đang quỳ mọp hai bên, cánh tay và trán như muốn dính chặt xuống đất. Toàn thân họ không ức chế được sợ hãi mà run rẩy dữ hội.
Đó là Thần thú? Con… con Thần thú vĩ đại kia là… là Hiền Nhân Salamon? – trong lòng mọi người đều rít gào. Cảm nhận dư chấn sau mỗi bước đi của nó… không, của Ngài… làm bọn họ như muốn nhũn ra.
-Được rồi, giờ hãy dẫn đường chúng ta vào làng. Có chuyện quan trọng cần làm. Ồ… Kia là những thành viên còn lại của “Thiết Hoa”? Ta thay mặt người Kruids chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của các vị. Mong các vị có thể truyền đạt lại lòng cảm kích của ta với Ngài Hội trưởng Erand Delago.
Ngoài lòng cảm kích, ta cũng không có gì để đền đáp cho Ngài cả… Hội trưởng. Salamon cất tiếng, giọng nói ông vang vọng cả khu rừng.
Chật vật đứng dậy, Monol khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua những gương mặt đang cứng đờ vì sửng sốt của ba người nhóm “Thiết Hoa”. Đừng nói hai vị đi cùng với Hiền Nhân là đồng đội của họ nhé? Ông gật đầu thật mạnh, không dám chậm trễ đi trước dẫn đường. Ngài thật sự muốn đi đường lớn vào Làng sao? Trời ạ! Hy vọng người dân không làm Ngài nổi giận… Nghĩ đến sự khiếp sợ pha lẫn tôn kính đối của dân làng đối với Hiền Nhân, ông thầm lo lắng.
Mọi người trầm mặc theo sau ba nhân vật chính tiến vào Làng. Và không ngoài suy đoán, người dân khi nhìn thấy hình dáng Salamon Vĩ Đại đã trở thành một sinh vật thần thánh đều quỳ rạp hai bên đường. Hoa và thức ăn đa dạng, đủ màu sắc xếp dọc đường đi, khói nghi ngút bốc lên từ những cây đuốc truyền thống thường được đốt trong dịp lễ hội.
Trong lòng mỗi người đi giữa sự tiếp đón hết sức thành kính, gần như một nghi lễ này là những suy nghĩ khác nhau. Ngỡ ngàng, hoang mang, kích động, hy vọng,… và có cả sự suy tính. Thực lực tộc Kruid không tồi. Tuy gọi là Làng, nhưng quy mô này không kém một tiểu quốc là bao. Dân cư đông đúc, tài nguyên phong phú, chẳng trách ông ta muốn nuốt trọn miếng bánh này.
…
Nhìn cậu thiếu niên đứng giữa, Monol không khỏi nhíu mày. Ông lần nữa nhìn vào Vị Hiền Nhân Vĩ Đại đang cuộn mình gác cái đầu khổng lồ lên chân trước, nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi.
Trong đôi mắt già nua mờ đục của các vị Trưởng lão cũng ánh lên vẻ hoài nghi tương tự. Dĩ nhiên, biểu tình như vậy là vì Ngài ấy bảo bọn họ – những người có tuổi đời nhỏ nhất là gần một trăm, đặt kỳ vọng cứu nguy cả giống loài vào một cậu nhóc con người, mà dùng tiêu chuẩn của nhân loại còn được đánh giá là ốm yếu!
Nếu không phải những lời này do chính Vị Ma pháp sư Cao cấp tộc Kruid bọn họ nói ra, e toàn bộ người có mặt ở đây đã lập tức lao lên băm vằm kẻ dám lấy chuyện quan trọng như vậy ra đùa giỡn rồi…
-Tôi có cách giúp cho Tộc trưởng của các vị trở thành Ma pháp sư Cao cấp tầng 7. Nhưng các ngài phải đồng ý những điều kiện Salamon Tiền Bối đã đề ra lúc nãy. Đồng thời, trừ tôi, Tộc trưởng và Ngài ấy, mọi người không được phép bước vào phòng cho đến khi tôi nói đã hoàn thành nghi thức.
-Cậu Janica, “nghi thức” mà cậu nói… thật sự có thể giúp Ma pháp sư tầng 6 đột phá lên tầng 7? Vì sao chúng tôi chưa từng nghe qua loại nghi thức huyền diệu như vậy? Với lại, dù làm được, cần phải chuẩn bị tế lễ thứ gì? Thời gian là bao lâu? Chúng tôi thật sự không còn nhiều thời gian nữa… – Cho dù ông cố gắng tin tưởng cậu đến thế nào, vẫn có quá nhiều yếu tố chống lại bọn họ.
Janica hiểu những lo lắng của Tộc trưởng là có cơ sở. Dù sao, một thứ như vậy vốn không thuộc về Thế giới này. Nghĩ vậy, cậu nở cụ cười thấu hiểu, nói lời chân thành từ tận đáy lòng:
-Tộc trưởng Monol Thông Thái, “nghi thức” này thật sự có năng lực đó. Xin hãy tin tôi. Vì nó là ân huệ của Thần… Không cần vật hiến tế gì cả, cũng không tốn thời gian. Trong một buổi là hoàn thành.
Ngay cả Salamon đang nhắm mắt cũng không nhịn được mà khẽ chấn động. Không khí trong phòng nặng nề hơn rất nhiều. Ai mà tin nổi chứ? Trò đùa gì thế này… Thần nào cơ? Thần của nhân loại? Hay Mẹ Vĩ Đại – Thần của tộc Kruid?
Dĩ nhiên Salamon biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, vì thú thật, ngay cả ông cũng không khác gì họ. Nhưng còn cách nào khác đâu, họ phải đặt cược vào cậu thôi.
Nhẹ nhàng thả ra chút uy áp của Ma pháp sư Cao cấp, ông cắt ngang những Trưởng lão đang không ngừng tranh cãi và đặt ra nghi vấn. Chậm rãi mở miệng:
-Hãy tin tưởng. Nếu cậu ấy đã nói vậy, các vị cứ ra ngoài đi. Ta sẽ triệu tập mọi người sau.
Mọi người chứng kiến Tộc trưởng lập thời thề theo yêu cầu, Salamon thực hiện [Ràng buộc] cấp 7 giữa Monol và những lời thề đó. Các Trưởng lão miễn cưỡng rầu rĩ lui ra, Salamon điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn lại. Đôi mắt to như cái chậu nhìn chằm chằm vào Janica.
Ánh sáng đỏ tươi nhảy múa trong đó như nói lên tâm tình căng thẳng của chủ nhân. Monol càng khẩn trương hơn nữa. Vị Tộc trưởng siết chặt nắm tay như sắp phải chịu cực hình.
Ông đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với đau đớn tột độ. Suy cho cùng, dùng nghi thức cưỡng ép để vượt qua bức tường giữa các tầng Ma pháp, chắc chắn cơ thể phải chịu áp lực khủng khiếp. Nhưng xứng đáng. Vì giống loài, bộ tộc, tất cả đều xứng đáng.
Thấy bọn họ như vậy, Janica suýt chút nữa bật cười. Nhưng may mắn anh không làm vậy. Để bọn họ sử dụng món quà Người ban cho anh cũng không dễ chịu, nhưng suy tính tới lợi ích về sau, anh đành chấp nhận. Huống hồ, phải thử nghiệm việc này…
Monol căng thẳng cắn răng trong khi theo dõi từng cử động nhỏ nhất của cậu thiếu niên tóc vàng. Ông không biết tí gì về nghi thức này, không… có khi chẳng ai trừ cậu ta biết về nó cả. Cho nên chỉ có thể mặc cho cậu ta chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng của ông, cậu ta chỉ rút con dao màu trắng đeo bên hông ra. Để lấy máu? Máu là vật dẫn Ma pháp rất tốt. Cần bao nhiêu nhỉ? Hử… cậu ta đưa về phía mình. “Cầm lấy nó chung với tôi” – cậu nhóc nói, ông vươn bàn tay run rẩy ra, cầm vào chỗ cán dao cậu chừa ra. Cả hai giữ tư thế cùng cầm con dao trắng nhỏ.
-Dùng ý niệm, kích hoạt Ma pháp [Phá vỡ giới hạn] trên con dao – Janica dùng ngữ khí bình thản nói ra câu chú ngữ Ma pháp cần thiết.
Khi Salamon còn đang tự hỏi con dao đó có phải là một phần của nghi thức không.
Cả không gian đột nhiên chấn động. Từng vòng tròn Ma pháp đồng tâm từ Monol lan ra mãnh liệt. Dòng chảy Ma pháp điên cuồng rít gào cuồn cuộn chảy về phía Monol.
Salamon hoàn toàn khiếp sợ. Trước khi ông kịp tung ra Ma pháp cấp 7 lập kết giới quanh khu rừng, những dao động một giây trước còn hung tàn như bão tố… lập tức biến mất.
Janica tranh thủ lúc Monol còn đang ngẩn người, nhanh chóng rút Thần khí “Dao Phá Vỡ Giới Hạn” ra khỏi tay ông, tra vào vỏ.
Do mình vẫn còn cầm nó, nên Thần khí không thông báo tất cả thông tin kỹ năng nó sở hữu cho kẻ khác dù hắn cùng nắm giữ với mình? Hay ngoại trừ lần đầu tiên mình tiếp nhận, nó sẽ không hiển thị lên nữa? Cái này vẫn cần chứng thực lại sau.
Tuy nhiên, việc mình nghi ngờ đã được khẳng định. “Mười năm tuổi thọ” là điều kiện áp dụng lên tất cả “sinh vật sống” nắm giữ Thần khí và kích hoạt [Phá vỡ giới hạn]. Lúc nãy, sau khi Monol dùng ý niệm kích hoạt kỹ năng, Thần khí cũng thông báo “Đã trừ mười năm tuổi thọ nguyên bản” giống với lần đầu tiên mình sử dụng.
Việc này đã nâng giá trị của “Dao Phá Vỡ Giới Hạn” lên một tầm cao mới, mức độ quan trọng cũng như hiểm hoạ nó mang đến cũng tăng đến không tưởng! Nghĩ thử xem, loài người có tuổi thọ trung bình chỉ sáu mươi, nhưng đối với Kruid… là bốn trăm!
Mười năm cho một tầng Ma pháp. Nếu bọn họ chỉ cần sống một trăm năm, hoặc năm mươi năm… Anh không dám tưởng tượng thứ mà Thần khí này tạo ra là gì nữa. Ác Quỷ? Tận Thế?
Lúc trước, trong một lần vô tình nghĩ tới việc có khi nào tuổi thọ nguyên bản của mình là một trăm không, nếu thật vậy, anh sẵn sàng đánh nổi một nửa để có được sức mạnh vĩ đại ngay lập tức. Nhưng tiếc là, không cách nào biết được cả… một trăm tuổi với kẻ có tư chất thấp kém như anh ở Thế giới tôn thờ kẻ mạnh này, thật là hão huyền. Thế… nếu kẻ có sẵn sức mạnh đồng thời tuổi nguyên bản dài lâu thì sao?
Từ đó, anh luôn băn khoăn về vấn đề này. Giờ đây, có được câu trả lời khẳng định, anh trở nên bối rối. Cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của anh là tiếng gầm hưng phấn của “mãnh thú” Salamon.
Rừng Hoang Dã rung lên bần bật khi tiếng rống của sinh vật vĩ đại kia vang vọng khắp không gian. Đấy là tiếng rống báo hiệu tin mừng! Tiếng gầm mạnh mẽ như muốn xả hết những lo lắng bất an mà ngàn năm nay chất chứa trong lòng.
Nếu vẫn ở dạng người, chắc chắn ông đang cười to sảng khoái – bịt chặt tai kết hợp với kích hoạt Ma pháp [Cản tiếng ồn] cấp 3, Janica nghĩ.
Trong khi Salamon Hiền Nhân đang vui mừng như đứa trẻ được cha mẹ tặng cho món quà ưa thích nhất, thì nhân vật chính của “nghi lễ” – Tộc trưởng Monol, đang run rẩy trợn trừng mắt nhìn đôi tay mình.
Mạnh quá! Cảm giác thật phi thường!
Ông có thể cảm nhận, thậm chí nhìn thấy dòng chảy Ma pháp vô hình đang chậm rãi lượn lờ khắp không gian, nhẹ hít sâu một hơi, ý niệm vừa động… lập tức, ông trở thành toàn bộ Rừng Hoang Dã.
Những cọng cỏ đang run rẩy vươn lên, những con kiến nhỏ đang tha một khối đường về tổ. Người Kruid đang xì xào bàn tán về những “vị ân nhân” trong những quán rượu của Làng. Giọt rượu rơi xuống từ cái chai ngã ngang trên mặt bàn…
Tất cả… ta có thể cảm nhận được tất cả.
Ông rơi lệ. Những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Gần trăm năm nay, ông chưa từng khóc. Từ lâu ông đã nghĩ tuyến lệ của mình đã chai sạn. Nhưng hoá ra, niềm vui này quá lớn, đến mức có thể hồi sinh những giọt nước mắt của ông.
-Chúc mừng Ngài, Tộc trưởng Monol, Nhà Thông Thái, tân Ma pháp sư Cao cấp tầng 7 của tộc Kruid.
Tiếng nói trong trẻo vang lên. Kéo cả hai Tiền Bối Kruid trở về với thực tại. Sau khi làm dịu niềm vui xuống, những cảm xúc quái dị bắt đầu lan tràn…
-Đây là Thần khí. Nó chính là ân huệ mà Thần đã ban cho tôi. Vì các Ngài đều đã lập lời thề, và tôi tin tưởng hai vị Tiền Bối, cũng như những Trưởng lão sẽ giữ kín “nghi thức” này.
Chẳng có “nghi thức” nào cả! Con dao bề ngoài tầm thường đó là Thần khí! Thứ Ma pháp khí nghịch thiên có thể giúp Ma pháp sư đột phá lên tầng 7… thậm chí cao hơn.
Nhìn vào đôi mắt họ, ánh sáng trong đôi mắt màu lục của Janica tối lại. Anh không tin bọn họ phản lại lời thề. Mà cho dù họ làm vậy, Tạo Vật Tôn Quý tuyệt đối sẽ xoá sổ họ. Đó là lý do anh ép họ thề dưới sự chứng kiến của Thần. Anh biết, Người luôn theo dõi mọi thứ.
-Giờ thì, tôi nghĩ Salamon Tiền Bối nên truyền dạy hết những chú ngữ Ma pháp tầng 7 cần thiết cho Monol Tiền Bối đi. Tuy Ngài ấy có năng lượng cũng như khả năng sử dụng, có thể tri thức về Ma pháp cấp 7 lại chưa sánh bằng Hiền Nhân Salamon. Sau đó, mong các vị thực hiện theo những thoả thuận ban đầu giữa chúng ta, Tiền Bối Salamon.
Hai người sực tỉnh, dời tầm mắt khỏi Thần khí phi thường đeo bên hông cậu nhóc nhân loại yếu ớt kia. Họ nhìn nhau, thấy được sự bối rối trong mắt đối phương. Người chính trực có thể giữ được tấm lòng ngay thẳng của mình khi đối mặt với những cám dỗ… có khi nào là vì những cám dỗ đó chưa đủ?
Thứ Thần khí kia thật sự là “ân huệ” của thần linh, là món quà Đấng Tối Cao đã ban cho những sinh linh của Thế giới này… không! Là Người trao cho cậu bé này, không phải cho Thế giới!
Đôi đồng tử dựng thẳng của Salamon càng thu hẹp lại, đến khi gần như là một đường thẳng. Ông cất giọng:
-Phải, quả thật nên vậy. Chúng ta chắc chắn sẽ tôn trọng lời thề của mình. Cậu hãy trở về nghỉ ngơi bên những đồng đội trong nhóm “Thiết Hoa” đi. Sau khi truyền đạt hết những gì có thể, ta sẽ đến tìm cậu.
Janica dùng khéo mắt lướt qua Monol. Sự trầm mặc của ông ấy là hoàn toàn có thể hiểu được. Ông đang cân nhắc những hậu quả khi làm trái lời thề. Lợi ích Thần khí mang lại cho tộc Kruid là quá lớn! Janica cười lạnh trong lòng.
Có thật không? Có thật đây là “ân huệ” của Thần? Hay là đạo cụ để những “diễn viên” trong “vở kịch” thêm “thú vị”? A… đối với Người, cũng chẳng có gì khác nhau… nhỉ?
…
“Rắc!”
Một âm thanh bén nhọn vang lên trong căn phòng tối đen. Tuy đồ nội thất là những bảo vật trân quý nhất thế gian, nhưng không chút ánh sáng nào lọt qua được lớp rèm dày màu đỏ đóng kín mít kia. Chẳng ai dám tin, căn phòng u ám này chính là nơi đương kim Quốc Vương của Siêu cường quốc Baranotine làm việc.
-Có chuyện gì sao, Tervirx?
Giọng nói trầm thấp vang lên. Nhưng không mang theo sức mạnh áp đảo quen thuộc, mà là sự quan tâm.
-Không… không có gì. Có lẽ là trùng hợp.
Một giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng đáp lại. Chỉ là trùng hợp thôi, đúng không? – nhìn tách trà bị nứt ra một đường ngay giữa, người phụ nữ với vẻ đẹp đầy mị hoặc, mái tóc bạch kim lấp lánh, nheo lại đôi mắt phượng của mình. Cô chính là Redvane Lilly Tervirx – “Á Thần” duy nhất ở Tây Thế giới, đứng đầu “Thập Đại Ma Pháp Sư” của Vương Quốc, là tồn tại tuyệt đối xuất chúng, Ma pháp sư Cao cấp tầng 9, người phụ nữ nắm trong tay mạng sống sáu tỷ người và thậm chí là vận mệnh Thế giới này.
-Không có nhiều “trùng hợp” xảy đến cho vị Ma pháp sư tầng 9 như cô đâu, Tervirx.
Cô biết Đức Vua nói đúng. Đối với những người đã bước chân vào lĩnh vực của Thần như bọn họ, đặc biệt là cô, mọi thứ diễn ra xung quanh đều có thể là một dấu hiệu, một lời tiên tri nào đó báo trước tương lai.
Nhưng cô đã thử dùng ý niệm kiểm tra, không tìm thấy dù là những gợi ý mơ hồ nhất của số phận. Nếu ý niệm của “Á Thần” không tra ra, nó hẳn phải là trùng hợp. Dù sao, với một chút lơ đễnh, cô có thể huỷ diệt Vương Đô. Vậy thì một tách trà vô tình bị phá hỏng cũng không lạ.
-Yên tâm, không có việc gì. Ngày mốt Ngài sẽ đến Rừng Hoang Dã nhỉ? Có cần tôi giúp đỡ không?
Đức Vua hừ lạnh:
-Lão già đó đã đến cực hạn, cùng lắm là mai lão sẽ chết. Còn thứ gì có thể đe doạ uy quyền tuyệt đối của ta nữa? Cô cứ ngoan ngoãn toạ trấn Vương Đô giúp ta là đủ.
Tervirx hơi chần chừ một lúc, nhưng vẫn nói ra:
-Ngài có chắc… làm vậy là đáng không? Nguồn tin chúng ta cho thấy ở phía Đông có thể…
-Đáng. Tất cả đều đáng. Phía Đông hay phía Nam, thậm chí là đồng minh của chúng ta ở phương Bắc, chắc chắn ta sẽ tìm tới. Nhưng không thể để sót. Chỉ cần có một chút cơ hội, ta sẽ xới tung nơi đó lên để tìm. Nếu có kẻ ngáng đường, san bằng tất cả là được.
Đức Vua lạnh lùng ngắt lời cô. Ánh mắt ngoan độc loé lên. Âm thanh từ tính kết hợp với sát khí lẫm liệt trong đó khiến cô khẽ rùng mình. Phải, dù mình ở một đẳng cấp cao hơn Quốc Vương rất nhiều… nhưng vẫn không nhịn được mà có chút… lo lắng với sự tàn bạo của ông ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!