Ta Là Một Tên Trộm - Chương 27: Đều là kẻ không có nhà để về. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ta Là Một Tên Trộm


Chương 27: Đều là kẻ không có nhà để về. (1)



Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội

Nguồn: Thiên Địa Môn

Mộ Dung Tiểu Thiên tháo bỏ đầu khôi cười đau khổ, thất bại bốn lần chắc cũng đứng đầu những kẻ chuyển chức không thành công trên cả [ Vận Mệnh ] rồi. Nhìn đồng hồ thấy 10 giờ sáng, thức trắng một đêm mà bây giờ chẳng thấy buồn ngủ gì cả.

Mộ Dung Tiểu Thiên lún sâu vào đệm ghế sô pha, trong lòng văng vẳng một giọng nói. Đó là ánh mắt trắng nhợt cùng những tâm nguyện sau cùng của Minh Viễn. Mỗi lần hắn bình tĩnh lại được thì ánh mắt trống rỗng của Minh Tâm lại như đao kiếm đâm sâu vào trái tim hắn, khiến hắn tan nát cõi lòng nghẹn thở.

– Ta phải giải quyết tâm sự này.

Mộ Dung Tiểu Thiên thở dài, bộ dạng ưu thương. Minh Viễn ra đi không lâu, hắn còn nhớ mình chém chết Đại Quang Đầu rồi vào ngục, mười năm trôi qua, những hứa hẹn với Minh Viễn giống như cơn ác mộng cắn xé linh hồn. Áy náy với Minh Viễn làm hắn không thể tự tha thứ. Vừa ra ngục hắn muốn đi tìm Minh Tâm muội muội ngay, nhưng bản thân mình đến tiền ăn còn không có đến thì làm được gì đây? Thẳng cho đến khi hắn kiểm tra cây quyền trượng Lam Ẩn hắn mới dám nghĩ trở lại.

Mộ Dung Tiểu Thiên liền quay về phòng tắm rửa thay một bộ quần áo thể thao, đây là Dương Tùng cùng Phiêu Tuyết dạo phố mua cho hắn. Tất nhiên Mộ Dung Tiểu Thiên nhận rồi, kiểu gì hắn cũng tặng thú nuôi cấp 6 cơ mà. Hơn nữa không nhận thì đúng là coi nhau như người ngoài.

Mộ Dung Tiểu Thiên đi ăn sau đó rời khỏi tập đoàn Niệm Thiên.

Tàu điện sẽ không chờ kẻ đến muộn. Sự phát triển của thời đại sẽ càng không ngừng nghỉ bởi Tiểu Thiên vào tù. Thành phố K biến đổi nhanh chóng sớm đã khoác một tấm áo mới. Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng khác gì lúc mới ra tù, chỗ biết chỗ không.

Sau mấy tiếng vòng đi vòng lại hắn cũng tìm được chỗ ở trước kia của Mĩnh Viễn, phải đối mặt thôi, thời gian tới còn phải đi tìm hai em không thể ngại được. Mấy căn nhà lụp xụp giờ đã được thay thế bằng nhà cao tầng.

Mộ Dung Tiểu Thiên cố tìm hỏi nhưng vẫn không có đầu mối nào.

Hắn rất thất vọng, chính khi đang đau đầu chợt nghĩ ra một biện pháp:

– Ta sao lại ngốc như thế (DG: bây giờ thằng này mới biết), tại sao không đưa địa chỉ trước kia của Minh Viễn đưa cho trợ lý Diệp, nhờ nàng ta dưới danh nghĩa của Niệm Thiên tập đoàn tìm kiếm, đây hẳn là việc dễ dàng!

Nghĩ được như thế Mộ Dung Tiểu Thiên vui sướng.

– Bây giờ về Niệm Thiên luôn sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên tự nhủ, từ khi ra tù hắn còn chưa kịp thưởng thức thành phố K. Thời gian gần đây mải đi tìm việc làm nên không có suy nghĩ đến ngắm cảnh, đến khi vào Niệm Thiên lại như thiếu nữ về nhà chồng chẳng đi được đến đâu. Bây giờ bản thân hắn cũng chẳng có ai thân thích.

Đúng rồi, trong đầu Mộ Dung Tiểu Thiên hiện lên hình ảnh của một cô gái – Tần Tĩnh Di, thợ rèn Không Tiền Không Được. Nàng lớn lên ở thành phố K hơn nữa còn đưa địa chỉ cho Mộ Dung Tiểu Thiên.

– Chính ra ở đây ta vẫn còn có bạn bè.

Nhớ đến Tần Tĩnh Di, Tiểu Thiên nhớ lại việc hắn lừa Lũ Động Vật lần trước. Nhưng không hiểu vì sao từ lần đó mỗi lần Mộ Dung Tiểu Thiên pm thì Tĩnh Di đều không online.

Theo địa chỉ mà Tĩnh Di đưa, Tiểu Thiên rất nhanh tìm đến khu tập thể số 18 đường 2 khu Phong Tài.

– Thật không ngờ khu tập thể cho công nhân viên chức lại có người sở hữu xe giá trăm vạn.

Chiếc BMW đỗ trước cửa làm Tiểu Thiên cảm khái liên tục.

– Dì ơi, cho cháu hỏi Tần Tĩnh Di ở chỗ nào ạ?

Tiểu Thiên vừa định đi vào thì gặp một người phụ nữ béo tầm 50 tuổi bèn hỏi.

– Ở chỗ này, và anh là?

Dì béo nghi hoặc đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên.

– À, cháu là bạn của cô ấy.

Tiểu Thiên trưng ra bộ mặt tươi tắn.

– Sao tôi chưa gặp cậu lần nào?

Bà béo lại mở miệng hỏi nữa.

Mộ Dung Tiểu Thiên nở nụ cười:

– Cháu cùng cô ấy mới quen nhau, đây cũng là lần đầu tiên đến chơi.

– Thì ra là thế.

Bà béo ngật đầu rồi lại lắc đầu, giận dữ nói:

– Cậu về đi đừng làm việc tốn công vô ích nữa, cậu đến chậm rồi.

– Chậm gì cơ ạ?

Mộ Dung Tiểu Thiên chẳng hiểu ra sao:

– Dì ơi cháu không hiểu, dì nói rõ ràng hơn được không?

– Nhìn đi, cái xe BMW kia kìa! Tĩnh Di sắp cưới rồi.

Bà béo lẩm bẩm, nghe giọng thì thấy không có ưa chủ nhân của chiếc xe.

– Cưới?

Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩn người, xem ra mình đến không đúng lúc thật.

– Cậu đừng có buồn, những cô gái tốt còn rất nhiều đi tìm ai đó khác đi thôi. Rừng cây còn đó lo gì không có củi đốt!

Bà béo nhìn Tiểu Thiên cảm thông.

Thế thì liên quan gì đến tôi a! Mộ Dung Tiểu Thiên dở khóc dở cười, bà béo này hiểu lầm mình là người theo đuổi Tần Tĩnh Di.

Bà béo lại trừng mắt với chiếc BMW rồi lắc đầu, tự nói với bản thân cũng giống như đang nói với Tiểu Thiên.

– Nhìn cậu cũng thành thật, thật đáng tiếc, ài! Tĩnh Di nhỏ bé sắp phải đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu rồi. Đứa nhỏ này mệnh thật khổ.

– Cô ơi cuối cùng là sao ạ? Cô nói rõ một chút nữa đi ạ!

Tiểu Thiên căng thẳng tuy vẫn mơ hồ nhưng hắn có thể cảm giác được sự không hài lòng. Hình như Tần Tĩnh Di không tự nguyện cưới tên kia. Lại liên tưởng đến vẻ đau buồn trong đôi mắt nàng trực giác của hắn cho thấy Tần Tĩnh Di đang gặp chuyện gì đó.

– Chuyện của Tĩnh Di mà cậu cũng không biết?

Bà béo kinh ngạc.

– Không biết.

Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời chầm chậm và rất nghiêm túc.

Quyển I: Thương Mang

Tác giả: Quan Trào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN