Ta Là Mẹ Thần Đồng - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Ta Là Mẹ Thần Đồng


Chương 33


Editor: Minh An

Beta: Cún

Hôm sau bọn họ phải trở về Giang thành.

An Tưởng rời giường thu dọn đồ đạc rồi gõ cửa phòng An Tử Mặc.

“Mặc Mặc, con dậy chưa?”

Trong phòng không có tiếng đáp lại. An Tưởng kiên nhẫn đợi vài phút, xác định không có động tĩnh gì liền đẩy thẳng cửa đi vào.

“Mặc Mặc?”

Trên giường không có người, cửa toilet khép hờ.

An Tưởng đến gần phát hiện An Tử Mặc đang đứng trước gương không nhúc nhích.

“Con đang làm gì thế?” An Tưởng tò mò thò lại gần, thấy An Tử Mặc đang đứng trước gương nghịch răng. Chiếc răng lung lay thoạt nhìn như sắp gãy.

Ánh mắt An Tưởng sáng lên, lập tức xoay mặt thằng bé qua, dùng ngón tay nhẹ nhàng lay lay chiếc răng cửa nhỏ xinh, kích động kêu thành tiếng: “Ôi, Mặc Mặc sắp thay răng rồi!”

Cô vô cùng vui sướng nhưng An Tử Mặc lại không cười nổi. Vì cái này hoàn toàn vi phạm quy luật sinh trưởng bình thường của nhân loại.

Nếu như là người bình thường thì khoảng sáu bảy tuổi sẽ bắt đầu thay răng. Có một số ít sẽ thay răng sớm hơn nhưng phần lớn qua 4 tuổi mới thay răng. Khi thay răng thì răng cửa của hàm dưới sẽ bị rụng trước, sau đó lần lượt di chuyển ra xung quanh. Cho đến khoảng mười một, mười ba tuổi thì sẽ hoàn toàn thay xong.

Hiện tại cậu ba tuổi bảy tháng. Tuổi này thay răng không phải bệnh chính là đột biến, hơn nữa vừa mới thay lại thay hai chiếc răng nanh!!

Cậu không phải là yêu quái, khẳng định không phải do đột biến. Nên khả năng mắc bệnh là khá lớn. Chỉ là…… thân thể cậu cũng không có chỗ nào không thoải mái.

“Mẹ không cảm thấy bây giờ con không nên thay răng sao?” An Tử Mặc bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không hiểu vì sao cô lại vui vẻ.

*Vì An Tử Mặc biết An Tưởng không phải là người mẹ độc ác kiếp trước của mình nên tui sẽ đổi xưng hô từ bà – tôi sang mẹ – con nhé!

Nghe thằng nhóc hỏi, An Tưởng nghiêng nghiêng đầu, sủng nịnh vuốt khuôn mặt cậu: “Thằng nhóc ngốc, các bạn nhỏ đều phải thay răng, đây là chuyện vô cùng bình thường.”

“……” Bà mẹ ngốc của tôi ơi! Cái này không bình thường!! Các bạn nhỏ cũng sẽ không thay răng sớm như vậy, càng không rụng hai chiếc răng nanh trước! Cái này vi phạm nghiêm trọng quy tắc tự nhiên của loài người!

“Được rồi được rồi, con rửa mặt nhanh lên rồi ăn sớm một chút. Sau khi chúng ta trả quần áo cho Bùi tiên sinh xong thì đi về nha!”

Vẻ mặt An Tưởng thờ ơ, hiển nhiên không để việc cậu rụng răng ở trong lòng.

Chờ đến khi cô ra khỏi cửa, An Tử Mặc lại đứng trước gương há to miệng, thật cẩn thận dùng ngón cái chạm chạm vào răng cửa bên cạnh răng nanh nho nhỏ của mình.

Không hợp lý.

Thật sự không hợp lý.

Cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm răng với vẻ mặt sầu lo.

Hay là do hôm qua cắn người dùng lực mạnh quá mới không cẩn thận làm răng lung lay? Cũng không đúng, hàm răng của loài người cũng không yếu ớt đến vậy.

An Tử Mặc thở dài, mở vòi nước ra hắt nước lạnh lên mặt mình.

Nước lạnh làm đầu óc cậu ngay lập tức trở nên thanh tỉnh. An Tử Mặc mạnh mẽ ném việc này ra sau đầu, mặt vô cảm rửa mặt sau đó nhảy xuống ghế đi vào nhà ăn ăn bữa sáng.

Răng cậu cũng không quá lung lay, nhưng vẫn không thoải mái.

An Tưởng cũng suy xét đến điểm này nên vô cùng dụng tâm chuẩn bị bữa sáng gồm bánh mì cùng cháo đậu đỏ cho cậu.

An Tử Mặc ăn chậm nhai kỹ nhưng không cảm nhận được bất cứ hương vị gì.

“Mặc Mặc con không cần để trong lòng. Chờ răng sữa rụng hết thì răng trưởng thành có thể mọc ra ngay lập tức.” Đến lúc đó có lẽ cô phải chuẩn bị đồ để thằng nhóc nghiến răng cho đỡ khó chịu.

Tay nắm bánh mì của An Tử Mặc hơi run run, thần sắc khiếp sợ: “Mẹ nói đùa à?” Kể cả trẻ con lớn nhanh thì răng trưởng thành cũng không thể mọc ra ngay lập tức được!

Cậu càng tin tưởng hơn người trước mắt này không phải là bà mẹ độc ác kia của mình.

Tuy rằng tinh thần của mẹ cậu có vấn đề nhưng đầu óc bà ta không có vấn đề.

“Tin hay không tùy con……” An Tưởng phồng má lẩm bẩm một câu, ba ngụm ăn xong bánh mì, sau đó kiểm tra thêm lần nữa thấy không để quên gì thì xách túi rời khỏi biệt thự.

An Tử Mặc buồn bực không vui đi phía sau cô.

Cô còn muốn đi trả lại áo cho Bùi Dĩ Chu. Lần này bảo vệ không hỏi gì mà trực tiếp để cô đi qua. Chắc là trước đó Bùi Dĩ Chu đã nói với họ.

An Tưởng vào biệt thự số 17, ấn chuông cửa kiên nhẫn nhờ.

Cạch.

Cửa mở ra.

Người đàn ông đứng trước cửa mặc quần áo thoải mái, áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen. Tóc chưa được chải chuốt vuốt sáp mà lung tung lộn xộn.

Ăn mặc như vậy làm anh thêm bình dị gần gũi, chỉ là biểu tình của anh vẫn cao lãnh đạm mạc như cũ.

Hôm nay Bùi Dĩ Chu không xịt nước hoa, toàn thân chỉ có hương thơm của máu anh.

“Bùi tiên sinh buổi sáng tốt lành.” An Tưởng cười tươi tắn.

“Chào.” Bùi Dĩ Chu hơi gãi đầu, xoay người, “Vào đi.”

“Không cần đâu.” An Tưởng không dám ngó loạn vào trong, ngoan ngoãn đưa túi mình đang cầm ra, “Áo của anh tôi đã giặt sạch rồi, cảm ơn anh nhé!”

Bùi Dĩ Chu hạ mắt xuống, không nhận.

Lúc này An Tưởng mới phát hiện ở mí mắt anh có một nốt ruồi son. Nốt ruồi nổi bật trên làn da trắng của anh, kết hợp cùng biểu tình lạnh nhạt làm cho anh thêm vẻ lười biếng gợi cảm.

“Hôm nay cô trả phòng hả?”

“Vâng.” An Tưởng trả lời, một bên lại đánh giá đôi mắt anh.

“Mắt tôi có gì hả?” Bùi Dĩ Chu lại nâng mắt lên, nốt ruồi kia lại ẩn vào trong, chỉ còn lông mi dài run rẩy.

Hình như anh đang cười, nhưng bên môi lại không có độ cong.

An Tưởng vội dời tầm mắt đi, lại lần nữa đưa quần áo cho anh.

Bùi Dĩ Chu nhận lấy, ngửi mùi hương từ người cô truyền tới, tâm tình rất tốt.

“Tí nữa tôi cũng về công ty, có muốn đi cùng nhau không?”

“Hả?”

Bùi Dĩ Chu thong thả giải thích, “Bùi Thần nói tôi chỗ ở hiện tại của cô, chúng ta tiện đường.” Ngữ khí anh không chút để ý nhưng trong lòng lại vô cùng bồn chồn.

Cái gì mà về công ty tiện đường đều là lừa con bê!

An Tưởng hôm nay đi đâu thì anh bám theo nơi đó!

“A.”

Tiếng cười nhạo nho nhỏ vang lên. Bùi Dĩ Chu nhăn mày lại, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Màu sắc linh hồn của thằng nhãi ranh lộ ra vài phần trào phúng.

Bùi Dĩ Chu hạ mắt, thằng nhóc này…… Không lẽ biết anh suy nghĩ cái gì đấy chứ?

Nghe thấy anh nghĩ như vậy, sắc mặt của An Tử Mặc lập tức thay đổi, quay đầu đi không thèm nhìn anh nữa.

Bùi Dĩ Chu thu hồi lại sự nghi ngờ của mình, thần sắc khôi phục như thường: “Cô vào đi, chờ tôi vài phút. Tài xế chuẩn bị xong thì chúng ta đi.”

“Không không không, không cần đâu!” An Tưởng hoảng loạn xua tay, “Chúng tôi ngồi xe của khu nghỉ dưỡng về là được rồi, không cần phiền anh đâu.”

Khu nghỉ dưỡng có xe đưa đón về Giang thành. Lúc đi cô cũng ngồi xe này, vừa miễn phí lại còn có điều hòa mát lạnh.

“Hình như cô còn nợ tôi một bữa cơm.”

Nghe anh nói vậy, An Tưởng sửng sốt.

Bùi Dĩ Chu cười như không cười: “An tiểu thư quên rồi hả?”

“……”

Hôm qua, hình như, có lẽ, chắc là…… đúng là cô có nói qua sẽ mời Bùi Dĩ Chu ăn cơm thật.

An Tưởng gãi gãi mặt, kéo tay An Tử Mặc đi vào trong biệt thự.

“Không cần thay giày đâu, cứ tự nhiên ngồi.”

Biệt thự của Bùi Dĩ Chu lớn hơn biệt thự cô ở, trang trí cũng khác.

An Tưởng co quắp ngồi xuống, trầm mặc chờ thời gian trôi qua.

“Cô ăn sáng chưa?” Bùi Dĩ Chu bưng một phần đồ ăn ra hỏi.

“Không ăn không ăn, tôi ăn rồi.” An Tưởng vội xua tay, sau đó lại lâm vào trầm mặc xấu hổ.

“Cô có muốn ngồi đối diện tôi không?”

An Tưởng xoay đầu, mờ mịt nhìn qua.

“Tôi ngồi đây ăn cơm, cô ngồi một mình ở đó trông cũng kỳ quái.”

Cái này cũng đúng.

An Tưởng kéo An Tử Mặc, chậm rãi ngồi đối diện anh.

“Đây.” Bùi Dĩ Chu cắt trái cây xong lấy thêm sữa chua đưa đến trước mặt hai người.

Ngồi nhìn người ta ăn cũng hơi vô duyên, An Tưởng cầm tăm lên lấy một miếng xoài ăn.

Hai người mặt đối mặt, không khí vô cùng yên tĩnh.

Thức ăn vẫn nhạt nhẽo vô vị như cũ nhưng Bùi Dĩ Chu lại có thể ngửi được mùi ngọt ngọt, mùi ngọt nhàn nhạt này đủ làm thể xác và tinh thần anh vui sướng.

—— Đây là bữa sáng anh ăn vui sướng nhất trong suốt 29 năm qua.

An Tưởng mẫn cảm thấy được tâm tình của người đàn ông đối diện đang rất tốt. Cô cũng không dám tùy tiện nói chuyện, toàn bộ thời gian đều lấy trái cây ăn.

“Tử Mặc không ăn sao?”

“Thằng nhóc đang thay răng.” An Tưởng vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu nhóc, “Con muốn ăn nho không, mẹ cho con ăn?”

An Tử Mặc lắc đầu từ chối.

Ăn xong được hai phần ba bữa sáng, Bùi Dĩ Chu đã khá no bụng rồi. Anh buông dao nĩa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, cười nói: “Không sao đâu, chờ răng sữa rụng là răng trưởng thành rất nhanh sẽ mọc lên.”

An Tử Mặc im lặng không nói.

Hình như hai người đều không ý thức được các bạn nhỏ tuổi này không nên thay răng.

Bùi Dĩ Chu trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói giống như An Tưởng: “Sẽ mọc ra ngay lập tức.”

Nếu mỗi mình An Tưởng nói vậy thì là cô ấy có vấn đề, nhưng Bùi Dĩ Chu nói như vậy làm cậu cảm thấy khiếp sợ.

An Tử Mặc không nói nên lời, hít thật sâu một hơi.

Hai người này…… Đều nghiêm túc hả?

Đinh linh.

Tiếng chuông từ điện thoại vang lên. Bùi Dĩ Chu nhìn màn hình rồi từ từ đứng dậy, “Tài xế tới rồi, đi thôi.”

“Được được được.” An Tưởng vội vàng đứng dậy, đang định đi qua thì nghe thấy Bùi Dĩ Chu nói, “Trái cây còn rất nhiều, cô có thể cho vào hộp mang đi ăn trên đường.”

Chỗ trái cây lúc trước Bùi Dĩ Chu đưa cô sớm đã ăn hết. An Tưởng đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Không được không được, tôi ăn no rồi.”

“Được rồi.” Bùi Dĩ Chu vô cùng lịch sự cầm túi cô đang đặt trên ghế sô pha lên, đi ra ngoài.

An Tưởng ngượng không giành lại, nhắm mắt nhắm mũi dắt tay An Tử Mặc đi sau.

Bùi Dĩ Chu rất cao nhưng thoạt nhìn cũng không cường tráng.

Thân hình anh cao lớn, cố tình đi chậm lại chờ An Tưởng.

“Bùi tổng.”

Gần tới xe, trợ lý của anh vội vàng tiến lên nghênh đón.

Bùi Dĩ Chu đưa túi đồ qua.

Trợ lý của Bùi Dĩ Chu nhận túi, hai mắt đảo qua nhìn An Tưởng cùng An Tử Mặc đứng phía sau.

Từ trước đến nay Bùi Dĩ Chu đều một thân một mình, kể cả tham dự vũ hội thương nghiệp cũng không đi cùng phụ nữ. Ngoài bí thư Triệu trong công ty ra thì Bùi Dĩ Chu gần như không tiếp xúc với bất kỳ người nào, càng không gặp gỡ tiếp xúc với phụ nữ.

Trợ lý cực kỳ khiếp sợ nhìn An Tưởng cùng An Tử Mặc.

Đột nhiên nhớ tới ——

Đây không phải hai người đợt trước anh gặp được ở trung tâm thương mại sao?

Lúc đó anh còn vì thằng nhóc này trông giống Bùi Dĩ Chu mà khiếp sợ hồi lâu.

“Mời.” Bùi Dĩ Chu mở cửa sau của xe ra.

An Tưởng nhấc An Tử Mặc lên trước rồi lên sau. Bùi Dĩ Chu cũng ngồi vào trong xe.

Ghế sau của xe dành cho bốn người ngồi nên ba người cùng ngồi không quá chen chúc.

Chờ trợ lý ngồi vào ghế phụ lái thì Bùi Dĩ Chu mở tấm chắn trong xe lên, cố ý chắn tầm mắt của người ngồi phía trước. Sau đó anh mở tủ lạnh nhỏ của xe ra lấy hai chai nước đặt trên bàn nhỏ trước mặt An Tưởng cùng An Tử Mặc.

“Tử Mặc đi học nhà trẻ chưa?” Đột nhiên anh hỏi.

An Tưởng lắc đầu: “Tôi định chờ sau khi tìm được nhà mới thì sẽ tìm trường cho nó.”

Tìm nhà mới……

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu lập lòe. Không lâu trước đây anh cố ý bảo bên phụ trách phá bỏ và di dời đền bù cho An Tưởng số tiền nhiều gấp đôi bình thường. Số tiền ấy dùng để mua một căn nhà gần nhà trẻ Cầu Vồng hẳn là không có vấn đề gì.

Bùi Dĩ Chu càng muốn An Tưởng ở khu chung cư của mình hơn. Nhưng như vậy sẽ dễ khiến cô hoài nghi.

“Buổi trưa Bùi tiên sinh muốn ăn gì? Anh cứ chọn nhà hàng mình muốn ăn, tôi đều có thể mời.” Bây giờ cô là người có tiền, một bữa cơm đắt thế nào cũng mời được!

An Tưởng nói vô cùng ngang tàng. Khóe môi Bùi Dĩ Chu cong lên, cười thâm ý: “Tùy tiện chọn?”

“Đúng! Không thành vấn đề! Anh muốn đi chỗ nào cũng được!”

An Tưởng không hề cảm thấy có gì không đúng. Cô là người có ngàn vạn trong người nên không có gì phải sợ.

An Tử Mặc nhìn khuôn mặt ngốc bạch ngọt trước mắt lắc đầu rồi thở dài một cái thật sâu, lười quản. Cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

—— Đồ ngốc.

—— Sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt cóc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN