Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Ta Là Một Tên Trai Thẳng Làm Công Ở Gay Bar


Chương 1


Nói ra ngươi có thể không tin, ta làm công tại gay bar, mà ta là một tên trai thẳng.

Thật sự thẳng, thẳng đến đỉnh thiên lập địa, nhân thần cộng phẫn.

Đến đây chắc hẳn đã có người muốn hỏi, một tên trai thẳng ăn no rửng mỡ chạy đi gay bar làm công?

Ta không phải bị điên, ta con mẹ nó nghèo.

Là một sinh viên điều kiện kinh tế gia đình phi thường nghèo khổ, vì để trả được học phí đồng thời có tiền mua skin khi chơi game, ta không thể không làm thêm ngoài giờ. Làm gia sư một tuần hai ba buổi, hay là làm thêm buổi tối đều nhanh kiếm được tiền, nhưng mà những chỗ giống như quán bar gần trường đại học trên căn bản đều đã đủ quân số, ta khổ sở tìm kiếm, cuối cùng chỉ tìm được một vị trí nhân viên pha chế rượu còn trống ở cái gay bar mới vừa khai trương không lâu này.

Bình thường ta đối với việc pha chế rượu cũng rất có hứng thú, huấn luyện một quãng thời gian, sau đó thì chính thức làm việc, công việc cũng không tệ, hơn nữa lương cao, thế rồi cũng làm qua một năm.

Một năm này, ta thành công từ một cậu trai thẳng bé nhỏ nơm nớp lo sợ tỉnh tỉnh mê mê, trở thành một ống thép sừng sững giữa vạn bụi gay.

Thẳng tắp đến có bẻ cũng không gãy.

Nói thật, gay ngoại trừ góc độ uốn lượn có hơi lớn một chút, cũng không khác gì với nam nhân bình thường cả, đều có hai con mắt ba cái chân, so với đám đầu bù tóc rối mặt mũi cáu bẩn mập trạch* trong trường học còn ngăn nắp sạch sẽ hơn nhiều, ít nhất nhìn không cay mắt.

[*suốt ngày ở trong phòng không vận động nên đâm ra thừa mỡ.]

Huống chi, khách tới gay bar, 80% đều là 0, 15% là mấy cô gái trẻ tới tìm kích thích, còn lại 5% mới có khả năng là 1. Giống như ta đây không tới một mét tám toàn thân từ trên xuống dưới không tới hai cân thịt, lớn lên có một khuôn mặt học sinh yếu đuối mong manh không thể ra gió, là dạng tầm thường nhất, cái gì mà tiểu tinh linh nhu nhược tiến vào gay bar bị cường thủ hào đoạt bá vương ngạnh thượng cung gì gì đó, đều là do tiểu thuyết mù quáng viết ra, trong hiện thực nào có chuyện yêu mỹ như vậy.

Bất quá cũng không loại trừ ngoại lệ, trong một năm ta làm công tại đây, cũng đã gặp qua 0 bụng đói ăn quàng khoác vai lẳng lơ nhích lại gần, mới đầu còn không biết phải làm sao, sau đó có kinh nghiệm, đã có thể thong dong ứng phó.

Rất đơn giản, chỉ cần điều chỉnh cổ họng nũng nịu réo rắt mà nói một câu: “Nhưng mà… nhân gia ở phía trên không cứng nổi a ~.”

Không phải ta không có tiết tháo, thật sự là tại một nơi như thế này mà nói mình thẳng, căn bản sẽ không ai tin, điều duy nhất có thể làm chính là chứng minh bản thân so với đối phương còn 0 hơn, để đối phương biết khó mà trở lui.

Haizz, thực sự là bất đắc dĩ, rõ ràng ta là một tên trai thẳng.

Cuộc sống không dễ dàng, bức thẳng giả làm 0 a.

Ngày hôm nay cũng giống như mọi khi ta đến quán bar làm công, gần tới cuối kỳ rồi, ta chuẩn bị hôm nay sau khi kết thúc liền không tới nữa, dù sao trước khi thi còn phải tuyệt địa cầu sinh.

Thời gian còn sớm, khách trong quán không nhiều lắm, ta đứng sau quầy bar lau chùi ly, đột nhiên nghe thấy tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Cộc cộc” hai tiếng, ta ngẩng đầu lên, vừa nhìn sang trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, cảm giác tim mình ‘loảng xoảng’ rơi vỡ mất hai nhịp.

Đây là nhan sắc cấp độ thần tiên sao?

Nam nhân ngồi trước quầy bar ta chưa từng gặp qua, hẳn là khách mới, mặc áo sơ mi trắng, cài đến nút cao nhất sát hầu kết, phong cách ăn mặc và khí chất thoạt nhìn cao lãnh cấm dục, thế nhưng cố tình lại trưởng thành với một gương mặt hồn xiêu phách lạc, cặp mắt đào hoa kia quả thực đẹp đến có thể giết người.

Ta làm việc tại gay bar gặp qua bao soái ca mỹ nam muôn hình muôn vẻ, nhưng người trước mắt này tuyệt đối là cực phẩm, ngay cả ta đây là một tên trai thẳng thật trăm phần trăm cũng không nhịn được nhìn đến sửng sốt.

Người thế này ở bên ngoài rất dễ dàng rước lấy sự chú ý, số lượng 1 không nhiều lắm thường trú trong quán rượu liền nỗ lực luân phiên đến gần, nhưng tất cả đều bị lạnh nhạt cự tuyệt không chút lưu tình.

Bất quá chuyện này cũng bình thường, trưởng thành như vậy, bên cạnh nhất định sẽ không thiếu người vây quanh, vậy hắn còn tới nơi này làm gì? Sẽ không vì uống rượu đó chứ?

… Có vẻ thật là vậy.

Người này ngây ngốc suốt một giờ từ đầu tới cuối cũng không thấy dịch chuyển, một ly whisky uống đến đá đều tan chảy, nếu không phải hắn lại gọi một ly, ta cũng sẽ hoài nghi là tới cọ wifi.

Ta đẩy qua ly rượu vừa mới pha chế, còn chưa kịp buông ra hắn liền vươn tay tới, vừa vặn đè lại đầu ngón tay của ta.

Xúc cảm mát lạnh, không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, ngón út của ta giống như bị cọ nhẹ.

Ta giật mình một cái, rất nhanh liền thu tay về.

Trong lòng có chút khác thường không hiểu ra sao, lúc ta cúi đầu lau vết rượu trên bàn, nhịn không được lén lút liếc mắt nhìn, kết quả trực tiếp va chạm với ánh mắt hắn liếc qua, ta con mẹ nó còn không có tiền đồ mà nhìn một giây, sau khi lấy lại phản ứng liền lúng túng muốn chết.

Đệch, hắn sẽ không hiểu lầm ta nhìn trúng hắn đi?

Lão tử là thẳng a!

Thôi quên đi, ở chỗ thế này không bị hiểu lầm mới là lạ, cũng không phải lần đầu tiên, không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, trong lòng có thước, tự nhiên thẳng tắp.

Rất nhanh ta liền buông xuống bối rối, chuyên tâm tập trung vào công việc, sau mấy tiếng loay hoay bận rộn, đến giờ tan tầm, đang định đi, vừa quay đầu liền phát hiện cái người ở ngoài quầy bar kia vẫn còn ở đó!

Hắn đã uống mấy chai nhỉ?

Ta đi tới trước yên lặng thu thập vỏ chai rượu bên cạnh, đếm đếm, một hai ba bốn năm.

Người này chống cằm nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tái nhợt ửng lên chút đỏ, ta hoài nghi hắn đã bất tỉnh nhân sự, mới vừa quan sát một lúc, người này đột nhiên mở mắt nhìn qua, ánh mắt hết sức rõ ràng.

Vậy mà không say? Thật trâu bò.

Ta còn đang âm thầm cảm khái, người đối diện đã chậm rãi đứng thẳng người dậy, ung dung thong thả mở ra bóp tiền, móc ra một xấp tiền đỏ chói, đặt ở dưới đáy ly rượu đã uống sạch, đẩy về phía ta.

… Mẹ nó, đùa à?

Trong quán rượu cho tiền boa là chuyện rất bình thường, nhưng không ai tự dưng cho một xấp thế này, tình huống như vậy, trên căn bản chính là một loại ý tứ ám chỉ nào đó không thể nói ra.

Ta còn đang có chút không thể tin được, kết quả người này lại hướng về phía ta nhướng mày biểu lộ ý tứ khác, ánh mắt kia, thật trần trụi, mẹ nó hắn tưởng ta có ý đó.

Ta sợ ngây người, không ngờ khẩu vị của đóa hoa cao lãnh này không giống bình thường, không hiểu ra sao ta bỗng sinh ra một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Đáng tiếc, ta là một tên trai thẳng, nhất định phải phụ lòng mỹ nhân rồi, haizz.

Ta nháy mắt một cái, gióng lên mười hai vạn phần kỹ năng diễn xuất, nhéo nhéo cổ họng hướng về đối phương nói: “Ca ca… nhân gia không biết phải làm sao để ở mặt trên…”

Để không bị nhìn ra sơ hở, lần này ta diễn đặc biệt chân tình giàu cảm xúc, đến bản thân cũng thấy mắc ói muốn chết.

Người đối diện có chút sửng sốt trong nháy mắt, thế nhưng ngay sau đó liền cong lên khóe môi lộ ra một nụ cười như thật lại như đùa.

Trong lúc ta đang ngây ngốc nhìn, thì nghe thấy thanh âm trầm thấp mà chậm rãi của người kia vang lên: “Tôi thượng em, em nằm là được.”

Đậu móa? Phản ứng đầu tiên của ta dĩ nhiên là, mẹ nó có chuyện tốt như vậy sao?

—–

Editor lảm nhảm: hehe bắt đầu 1 cuộc hành trình mới thôi ~ ‘tui làm nó, mọi người cứ nằm xem là được ~’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN