Ta Là Vợ Của Nam Phụ
Chương 42: Ngoài tầm với
Chương 42: Ngoài tầm với
Nhìn chiếc bánh kem, nhịp tim của Huyền Minh Thạch như rơi mất một nhịp, trong nháy mắt ngừng đập, như vừa bất ngờ vừa kinh hỉ.
Anh không biết loại cảm thụ này gọi là gì, viền mắt cùng đáy lòng có chút chua xót không rõ, anh muốn khóc nhưng không phải vì khổ sở. Tâm tình này, có phải là cảm động không?
Mấy ngày nay tâm trí đều dồn hết vào việc muốn đem vợ về nhà, muốn được gặp cô, anh cũng đã quên mất sinh nhật mình….
Cư nhiên cô lại nhớ…
Nhìn Huyền Minh Thạch ngây ngẩn cả người, Hà Song Diệp không khỏi đi tới, hoảng hốt vẫy tay trước mặt anh.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ thời gian dừng lại? Cô cứ vậy sẽ trở lại thế giới thực tế hay sao?
Một giây kế tiếp, Huyền Minh Thạch ôm siết Hà Song Diệp vào lòng.
Cô cảm nhận được cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của anh, bên tai còn có chút ngứa, thanh âm trầm ấm nỉ non: “Cám ơn em.”
Sau đó anh nâng cằm cô lên, hôn nhẹ một cái.
Đầu óc Hà Song Diệp bùng nổ, lúc này cô không chỉ xấu hổ mà còn có chút hoang mang.
Rất lâu sau đó, Hà Song Diệp mới tìm được thanh âm của mình: “Huyền Minh Thạch.”
Anh vẫn còn ôm cô, ôm rất chặt.
Huyền Minh Thạch nhắm mắt, ý nghĩ phải giữ chặt tiểu thiên hạ trong lòng càng lúc càng lớn, anh biết mình không buông được.
” Huyền Minh Thạch.”
“Ừ”, lần đầu tiên cảm thấy thanh âm của một người có thể dễ nghe như vậy, êm tai đến độ như có như không quấn quanh anh, thời thời khắc khắc vuốt ve nơi sâu nhất trong lòng.
Hà Song Diệp hơi nóng, dù sao cũng là mùa hè: “Buông em ra, chúng ta làm nốt phần bánh đã.”
Huyền Minh Thạch mím môi, không tình nguyện nhưng vẫn rất khắc chế, hôn trộm chiếc má hồng hồng kia một cái rồi mới buông Hà Song Diệp ra.
“Đóng gói rồi mang về nhà thôi.”, thanh âm mang theo vẻ nam tính cùng nét lưu luyến không rời.
Hà Song Diệp còn chưa kịp hoàn hồn đã bị mấy chữ “về nhà” kia đánh úp, khuôn mặt đỏ bừng đến độ nhỏ máu. Cô vội vàng xoay người lại, làm bộ trấn định đem bánh bỏ vào hộp giống như người không bị ảnh hưởng gì.
Huyền Minh Thạch nhìn vành tai hồng hồng của cô gái trước mặt, trong lòng giống như đang có pháo hoa.
Tốt, không bài xích, cũng không phải không có cảm giác gì.
Sau khi nhờ Huyền Minh Thạch mang bánh ra ngoài, Hà Song Diệp thu dọn bếp xong mới chào hỏi ra về.
Chủ tiệm có chút vui vẻ nói: “Thì ra bây giờ vẫn còn kiểu yêu đương lãng mạn thế này nha.”
Nhân viên cửa tiệm: “Rất giống trong tiểu thuyết, cũng có chút hâm mộ,”
*
Về đến nhà cũng đã gần đến giờ cơm, Vương Huệ Phương đang bận rộn trong bếp, Hà Song Diệp liền nhanh chân chiếm chỗ. Bất đắc dĩ, Vương Huệ Phương đành trở ra phòng khách, chỉ thấy Huyền Minh Thạch đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một chiếc bánh kem.
Bà nhớ sáng nay con gái nói hôm nay là sinh nhật Huyền Minh Thạch, con rể cũng không nói gì với bà. Vương Huệ Phương lại quay vào phòng bếp, đem trứng gà mình vừa nấu xong đi ra.
Đáy lòng Huyền Minh Thạch lúc này đang vui vẻ không thôi, còn chụp rất nhiều ảnh gởi vào mấy group chat, chọc một đám huynh đệ gào rú ganh tị.
Náo loạn như vậy còn chưa đủ, Huyền Minh Thạch còn post một bài viết lên mạng xã hội chiêu cáo với tất cả mọi người nói bánh kem sinh nhật của anh năm nay là anh và vợ mình cùng nhau làm.
Vừa mới post xong anh đã thấy mẹ vợ đi tới, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn bà.
Vương Huệ Phương đưa chén trứng cho Huyền Minh Thạch: “Minh Thạch à, theo thông lệ ở đây mỗi năm tới sinh nhật đều phải ăn trứng gà đấy. Hôm qua ba mẹ không biết là sinh nhật con, cho nên hôm nay bù vậy.”
Cái này cũng quá cao hứng rồi, mẹ vợ còn lo lắng đến ngày sinh nhật của anh, trong khi ba ruột mình còn chưa chúc mừng được một câu.
Huyền Minh Thạch cảm động sờ sờ mũi.
Người một nhà dùng xong cơm tối thì cũng đã hơn 8 giờ, Huyền Minh Thạch gọi cho trợ lý báo vài ngày tới sẽ không livestream, bởi vì anh còn bận cùng bà xã đi công tác.
Trợ lý: . . .
Được rồi, lão bản, tình nồng ý đậm còn muốn cho fans biết sao?
Fans khi đọc thông báo của Minh Nhật Aube:…
Quả nhiên, nữ nhân sẽ ảnh hưởng tới tốc độ rút đao của anh hùng mà.
Mặc dù xem là nghỉ phép nhưng mỗi ngày vẫn phải xử lý công việc, Huyền Minh Thạch nhìn qua lịch làm việc, hoạt động của công ty vẫn ổn, cho nên anh tranh thủ nghiên cứu chiến lược mới để chơi game.
Lúc này ở S thành, Huyền Tín Kỳ vừa mới xử lý xong văn kiện, nhìn thấy bài post mới nhất của Huyền Minh Thạch, nhất thời sửng sốt. Ông thế mà quên mất sinh nhật của Huyền Minh Thạch, hình như hôm qua có người còn gọi điện thoại nhắc ông chuyện này.
Lâm lão phu nhân:…
Biết ngay, cha nào con nấy, chẳng thèm để ý gì đến lời bà.
Cũng đã rất lâu Huyền Tín Kỳ không cùng Huyền Minh Thạch dự sinh nhật rồi, có thể nói từ nhỏ đến lớn số lần cha con họ cùng nhau ăn sinh nhật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới thời gian chớp mắt đã qua nhanh như vậy, hiện tại Huyền Minh Thạch đã có vợ nhỏ cùng nhau dự sinh nhật rồi.
Huyền Tín Kỳ hít sâu một hơi.
Tốt xấu gì cũng là con trai mình, chúc mừng một câu cũng không tính là gì.
Huyền Minh Thạch nhìn tin nhắn ba mình gởi tới, cảm giác có chút không chân thật.
Rõ là không tin được, ba anh nhắn tin VX chúc mừng sinh nhật!
Huyền Minh Thạch bày ra vẻ mặt ghét bỏ, cũng chỉ nhìn thấy bài đăng của anh mới nhớ, sinh nhật anh là ngày hôm qua rồi.
Anh cười cười đáp lại: Nếu ba chúc mừng đúng ngày thì con mới dám nhận thành ý này.
Huyền Tín Kỳ sờ sờ mũi, tính cách này cũng quá giống ông rồi….
*
Hôm sau thời tiết cũng rất đẹp.
Thế nhưng từ giữa trưa, vẻ mặt của Huyền Minh Thạch đã âm trầm khó chịu. Trong bữa trưa Hà Song Diệp đã xin phép ba mẹ nói muốn đi họp lớp.
Thế mà vẫn quyết định đi.
Rõ ràng là có liên quan đến bức thư tình kia.
Tối đó Hà Song Diệp mặc một chiếc váy đen ôm sát người, Huyền Minh Thạch quan sát qua một lượt, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Anh cầm chìa khóa trên tay, thay Hà Song Diệp đẩy cửa” “Đi, anh đưa em đi.”
Hà Song Diệp ngạc nhiên: “A? Anh cũng muốn đi sao?”
“Để anh đưa em đi. Nếu em không thích thì anh đợi ở ngoài, khi nào xong thì gọi cho anh.”
Hà Song Diệp suy tư một chút: “Được rồi.”
Cũng không có vấn đề gì, anh muốn đi thì đi thôi.
Rất nhanh đã đến nơi, Hà Song Diệp nhất định không cho anh vào cùng. Huyền Minh Thạch ngồi trong xe, nhìn bóng lưng quyến rũ kia cứ từ từ đi vào trong, một lần quay đầu nhìn anh cũng không có, bảo anh không khó chịu thì làm sao được?
Đã mười mấy năm Hà Song Diệp không gặp lại mấy người bạn này, lúc cô xuất hiện liền không có ít bạn học ngạc nhiên.
Hà Song Diệp cũng sửng sốt, thời gian cũng đã qua rất lâu, mỗi người đều đã trưởng thành, khó mà nhận ra được mọi người.
Thiến Thiến, một người bạn khá thân với Hà Song Diệp, nhiệt tình lôi kéo cô, giới thiệu với mọi người.
Xung quanh lập tức ồn ào chào hỏi.
Hà Song Diệp lễ phép đáp lời, sao đó tìm một chỗ an vị.
Mọi người cũng lần lượt đến, ngay sau đó ba bàn đã chật kín, còn lại mười mấy người đều đã ở ngoài thành phố nên không đến được, bữa tiệc lúc này cũng bắt đầu.
Đây cũng có thể xem là nhà hàng 4 sao, đồ ăn được làm rất ngon, tính ra mỗi người cũng tốn không ít tiền.
Cô nghe nói Tiết Trấn Nghiêm là ông chủ của chỗ này.
Thiến Thiến ngồi một bên, không ngừng chỉ cho cô người này tên gì, người kia ra sao. Hà Song Diệp cũng có chút mê man, bất quá cũng dựa vào một số điểm tương đồng từ lúc còn bé mà nhận thức được.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một thanh âm thoải mái: “Cậu còn chưa giới thiệu tôi này.”
Nghe được thanh âm thật gần, Hà Song Diệp bị dọa giật mình, cô lập tức nhìn sang.
Nam nhân ngồi cạnh cô một thân tây trang rất khéo, khuôn mặt tuấn tú, ngón tay thon dài lại có một đôi mắt xếch khá nghiêm nghị.
“Chào cậu”, anh ta nói với Hà Song Diệp, “Hà Song Diệp, cậu nhớ tôi không?”
Nhớ chứ, sao lại có thể quên.
Hà Song Diệp nhìn đôi mắt xếch quen thuộc kia. Đúng, đôi mắt xếch của bạn học cả một quãng tiểu học cô ghét nhất, Tiết Trấn Nghiêm.
Hà Song Diệp cười, mắt hạnh cong cong xinh đẹp: “Chào cậu, Tiết Trấn Nghiêm, lâu rồi không gặp.”
Quả thực đã lâu không gặp, lâu đến độ Tiết Trấn Nghiêm sợ chính mình đã quên mất hình bóng của cô.
Anh còn nhớ rõ xúc cảm mềm mượt từ mái tóc đen bóng của cô trên đầu ngón tay, còn có bóng dáng đáng yêu ngoan ngoãn ngồi chơi xích đu năm đó. Rụt rè, nhút nhát khiến cho người ta không nhịn được mà khi dễ, tới gần một chút mới biết, chính là một chút mèo nhỏ có móng vuốt nhọn.
Đến mấy năm cấp hai không còn chung lớp, ngày nào anh cũng len lén đứng trước cửa trường đợi cô tan học. Khi đó cô cắt tóc tém, không xinh như lúc để tóc dài nhưng ngũ quan vẫn rất dễ nhìn, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
Sau này lên cấp ba, anh cũng chỉ dám len lén chạy đến trường cô hỏi thăm, mới biết được thành tích của cô gái nhỏ này lúc nào cũng trong top 50, cô nhất định sẽ đậu vào một trường đại học tốt.
Đã nhiều năm không gặp mặt, Tiết Trấn Nghiêm sợ chính mình sẽ quên cô, cho nên mới muốn quấy rầy cô, muốn hẹn gặp cô một lần, một lần cuối cùng.
Đáng tiếc, ngày đó cô không đến.
Tiết Trấn Nghiêm vẫn không thể quên được, chưa một phút giây nào anh quên cả. Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, khổ sở nhất, cô ở nơi đó xinh đẹp ngọt ngào vẫn là động lực lớn nhất để anh cố gắng.
Khi đó anh lựa chọn vừa học vừa làm, kiên trì một thời gian thi vào cao đẳng, sau đó lại tiếp tục vừa kiếm tiền vừa học liên thông lên đại học. Anh cố gắng nhiều như vậy, vẫn chưa bao giờ đứng cùng một hàng với cô….
Anh lại ra sức kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, biến chính mình thành một người đàn ông có năng lực tốt nhất, khi đó mới có thể đối mặt với cô, khi đó mới có khả năng che chở cô gái nhỏ nhắn này, cho cô tất cả những gì cô muốn….
Thế rồi anh nghe được cô đã kết hôn…
Cô cứ thế, cứ thế…
Lúc nào cũng là một nữ nhân ngoài tầm với của anh, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể có được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!