Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn- Sưu tầm
Tên của ta, đừng quên
Sư phụ, đừng giả chết nữa, hắn đi rồi!” Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi, ngắt hông Sở Hoài Thu một cái. Tưởng nàng không biết y đang giả vờ chắc? Bình thường thì hệt như gián đánh hoài không chết, vậy mà chỉ bị tên kia hất có một cái đã lăn ra nằm bất động. Hừ, cách này chỉ áp dụng với gấu thôi! (Đừng tin những gì mỗ sói nói ~ Xài là chết toi với gấu ^^) Sở Hoài Thu mém hộc máu:”Ta là bị thương, bị thương đó được chưa? Làm như thằng nhãi ấy chịu đánh nhẹ cho nhờ, đau chết đi được!” Đồng Mẫn Mẫn kéo y dậy:”Được rồi, được rồi. Là con sai, con xin lỗi được chưa? Không còn vấn đề gì nữa chứ?” Có. Cái thái độ của ngươi chính là vấn đề lớn nhất. Xin lỗi gì mà cứ như vả vào mặt người ta không bằng. Sở Hoài Thu nghiếng răng nghiếng lợi, nhịn xuống một bụng đầy hỏa. Hắn hiện tại không nên cùng nàng đôi co, tránh cho bị cái miệng đó của nàng chọc tức mà chết. “Đi thôi.” Nam tử ngẩng đầu, ánh mắt hơi trầm xuống:”Nơi này sắp huỷ.” Đồng Mẫn Mẫn thắc mắc đang muốn lên tiếng hỏi, chợt dưới chân truyền đến một trận rung chuyển. Căn phòng kiên cố chịu qua một đòn cực mạnh của Tưởng Viễn Ninh vẫn chẳng hề hấn gì, nay bỗng lung lay kịch liệt. Đây vốn là sào huyệt của yêu nhền nhện, được mụ dùng yêu lực tạo nên. Yêu nhện chết đi, lẽ dĩ nhiên mật động này cũng theo đó sụp đổ. Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu vắt giò lên cổ mà chạy, đá hai bên lở ra rơi xuống như mưa bụi dày đặc, phía trước đã là cửa hang. Ầm Ầm Ầm. Một mảng đá lớn trên trần động vỡ nứt ra, nếu rơi xuống thì không cần nghi ngờ cửa hang sẽ bị chặn. Đồng Mẫn Mẫn cái khó ló cái máu dê, nghĩ nhỡ đâu có chết cũng phải chết cùng với mỹ nam băng sơn mặt lạnh, liền vươn trảo thủ ra muốn ôm eo người ta. Chỉ đáng tiếc nàng tính sai một bước, nam tử trước mắt thoắt một cái chợt biến mất tăm, khiến nàng vồ hụt vào khoảng không. Lảo đảo định thần lại, đã thấy nam tử đứng ngoài mật động rồi. Đồng Mẫn Mẫn trố mắt. Sở Hoài Thu chạy bên cạnh cười “Khửa khửa”, bảo một câu:”Đáng đời sắc quỷ nhà ngươi!” Đồng Mẫn Mẫn hai hàng nước mắt lăn tăn như mì sợi. Hic, quá phũ ~ ~ ~ Tảng đá trên tường động không chờ hai người thoát ra đã vội rơi, tình huống xấu nhất chính là cả hai có thể bị mắc kẹt ở lại đây mãi mãi. Đối mặt với viễn cảnh không bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu phát huy tối đa tìm năng ẩn chứa trong mỗi con người. “Xoạt” một phát, phi người lao ngay ra ra ngoài động, vừa kịp lúc tảng đá nặng ngàn cân rơi xuống, bụi bay mịt mù, hai thầy trò an toàn cán đích. Đồng Mẫn Mẫn “ai ai” vài tiếng, chủ yếu là muốn bày tỏ đau nhức trên người nàng. Đồng Mẫn Mẫn khóc. Thật sự là không đau vì quá đau!!! “Đứng dậy được không?” Từ đỉnh đầu truyền xuống giọng nói trầm thấp, như cũ lạnh nhạt, như cũ xa cách. Chỉ có bàn tay đưa ra trước mặt nàng, nói lên người này cũng không thật sự lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ. Đồng Mẫn Mẫn dỗi, quay mặt đi chỗ khác. Hừ, đừng tưởng là mỹ nam thì sẽ được tha thứ nhá! Ta vẫn chưa quên ban nãy huynh đào ngũ, bỏ mặc anh em một mình chạy trước đâu. “A!?” Đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, khiến Đồng Mẫn Mẫn không khỏi kinh hô một tiếng. Nam tử đã đem nàng ôm trên tay. Dưng không được mỹ nam thương nhớ nâng niu, Đồng Mẫn Mẫn có chút không tin trừng người trước mặt. Này là đang làm gì nha? Nam tử cẩn thận vươn tay vuốt lên gò má nàng, không biết là vô tình hay hữu tình, mà lại rơi vào đúng nửa bên mặt chàm đen của nàng. Mày ngài mắt phượng, ngũ quan anh tuấn đoan trang, khí chất lạnh nhạt càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của người nọ. Đặc biệt là sự trầm tĩnh yên ắng đó, hệt như người từ trong tranh bước ra. Không biết có phải bị ma lực của ánh trăng tác động hay không, Đồng Mẫn Mẫn thật sự rất muốn cất tiếng hú dài, thét lên một câu:”Đẹp trai quá xá bà con ơi..!!!!” “Ui da!” Sau đầu bỗng nhiên nhói lên một cái, Đồng Mẫn Mẫn đưa tay xuýt xoa, căm phẫn quay lại nhìn. Là tên bất lương nào dám cản trở sự nghiệp ngắm trai của ta? Đồ trọng sắc khinh sư, thấy trai đẹp là quên thầy. Ngươi không thấy ta còn đang bò lăn, bò lết đây hả? Mau mau chạy đến đỡ vi sư dậy!! Sở Hoài Thu bắn tia sóng điện qua cho nàng, hai thầy trò ăn ý nên dù không mở miệng cũng hiểu được đối phương muốn nói gì. Đồng Mẫn Mẫn cười gượng gãi gãi đầu, tụt xuống khỏi người nam tử đi đến đỡ Sở Hoài Thu, thấp giọng trách cứ. “Sư phụ thật là, không thấy tụi con đang tiến đến giai đoạn tình chàng ý thiếp mặn nồng sao? Khung cảnh lãng mạn, trái tim bay ngập trời đều bị sư phụ phá hỏng hết cả rồi!” Trẻ con mấy người được như nó? Lợi dụng thân hình nhi đồng, sàm sỡ thanh niên không e ngại. Này này, mau đem con dê nhà ngươi nuôi dắt về, đừng để nó đi loạn hại thanh niên trai tráng gần xa!! Sở Hoài Thu không buồn phản bác, hoạ chăng y phải não tàn lắm mới ngồi nói lí cùng nàng. Hơi ngước lên, Sở Hoài Thu kinh ngạc nhìn nam tử vẫn chưa rời đi, huých huých vai Đồng Mẫn Mẫn, nhắc nhở sự hiện diện của người trước mắt. Đồng Mẫn Mẫn sực nhớ ra, nàng vẫn còn nợ nam tử một lời cảm ơn chưa nói. Dù gì thì cũng là do nàng lôi kéo mà liên lụy y bị thương, liền tới chỗ nam tử, cười nói. “Cảm ơn huynh đã giúp ta, thầy trò ta nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ ơn này của huynh!” Chưa nói trước đó Đồng Mẫn Mẫn lừa y, nói Sở Hoài Thu là cha nàng. Nam tử thế nhưng chẳng để tâm truy cứu, chỉ nhìn nàng, không nói gì mà vươn tay chạm nhẹ vào dái tai nàng. Tia sáng chớp loé, đầu ngón tay theo tai nàng vuốt thẳng xuống, nháy mắt trên tai Đồng Mẫn Mẫn đã có nhiều hơn một dây đeo tai. Màu bạc lấp lánh, đính kèm với ba sợi lông vũ nho nhỏ trắng muốt xinh xinh, phối với con ngươi bạch kim của nàng, thật không còn gì đẹp bằng. Ánh mắt nam tử hiện lên tia hài lòng, khuôn mặt vô cảm cũng trở nên nhu hoà không ít. “Lãnh Vô Tâm.” “Gì cơ?” Đồng Mẫn Mẫn còn chưa hết bất ngờ sờ vào bên tai mình, chợt nghe nam tử nói. Không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy, cái tên này dường như có điểm nghe quen quen. “Tên của ta, đừng quên.” Y nói, ánh mắt chưa từng rời đi nàng, môi khẽ cong, gọi một tiếng:”Đồng Mẫn Mẫn.” Đồng Mẫn Mẫn kinh ngạc mở to mắt. Kì quái! Từ đầu chí cuối rõ ràng là nàng chưa từng nói tên mình cho y biết, y làm sao mà gọi chính xác được như vậy? Đồng Mẫn Mẫn không hỏi, đúng hơn là không kịp hỏi. Chỉ vừa thất thần một chút, nam tử trước mắt đã chẳng thấy đâu. Quay lại nhìn Sở Hoài Thu, liền thấy sắc mặt y trắng bệch. Nếu là bình thường Đồng Mẫn Mẫn đã lên tiếng trêu trọc y, nhưng đây không phải là thời điểm tốt để hoạch hoẹ nhau. Bởi vì nàng vừa mới nhớ ra, cái tên “Lãnh Vô Tâm” đó là đã nghe được ở nơi nào. Sẽ không phải là Thiên Quân Lãnh Vô Tâm đi? Ối giời ạ! Chọn ai cầu cứu không chọn, lại đi chọn đúng ngay cái người muốn bắt nàng nhất. Trên đời còn chuyện gì éo le hơn nữa!! Đồng Mẫn Mẫn chạy đến ôm chân Sở Hoài Thu, gào lên. “Sư phụ, trên đời này chỉ có mỗi mình người là tốt với con nhất!!” Địch đã tìm đến tận cửa rồi, ngày nàng lên mâm cắn táo không còn bao xa. Ô dù ơi, mau phát huy công dụng đi thôi! “Đáng ghét, chỉ có những lúc này thì mới nhớ đến ta!!” Sở Hoài Thu đẩy đẩy đầu, vẫy vẫy chân, tách không được cái cục nợ đang đeo bám y, la hét ầm ĩ. Ở bên này, hai thầy trò nháo thành một đoàn. Trên ngọn cây đằng xa, xuyên qua khe hở của những vạt lá, bóng dáng như có như không thấp thoáng ẩn hiện, bạch y theo gió nhẹ phiêu bay. Lãnh Vô Tâm ngồi tựa vào cây nhìn Đồng Mẫn Mẫn khóc ròng, hai tay sống chết ôm chặt chân Sở Hoài Thu không buông. Khoé miệng chợt động, môi mỏng đã giương lên tự bao giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!