TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ - Chương 45: Cho Anh Ta Vào (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ


Chương 45: Cho Anh Ta Vào (1)


Quả nhiên, sau khi Quách Tĩnh nói xong, không ít người cũng đứng ra ngỏ ý hợp tác.

Vẻ mặt đám người nhà họ Liễu cực kỳ rạng rỡ, hạnh phúc tới quá nhanh, ha ha!

Lúc này, Liễu Văn Sinh đứng lên.

“Văn Sinh, có chuyện gì vậy?” Bà cụ khó hiểu.

Thực ra trước đây bà cố nội rất yêu quý Liễu Văn Sinh. Nhưng ông lại là ba của Liễu Huyên. Mà sau khi Liễu Huyên kết hôn với Nhạc Phong, bà cụ cũng không còn cưng chiều Liễu Văn Sinh nữa.

Liễu Văn Sinh xua tay, nói với bà cụ: “Mẹ, trong khoảng thời gian này, không phải con ở nước ngoài sao? Lần này về nước mừng thọ người, cũng mang theo một tin tốt nữa. Một hạng mục kiếm tiền rất hữu hiệu.”

“O?” Chân mày bà cụ cau lại: “Nói mẹ nghe xem.”

Đúng vậy, người nhà Liễu đều nghe nói, hình như Liễu Văn Sinh buôn bán ở nước ngoài kiếm lời không ít. Lần này trở về lại có thể tiện tay đưa cho Trần Mạn và Liễu Huyên hai tờ chi phiếu giá trị cực cao. Thực sự khiến người khác hâm mộ.

Liễu Văn Sinh cười một tiếng: “Mẹ, con quen biết một người bạn người nước ngoài. Cậu ta tên là Tony, là một chuyên gia về tài chính. Chỉ cần đưa tiền cho anh ta, một tháng sau, sẽ tăng gấp đôi!”

Gì chứ?

Mọi người cười nhạt. Đang nói đùa sao. Chỉ một tháng là có thể nhân lên gấp đôi?

Liễu Văn Sinh lấy điện thoại di động ra, mở biên bản giao dịch lên, nở nụ cười, nói: “Đây, mời mọi người xem biên bản này.”

Mọi người nhanh chóng tụ lại, quả nhiên, trên màn hình điện thoại cho thấy, chỉ qua có nửa năm, mỗi tháng Liễu Văn Sinh đều đầu tư mười triệu, rồi mỗi tháng cũng kiếm lại hai mươi triệu.

“Mẹ, lần này con về nước là có ba lý do.” Liễu Văn Sinh nói: “Đầu tiên, đương nhiên là chúc thọ mẹ. Thứ hai, tôi biết, mọi người không thích Nhạc Phong. Lần này tôi trở về, chắc chắn sẽ để Huyên và Nhạc Phong ly hôn. Thứ ba là để báo tin tốt này cho mọi người. Tôi xin dùng tính mạng mình để đảm bảo, ngài Tony, hoàn toàn có thể tin tưởng tuyệt đối!”

“Dùng cả mạng để đảm bảo?”

“Thú vị, nhìn qua có vẻ đáng tin đó.”

Người nhà Liễu đều nghị luận. Thật ra Liễu Văn Sinh khá là đáng tin, trước đây khi còn thời học sinh luôn luôn nằm trong top đầu. Thái độ làm người của ông thành thật, sẽ không bao giờ gian dối. Hơn nữa vừa nhìn vào điện thoại của ông cũng đủ, sự thật cho thấy, từng đồng lãi của hàng tháng đều tăng lên gấp đôi.

Bà cụ nhíu mày, rốt cuộc lên tiếng: “Văn Sinh, nếu điều con nói là sự thật, vậy chuyện này có thể thử xem. Nhưng mà mấy năm nay giá cả thị trường họ Liễu chúng ta không hề ổn định. Cả gia tộc, cũng chỉ có ba mươi tư vạn tiền vốn, không thì, đầu tư năm nghìn vạn trước xem sao?”

“Mẹ, muốn đánh cuộc thì phải đổ lớn.” Liễu Văn Sinh hít sâu một hơi, tiến lên nói: “Mẹ, con nghe ngài Tony nói đang dự định mai danh ẩn tích. Hay là chúng ta huy động toàn bộ nguồn vốn, đẩy hết vào đây. Chúng ta chuyển bốn mươi vạn! một tháng sau sẽ có tám mươi vạn trong tay, rồi chúng ta sẽ không tiếp tục nữa, thế nào?!”

Những lời này, mọi người trong gia tộc nhìn nhau.

Có người tỏ ý có thể thử xem. Có người kiên quyết phản đối.

“Bà nội, không thể được.” Liễu Thiên Sương suy nghĩ thật lâu, rồi mới đứng lên.

“Làm gì có chuyện có cái bánh ngọt từ trên rơi xuống chứ?” Liễu Thiên Sương tức giận dậm chân: “Đây rõ ràng là một âm mưu, không thể thử được!”

“Ba!”

Liễu Văn Sinh nặng nề vỗ bàn, trừng mắt với Lưu Viên: “Liễu Viên, anh có ý gì? Ý của anh là, tôi trở về từ nước ngoài là để lừa gạt gia tộc, đúng không? Tại sao anh có thể nghĩ tôi như vậy?”

“Tôi không hề nói cậu đang lừa gạt chúng tôi. Tôi chỉ muốn biết, nếu như có cái bánh ngọt từ trên trời như vậy thì còn ai thèm làm việc nữa chứ?” Liễu Thiên Sương từng bước một nhượng bộ.

“Anh! Anh…” Liễu Văn Sinh vừa định nói đã bị bà cụ cắt đứt.

“Được rồi, đều là người nhà mình, ồn ào cái gì?” Bà cụ không vui nói, ánh mắt từ từ nhìn vào Liễu Chí Viễn: “Chí Viễn, cháu nghĩ thế nào?”

Mặc dù thằng nhỏ này biếu một viên minh châu giả. Lại còn vừa mới đánh một trận với Chung Hạo Nhiên, nhưng bà cụ vẫn rất yêu quý anh ta.

Quả nhiên, gặp phải chuyện lớn thế này, vẫn hỏi ý kiến của Liễu Chí Viễn.

Không ai chú ý tới, Liễu Chí Viễn không dấu vết nở một nụ cười

Một tháng, tiền vốn sẽ tăng gấp đôi? Đang đùa trẻ con hay sao vậy? Nghe là biết đây hoàn toàn là một âm mưu! Bà cụ tuổi đã cao, không nhìn ra đây là âm mưu cũng là bình thường!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN