Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La) - Chương 23 - Không Gây Thị Phi... Mới Là Lạ!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La)


Chương 23 - Không Gây Thị Phi... Mới Là Lạ!!



Đoàn người duy trì đội hình di chuyển nhanh hướng về phía đông nam mà tiến, bọn họ liên tục di chuyển mãi cho đến khi trời sắp tối. Đúng lúc này đây, đoàn người chỉ cách địa điểm mà họ cần tới khoảng 100 dặm… Tinh Đấu đại sâm, đoàn người không phải ai xa lạ, là nhóm đệ tử Sử Lai Khắc cùng với vị phó viện trưởng gấu lão sư, đang trên đường đến sâm lâm để săn hồn hoàn thứ ba cho Áo Tư Tạp. Cả nhóm cuối cùng cũng đến thị trấn cách sâm lâm 100 dặm, Triệu Vô Cực liền hạ lệnh nghỉ ngơi, hiện giờ nếu cứ tiếp tục tiến đến sâm lâm là lợi hay hại cũng khó mà nói được, nên nghỉ một đêm ở đây rồi sáng hãy đi là tốt nhất.

Thị trấn này to hơn gấp ba lần so với thôn trang mà Sử Lai Khắc học viện tọa lạc, ngoài việc không có tường thành thì thị trấn này cũng có thể xem là một tòa thành nhỏ, đường xá nhộn nhịp với các cửa hàng bày bán các vật dùng cần thiết cho hồn sư và các vật cần cho việc đi săn hồn thú ở hai bên đường, người mua thì tấp nập. Ngồi trên vai Tiểu Vũ, Bạch Li nhìn ngó xung quanh và tất nhiên là cô cố không gây chú ý. Tuy nhìn cô giống như là hồn thú không quá 10 năm, mấy vị hồn sư chắc sẽ không thèm để ý đến một hồn thú như cô đâu… mà đề phòng vẫn tốt hơn. Lúc này đây, Triệu Vô Cực liền chỉ tay về phía một tửu điếm nhìn rất bình thường rồi nói

Chúng ta trú ở đây một đêm, sáng mai sẽ đi sớm, mọi chi phí các ngươi tự chi trả

Bạch Li đương nhiên hiểu được Sử Lai Khắc học viện không phải là học viện giàu có gì, nguồn thu của học viện và mấy vị lão sư là từ học viên mà học viên lại rất ít… cực kỳ ít nên kinh tế của học viện vô cùng thê thảm đến đáng thương. Ngược lại thì nhóm Đường Tam lại có đủ chi phí sinh hoạt từ tiền chu cấp của Võ hồn điện… tất nhiên nếu loại trừ bệnh tiêu phí của Tiểu Vũ thì… May mà có Đường Tam kiềm chế cô nàng… nếu không thì không biết sẽ thế nào nữa.

Tửu điếm rất bình thường và giản dị, đại sảnh cũng chính là phòng ăn còn tầng hai là dãy phòng ngủ. Vừa bước vào là Triệu Vô Cực lập tức chọn một căn phòng rồi đi lên tầng hai, mặc kệ đám đệ tử của hắn. Đới Mộc Bạch cùng mọi người thương lượng với nhau bèn quyết định thuê hai phòng, nam một phòng, nữ một phòng.

Phải ăn cái gì đó mới được, ăn hương tràng cả ngày khiến ta muốn nôn ra hết! Mã Hồng Tuấn nói toạc ra, ngay cả vị băng sơn mỹ nhân cũng gật đầu đồng ý. Thế là cả nhóm bèn đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống.

Có cần gọi Triệu sư phụ xuống ăn cùng không? Đường Tam nhìn Đới Mộc Bạch hỏi

Đới Mộc Bạch lắc đầu Không cần đâu, sư phụ tuy không cho chúng ta lộ phí nhưng cũng không tiếp nhận hồn tệ của chúng ta. Đây là quy định của học viện

Mập mạp cười cười Như vậy không phải tốt lắm sao? Thật tự do tự tại, ta thích nhất là điều này của học viện, khiến cho chúng ta không cảm thấy trói buộc, thích làm gì thì làm

Đới Mộc Bạch lãnh đạm nói Mập mạp xấu xa, bớt nói nhảm đi. Gọi vài món gì đó lên rồi ăn nhanh đi

Mã Hồng Tuấn cũng không phải dạng vừa, bèn đáp trả Vậy hôm nay là ngươi mời a, ngươi là lớn nhất, ngươi nhất định phải khao đó

Đới Mộc Bạch mỉm cười Không thành vấn đề, chúng ta cùng học ở Sử Lai Khắc học viện coi như là cũng có duyên. Ta lớn tuổi nhất, coi như là ta chúc mừng tất cả cho những ai vừa mới gia nhập học viện

Tên béo khoái chí cười Thật tốt quá! Đới lão đại, ngươi yên tâm, ta sẽ không phụ lòng ngươi đâu

Tên mập này… ngươi ngoại trừ thích nữ nhân, không ngờ ăn uống lại sành sỏi như vậy. Nếu ngươi không phải là hồn sư thì ngươi nhất định là đầu bếp Bạch Li ở trên vai Tiểu Vũ đồng ý câu nói này của Đới Mộc Bạch, cô còn thầm bồi thêm ‘Hoặc là nhà phê bình ẩm thực… nếu ở đây có nghề này’ (=w=’)

Từ lúc ngồi xuống thì không khí giữa bảy người hơi nặng nề, Chu Trúc Thanh lạnh lùng nghiêm nghị, Trữ Vinh Vinh thì cúi đầu có vẻ mang nhiều tâm sự. Cũng may là có tên béo pha trò nên mới đỡ nặng nề một phần… Lúc này đây từ bên ngoài bước vào tửu điếm khoảng tám người, cũng giống như nhóm của Sử Lai Khắc học viện… Dẫn đầu đoàn người là một vị trung niên khoảng chừng 40, mái tóc lưa thưa vài sợi bạc, khuôn mặt tiêu sái. Theo sau hắn là bảy vị thanh niên khoảng chừng trên dưới 20, đặc điểm chung của nhóm người này là bọn họ đều mặc trang phục hồn sư màu trắng thêu hình mặt trăng và trên vai trái của họ đều có một vòng tròn, bên trong có hai chữ ‘Thương Huy’. Tuy nhiên vị trung niên dẫn đầu có hơi khác biệt một chút, là trên đồng phục của hắn có thêu hoa văn màu bạc khiến cho mỗi cử động lấp loé quang mang…

Đới lão đại này… cô gái kia chắc là người của Thương Huy học viện rồi Mã Hồng Tuấn híp mắt nhìn thiếu nữ duy nhất trong đoàn Thương Huy, Bạch Li thấy vậy… khóe miệng hơi hơi giật một chút, cô dám cá là tà hoả trong người tên mập muốn phát rồi…

Đới Mộc Bạch bĩu môi Bất quá cũng là một Thương Huy học viện nho nhỏ thôi. Ngươi đàng hoàng chút coi

Áo Tư Tạp bèn cười khẽ, thấy thế Đường Tam liền thắc mắc một chút… Xúc xích đại thúc bèn giải thích rằng khiêu chiến với hồn sư học viện khác cũng là một cách rèn luyện nên hiệu trưởng khuyến khích việc này… Bạch Li nghe vậy bèn… (==’) sao cô có cảm giác việc này giống khi cô chơi game pokemon nhỉ? Mỗi lần trên đường đi đến thành phố khác mà bị người bắt gặp là phải đánh một trận… theo một cách nào đó rất giống trường hợp trong game a~

Đột nhiên, một gã từ Thương Huy học viện bước đến gần nhóm Đường Tam, đúng lúc có tiểu nhị bưng thức ăn đi ngang qua. Hắn bất ngờ nhanh chân đá tiểu nhị khiến cho khay thức ăn đổ xuống Đới Mộc Bạch thì…

Không nên lãng phí thức ăn Đường Tam nhàn nhạt nói, không biết tự lúc nào một tay hắn giữ tiểu nhị, tay còn lại nhờ vào thủ pháp Khống Hạc Cầm Long hút lại khay đồ ăn… không một miếng bị rơi vãi, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn rồi đẩy nhẹ tiểu nhị dạt sang một bên.

Gã thanh niên của Thương Huy học viện nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn liền cười giảo hoạt Thật sơ ý quá

Bạch Li nhướng lông mày, với gương mặt giảo hoạt như vậy ai mà tin hắn sơ ý chứ? Và đúng như vậy, gã thanh niên liền âm thầm cho một cước lên ghế mà Đới Mộc Bạch đang ngồi, cùng lúc gã ra một cước thì Đới lão đại cũng ra tay… Phanh! Hắn vung tay đánh lên ngực tên thanh niên, cả người tên thanh niên bay về phía nhóm người Thương Huy. Vị sư phụ của Thương Huy học viện đỡ học trò của hắn, tên thanh niên gương mặt trắng bệt liền phụt máu… Cô trố mắt nhìn… ra tay như vậy là quá nặng rồi…

Đới Mộc Bạch thu mình, cung tay nói Thật sơ ý quá, lỡ tay thôi Tà Mâu Bạch Hổ lộ bản sắc, vẻ mặt khinh thường và mang theo nét kiêu ngạo… Đừng nói là người ngoài, ngay cả người nhà nhìn vẻ mặt này cũng muốn đánh hắn một trận.

Bạch Li… (=,= ) không nói nên lời… cô hiểu là mấy ngày qua con hổ bị con mèo ghẻ lạnh nên con cọp rất bực mình, cần phát tiết … cô đổ mồ hôi hột ‘Như vậy có được coi là giận cá chém thớt không?… Mà hình như đúng là thế a…’ (=v= ) Và hậu quả của việc này là hai bên xích mít… chuẩn bị đánh nhau…

Đánh nhau hả? Ta thích lắm Tiểu Vũ hưng phấn, chuẩn bị nghênh tiếp. Ở trên vai cô nàng, Bạch Li liếc mắt một cái… Tiểu Vũ nàng đây là đang chán nên mới vô góp náo nhiệt đi?

Đương nhiên, nàng mà ra tay thì Đường Tam sẽ không ngồi yên, hắn liền đứng thẳng dậy, hai mắt phảng phất xuất hiện màu tím nhàn nhạt. Bạch Li lập tức rời vai Tiểu Vũ tỷ, nhảy qua bên vai Đường Tam, tất nhiên là hắn không từ chối cô. Thấy Tiểu Vũ chuẩn bị lên sàn, Áo Tư Tạp nhìn qua Đường Tam như thể hỏi rằng như vậy có sao không? Đường Tam chỉ cười cười rồi đáp lại

Ngươi đừng nhìn vào dáng vẻ của Tiểu Vũ mà bị lừa, mấy tên đó coi bộ xui xẻo đây Bạch Li còn phụ hoạ gật đầu kêu lên một tiếng. Điều kế tiếp cô chứng kiến là… Ban đầu Tiểu Vũ còn ngọt ngào mỉm cười chào đối phương… rồi trong một cái chớp mắt, nàng thay đổi 180° dùng nhu kỹ quật hai người bên Thương Huy học viện. (=-=) Mỹ nhân kế… nàng sử dụng mỹ nhân kế… Bạch Li đơ người… hoàn toàn không có từ ngữ để miêu tả tâm trạng của bản thân, cô còn nhớ như in vụ quấy rối nữ sinh hồi lúc ở Nặc Đinh học viện… quá bạo lực a… (-,-‘) Hai người kia nên thấy may mắn là Tiểu Vũ không có dùng hồn lực lên bọn họ… nếu có là sẽ có người vào y quán nằm… chắc chắn luôn! (=v= ) ‘Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân nhỉ?’

Áo Tư Tạp lấy tay dụi dụi hai mắt, không khỏi sợ hãi Ta thật may mắn chưa làm gì đắc tội với Tiểu Vũ a

Đường Tam mỉm cười không nói gì, Đới Mộc Bạch chợt đứng dậy, trầm giọng nói Tiểu Vũ quay về đi, có nam nhân chúng ta ở đây há để nữ tử các ngươi vất vả sao?

Tiểu Vũ nhìn qua Đường Tam, thấy hắn gật đầu thì nàng mới thong thả mà quay về Vii Bạch Li nhào vào lòng Tiểu Vũ, cô biết là Đường Tam muốn lên rồi. Nàng cười cười ôm cô rồi lẳng lặng đứng quan sát ba người Đới Mộc Bạch, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn đối đầu với đám hồn sư học viện Thương Huy. Bọn họ vào trận năm người, quang mang từ hồn hoàn của bọn họ hiện lên… sắc vàng trộn lẫn trắng, có hai người là khí vũ hồn, ba người còn lại là thú vũ hồn… Bạch Li im lặng… cô không chú ý đến hai người khí vũ hồn, đặc biệt hấp dẫn cô là ba người còn lại cơ… nhìn nhìn ba người thú vũ hồn lần lượt là con hươu, con dê và con ngựa… Mấy con này không phải toàn là thức ăn khoái khẩu của con hổ sao? (°-°) Lúc này đối với đám người Thương Huy thì cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đánh vào đầu ‘Tự cầu phúc đi’

Mình chúc các bạn một năm mới an khang thịnh vượng ^^

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhiều

Chương này là quà Tết của mình cho mọi người, chúc các bạn ăn Tết vui vẻ nha~ (^w^)

Xuân an khang đức tài như ý

Niềm thịnh vượng phúc thọ vô biên

Ps: Có ai biết 1 dặm bằng bao nhiêu mét không? Nói cho mình biết với~ (>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN