Ta Là Một Tên Trộm - Chương 2: Người chơi ngoài biên chế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Ta Là Một Tên Trộm


Chương 2: Người chơi ngoài biên chế



Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội

Nguồn: Sưu Tầm

Đại sảng sáng ngời bố trí tươi mát cao nhã, ngay trên mặt tường được treo một bức “Tùng Hạc đồ” thương tùng cao ngất xanh biếc, hạc đàn khinh vũ, hình ảnh rất sống động, lại càng làm cho đại sảng tăng thêm mấy phần yên tĩnh.

Tùng hạc vân sơn thiên cổ tú, lạc nhật tầm thiên dục chấn phi.

Mộ Dung Tiểu Thiên mở loa công suất lớn, quấy nhiễu mọi người ở trong đại sảng. Hơn mười ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thân ảnh người cao lớn hơn 1m80 kia, trên trái một vết sẹo bắt mắt, nhưng vẫn anh tuấn, đẹp trai, vẻ mặt thành thục, thâm trầm. Mộ Dung Tiểu Thiên có chút xấu hổ đứng ở cửa.

– Hắc hắc, ngượng quá.

Mộ Dung Tiểu Thiên nghiêng đầu, cười hắc hắc nói:

– Giọng của ta có chút lớn, làm các vị sợ rồi.

Nói xong không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, xuyên qua ánh mắt của mọi người trực tiếp đi vào bàn phục vụ ở trong đại sảnh.

– Anh trai, không cần phải lớn tiếng vậy chứ, nơi này ai cũng đều là game thủ chuyên nghiệp cả đó.

Một người trẻ tuổi tầm mười tám tuổi, người nhỏ gầy, quyệt miệng, vươn tay cố sức vỗ lên vai của Mộ Dung Tiểu Thiên.

Mộ Dung Tiểu Thiên dừng lại, nhìn người gầy còm trước mắt này, một nam nhân nhỏ tuổi thấp bế, mặt nhăn nhíu mày lạnh lùng nói:

– Chú em, rất là lao lực phải không? Với không tới thì đừng chụp loạn, cẩn thận rơi thắt lưng ra đó, anh đây trời sinh âm lượng hơi to, ngại ầm ĩ hả, ngại ầm ĩ thì đi qua một bên mà ngây ngốc đi, anh đây không có thời gian dây dưa với chú nhé.

Nam sinh hơi ngẩn người, tiếp theo hai má lộ vẻ khinh thường, không thèm liếc mắt nói:

– Ông anh đừng ra vẻ, đừng tưởng vóc dáng to cao thì muốn túm ai thì túm nhé.

Mộ Dung Tiểu Thiên không nói gì, đột nhiên đưa tay bắt lấy ngực nam sinh nhỏ bé kia, nhấc hắn đặt ra một bên, sau đó chậm rãi tới bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

– Chú em, không cần nói lời vô nghĩa, tránh cho họa từ miệng mà ra.

Nói xong cũng không thèm nhìn tới nam sinh nhỏ con kia, đưa chân bước tới cạnh bàn phục vụ.

– Tiên sinh, ta tới đây là nhận được lời mời.

Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào trước mặt bàn phục vụ, nói với nam nhân trung niên bên ngồi bên trong.

Nam nhân kia ngẩng đầu nên nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, hơi hơi nhìn xuống phía dưới, lấy ra cái bảng khai đặt lên trên bàn phục vụ.

– Xin hỏi trước kia cậu đã làm game thủ chuyên nghiệp ở những game nào?

…..

– Đã dùng qua những ID gì? Xếp hạng trong game như thế nào…

……..

– Trong game có được thành tích gì, danh vọng là bao nhiêu?…

Mộ Dung Tiểu Thiên nghe nam nhân trung niên liên tiếp đặt câu hỏi, trong lòng ngày càng lạnh. Nam nhân này nói mấy thứ này giống như không giống với game [Tam quốc quần anh truyền] mà mình đã chơi. Cái đại não nóng lên bây giờ đã có chút thanh tỉnh, có chút hiểu được [Tam quốc quần anh truyền] cùng với game mà trung niên này nói hoàn toàn khác nhau, căn bản không có liên quan tới nhau. Nam nhân trung niên nói nhất định là những game về sau này được ra khi mình ở trong tù, chính mình còn không biết thế nào nữa.

– Vậy cuối cùng cậu đã chơi những game nào? [Truyền kỳ], [Tru Tiên], [Ma Thú Thế Giới], hay là [Thiên Hạ]? trung niên nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đang nửa ngày không hé môi ra.

Mộ Dung Tiểu Thiên môi ngày càng khô, vẻ mặt mất mác, thở dài nói: – Ta chơi chính là [Tam quốc quần anh truyền].

“ Bùm, bùm.” Nhất thời kinh hãi, trong đại sảnh hơn mười người chơi ngã phịch xuống đất.

– Thực xin lỗi cậu.

Nam nhân trung niên xấu hổ cười cười nói với Mộ Dung Tiểu Thiên, đầy lòng xin lỗi nói:

– Chúng ta thông báo tuyển dụng chính là game thủ chuyên nghiệp chơi game online, chứ game offline như “Tam quốc quần anh truyền” ở Đài Loan này thì thật sự là, thật sự là…

– Người cao lớn, anh chưa bao giờ chơi game online sao?

Nam sinh nhỏ con kia đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, cũng không cười vang giống người khác.

Thất vọng, bất đắc dĩ, bi ai, Mộ Dung Tiểu Thiên đau buồn tới cực điểm, vận mệnh thực sự mình không qua được sao. Miễn cưỡng trên mặt hiện ra tia cười khổ nói:

– Ta mới ra khỏi tù. Ngài nói mấy thứ này, đừng nói là chơi, ta vẫn mới là lần đầu nghe thấy à.

Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích gật đầu với nam sinh nhỏ bé kia, bởi vì trong ánh mắt của nam sinh này, hắn thấy được sự chân thành, không có nửa phần trào phúng như những người khác.

Mộ Dung Tiểu Thiên thiện ý cười cười với hắn, đang định xoay người rời đi.

– Từ từ đã người cao lớn.

Nam sinh nhỏ bé kia ôm lấy cánh tay Mộ Dung Tiểu Thiên, vẻ mặt tức giận bất bình, hướng tới tới nam nhân trung niên cố gắng nói:

– Vương quản lý, [Tam quốc đàn anh truyền] có tính là một game không?

– Xem như là như vậy!~ Vương quản lý hơi hơi sửng sốt, có chút chần chừ.

– Thế là đúng rồi, nếu đã chơi game [Tam quốc quần anh truyền], trong thông báo tuyển dụng lại không nói tới phạm vi tuyển dụng trong các game nào, Niệm Thiên tập đoàn các vị không thể nói chuyện không đạo lý như vậy được.

Nam sinh nhỏ bé cười cổ quái đắc ý nói.

– Nhưng, nhưng là…

Vương quản lý vẻ mặt khó xử, không biết phải trả lời như thế nào.

– Hắn nói không sai, Niệm Thiên tập đoàn của chúng ta trước tới nay coi trọng danh dự nhất, anh gì ơi, anh có thể lưu lại.

Thanh âm tiếp nhận đang nói, giống như thanh âm tuyệt vời truyền vào tai, khiến cho người nghe xong cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi thanh âm phát ra.

Tại cửa thang máy lên tầng hai, là một cô gái xinh đẹp ước chừng 22, 23 tuổi đang đứng yêu kiều tại đó, một bộ đồ chuyên nghiệp thật khéo léo tôn lên vẻ nữ tính, bộ ngực đầy đặn cao ngất, đôi mông gợi cảm mê người.

– Diệp trợ lý, ngài tới rồi.

Vương quản lý cung kính đứng lên.

Cô gái ung dung tiêu sái tới trước mặt mọi người:

– Chào mọi người ta tên là Diệp Mẫn là trợ lý cao cấp của tổng giám đốc khu Á Châu của tập đoàn Niệm Thiên, sau này các vị công tác ở đây, là do ta toàn quyền phụ trách bài.

Thanh âm như chim hót thật dễ nghe, ánh mắt sáng ngời chuyển động, cười nói với Mộ Dung Tiểu Thiên:

– Anh có thể lưu lại, tình huống cụ thể anh có thể không rõ ràng lắm, nghe Vương quản lý giới thiệu thêm đi.

Nói xong nhẹ nhàng đưa tay chỉ Vương quản lý, tự nhiên, hào phóng, không chút dài dòng.

Vương quản lí chỉnh lại thanh âm, gật gật đầu nói với Mộ Dung Tiểu Thiên:

– Tiểu tử, tập đoàn Niệm Thiên chúng ta thông báo tuyển dụng game thủ chuyên nghiệp phân làm hai loại, một là người chơi chính thức, một là người chơi ngoài biên chế. Người chơi chính thức tiền lương hai vạn nhân dân tệ, ký kết hợp đồng ba năm với công ty chúng ta, ở trong thời kỳ còn hợp đồng, phải gia nhập vô điều kiện vào bang hội mà Niệm Thiên tập đoàn chúng ta lập ra trong [Vận Mệnh], đối với các hoạt động của bang hội chúng ta phải tham gia hết thảy, phục tùng an bài vô điều kiện, đánh được trang bị, vũ khí không được dùng, mà phải chờ bang hội thống nhất an bài xử lý. Đương nhiên, đối với việc bán đấu giá để thu tiền, chúng ta cũng sẽ trích phần trăm cho người chơi.

Việc phân công hợp đồng như thế này thoạt nhìn đối với người chơi là vô cùng nghiêm khắc, thực tế mà nói, đối với người chơi hồi báo là tương đối nhiều, có vài vị chơi game kiếm được một năm hai mươi mấy vạn? không thể không nói, tập đoàn Niệm Thiên này cũng thật là mạnh bạo.

– Nếu người chơi ở trong game, làm những việc có tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Niệm Thiên, hoặc làm trái với quy định, chúng ta sẽ đưa ra pháp luật tiến hành xử lý.

Vương quản lý hơi hơi nhỏ giọng một chút, nói tiếp:

– Người chơi thứ hai là người chơi ngoài biên chế. Loại người chơi này, song phương không cần phải làm văn bản ước thúc gì cả, người chơi trong [Vận Mệnh] tự do phát huy khả năng, trang bị, vũ khí đều do người tự xử lý, đối với hoạt động của bang hội Niệm Thiên cũng có thể không tham gia. Nhưng có một chút việc người chơi ngoài biên chế phải tuân thủ, chính là không thể nào đối địch với bang hội Niệm Thiên. Đương nhiên, làm người chơi ngoài biên chế yêu cầu của chúng ta đối với hắn rất thấp, tương đối mà nói, chúng ta không thể cung cấp lương bổng. Chúng ta chỉ có thể cấp cho người chơi ngoài biên chế toàn bộ tin tức trong game, giải quyết vấn đề ăn ở. Mặt khác, người chơi ngoài biên chế thử việc một tháng, nếu như biểu hiện tốt có thể chính thức chuyển thành người chơi chính thức, nếu không tốt thì phải …

Vương quản lý xin lỗi cười cười nói:

– Như vậy thực xin lỗi, chúng ta chỉ có thể mời ngươi bỏ của chạy lấy người..

Đối với đãi ngộ của người chơi ngoài biên chế, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng không còn lời nào để nói, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Niệm Thiên, được ăn uống trong vòng một tháng, hơn nữa được cung cấp đầu khôi chơi game, hắn là nói tập đoàn Niệm Thiên này mười phần hào phóng. Mình thật sự cũng chỉ muốn tới đây kiếm ngày ba bữa cơm mà sống thôi? Cái này cũng không phải là kỳ vọng của chính mình nha!

Sự thật ở trước mắt, rõ ràng như con rận trên đầu người hói vậy, người chơi đã có kinh nghiệm đều có thể nhận làm người chơi ngoài biên chế, đã là sự khai ân của tập đoàn Niệm Thiên rồi.

Nên dũng cảm lưu lại? hay là im lặng rời đi? Mộ Dung Tiểu Thiên lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Thế sự vô thường, biển trời mênh mông, người đi nhà trống rượu đoạn trường, đi cũng không nỡ, lưu cũng không đành, thật là bất đắc dĩ mà.

– Anh gì ơi, anh có thể lưu lại.

Thanh âm như chuông bạc vang lên. Cô gái khôn khéo nhìn ra được tâm tư của Mộ Dung Tiểu Thiên:

– Trong game [Vận Mệnh] này cũng không rõ ràng cho lắm, cho dù đối với game thủ chuyên nghiệp cũng không có ưu thế nào quá lớn, mọi người hẳn là có bắt đầu ngang nhau à.

Diệp Mẫn vươn ngọc thủ trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trái, lộ ra vẻ cười ngọt ngào, thanh âm cũng ngày càng ngọt:

– Không gian phát triển bên trong [Vận Mệnh] là rất lớn, cơ hội vô hạn, trong khu Trung Quốc này chiếm giữ tổng cộng vượt quá sáu triệu đầu khôi, có thể nói trên thế giới có rất nhiều tập đoàn xí nghiệp lớn, đều xem trọng tài khoản trong game này. Cho nên, anh cứ vào xem trước đi? Nếu phát triển thật tốt, chúng ta tùy thời đều có thể ký kết hợp đồng với anh, có thể trả cho anh lương bổng hậu đãi. Đương nhiên, đến lúc đó, anh cũng có thể lựa chọn tự do phát triển, chẳng qua, khi rời đi mời anh đừng quên trả tiền tin tức đầu khôi, cùng với phí dụng…

Diệp Mẫn ngọt ngào mỉm cười, thanh âm ngày càng thêm mê người.

– Ha ha!~ Trong đại sảnh mọi người đều bị lời nói hai hước nghịch ngợm của Diệp Mẫn làm cho chọc cười, tràng diện trở nên nhẹ nhàng hài hòa hơn rất nhiều.

Mộ Dung Tiểu Thiên xoa bóp túi tiền của mình, chỉ có 10 đồng nhân dân tệ, hung hăng gật đầu cái. Ít nhất, không cần phải lo ngày ba bữa mà phát sầu, ký đã rồi tính sau đi.

– Vương quản lý, thông báo tuyển dụng tới giờ là chấm dứt đi.

Diệp Mẫn nhìn đồng hồ treo tường:

– Thời gian [Vận Mệnh] bắt đầu đã không còn nhiều thời gian lắm, chúng ta còn có một số việc phải dặn dò người chơi.

– Tốt!~ Vương quản lý đứng dậy gật đầu, thu thập đống giấy tờ trên bàn, đưa một tờ giấy cho Mộ Dung Tiểu Thiên nói:

– Tiểu tử, bản kê khai này cậu cứ cầm lấy trước đi, chờ khi nào rảnh thì điền vào cho ta cũng được.

– Thực quan trọng lắm sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận bảng kê khai hỏi lại.

Diệp Mẫn tiếp nhận nói:

– Vậy thì không phải, trong thông báo tuyển dụng của tập đoàn chúng ta người chơi ngoài biên chế không cần điền vào bản kê khai cũng được. Chúng ta đều có đánh các số hiệu, chờ khi các vị đặt tên trong game xong, chúng ta sẽ đăng kí bằng những tên các vị dùng trong game, lấy tên trong game mà gọi các vị. Dù sao, các vị một thời gian rất dài sau này, đại bộ phận thời gian đều là sinh hoạt trong [Vận Mệnh] mà thôi.

Diệp Mẫn nói xong, cánh tay xinh đẹp vẽ lên một đường cong tuyệt vời, nhẹ nhàng phất phất:

– Mọi người xin đi theo ta lên tầng đi thôi, còn có nửa giờ nữa [Vận Mệnh] sẽ bắt đầu.

Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận tấm card do Vương quản lý đưa cho mình, chỉ thấy mặt trên viết:

Nhân viên ngoài biên chế của Niệm Thiên tập toàn.

Nghề nghiệp: Người chơi ngoài biên chế trong game [Vận Mệnh]

Số thứ tự: 9567

– Người anh em, cám ơn cậu.

Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay kéo nam sinh nhỏ bé đang chuẩn bị đi vào trong hành lang.

– Khách khí cái gì, em chỉ nói vài lời thật sự mà thôi.

Nam sinh nhỏ bé kia lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tiểu Thiên.

– Anh tìm một cái ghế ngồi xuống cho chú vỗ, thế nào?

Hai người đều cười rộ lên…

– Em tên là Dương Tùng..

– Anh tên là Mộ Dung Tiểu Thiên…

Quyển I: Thương Mang

Tác giả: Quan Trào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN