Ta Là Tiên Phàm - Chương 18 - Quái Ngư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Ta Là Tiên Phàm


Chương 18 - Quái Ngư



Trên cái giường đá dưới đáy hồ, con quái ngư nặng nề nghỉ ngơi tại đấy. Nó cứ ngẩn ra, trong bụng nghe như có hơi trướng.

Con cá đá ngận tuyết ấy không khỏi bực dọc, bởi thông thường, mỗi khi đánh chén no nê xong, thức ăn rất nhanh sẽ tiêu hóa. Song, lần này lại khá kỳ lạ: thứ nó đã nuốt vào bụng cứ kẹt lại đấy, dù bị chất dịch nhầy bao bọc lấy nhưng gần như chẳng hề có dấu hiệu tiêu hóa.

oooOoOoOooon

 

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.

Đột nhiên, Tô Trần giật mình tỉnh lại, từ trong lớp dịch nhầy đặc quánh trở người ngồi dậy.

“Phù!” Y há miệng thở dốc từng cơn, tựa hồ đã trải qua một cơn ác mộng dằng dặc, rồi cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong mộng cảnh ly kỳ.

Nhưng Tô Trần còn chưa kịp hồi tưởng kỹ lại những chuyện đã xảy ra trong mộng cảnh. Y chỉ thấy lồng ngực vô cùng bức bối, như thể y đương bị giam vào một nơi cực kỳ kín kẽ.

Tứ bề hun hút tối tăm, vươn tay chẳng thấy được năm ngón, cũng chẳng trông rõ bất cứ vật gì…

Mùi cá tanh tưởi, hôi thối, vô cùng nồng nặc xộc vào mũi y, khiến y bật mạnh mấy tiếng ho. Cứ như thể y đương bị một đống cá ươn bọc lấy.

Cả người Tô Trần từ đầu xuống chân đều dính bê bết dịch nhầy. Y với tay mò mẫm tứ phía, kinh ngạc phát hiện bốn bề đều là tường thịt co giãn liên tục , cũng không rõ mình đương bị vật gì bao phủ.

Tô Trần nhất thời hơi hoảng loạn và sợ hãi.

“Lẽ nào mình đã bị một giống mãng xà khổng lồ nuốt ăn vào bụng?” Theo bản năng, y lui về phía sau, đưa tay sờ hông, vừa khéo chạm phải con dao chặt củi đeo sau lưng.

Y lập tức rút dao, vung chém khắp tường thịt xung quanh, hòng mở ra một lối thoát.

“Phập!” Một dao giáng xuống, nhục huyết tứ tán, lẫn lộn.

Ngay tức khắc, bốn bề tường thịt liền co rút lại, cuộn trào như biển khơi dậy sóng.

Bức tường thịt trước mặt y đột nhiên mở bung ra, một luồng ánh sáng ập vào, nước hồ cũng tràn dâng theo, nhận chìm cả vùng không gian nhỏ hẹp từa tựa khoang bụng này.

Tô Trần liền ra sức đạp hai chân vào tường thịt, nhằm thẳng về hướng có ánh sáng mà bắn vọt ra, loáng cái đã xông đến vùng nước óng ánh rực rỡ giữa hồ.

Y đã từ trong cái bọc thịt tăm tối vùng thoát ra ngoài, tìm lại được ánh sáng.

oooOoOoOooo

 

Nước hồ xanh biếc trong veo, óng ánh tựa thủy phách(1).

Tô Trần vẫy vùng nơi sông nước thôn Chu từ nhỏ đến lớn, thạo chuyện mò cá, nên y có một cảm giác thân thuộc và an toàn khi ở trong nước hồ.

Y nín thở, quay đầu nhìn lại nơi mình vừa thoát ra. Đột nhiên, y trông thấy một con cá đá ngận tuyết quái dị to những hai trượng.

Con quái ngư này cực kỳ dữ tợn, xấu xí. Thân hình nó gồ lên một cái bướu thịt nôm tựa như cái nhọt to tướng, ửng màu xám tro tựa đá. Nếu không trông kỹ, người ta dễ lầm nó là một khối bàn thạch lớn hai trượng.

Một dòng máu tanh tưởi phụt ra từ khóe miệng nó. Cặp mắt khổng lồ, đỏ tươi như đèn lồng tức giận nhìn trừng y.

Quái ngư?

Tô Trần giật cả mình, tay chân luống cuống, suýt nữa thì sặc nước.

Đây… đây lẽ nào chính là quái ngư Thái Hồ trong truyền thuyết?

Ở nơi sông nước thôn Chu quê nhà y, các ngư dân hay kháo nhau rằng, trong Thái Hồ có một con quái ngư thường xuyên lượn lờ. Con quái ngư này thân hình lớn tựa như thuyền, mặt mũi xấu xí đáng sợ, tung hoành bá đạo trong hồ, lại hay tấn công tàu cá ra hồ đánh bắt hoặc cắn rách lưới chài. Thậm chí, có đứa bé đã bị con quái ngư này ăn mất.

Thế nên, mỗi năm vào ngày lạp bát(2), ngư dân nơi sông nước thôn Chu đều phải lấy gạo nếp, đầu heo, đầu dê cúng tế quái ngư Thái Hồ và Long thần, cầu mong Thái Hồ sóng yên gió lặng, quái ngư chớ có mò ra hại người.

Con quái ngư khổng lồ trước mắt này, rõ ràng chính là quái ngư Thái Hồ trong những câu chuyện mà ngư dân vẫn hay truyền khẩu.

  

Lúc này, Tô Trần mới sực nhớ ra, trước lúc mê man, y dường như đã trông thấy một con cá khổng lồ xuất hiện. Con quái ngư ấy chắc chắn đã nhân lúc y trúng Kim Hoàn Xà độc bất tỉnh nhân sự bên bờ hồ mà nuốt y vào bụng.

Vừa nãy, y quả thực đã từ trong bụng nó đào thoát ra ngoài.

Con quái ngư rõ ràng đương nổi trận xung thiên. Thứ nó ăn vào bụng lại có thể thoát ra được, tung hoành ngang dọc Thái Hồ đã mấy trăm năm, nó chưa từng gặp qua chuyện dị thường như thế.

“Ầm!”

Cái đuôi bé tí lại ngắn ngủn của con quái ngư vẫy một cái, cả cái thân hình to tướng của nó liền rẻ sóng bạt nước mà lướt thẳng về phía Tô Trần. Nó há to cái miệng khổng lồ, muốn nuốt sống y thêm lần nữa.

Tô Trần thất kinh.

Y tự biết, tốc độ thoát thân trong nước của mình chắc chắn không bì được con quái ngư này.

Thế nên, không thể đào thoát, chỉ được nghênh chiến.

Y sinh ra trong gia đình hàng chải, từ thuở nhỏ đã quen chuyện đánh cá, thạo nghề sông nước, mà kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú. Cơ thể y linh hoạt như cá, chân y vừa đạp lên ánh trăng trong nước, thoắt cái đã bay đến đạp đúng vào lỗ mũi con quái ngư, cũng là nơi mềm yếu nhất trên cơ thể nó.

Một cước này giáng xuống, lực đạo tấn công chẳng ít hơn bốn, năm mươi cân.

“Rắc!”

Đại ngư quái nóng vội muốn nuốt ăn Tô Trần nên không phòng vệ, bị Tô Trần đạp trúng một cước. Nơi mềm yếu lại nhạy cảm như lỗ mũi của nó bị đá cho lõm xuống, máu tanh phụt ra ồ ạt. Con quái ngư lập tức cảm thấy đau đớn, đau đến mức suýt thì rơi nước mắt. Nó liền quay đầu bỏ chạy, lặn ngay xuống vùng nước sâu.

Tô Trần cũng không dám đuổi theo con quái ngư khổng lồ gớm ghiếc ấy. Y đạp nước hồ, nhả khí để trồi lên bề mặt.

Rất nhanh, y đã trồi lên đến mặt nước, lập tức bơi ngay vào bờ hồ.

Con quái ngư xấu xí, to như bàn thạch ấy đã thọ thương ở mũi và khoang bụng. Bị Tô Trần tấn công hai lần liên tiếp, nó nhất thời còn hơi choáng váng, chưa thể đuổi theo.

Nó bơi vội trong lòng hồ, cái miệng khổng lồ há to hớp nước. Trong hồ lập tức xuất hiện một vòng xoáy nước những mấy mươi trượng, như thể dưới đáy sông có một sức hút mạnh mẽ vừa ngấm ngầm hình thành, muốn nuốt chửng mọi thứ trên mặt hồ, cuốn thẳng xuống đáy.

Trong khoảnh khắc, nó cưỡi trên đợt sóng đào cuộn cao mấy trượng tiến công vào bờ, quyết trút cơn giận nhưng rốt lại vẫn uổng công vô ích.

Nó lồng lộn như một con thủy quái bị chọc tức, ở nơi hồ nước nghìn trượng tĩnh mịch này tác oai tác quái, tức tối chuyện đồ ăn đã đến ngay sát miệng mà vẫn hụt ăn.

Lên đến bờ, Tô Trần vẫn chưa kịp hoàn hồn. Quay đầu nhìn lại, thấy xoáy nước khổng lồ và sóng lớn cuồn cuộn từng cơn, y không khỏi khiếp hãi, sởn cả gai ốc: “Con quái ngư này lẽ nào đã trở thành thủy quái?”

Đây mới chính là sức mạnh khủng khiếp thực sự của quái ngư Thái Hồ, e rằng ngay cả có bậc đại tông sư trên giang hồ ở đây, họ cũng chẳng dám đụng đến nọ. Vừa nãy con quái ngư này vội nuốt chửng y nên không thi triển thứ yêu pháp này. Nếu như khi ấy nó tạo ra một xoáy nước ngấm, e là y đã không kịp thoát thân.

Cũng may y đã lên đến bờ, nên y không còn e dè cái con quái ngư chỉ có thể làm mưa làm gió dưới hồ ấy nữa.

Y phục toàn thân Tô Trần ngấm nước hồ ướt sũng. Lại thêm khắp người y đều là chất dịch nhầy nhụa, tanh tưởi, mùi cá tanh bốc lên từng đợt.

Y ở nơi nước cạn giội rửa cho sạch lớp dịch cá tanh tưởi trên người, hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện đã xảy ra…

Sau khi y ngất ở ven hồ vì trúng độc, con quái ngư đó nuốt trọn y rồi lặn xuống đáy hồ. Ở trong bụng quái ngư, y lại trải qua một giấc mộng ly kỳ.

Y mộng thấy mình biến thành một khối cầu ánh sáng nhỏ màu xanh. Trong mộng, y đã ăn rất nhiều thanh khí, đã đáp xuống đỉnh Linh Sơn, đã ngủ một giấc, rồi mọc rễ, rễ cuộn trong đá khiến y không dịch chuyển được. Y kêu gào khản cổ cũng chẳng có người đáp, trong lòng khó chịu vô cùng.

Trải nghiệm đó khiến Tô Trần dở khóc dở cười, hồi tưởng lại mà vẫn còn thấy khiếp hãi.

Cũng may, đấy chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, y giờ đây cũng đã hồi tỉnh rồi. Nếu như y quả thực biến thành một tiểu nguyên thần, rồi bị kẹt lại Linh Sơn mãi, thế thì buồn bực chết được.

Tô Trần nhìn lại cổ tay mình, phát hiện hai dấu răng bé xíu mà Kim Hoàn Xà để lại đã bớt sưng, không còn xanh như trước, vết thương cũng đã nhuận sắc. Xem ra nọc độc đã được hóa giải gần hết.

Khi trước y rút lấy con dao nhỏ chuyên dùng hái thuốc cắt vết thương để cho máu độc chảy ra ngoài. Lúc này vết thương cũng đã khép miệng.

Lại trông thấy nửa khúc sâm dại mình chưa ăn hết vẫn còn ở nơi nước cạn ven hồ, Tô Trần không khỏi mừng rỡ, bèn vội nhặt lên. Sau đó y còn tìm được gùi thuốc mình đánh rơi trên bờ hồ.

Y vắt khô y phục sũng nước. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy đã nhá nhem tối. Ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ bầu không.

Tô Trần không rõ mình đã hôn mê bao lâu rồi, bấy giờ mới nghĩ đến chuyện phải về lại Dược Vương Sơn Trang gấp, bằng không y sẽ bị Lý Khôi sư phụ quở trách.

oooOoOoOooo

Y cắp gùi thuốc và tay nải rời đi, băng đèo vượt núi đã được một lúc.

Trời rất nhanh đã sập tối. Đường núi trong đêm chẳng dễ đi, đã gập ghềnh, trơn trượt, lại dễ gặp phải lang sói, trong lùm cây bụi cỏ còn có rắn độc ẩn nấp.

Tô Trần thấy đêm nay không rời khỏi núi được rồi, chỉ đành tìm một sơn động nằm ngay bên dưới vách núi cao dựng đứng, nhóm lửa ngủ ngoài trời.

Để chuẩn bị nghỉ lại một đêm, y gom một đống củi, lại tìm được dụng cụ mồi lửa từ trong gùi thuốc, nhóm cháy lá khô bên dưới lớp củi. Lửa bập bùng cháy, xua đi cái giá rét, ẩm ướt trong sơn động, khiến nơi đây trở nên ấm áp hơn.

Ánh lửa chập chờn trong đêm, chiếu rọi gương mặt còn phớt hiện vẻ non nớt của y.

Tô Trần ngẫm lại chuyện mình từng bị Kim Hoàn Xà cắn cho một nhát, tuy vết thương nay đã khép miệng, song vẻ mặt y ít nhiều vẫn còn chút ưu phiền.

Y theo Lý Khôi dược sư học qua dược thuật, hiểu rõ về độc tính bá đạo của Kim Hoàn Xà Vương, đương nhiên y biết, bị Kim Hoàn Xà cắn bị thương đồng nghĩa với điều gì. Người bị độc xà cắn phải dù có may mắn không bị tán độc chết tại chỗ, thì nọc độc còn lưu lại cũng sẽ tiếp tục hủy hoại các mô cơ và hệ thần kinh, gây nên tàn tật ở những mức độ khác nhau.

Chuyện như thế đã từng có tiền lệ tại Dược Vương Sơn Trang.

Vài năm trước, có một vị sư huynh của Luyện Dược Đường vào núi hái thuốc bị Kim Hoàn Xà cắn phải, tuy được các vị sư huynh đi cùng tức tốc đưa về sơn trang cứu chữa, song vẫn nằm liệt trên giường những nửa năm, gần như đã trở thành phế nhân.

Về sau, vị sư huynh ấy tuy được chữa khỏi, nhưng mắc chứng thọt, đi lại bất tiện, chỉ có thể ở lại dược đường làm kẻ giúp việc vặt mưu sinh, tình cảnh không kém phần thê lương.

Tô Trần cũng không rõ mình trúng phải độc rắn rồi, bên trong cơ thể còn sót mấy phần độc, liệu có để lại di chứng hay không.

Y lục lọi trong gùi thuốc, lấy ra một mẩu bánh nướng phơi khô, uống mấy ngụm nước rồi ăn, sau đó gối đầu lên một phiến đá nham thạch sạch sẽ dưới khe núi, lót thảm bên dưới ngủ thiếp đi.

Chỉ là, mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện đến thế, đầu óc y hỗn loạn khiến y trằn trọc mãi, ngủ không yên giấc.

Đột nhiên, y phát hiện ra, cơ thể mình có gì đó không đúng…

————————————————————————–

Chú thích của người dịch:

(1) Thủy phách: một loại hổ phách, bên trong có những giọt tựa như giọt nước ngưng đọng. Cũng có nguồn cho rằng, gọi “thủy phách” là bởi loại hổ phách này có màu trong suốt, thanh tao như nước.

(2) Lạp Bát: mồng tám tháng Chạp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN