Ta Là Vợ Của Nam Phụ - Chương 46: Một "tôi" khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ta Là Vợ Của Nam Phụ


Chương 46: Một "tôi" khác


Chương 46: Một “tôi” khác

Nói chuyện phiếm một lúc, Tống Tần Mạt liền rời đi tìm Lâm lão phu nhân.

Một lúc sau Huyền Minh Thạch đã đi tới trước cửa phòng, gõ lên khung cửa: “Sao lại ngẩn người vậy?”

Hà Song Diệp phục hồi tinh thần, cười với Huyền Minh Thạch: “Sao anh lại tới đây?”

Huyền Minh Thạch buồn cười, từ khi nào anh đã không được tới phòng mình vậy?

Anh thuận thế ngồi xuống cạnh Hà Song Diệp, bưng ly cà phê của cô định uống.

“Cái đó là cà phê em đang uống dở….”, Hà Song Diệp nhắc nhở.

Huyền Minh Thạch cũng không để ý, uống một ngụm, nhăn mày: “Không ngon.”, anh vẫn thích Coke hơn cà phê đen thế này.

Hà Song Diệp:….

“Anh và bà nội nói chuyện xong chưa?”

Huyền Minh Thạch nhìn lên trần nhà, gật đầu: “Cũng là mấy chuyện cũ, không thích nghe.”

Người già đều thích nói chuyện xưa, kể mấy câu chuyện anh đã nghe đến nhàn tai. Không nói đến chuyện muốn anh cưới Tống Tần Mạt thì lại hỏi anh chừng nào muốn có đứa bé, lại còn thay anh nghĩ cả tên rồi.

Rốt cuộc phải làm sao đây…

Hà Song Diệp bật cười: “Người lớn tuổi đều thế mà.”

Huyền Minh Thạch cười cười, đi tới cửa phòng khóa lại, làm Hà Song Diệp hỏi anh định làm chuyện xấu gì.

Huyền Minh Thạch liếc cô: “Cái gì xấu, đừng nói khó nghe như vậy, đánh đàn cho em nghe thôi.”

Đánh đàn?

Huyền Minh Thạch đi tới trước cây đàn dương cầm, kéo vải nhung xuống: “Cái này được mua từ lúc anh còn rất nhỏ, hình như lúc 3 tuổi.”, cái này cũng là nghe người trong nhà nói vậy, chính anh cũng không có kí ức gì.

Hà Song Diệp nhìn đàn dương cầm trắng như tuyết, không nhịn được đứng lên, đưa ngón tay đặt lên phím đàn, vuốt nhè nhẹ.

Tao nhã.

Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu Hà Song Diệp, cô nhìn Huyền Minh Thạch, hai mắt sáng ngời: “Anh mặc tây trang đánh đàn nhất định sẽ rất đẹp.”

Huyền Minh Thạch biết Hà Song Diệp sẽ nói như vậy.

Trên thực tế, bà nội cùng mẹ anh cũng thích như thế, khi đó bọn họ toàn tâm toàn ý muốn anh chơi piano thật tốt.

Huyền Minh Thạch mở đàn, khóe miệng cong cong: “Muốn nghe không?”

“Dạ muốn.”, Hà Song Diệp hưng phấn đáp.

Huyền Minh Thạch vui vẻ, lập tức ngồi xuống, đưa tay đặt trên phím đàn: “Đã rất lâu rồi không chơi piano.”

Ngay lúc anh vừa bấm phím, trong sân có một người làm vườn vừa mới được thuê tới chừng một năm, nheo mắt nhìn lên.

“Đó là phòng của ai vậy?”, đến đây làm cũng đã gần một năm, chưa bao giờ ông nghe được tiếng đàn dương cầm thế này.

Quản gia của Huyền gia lúc đó cũng nghe thấy, thở dài một hơi, nhớ tới Huyền Minh Thạch lúc nhỏ, vỗ vai người làm vườn kia: “Là tôn tử của Huyền gia này, chính là người mà cậu hay bảo bất cần đời đấy.”

Người kia đỏ mặt: “Đùa thôi”, ông không nhịn được run lên, lần đó bị giáo huấn cũng không nhẹ.

Quản gia nhìn gian phòng kia: “Đã nhiều năm rồi không đánh đàn, phải gần hai mươi năm rồi.”

“Có chuyện gì thế?”

“Ngày đó Tiểu Thạch học đánh đàn vì muốn cho mẹ nghe.”, quản gia lại thở dài, “Đáng tiếc, từ đó về sau không còn đánh đàn nữa.”

Người làm vườn càng nghe càng không hiểu, đành nghiêng đầu chú ý tiếng dương cầm.

Bất quá tiếng đàn phát ra nhỏ vụn, không thành giai điệu gì, lại làm ông không khỏi khẳng định: Huyền Minh Thạch là một phú nhịn đại bất cần đời, cái gì cũng không biết…

Huyền Tín Kỳ xử lý xong công việc cũng vội vàng trở về, vừa vào đại viện liền nghe thấy tiếng piano rời rạc.

Đã bao nhiêu năm rồi không nghe thấy tiếng đàn này…

Huyền Tín Kỳ đi vào phòng Lâm lão phu nhân, lập tức thấy được vẻ mặt khác thường của hai lão nhân gia, còn có Tống Tần Mạt đang ngồi một bên nắm tay Lâm lão phu nhân.

Bao nhiêu năm không nghe được Huyền Minh Thạch chơi piano, mấy người Huyền gia đều có cùng một suy nghĩ.

Huyền Minh Thạch không thích chơi dương cầm, từ năm lên 4 đã phản đối, thế nhưng Lâm lão phu nhân cùng Trần Mạt lại rất muốn anh chơi đàn.

Khi đó Huyền Minh Thạch cũng từng chạy tới cầu cứu Huyền Tín Kỳ, bất quá ông cũng không có thời gian quản chuyện này.

Cứ vậy trải qua thêm 3 năm đau khổ, khi đó anh mới 7 tuổi, Trần Mạt đã bắt đầu làm chuyện không đúng, còn nói rằng anh không nghe lời bà cho nên bà nhất định sẽ rời đi.

Thời điểm đó Huyền Minh Thạch sợ cha mẹ vì mình mà ly hôn liền rất chăm chỉ tập đàn, mặc dù chính bản thân mình không muốn nhưng vẫn ra sức luyện tập thật tốt.

Về sau cha mẹ anh vẫn ly hôn, lại vừa vặn đúng vào sinh nhật năm anh 9 tuổi.

Khi đó Huyền Minh Thạch cảm thấy mọi chuyện là do mình gây ra, lại ngày ngày cố gắng tập đàn thật tốt.

Thẳng đến khi ba anh mang anh đến tham gia một buổi tiệc tối, chủ nhân bữa tiệc lại muốn Huyền Tín Kỳ để cho anh cùng con cái nhà họ cùng nhau biểu diễn dương cầm.

Tiết mục góp vui thật ra cũng không quá quan trọng, Huyền Minh Thạch vừa đàn vừa thấy được Trần Mạt trong đám người kia, bà không hề mừng rỡ, ánh mắt chưa từng đặt trên người anh cũng tỏ ra mình hoàn toàn không có một đứa con như thế.

Ảo tưởng chính mình trở thành một nghệ sĩ piano sẽ được mẹ chú ý, sẽ được mẹ khen ngợi, sẽ làm cho mẹ vui vẻ vào thời khắc này đã bị đánh vỡ. Anh chân chính nhận ra rằng, anh là bị mẹ mình bỏ rơi.

Sau đó đến lượt Cố Nam Hành biểu diễn, đáy mắt Trần Mạt lại long lanh, toàn tâm toàn ý theo dõi tiết mục, nhiệt tình vỗ tay cho Cố Nam Hành như thể người kia mới là con trai bà vậy.

Trở lại Huyền gia, Huyền Minh Thạch đã nổi điên trực tiếp muốn đập nát cây đàn, thế nhưng lúc đó còn bé, khí lực không được bao nhiêu, đàn piano được sửa lại sau đó lại đặt ở trong phòng này.

Từ đó về sau anh cũng không còn động đến đàn dương cầm nữa, tự mình cũng chuyển sang phòng khác.

*

Nhìn Huyền Minh Thạch đang thử đàn, bộ dáng lóng ngóng, Hà Song Diệp bật cười: “Vẫn chưa tìm được cảm giác sao?”

Huyền Minh Thạch vung tay, ý muốn nói chính mình đã lâu không đụng tới piano nên quên mất chứ không phải không biết chơi đàn.

Hà Song Diệp chớp mắt, để lộ vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng.

Huyền Minh Thạch nhìn cô, nhích sang một chút: “Lại đây ngồi, anh tìm được cảm giác rồi. Hiện tại em có thể xem một chút.”

Hà Song Diệp vẫn không tin: “Mạnh miệng mà không làm được thì xấu hổ lắm.”

Nói là nói vậy, cô vẫn đi tới, cùng ngồi với Huyền Minh Thạch.

Huyền Minh Thạch đưa tay thả trên phím đàn, liếc mắt nhìn Hà Song Diệp, vừa vặn đúng lúc cô nhìn sang anh, đáy mắt bọn họ phản chiếu hình dáng thu nhỏ của người kia.

“Mời em nghe cho thật kỹ!”

Âm thanh êm ái của piano vang lên, tất cả nhịp điệu như đang nhảy múa bên tai, âm nhạc nhẹ nhàng thanh thoát kéo ký ức của họ về sâu nhất, đem những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của họ chầm chậm tua lại…

Lâm lão phu nhân nhẹ nhàng lấy khăn lụa chấm khóe mắt, bà rốt cuộc cũng chân chính hiểu được, Huyền Minh Thạch kết hôn với Hà Song Diệp là quyết định của chính bản thân hắn, chưa bao giờ hắn hối hận vì quyết định này….

Sự lựa chọn đó cũng đã chân chính thay đổi hắn…..

Đứa cháu nhỏ này của bà, đã chân chính trưởng thành rồi…

Khúc nhạc này rất ngắn, Huyền Minh Thạch đàn xong liền nhìn về phía Hà Song Diệp, cười: “Êm tai không?”

Anh có thể không biết rằng, trời chiều lúc này đang chiếu soi, như dát lên cả người anh một lớp bạc, vừa huyễn hoặc vừa mỹ lệ.

Tim Hà Song Diệp đập như trống chầu, cô rốt cuộc phải thừa nhận một việc, Huyền Minh Thạch thật sự đã khiến cho cô rơi vào trầm luân. Cô thích người đàn ông này, người đàn ông thoạt nhìn bất kham nhưng lại ôn nhu tử tế. Cái gì mà anh thích người khác, cái gì mà cô không phải là Hà Song Diệp của thế giới này… Tất cả tất cả đều trôi tuột đi, chỉ có anh, người đàn ông đang ở ngay trước mắt cô là chân thật nhất.

Không kiềm chế nổi, Hà Song Diệp đành thuận theo tâm tình của mình, vươn tay nhỏ nắm lấy bàn tay thon dài kia.

Trong nháy mắt, Huyền Minh Thạch lập tức bắt lấy cơ hội, đảo khách thành chủ nắm chặt tay cô, hôn nhẹ một cái, lại nói: “Có muốn cùng đàn với anh không?”

“Dạ.”

Ngoại trừ một lời này, cô thật sự không biết nói gì khác.

*

Bữa cơm tối hôm đó ở đại viện lại phá lệ an tĩnh.

Lâm lão phu nhân đã thôi không làm khó dễ Hà Song Diệp nữa, còn thay cô gắp chút đồ ăn.

Khoảnh khắc đó, Hà Song Diệp nhận ra mình đã chính thức qua cửa, xem như là một thành viên của Huyền gia.

Bất quá chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì…

Xong bữa cơm thì cũng đã khá trễ, Huyền Minh Thạch đành mang Hà Song Diệp trở về căn phòng cũ của mình, mở khóa.

Gian phòng này so với phòng để piano thì nhỏ hơn nhưng nói khách quan thì cũng to gần bằng một cái nhà của người khác rồi.

Bài trí cũng rất đơn giản nhưng có cảm giác thân thuộc hơn rất nhiều.

Có một máy tính, một bàn làm việc, một kệ sách, một tủ quần áo một giường đôi lớn.

Hà Song Diệp đi vào, sắc mặt có chút mất tự nhiên, tối nay bọn họ phải ngủ chung một giường rồi.

Cô nghĩ đông nghĩ tây, không biết lỡ như anh có muốn xảy ra kịch tình thật thì mình sẽ phải cự tuyệt thế nào, dù gì cô cũng phải là Hà Song Diệp thật….

Bỗng nhiên, Hà Song Diệp cảm thấy thật khó thở, lồng ngực đột nhiên đau đớn không thôi. Thế nhưng Huyền Minh Thạch đang xoay lưng về phía cô phát livestream thì lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn bình thường không có gì thay đổi.

Hà Song Diệp ngồi cứng đờ trên giường, cố gắng điều chỉnh thân thể mình, mồ hôi lạnh túa ướt lưng áo. Cô định lên tiếng gọi Huyền Minh Thạch thì thấy hình bóng trong chiếc gương trên tủ quần áo đối diện mình động đậy. Cũng là cô, nhưng không phải là cô, người kia lạnh lùng cười cười:

” Hà Song Diệp, một “tôi” khác, chào cô.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN