Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La)
Chương 28 - Sâm Lâm Chi Vương
Đường Tam không đợi Triệu Vô Cực nói gì, hắn nói nhanh Ta cũng cần một cái hồn hoàn, không bằng lần này trực tiếp tìm một con hồn thú luôn, sau này đỡ phải đi một chuyến nữa
Không được! Ngươi không hiểu ta nói gì sao?! Triệu Vô Cực không suy nghĩ gì mà nói luôn, khiến cho Bạch Li phì cười… cho đến khi thân thể hắn cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Đường Tam, thấy thế thì cô thực sự rất muốn nằm lăn lộn mà cười ha ha
Ngươi vừa nói cái gì?!
Đường Tam chăm chú trả lời Ta nói ta cần thêm một cái hồn hoàn. Vừa rồi cùng Mạnh Y Nhiên chiến đấu, có lẽ nàng gây cho ta áp lực quá lớn, nên hồn lực của ta rốt cuộc đột phá cấp 29, đạt đến cấp 30. Cho nên ta cần một cái hồn hoàn để tiến giai, Triệu sư phụ ngươi xem có thể không?
Mọi người trố mắt nhìn Đường Tam… (°-°) ai ai cũng đang cố tiêu hóa những gì hắn vừa nói… mười hai tuổi… đạt cấp 30… bọn họ không có nghe lầm phải không? Phải không? Bạch Li cười tủm tỉm, ở trên vai Tiểu Vũ nhìn nàng kích động nắm cổ tay Đường Tam lắc lắc… lắc đến mức mà cả người hắn cũng muốn lắc theo. Đường Tam vốn không ngạc nhiên khi hắn đột phá, Bạch Li cũng thế, cô biết Đường Tam hắn lúc trước khi rời Nặc Đinh học viện thì đã đạt cấp 29, giằng co một thời gian thì đột phá lên cấp đều là chuyện sớm hay muộn thôi.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn Đường Tam Nói cho ta biết ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nói cả ngày lẫn tháng
Đường Tam không chút do dự Mười hai tuổi lẻ bảy tháng
Triệu Vô Cực gật đầu rồi nhìn những người khác Các ngươi đều thấy đấy, đặc biệt là những người chưa đạt đến cấp 30, các ngươi có thấy không? Đường Tam cùng các ngươi lớn như nhau, nhưng bây giờ hắn đã tiến vào đẳng cấp kia. Đây là kết quả của sự cố gắng, mười hai tuổi lẻ bảy tháng. Ta nghĩ cái này vĩnh viễn là kỷ lục của Sử Lai Khắc học viện, vĩnh viễn!
Áo Tư Tạp nói Triệu sư phụ, ta không đồng ý với lời nói của ngài. Đường Tam có thể đột phá 30 cấp như vậy không thể nói kết quả là đơn thuần của sự nỗ lực
Triệu Vô Cực trừng mắt hắn một cái Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao?
Áo Tư Tạp cười hắc hắc Bởi vì chúng ta là Sử Lai Khắc đệ tử, nếu nói chúng ta là quái vật thì hắn là rồng trong quái vật
Nghe Áo Tư Tạp nói xong thì mọi người ai ai cũng cười, ngay cả băng sơn mỹ nhân như Chu Trúc Thanh cũng nhàn nhạt mỉm cười. Bạch Li cũng cười vui lây theo, rồi nhìn qua xúc xích đại thúc ‘Ý của anh là Tam ca là quái vật trong quái vật đi’ (^,^)
Cô cười cười, theo lý thuyết thì khả năng khoảng 70% Triệu Vô Cực sẽ đồng ý ở lại tìm hồn hoàn thích hợp cho Đường Tam… và tất nhiên là thế. Dù gì cô cần thêm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ… nghĩ đến đây là tự nhiên cô có cảm giác… rất kỳ cục… không phải là cô bất mãn với nhiệm vụ hay gì, mà là do nội dung của nhiệm vụ… cảm giác y như đợt hệ thống hỏi Bạch Li muốn quan hệ giữa cô và Đường Tam là gì… (=-=)… tốt nhất là cô không nên nghĩ nữa… nếu nghĩ tiếp thì chắc cô sẽ cảm thấy khó chịu và người thiệt thòi cũng là cô thôi… Bạch Li thầm thở dài, đột nhiên cô cảm thấy nhân sinh của bản thân vô cùng tối tăm… Liếc nhìn những người khác thì cô thầm mỉm cười… ít ra thì cũng không đến nỗi nào, cô không hề ở một mình.
Triệu Vô Cực vì lo rằng vợ chồng Long Công Xà Bà sẽ quay lại báo thù nên hắn không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Triệu lão sư dẫn cả nhóm đi ngoằn nghèo ra xa khoảng mười dặm rồi mới ngừng. Một đêm vô sự, trải qua một đêm tĩnh tu với hồi sức, mọi người đều trở về trạng thái tốt nhất… Bạch Li còn nhớ tình tiết trong truyện, cô nhớ rằng sau khi Áo Tư Tạp có hồn hoàn thì tới lượt Đường Tam… mà trước đó còn đụng trúng người nhà của Tiểu Vũ nữa… mà hồn hoàn thứ ba của Tam ca… tuy cô không nhớ tên nhưng cô nhớ nó là con nhện… Bạch Li rùng mình, cô ghét côn trùng!… Được rồi, nhện không phải là côn trùng… (=^=)
…
Mọi người đi lòng vòng ở phần ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm đã mấy ngày, mục đích vẫn như cũ là săn hồn thú, kiếm hồn hoàn… chỉ khác nhau là săn cho Đường Tam chứ không phải cho Áo Tư Tạp. Trong suốt thời gian này, nguy hiểm rình rập và cũng có vài hồn thú tấn công. Nên cả nhóm hoạt động càng ngày càng ăn ý… tóm lại là tinh thần đồng đội tăng cao… mấy ngày nay ngoại trừ hỗ trợ với ‘do thám’ cho mọi người thì Bạch Li cũng cố gắng tìm kiếm pokemon để hoàn thành nhiệm vụ… Nhớ lại khi hỏi hệ thống phải làm sao tìm được… câu đáp lại khiến cô muốn lật bàn ‘Gì mà theo cảm giác hay linh tính sẽ tìm được?! Đây là đùa với mình hả?!’ (>□
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!