Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn- Sưu tầm -  Đúng đúng sai sai (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn- Sưu tầm


 Đúng đúng sai sai (2)



Thông báo: Truyện sẽ có cải biến, thời gian trước đó đều sai số, sẽ chỉnh lại vào một ngày đẹp trời.

*** Trong đầm muôn sen khai nở, cánh hoa trắng muốt mang theo hương khí trong lành như hấp dẫn tâm người chìm vào khung cảnh ảo diệu. Tiếng ếch kêu, chuồn chuồn bay lượn, làn gió nhẹ phất vuốt lên dung ngọc* nõn nà. *Dung nhan như ngọc. Tựa như bị kinh động mà đôi mắt xinh đẹp chợt mở ra, mày liễu trùng xuống, gương mặt thanh lãnh hiện ra nghi hoặc mà từ lâu không có.

Tuyết Linh San rời khỏi tháp hoa sen, tiếng chuông “đinh đang” theo đôi chân dạo chơi trên mặt nước nhẹ vang lên âm hưởng. Nàng vươn tay tùy ý để một chú chuồn chuồn đậu lên, hơi xuất thần điểm sơ một lượt gian nhà vừa được khai phá.

Đây là tứ hợp viện mà Bạch Triển Nhật đã cải tạo qua, ngoại trừ hai gian phòng dùng để ngủ nghỉ ra, phần lớn không gian bên trong đều bị dỡ bỏ để xây thành vòng hồ bán nguyệt. Càng nhìn Tuyết Linh San lại càng thêm vừa lòng, nơi này tuy không giống với núi Nguyệt Sa quanh năm băng tuyết, cũng không được thừa hưởng linh khí dồi dào của đất trời, nhưng so với tiên cảnh đã nhìn quen ngàn vạn năm thì nàng lại yêu thích nơi này hơn. Kể cả có là Thiên Nữ đi chăng nữa, đằng đẵng thời gian trôi qua cũng sẽ cảm thấy cô quạnh giữa đất trời. Lướt qua từng cụm hoa sen lung linh hoạt sắc đang thi nhau hé nở, Tuyết Linh San bấm ngón tay tìm thử trong nhân gian xem gần đây có xảy ra dị tượng gì không? Lòng nàng bất an, kể từ khi viên đá tím (sau này sẽ gọi là Tử Thạch) kia xuất hiện rồi vô tung vô pháp tìm kiếm, cho dù nàng có sử dụng biện pháp gì cũng không tra ra được manh mối, hệt như nó chưa bao giờ tồn tại vậy. Nhưng nàng biết, đường đi của tinh tú sẽ không nói dối. Tử Thạch xuất hiện khiến cho quỹ đạo đổi dời, là phúc hay tai ương còn chưa xác định được. Tuyết Linh San cắn môi. Nàng làm Thiên Nữ cũng đã mấy vạn năm, tuy trước đó trải qua không ít kinh biến nhưng chưa lần nào cảm thấy bất lực như lần này, hệt như bị ai đó che đi đôi mắt khiến cho nàng vô phương nhìn thấu được chân tướng vậy.

Là ai mà lại mang trên người năng lực nghịch thiên như thế? Có thể im hơi lặng tiếng qua mặt được toàn thể tiên quân, thân phận người đó nhất định không hề tầm thường.

Thình lình nàng ngẩng đầu hoảng sợ, chỉ thấy tinh tượng tựa như bị gì đó quấy động rồi điên cuồng cắn nuốt, không chỉ bá đạo thay thế vị trí mà còn có xu hướng càn quét mọi thứ xung quanh.

“Không, không thể nào, làm sao có thể?!! Khí tức hỗn độn này… là Yêu Thần giáng lâm??!!!” Tuyết Linh San chao đảo ngã ra mặt nước, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Dị tượng đột nhiên phát sinh không chỉ khiến Tuyết Linh San trở tay không kịp mà Thiên Giới cũng loạn thành một đoàn. Ai cũng biết mỗi một tinh tú tượng trưng cho mệnh cách của một người, mà chỉ cần thêm hoặc mất đi một trong số đó muốn khắc phục đã chẳng hề dễ dàng gì. Huống hồ, đây cố tình còn chẳng phải mệnh cách của người phàm mà là mệnh cách của Tinh Quân, khỏi phải nói cũng biết hậu quả càng thêm khó lường.

Đại điện Thiên Giới như rơi vào hầm băng, chúng tiên nghị sự ngày cũng như đêm một khắc cũng không ngơi nghỉ. Sắc mặt Hiên Viên Cẩn Duệ đã đen tới cực điểm, cũng không biết đã hất đổ mấy bận trà khiến cho chúng tiên quân như ăn sương nằm gió ra sức cúi thấp đầu, tránh cho trở thành kẻ không may mắn kích thích tâm tình bạo nộ của Thiên Đế. Sóng gió nơi này chưa qua đi thì tin tức chấn động thứ hai đã cấp tốc truyền tới, kết giới của Thiên Thu Vực có nguy cơ sụp đổ! *** Vô Cực Cốc – Thiên Thu Vực. “Ầm…! Ầm…! Rắc!!!” Mặt băng rung chuyển kịch liệt, tia nứt lan ra, loáng thoáng còn có thể trông thấy chiếc đuôi đồ sộ va đập mạnh mẽ từ bên dưới. Bạo Long trở người gầm lên một tiếng, hai mắt sắc bén hận không thể ngay lập tức đánh bay nam nhân đang cầm giữ mình.

Gió rét sương lãnh thả từng đợt tuyết trắng, nam nhân ngồi giữa thiên địa, cảnh cũ không thay chỉ biết ngàn vạn năm qua rồi.

Bạch Sương ngẩng đầu, đôi mắt màu lam khép lại, thân thể tựa như kết một tầng băng truyền từ chân tóc lan ra tứ phía. Cũng như tên gọi, nó lạnh lẽo và xóa mờ tuyết trắng, băng kết băng, hàn se buốt hàn, từng đợt băng tuyết tựa như măng mọc lớp lớp se kín hàn đầm.

Thiên Thu Vực dần trở nên yên tĩnh, Bạo Long giãy dụa một hồi không kháng cự được cũng chìm vào giấc ngủ. Bạch Sương vẫn lẳng lặng không lời, chỉ có điều một nửa gương mặt đã đóng trong băng tuyết.

Sau cùng, chỉ còn tiếng thở dài.

*** “Sư phụ, còn phải đi bao lâu nữa, con đói đến mức sắp đếm được mấy cái xương sườn luôn rồi.”Đồng Mẫn Mẫn nhìn ba người đi trong núi hoang mà vẻ mặt tựa như đi bát phố, vô cùng mất hình tượng chề mặt ra như ngựa. Sở Hoài Thu cũng có vừa gì, mặt mi dày mặt ta cũng đánh phấn lót, trả lời mà y như phun nước miếng “pẹt pẹt” vào mặt Đồng Mẫn Mẫn.

“Hít đỡ khí trời đi, sư phụ còn phải ăn rau quả dại sống qua ngày thì lấy đâu ra tiền mà cho con ăn sang.” Đồng Mẫn Mẫn: “…” Lừa ai đó, hôm qua ba giờ sáng ai còn lấy cháo tổ yến ra súc miệng hả? Không hổ là thầy trò, vừa nhìn Sở Hoài Thu đã biết Đồng Mẫn Mẫn nghĩ gì.

“Chén đó của phương trượng, sư phụ húp ké thôi.” (Phương trượng Vân Phong Tự đang trên đường về chùa: “…” Hèn chi mụ tú bà cứ đòi thêm tiền chén nữa!) Mọi người: “…” Lầy quá lầy! Gừng càng già càng cay, sư phụ của Đồng Mẫn Mẫn thì y như Đồng Mẫn Mẫn, hai thầy trò đều trùm sò như nhau. Mắt thấy hai người phóng ra tia lửa điện không nói một lời im lặng đấu đá, Uy Minh Đức cười cười lắc đầu, trên tay từ đâu hiện ra trái đào mọng nước đưa cho Đồng Mẫn Mẫn. “Ăn đi.” Đồng Mẫn Mẫn hai mắt lưng tròng. Người này không chỉ chìa lưng ra cõng nàng mà còn hào phóng cho nàng ăn đào, trong cái thời đại Thạch Sanh thì ít Lí Thông thì nhiều* đúng là hiếm có mà.

*Thạch Sanh là cách nói ẩn dụ của người tốt, còn Lí Thông là ẩn dụ của người xấu.

Hung hăng cạp trái đào một phát, mặc kệ nó chua hay ngọt đều khen một câu “Ăn ngon!” Quả nhiên không ngoài dự đoán thấy Sở Hoài Thu sáp tới, còn móc trong ngực ra cái màn thầu chẳng biết đã lên men từ năm nào.

“Đồ nhi, con còn đang yếu đừng nên ăn đào dễ bị đau bụng, ăn cái màn thầu này nè con. Đưa trái đào đây sư phụ cầm cho, không phải sư phụ tham ăn của lạ gì mà sợ con sinh bệnh nên mới thế, dưới gầm trời này còn ai thương con hơn ta.” Đồng Mẫn Mẫn: “…” Lấy cả cái bánh màn thầu thuốc chuột ra thì đúng là thương quá thương, trong một khoảng khắc không nhận ra đây là sư phụ hay mụ phù thủy Xiêm La nữa.

Trông thấy Sở Hoài Thu còn có ý định sáp tới dụ khị, Phụng Song Anh bên cạnh đã nhìn không nổi đạp cho hắn một cước. Uy Minh Đức triệt để cạn lời.

Đúng là không phải người một nhà thì không vào chung cửa, da mặt của hai thầy trò đều dày y như nhau! Nhắc mới nói, cũng không phải Uy Minh Đức tự động “chìa lưng ra” làm lao công miễn phí cho Đồng Mẫn Mẫn gì. Mà người nào đó làm như trúng phong co giật, một bước hộc ra tương cà ba bước ho ra tương đậu, đi mà gần như lết đã vậy còn nhìn y ai oán kiểu như “Ngươi mà không cõng ta ói nốt cơm cho ngươi coi!” Trình độ ăn vạ đến Thiên Tiên đại nhân cũng bó tay, quả nhiên người không biết xấu hổ thì đánh đâu thắng đó.

Đang huỵch toẹt nhau thì đột nhiên một làn sương vụ bay đến, Phụng Song Anh và Uy Minh Đức ngưng thần nhìn nhau cảnh giác. Trời quang mây đãng mà giữa rừng sương mù dày đặc, khỏi nói cũng đoán được đây nhất định là có người cố tình bày ra.

Ngay khi mọi người còn đang bận suy đoán thì thình lình tiếng đàn bỗng cất lên, âm thanh trong trẻo giữa rừng sương mù chẳng khác gì là tiên cảnh. Tiết tấu đột nhiên thay đổi, nếu trước đó nhẹ nhàng như nước chảy thì đột nhiên chặt khúc trở nên thâm trầm nặng nề khiến cho người nghe cảm thấy bức bối khó chịu. Uy Minh Đức híp mắt, chỉ thấy bóng dáng vụt lên một cái đá mạnh vào thứ từ trong sương mù bay ra. Như một đợt mở đầu, tiếp theo sau đó không biết bao nhiêu yêu ma ngạ quỷ gào thét đinh tai nhức óc lao vào tấn công bốn người.

“Không ổn, là khúc Chiêu Quỷ!” Sở Hoài Thu biến sắc. Lăn lộn trong giang hồ bao năm, có bí pháp cấm thuật gì mà hắn chưa từng nghe qua. Trong đó phải kể đến Chiêu Quỷ Khúc này, nó là tà khúc đã thất truyền từ lâu. Người gảy được khúc này phải giết qua trăm quỷ, dùng xương cốt của chúng làm thành huyền cầm, tích tụ oán khi luyện hóa thành dây đàn. Thứ nó chiêu đến dĩ nhiên là ma quỷ, nhưng nó đáng sợ ở chỗ, một con ngã xuống thì xương cốt của nó sẽ tế cho Cầm Ma, oán khí của nó sẽ rót cho ma quỷ khác khiến chúng càng thêm điên cuồng.

“Chia nhau ra tìm tâm trận pháp, nhất định phải hủy được Cầm Ma!” Phụng Song Anh lạnh lùng đánh bay lệ quỷ trước mặt, mang theo Sở Hoài Thu đột phá vòng vây biến mất trong làn sương mù. Uy Minh Đức cũng không nhiều lời, thấp giọng bảo Đồng Mẫn Mẫn “Giữ chặt!” rồi lao nhanh càn quét một vòng xung quanh.

Nằm trên lưng Uy Minh Đức, Đồng Mẫn Mẫn im lặng vùi đầu vào cổ y… Hai mắt từ bao giờ đã nhiễm hồng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN