Ta Là Vợ Của Nam Phụ
Chương 54: Ăn khuya
Chương 54: Ăn khuya
Hà Song Diệp bận rộn suy nghĩ một chút, nếu bây giờ cô quay về, không tính đến chuyện tiền bạc thì cũng thể hiện mình là một người không có trách nhiệm, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Hay là thôi, ở lại giúp đỡ bạn thân một chút vậy.
Cô bắt đầu sắp xếp hành lý, hỏi: “Vậy vị minh tinh đó là ai?”
Dương Văn Tiếu nghiến răng đáp: “Còn có thể là ai nữa, Bạch Tằng Khải.”
Hà Song Diệp nghe được cái tên này lập tức bật cười, nhìn bộ dạng nghẹn đến nội thương của bạn thân, cô uyển chuyển đổi đề tài: “Vậy hai khách mời còn lại là ai?”
Nói đến cái này, Dương Văn Tiếu còn tức giận hơn, cô kéo Hà Song Diệp ngồi xuống giường, sau đó đứng thẳng người, hất cằm bày ra bộ dạng hống hách vênh váo: “Tôi tới tham gia chương trình thực tế, không phải tới làm người nấu cơm.”
Là muốn cô đoán sao?
Hà Song Diệp nhất thời nhíu mày, giới giải trí ở thế giới này cô căn bản không biết mấy người.
Dương Văn Tiếu nhập vai, mở to mắt, nũng nịu nói: “Món này phải làm thế nào đây? Kiều Nhất a.”
Một cái tên được nói ra, Hà Song Diệp nhất thời thanh tỉnh, thì ra Kiều Nhất cũng là khách mời.
Nhưng người Dương Văn Tiếu đang bắt chước là ai vậy?
Bạn thân cô vẫn chưa thôi, tiếp tục bày ra dáng vẻ luống cuống, tay như cầm một vật gì đó, ủy khuất nói: “Làm sao bây giờ, không nghĩ tới tôi gọt vỏ bí xấu như vậy…”
Hà Song Diệp thật sự nhìn không nổi, vung tay: “Cái bộ dáng này của cậu quá kinh khủng rồi, biến đi cho tớ đỡ ngứa mắt.”
Dương Văn Tiếu bật cười: “Cũng không phóng đại đâu, nếu mà cậu có mặt lúc đó thì còn ngứa mắt hơn cơ.”
“Vậy người đó là ai?”, cô không rảnh đoán tới đoán lui, cũng không muốn ở đây nhìn Dương Văn Tiếu diễn trò.
Dương Văn Tiếu cúi đầu bấm điện thoại, đưa tới cho cô.
Trên màn hình tìm kiếm là Trương Thiến Vũ, 21 tuổi, cao 1m60, cân nặng…
Nhìn biểu cảm mù mờ của Hà Song Diệp, Dương Văn Tiếu như đã trả được hận ngàn năm, cười đến chảy nước mắt.
Thật vất vả mới dừng lại được, chưa kịp giải thích Trương Thiến Vũ là ai đã có người gõ cửa.
Dương Văn Tiếu vui vẻ đi tới, tâm tình đang cao hứng cũng không đề phòng, lập tức mở cửa ra. Nhìn thấy người ngoài cửa, biểu tình của cô lập tức cứng đờ, lại còn ẩn ẩn chút suy sụp.
Người đối diện cô là Bạch Tằng Khải, trên tay còn cầm miếng che mắt, hai mắt tóe lửa nhìn vào trong.
“Đã cố tình tìm phòng thật xa chỗ cô mà còn nghe được thanh âm của cô. Bây giờ là mấy giờ rồi? Không thể yên tĩnh một chút sao?”
Hà Song Diệp nghe vậy liền nhìn đồng hồ, thật sự đã rất trễ rồi.
Nói đến thời gian đã trễ, bụng cô phối hợp kêu một tiếng.
Dương Văn Tiếu cười gằn, nghiến răng nói: “Tỷ muội, cái tên tiểu cẩu ở phòng bên cạnh của cậu xem ra rất khó chiều đó. Bằng không cậu sang ngủ chung phòng với tớ đi.”
Hà Song Diệp nhìn bạn mình, thật ra cô không muốn tham gia vào câu chuyện cãi vã của hai người này.
Bạch Tằng Khải thăm dò chuyển mắt, thấy Hà Song Diệp đang ngồi trên giường, bàn tay thon nhỏ đang che bụng: “Tôi không chê cô ầm ĩ, là tôi nói người này… Cô đói sao?”
Ừm, cũng có chút thân sĩ đàn ông.
Hà Song Diệp cùng Dương Văn Tiếu đều bị ngạc nhiên, đặc biệt là Dương Văn Tiếu, cô lúc này mới nhớ ra bạn mình là tranh thủ thời gian đêm hôm mà chạy tới đây.
Hà Song Diệp nháy mắt một cái, cô rất muốn nói mình đói nhưng vẫn theo lẽ thường lắc đầu một cái.
Bạch Tằng Khải thấy vậy, hừ một tiếng: “Tôi biết, cái loại bạn vô tâm vô phế thế kia không nhận ra điều đó đâu.”
Anh tựa vào cửa nói với Hà Song Diệp: “Xung quanh đây không có mấy chỗ bán đồ ăn đâu, lại trễ thế này rồi thì cũng đã đóng cửa. Chỗ nghỉ này lại không phục vụ ăn uống, chỗ tôi còn bánh mì và mì ăn liền, cô có cần không?”
Hà Song Diệp kinh ngạc, không nghĩ tới Bạch Tằng Khải là một thẳng nam nhưng lại rất tinh tế, còn quan tâm giúp đỡ cô.
Hiện tại không có lựa chọn nào khác, Hà Song Diệp không thích bánh mì cũng không thích mì gói, bất quá đành chọn mì ăn liền, bánh mì khô quá cô không thể nuốt nổi vào lúc này.
Bạch Tằng Khải rất nhanh đem một hộp mì đến, Hà Song Diệp lễ phép cám ơn, liền nghe được Dương Văn Tiếu chép miệng.
Thanh âm cũng thật lớn, Bạch Tằng Khải ngoài cửa cũng nghe được.
Nhất thời, Dương Văn Tiếu cảm thấy mặt mũi mình đã trôi ra sông, đối thủ một mất một còn của cô nhất định sẽ cười nhạp một phen.
Quả nhiên, Bạch Tằng Khải bật cười: “Cái người khờ này, chẳng lẽ lại định giành ăn với tỷ muội mình.”
Hà Song Diệp:…
Dương Văn Tiếu:….
Người này cũng hiểu thật rõ tính tình Dương Văn Tiếu, cô xác định sẽ làm ra loại chuyện này.
Bạch Tằng Khải chẳng mấy khi thấy Dương Văn Tiếu không cãi lại mình, bật cười, có chút cứng nhắc xoay người rời đi.
Hà Song Diệp nhìn thoáng qua hộp mì trong tay, đột nhiêu hiểu được, xem ra suy nghĩ của cô là đúng rồi.
Dương Văn Tiếu khịt mũi, dùng sức đóng cửa.
“Đáng ghét.”, cô xoay người, dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Hà Song Diệp.
Hà Song Diệp bị dọa sợ, thả hộp mì lên bàn.
“Không cho ăn…”, cô thật sự bị cái người nam nhân kia chọc tức chết.
Hà Song Diệp vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi mệt bên.
Qua một lúc, Dương Văn Tiếu lại thở dài một hơi: “Thôi cậu cũng đói rồi, ăn đi….”
Hà Song Diệp:…
Thái độ cậu như thế thì ai mà dám ăn?
Nếu có thêm một hộp nữa không chừng liền giải quyết thật tốt chuyện này, nhưng trên tay Hà Song Diệp chỉ có một hộp mì thôi.
Cửa lại bị gõ, Hà Song Diệp như được cứu rỗi, vội vàng mở rộng cửa liền thấy Bạch Tằng Khải cầm thêm một hộp mì ăn liền nữa.
Anh lẳng lặng cúi đầu, không nhìn Hà Song Diệp: “Hai người các cô giành nhau cũng không tốt, còn một hộp cuối cùng, nhường cho các cô.”
Hà Song Diệp nhìn anh, khóe miệng cong lên, ý nghĩ của cô lại một lần nữa được xác định.
Cô cũng không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy, sau đó còn lịch sự hỏi Bạch Tằng Khải có vấn đề gì nữa không. Nào ngờ đối phương thật sự có chuyện cần nói: “Khụ, nếu hôm nay cô đã đến đây rồi thì có thể phụ trách thêm một phần cơm của tôi không?”
Hà Song Diệp:?
Là vì chuyện này sao?
Hà Song Diệp bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình, rốt cuộc là sao đây? Cô còn tưởng nam nhân này vì thích bạn thân nhà cô mới ba ngày hai bữa cãi nhau chứ, thì ra là muốn lo lắng chuyện ăn uống sao?
Không để cho Hà Song Diệp kịp trả lời, Dương Văn Tiếu đi tới trước mặt bạn thân, chặn cửa, hất cằm cao ngạo nhìn về phía Bạch Tằng Khải: “Thì ra là chuyện nhỏ này, tôi đồng ý.”
Bạch Tằng Khải cười cười, nhàn nhạt nói: “Tôi đang nói chuyện với bạn cô, cô có tư cách gì mà đòi quyết định thay người ta?”
Dương Văn Tiếu khoác vai Hà Song Diệp: “Đây là bạn tôi, không phải chị gái anh.”
“Người ta là cá thể độc lập, cô không có quyền thay cô ấy quyết định.”
“Tôi có quyền.”
“Cô không có quyền.”
“Tôi có quyền.” Dương Văn Tiếu nghiến răng, đưa tay hướng đến bộ ngực cao thẳng của Hà Song Diệp bóp hai cái, khoe khoang, “Đừng có không biết điều như thế, cô ấy là bạn thân của tôi.”
Hà Song Diệp:!!!!
Bạch Tằng Khải:….
Hành động lớn mật kia đã kích thích đến Bạch Tằng Khải, anh ôm mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Hà Song Diệp đẩy Dương Văn Tiếu, liếc một cái.
Thanh âm cười nhạo của Dương Văn Tiếu truyền thật dài trên hành lang:
“Con bà nó, Bạch Tằng Khải, anh đỏ mặt cái gì?”
“Cái gì vậy, đều đã lớn như vậy rồi còn chưa từng nói chuyện yêu đương sao?”
“Không tưởng tượng được, cười chết tôi.”
……..
Hà Song Diệp: “Mẹ nó, điên hết rồi.”
Hà Song Diệp sập cửa, vội vàng đun nước úp mì, cô thật sự đói muốn chết rồi.
Dương Văn Tiếu nằm trên giường chơi điện thoại di động, giúp đỡ Hà Song Diệp làm mì. Sau đó hai người vừa ăn vừa nói chuyện Trương Thiến Vũ.
Dương Văn Tiếu gắp một đũa mì, nói: “Cậu biết không, trên mạng nói cô ta cao 1m60.”
Hà Song Diệp gật đầu.
Dương Văn Tiếu lộ ra biểu tình chê bai: “Chắc 1m60 này kể cả giày cao gót, cả tóc bới cao. Tớ cũng 1m6, cô ấy đứng còn chưa tới lỗ tai tớ, mà đã mang giày rồi đấy nhé.”
Hà Song Diệp không để ý hỏi: “Còn gì nữa không?”
Dương Văn Tiếu nói tiếp: “Cô ta gia nhập làng giải trí là vì trong nhà có tiền, vừa mới xuất đạo đã có không ít quảng cáo.”
“Ra mắt mới hơn hai năm đã có 4 vai nữ chính, đều là phim do người nhà đầu tư.”
Nói xong cô liền gắp thêm một đũa mì, tựa hồ như muốn đem Trương Thiến Vũ ăn mất.
“Oan gia, mấy ngày trước còn tranh mất vai diên của lão nương.”
Cô đây là ghi nhớ.
Dương Văn Tiếu từ trước đến giờ là đều dựa vào bản thân, mấy năm nay đều phải liều mạng kiếm cơm, số lượng kịch bản đưa tới tay rất ít. Ai bảo cô ngày đó ngây ngây ngô ngô lại ký tên hợp tác với một công ty sắp phá sản chứ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!