Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước


Chương 2


Chiếc siêu xe của Tử Lạc rời khỏi hầm xe của bệnh viện, lần này hắn đưa cho Sở Dương cầm lái, còn bản thân mãi ngồi nhìn ra cửa sổ, mặc cho từng đợt gió đêm mang hơi sương lành lạnh lướt qua mặt mình.

Tâm trí hắn bây giờ hỗn loạn vô cùng, bao nhiêu xúc cảm đan xen nhau chà đạp lên lồng ngực hắn đến sắp không thở nổi. Hạnh phúc có, vui mừng có mà đau thương cũng có.

Chiếc xe với tay lái của Sở Dương lao đi với tốc độ tương đối, cậu ta chẳng có cái gan liều mạng như thiếu gia của mình. Chậm rãi cho xe chạy trên đại lộ, thỉnh thoảng lại đưa mắt lén quan sát cậu chủ của mình. Đến cậu ta cũng chẳng hiểu nổi, rốt cuộc vị thiếu gia kia của mình lại gặp phải chuyện gì mà như kẻ mất hồn.

Đến cả khi xe đã về đến nhà, thiếu gia của cậu ta vẫn không hay biết. Sở Dương căng mắt, khẽ gọi: “Thiếu gia, thiếu gia…”

Lúc này, Tử Lạc mới sựt tỉnh, nhìn qua người bên cạnh, Sở Dương gượng cười: “Tới nhà rồi.”

Vuốt mặt thở dài một cái, Tử Lạc lạnh lùng mở cửa xe bước xuống. Lẳng lặng quay lưng đi một mạch vào trong, mặc cho Sở Dương một mình đứng đó nhìn theo hắn hồi lâu rồi cũng lái xe mình ra về.

Bước vào phòng, thả người rơi tự do xuống giường, Tử Lạc mắt nhìn đăm đăm lên cái trần nhà, có treo một chùm đèn pha lê lấp lánh tuyệt đẹp.

“Nếu thiếp không phải Xuyên Nhi, người có yêu thiếp không?”

Lòng mơ hồ nghĩ ngợi, hắn nói: “Đến giờ, ta mới thấu đuoc dụng ý trong câu nói đó của nàng. Tiểu Mịch, có chết đi hàng vạn lần ta cũng không thể nào ngờ, chuyện hoang đường này lại thực sự xảy ra…cho cả ta và nàng!”

Một lần thở dài nữa được hắn nhả ra, không gian buổi đêm tĩnh lặng càng dễ dàng làm dấy lên nỗi bi thương từ lâu vẫn chưa thể nào bôi xoá được.

Giây phút hắn ngự trên chiến mã, hàng trăm mũi tên của địch mai phục bắn xuyên qua cả quân trang, khoảnh khắc hắn nhận ra cái chết đang cận kề. Thân ảnh của nữ nhân hắn tâm niệm nhất hiện ra trước mắt, trong nhãn khí đang tối dần, đôi tay đầy máu vẫn như cố gắng đưa ra chạm lấy ảo ảnh của nàng.

Thân xác hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng, lại làm mồi cho lũ sói hoang đói khát hung tợn. Trong cơn mộng chẳng rõ thực hư, thanh âm văng vẳng bán nam bán nữ vang vọng bên tai hắn. Nhưng lại chẳng thể nghe rõ kẻ đó nói gì, chỉ biết, sau khi giọng nói ấy kết thúc, cũng là lúc hắn cảm nhận một lực vô hình hút sâu cả thần hồn hắn vào một hố đen vô định vô hướng.

Đến lúc tỉnh dậy, mở mắt ra là một mảng tối đen như mực, lại còn cả tiếng khóc lóc thê lương xung quanh. Đưa chân đá mạnh, lực đạo của hắn đủ làm cho nắp quan tài vỡ tan tành.

Khoảnh khắc lúc đó có chết Tử Lạc hắn cũng không quên được, xuyên đến một thời đại hoàn toàn kỳ lạ và khó tin. Thậm chí, hắn còn nghĩ hẳn lúc đó hắn đang nằm mộng, một giấc mộng thật dài và kinh khủng.

Đến khi bình tâm lại, Tử Lạc hắn mới hiểu rõ mọi thứ. Hiểu luôn cả giây phút cứu nữ nhân kia ở Vạn Xuân hoa, vì sao nàng ta lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.

“Nàng ở kiếp trước, chắc hẳn đã ra đi trong sự u uất tột cùng. Gặp lại ta ở kiếp này, nàng sẽ nhìn ta với ánh mắt ra sao đây?”

***

9h sáng tại bệnh viện Đại học số 3 Bắc Kinh.

“Một lần nữa xin được chúc mừng gia đình ông bà, con gái hai người hoàn toàn không bị di chứng sau tai nạn, đã có thể xuất viện.” Vị bác sĩ ngồi đối diện với ba con người trong một gia đình vui vẻ cười nói. Bà Xuyến mừng rỡ ôm lấy cô con gái nhỏ mà nước mắt rưng rưng. Cúi đầu cảm ơn bác sĩ lần nữa, Mịch Chi được bà Xuyến đưa về phòng thu dọn đồ đạc. Còn ông Tẫn thì đi làm thủ tục để cho cô xuấn viện về nhà.

Lúc bây giờ, khi ông đến quầy thu phí của bệnh viện, nộp lại giấy tờ cho cô nhân viên, thì sau khi cô gái này xem xét đối chiếu, bèn ngẩng đầu lên nói: “Thưa chú, viện phí của con gái chú đã được thanh toán hết rồi, chú kí tên giúp cháu là hoàn tất.”

“Thanh toán…hết?” Ông Tẫn lấp bấp, lí ra tiền viện phí trong một năm trở lại đây của Mịch Chi đã quy thành công nợ cho bệnh viện vì gia đình ông không có khả năng chi trả. Nhờ sự giúp đỡ tận tình của phó viện trưởng, mới có thể cầm cự nán lại chữa trị thêm một năm.

Bây giờ, khi ông còn đang lo lắng sau khi thanh toán khoản nợ này, lại đẻ thêm khoản nợ mới khi ông vừa đi vay của một người bạn. Không ngờ, cô nhân viên lại nói đã thanh toán xong cả rồi.

Ông Tẫn cười cười, nói: “Cô à, cô có thể kiểm tra kĩ lần nữa xem có nhầm lẫn gì không? Thực sự tôi vẫn chưa hề thanh toán kia mà.”

“Chú ơi, thật là đã xong hết rồi. Chú kí tên nhanh giúp chau để người phía sau còn lên ạ” cô nhân viên hối thúc.

Thấy vậy, ông Tẫn đành mím môi kí tên, hoàn tất việc thủ tục. Lúc này, Mịch Chi ngồi trên giường, thong thả nghiêng đầu nhìn mẹ mình gấp từng bộ quần áo bỏ vào túi xách.

Nhìn ra khung cửa sổ, ánh nắng chói chan của cái hè sang xuyên qua từng khe hở của tán cây bên ngoài. Bầu không khí ấm áp, trong lành làm Mịch Chi cô thầm nghĩ: “Mình đã thật sự tỉnh dậy sau trận tai nạn thập tử nhất sinh đó sao? Cứ cảm giác như đang mơ hồ thế nào ấy? Vả lại…hình như mình đã quên mất điều gì đó.”

Dòng suy nghĩ thoáng chốc bị đứt đoạn, khi bà Xuyến tay đặt lên vai Mịch Chi: “Tiểu Mịch, nằm ở đây đã hơn bảy năm rồi, hôm nay, cuối cùng gia đình chúng ta cũng không cần lui tới đây làm gì nữa.”

Nhìn mẹ nở nụ cười hạnh phúc, mà Mịch Chi cô cũng vui lây. Cô mĩm cười, nhẹ dựa đầu vào người bà Xuyến. Bất chợt, bên ngoài cửa là ông Tẫn đi vào, miệng lại không ngừng lầm bầm khó hiểu.

“Kìa ông, xong rồi hả?” Bà Xuyến hỏi. Ông Tẫn vẫn còn bận suy nghĩ về sự việc kỳ lạ vừa nãy, chẳng nghe thấy vợ mình đang hỏi. Bà Xuyến nheo mắt bước đến gần, lớn tiếng: “Ông…”

“Sao…sao hả?” Ông Tẫn lúng túng nhìn quanh, vẻ mặt ngơ ngác. Thấy vậy Mịch Chi mới lên tiếng: “Ba, có việc gì sao ạ? Trông ba thất thần quá, có phải không khoẻ chỗ nào…”

“À không, ba vẫn ổn.” Ông Tẫn cười cười xua tay, bà Xuyến kéo lấy tay ông, cố rặn hỏi cho bằng được: “Nhìn mặt ông là biêt có chuyện gì đó, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì nữa?”

“Chuyện này…” ông Tẫn có phần ấp úng, sau đó ông đưa mắt nhìn lần lượt hai mẹ con Mịch Chi rồi tiếp: “Có việc này hơi kỳ lạ, đó là tiền viện phí một năm qua đều được ai đó chi trả cả rồi.”

“Ông nói sao? Có người trả tiền viện phí…!?” Bà Xuyến ngạc nhiên thốt lên. Ông Tẫn chỉ gật gù, còn Mịch Chi sau giấc ngủ dài ròng rã hơn bảy năm trời, nay chuyện gì nghe qua cô cũng nửa rõ nửa không.

Nghiêng đầu nhìn ba mẹ mình, cô hỏi: “Không biết là ai đã trả sao ba?”

Ông Tẫn lắc đầu: “Hoàn toàn không để lại danh tánh.”

Bà Xuyến lại chống cằm suy đoán, vầng trán đã đọng nếp nhăn của bà thoáng cau lại, bà nói: “Khoản tiền đó không phải nhỏ, gia đình mình có quen biết ai giàu có để họ phải thanh toán dùm mình?”

“Mà thôi hãy nghĩ đã…đưa con bé về nhà nghỉ ngơi đi rồi tôi sẽ đến bệnh viện dò hỏi sau.” Ông Tẫn níu níu vạt áo của vợ mình, bà Xuyến cũng đành tạm gác thắc mắc sang một bên. Phấn khởi cùng chồng đưa cô con gái nhỏ trở về căn hộ nhỏ nhắn đã vắng bóng nó suốt mấy năm nay.

Lúc này, khi đi dọc hành lang bệnh viện, Mịch Chi cô mới để ý đến một sự việc khá kỳ lạ nữa. Đó là hầu như bao nhiêu ánh mắt của nữ giới đều dồn hết về phía cô.

Nhìn lại cơ thể mình, kiểm tra đầu tóc, Mịch Chi lẩm bẩm: “Trông mình có gì không đúng sao?”

Ở phía cách cô không xa, một tốp nữ y tá lướt ngang cô một cái. Sau đó, đợi bóng lưng Mịch Chi xa dần đi, một cô trong đám mới lên tiếng nói nhỏ:

“Nè, cô gái đó tỉnh rồi nhỉ?”

“Ừ, bị tai nạn xe hôn mê hơn bảy năm trời, mạng lớn thật!”

Cô thứ hai trả lời, cô thứ ba liền xen vào: “Không chỉ mạng lớn, mà phúc lớn không kém. Mấy cô có biết, đại thiếu gia nhà họ Lôi dường như rất để tâm đến cô gái đó không. Suốt mấy năm nay, hầu như ngày nào đại thiếu gia cũng ghé ngang, chỉ để đứng bên ngoài nhìn cô ta một lát rồi rời đi. Hơn nữa, tiền viện phí mấy năm liền…đều do anh ta chi trả.”

“Thật?”

“Gạt cô làm gì, chính mắt tôi trông thấy người của Lôi gia đứng ra chi trả viện phí. Nhưng lại giấu nhẹm không cho người nhà cô ta biết, nghe đồn là phía bên bệnh viện mình vẫn giữ nguyên số tiền viện phí trước đó gia đình họ đã nộp. Đợi sau khi xuất viện sẽ giao trả lại…”

“Kể ra cũng lạ nhỉ, khi không lại được một gia tộc có địa vị như vậy để mắt đến…không biết có quan hệ gì ở đây?”

Tiếng xì xầm to nhỏ cứ không ngừng cât lên, Mịch Chi ngồi vào taxi, đưa mắt hướng ra cửa sổ, vậy mà vẫn có người dán mặt nhìn cô đăm đăm, thoáng làm cô thấy lo lắng bất an vô cùng.

Chiếc taxi lăn bánh, lúc này trong một chiếc xe sang trọng khác, Sở Dương ngồi cạnh lên tiếng: “Thiếu gia, họ đã đi rồi, chúng ta có nên đi theo?”

“Không cần!” Tử Lạc điềm tĩnh đáp. Ánh mắt sắc sảo bám chặt vào đuôi xe taxi đang khuất dần sau khúc cua phía trước.

“Tiểu Mịch, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày phải đến cái nơi nồng nặc mùi hoá chất khó chịu này để gặp nàng…” hắn thầm nghĩ mà tự cười một mình, khiến Sở Dương chớp chớp mắt vờ như không thấy.

Lại nghĩ về khoảng thời gian của năm năm trước, khi mà Tử Lạc hắn vừa đội mồ sống dậy, lập tức được Lôi chủ tịch đưa đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra.

Bao nhiêu thiết bị máy móc hiện đại kì lạ lúc đó làm hắn loạn đến muốn phát điên, chỉ muốn đánh chết bất cứ ai động đến người mình. Sau một màn vất vả đấu tranh, Tử Lạc hắn cũng bình tĩnh mà chấp nhận yên thân.

Đến đêm, ngày đầu tiên lọt đến cái thời đại lạ lẫm này, hắn chẳng thể nào chợp mắt được ở cái khối hình hộp to lớn mà ai nấy cũng kêu là “bệnh viện”.

Hắn ra khỏi phòng bệnh, lang thang trong khuôn hành lang vắng tanh. Đến khi một tốp các cô y tá cùng bác sĩ lao nhanh qua hắn, mở cửa khẩn trương tiến vào một phòng bệnh.

Tử Lạc hắn tò mò với tất cả mọi sự việc diễn ra ở nơi đây, liền đứng bên ngoài lén đưa mắt nhìn vào. Giây phút đó, hắn như chết lặng, khi tận mắt nhìn thấy cô gái mà tốp người kia đang cấp cứu là ai.

“Xuyên Nhi…” cửa miệng hắn khi ấy cứng đơ ra, chỉ có thể mấp mấy gọi lấy cái tên mà mình tham luyến từ lâu.

Bầu không khí bên trong phòng bệnh khi đó rất căng thẳng, cô gái nằm nhắm chặt mắt trên giường lúc ấy bỗng dưng như co giật từng cơn, nhịp tim lại đột ngột tăng mạnh hệt như đang trải qua điều gì đó kinh khủng ngay trong giấc ngủ dài đăng đẵng.

Đến khi mọi thứ ổn định, tốp người kia mới lui ra. Tử Lạc nôn nóng tóm đại cánh tay một vị bác sĩ mà hỏi: “Vị tiên sinh này, có thể cho ta hỏi…cô nương trong đó…xảy ra cớ sự gì?”

Bỏ qua sự ngớ ngẫn trong cách nói chuyện của hắn, vị bác sĩ ấy vội cúi đầu chào lấy đại thiếu gia của nhà họ Lôi rồi bảo: “Bệnh nhân trong đó bị tai nạn xe vào hơn hai năm trước, hôn mê đến tận bây giờ vẫn không có dấu hiệu tiến triển. Thiếu gia…ngài biết cô gái đó sao?”

“Cô nương đó danh tánh là gì?” Tử Lạc lãnh đạm hỏi, một nữ y tá không nhịn được che miệng cười tũm tỉm. Cách nói chuyện của hắn quả thực rất khác người.

Vị bác sĩ cười nhẹ nói: “Bệnh nhân đó tên Mịch Chi, sinh viên trường nghệ thuật. Tiếc là…nằm đây đã hơn hai năm, không biết khi nào mới tỉnh dậy để tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.”

Ngay sau đó, Tử Lạc như chẳng để vào tai mình bất kì lời nói nào nữa. Trong đầu hắn chỉ quanh quẫn với chuỗi sự việc thực hư chẳng phân định. Rằng “Mịch Chi là Xuyên Nhi”, rằng “nàng cũng là người đến từ thời đại khác”. Cũng như hắn hiện giờ, đã trọng sinh vào một thân xác giống hắn y đúc từ khuôn mặt đến hình thể.

“Lẽ nào…là nàng…” Tử Lạc ngồi bệch xuống hành lang, mặc cho bao nhiêu ánh mắt hiếu kì nhìn về phía mình. Ôm lấy đầu tóc ngắn lạ lẫm, hắn lại xâu chuỗi tất cả sự việc liên quan nhau. Rằng vị bác sĩ kia bảo cô gái đó bị tai nạn, rồi đã hôn mê sâu. Đồng nghĩa với việc, thân xác của cô lưu lại ở hiện tại nhưng hồn phách lại xuyên vào thân xác khác. Và kẻ đó lại là Uông Mẫn Xuyên.

Sau đêm định mệnh đó, Tử Lạc hắn hoàn toàn thay đổi. Hắn cố gắng học thích nghi với mọi thứ ở thời đại này, mục đích hắn làm tất cả chỉ có một. Đó là vì cô gái nằm im bất động ngỡ như lạ mà lại thân quen vô cùng.

Tử Lạc ấn ga, lao đi  ra đại lộ, ánh nhìn xa xăm vào dòng xe tấp nập qua lại trước mặt. Những toà nhà chọc trời mọc lên sừng sững, rồi ánh đèn đỏ đèn xanh treo phía trên cao. Mọi thứ trước đây với hắn là những điều hắn có nằm mơ cũng không biết là gì, thì hiện nay đã quá đỗi quen thuộc.

Tuy nhiên, Tử Lạc hắn lại còn lo lắng một điều. Đó là có khi trên đời người lại giống người, cô gái đó có thể nào chỉ đơn thuần là một cô gái tên Mịch Chi, không liên can gì đến thê tử của hắn? Nếu quả thực là như vậy, thì năm năm hắn nổ lực đều chỉ đổi lại một sự chua chát đến nghẹn lòng hay sao.

***

Taxi dừng lại dưới một khu chung cư đã khá cũ kĩ, Mịch Chi đứng ngơ ngác trân mắt nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh. Cửa miệng vô thức nói: “Hơn bảy năm qua, cũng phần nào thay đổi nhiều rồi.”

“Tiểu Mịch” bà Xuyến xoa xoa tấm lưng cong của con gái, âu yếm nhìn cô. “Chúng ta lên nhà thôi, Tố Ngôn giờ này có lẽ về nhà rồi”

Mịch Chi theo ba mẹ mình tiến vào trong, đứng đợi thang máy, cô hỏi: “Tố Ngôn em ấy học hành ổn không mẹ? Hiện giờ em ấy làm việc gì mà con thấy có vẻ bận rộn quá.”

Lúc này, bà Xuyến mới nhìn cô, dễ dàng nhận thấy nơi đuôi mắt bà chùn xuống vài phần. Bà nói: “Tố Ngôn nó tốt nghiệp xong thì làm mẫu ảnh cho một công ty, sau đó nó móc nối quan hệ thế nào không biết, được một công ty giải trí khá lớn mời về làm việc. Hiện giờ, con bé là một diễn viên chỉ đóng các vai phụ…nhưng mà…”

“Sao hả mẹ? Có vấn đề gì?” Mịch Chi tò mò khi thấy mẹ mình khựng lại. Thở dài một cái, ông Tẫn tiếp lời: “Con bé đó, nó tham vọng rất lớn. Suốt ngày nó đi tụ tập qua lại với các ông tai to mặt bự trong làng giải trí, thâu đêm suốt sáng ở các quán bar, vũ trường. Cái mộng trở thành đại minh tinh hay nữ vương màn ảnh gì của nó chưa biết có thực hiện đuoc không hay là mang hoạ vào người.”

Mịch Chi nhìn vẻ mặt chán chường của hai ông bà, đủ hiểu có lẽ đến cả họ cũng đã hết lời với Tố Ngôn. Cô cũng tự hiểu, bản thân Tố Ngôn từ nhỏ đã được nuông chiều, lại không quen chịu khổ chịu cực, tuy gia cảnh không khá như người ta, nhưng lại rât đua đòi. Đôi lần khiến cha mẹ của cô nàng này cũng phải nhức đầu than trời.

Giờ thì, đủ lông đủ cánh, nên dĩ nhiên cô nàng càng phải tung bay cho thoã cái mộng phù hoa của bản thân.

Cửa thang máy mở ra, Mịch Chi cùng ba mẹ bước vào. Ấn số năm trên dàn hộp số, thoáng chốc đã đến.

Mịch Chi chậm rãi tự tay mình mở cửa, cảm giác lúc này hồi hộp khó tả vô cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, ngôi nhà nhỏ này của cô vẫn vậy không hề thay đổi dù chỉ là một cái bàn, cái ghế.

Bức tranh do chính tay cô vẽ năm tám tuổi vẫn được treo trên tường, Mịch Chi bật cười trong nước mắt, cánh môi nhỏ xinh run run va vào nhau. Bàn tay gầy guộc tham luyến sờ lấy mọi thứ hiện diện trong căn nhà này. Mỗi thứ đều đong đầy những hồi ức đáng quý.

Mở cửa phòng của mình, Mịch Chi cố bình tĩnh bước vào. Căn phòng nhỏ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, với những quyển tạp chí hay quyển tiểu thuyết mà cô thích được trưng ở trên tủ.

Những bộ quần áo của cô được bao bọc kỹ càng treo gọn trong tủ đồ, rõ ràng, ba mẹ đã luôn luôn đợi ngày cô trở về để mặc chúng, để đọc chúng.

Mịch Chi lau nước mắt, xoay người hỏi bà Xuyến: “Tố Ngôn nó vẫn chưa về hả mẹ?”

“Ai nói em chưa về?”

Một giọng nói ngọt ngào cất lên từ ngoài cửa phòng, một cô gái dáng người thon gọn, đường cong hoàn hảo với bộ đầm cup ngực body ôm sát cơ thể. Mái tóc xoăn màu nâu được thả hờ hững một bên vai, gương mặt được trang điểm, chăm chút kỹ lưỡng. Bước đến trước mặt Mịch Chi, Tố Ngôn cười nhẹ rồi ôm lấy cô: “Mừng chị trở về, Tiểu Mịch.”

Mịch Chi bối rối, khi hình ảnh tồn đọng trong trí nhớ của cô là một Tố Ngôn nhỏ nhắn với những bộ cánh đơn giản. Tuy lúc ấy cô nàng cũng khá trưng diện, nhưng hình ảnh bây giờ quả thực khó lòng tin được trong chốc lát.

“Tố Ngôn, em khác quá!” Mịch Chi vỗ vỗ vào tấm lưng hở ra vì chiếc váy khoét táo bạo. Tố Ngôn buông cô ra, nghiêng đầu đáp: “Hơn bảy năm rồi, phải khác chứ. Chỉ có chị, vẫn chẳng thay đổi gì. Tỉnh lại rồi thì mau chăm sóc bản thân, nhìn chị xem ốm với hốc hác quá!”

Vừa nói Tố Ngôn vừa vuốt gọn mái tóc rối nhẹ của Mịch Chi, cử điệu cùng âm sắc của cô nàng này vô cùng lả lướt. Hệt như là một thói quen đã hình thành vậy. Điều này làm Mịch Chi lạ lẫm vô cùng, cô cười cho qua chuyện rồi cất lấy đồ đạc.

“Chị đợi em một chút, em đi thay đồ.” Tố Ngôn cười rồi đi vào phòng tắm.

Căn hộ này chỉ có hai phòng, thế nên Mịch Chi cô ở cùng với cô em họ của mình. Lúc này, ba mẹ của cô đã đi lo công việc của mình. Mịch Chi đi quanh quẫn trong căn phòng nhỏ, sờ từng đồ vật có trong này mà lòng hoan hỉ phấn khởi.

Bỗng dưng bàn tay cô dừng lại, nơi quyển tạp chí để trên bàn gần đầu giường.

Trên trang bìa, đập ngay vào mắt người thấy là một nam nhân rất có khí chất. Mái tóc ướt được chải rối tự do, áo sơmi trắng bung ra vài cúc trên để lộ khoảng ngực rắn rỏi như đồng. Mắt sắc, mày lạnh, môi thì gợi cảm, sóng mũi lại cao thẳng tấp. Mọi chi tiết trên con người nam nhân này đều đạt tới cảnh giới của hai từ “hoàn hảo”.

“Lôi Tử Lạc!” Mịch Chi vô thức đọc lấy dòng chữ khá to được đề bên trên. Cô đơn thuần chỉ là thấy trai đẹp thì ngắm cho thoã mắt thế thôi, dù ngủ dậy sau một giấc ngủ sâu hơn bảy năm, cái máu sắc nữ hạng nhẹ này của cô vẫn không lẫn đi đâu được.

Phía trong phòng tắm, Tố Ngôn bước ra, trên người cô nàng bây giờ đã mặc một bộ đồ ngủ bằng vải thun đơn giản, mặt mũi cũng bôi đi lớp son phấn dầy cộm sặc sỡ. Trông Tố Ngôn đã ổn hơn lúc nãy rất nhiều. Tuy không đẹp sắc sảo, nhưng cũng đủ khiến cho cánh mày râu liêu xiêu ấy chứ.

“Chị chắc không biết người đó đâu nhỉ!” Tố Ngôn hỏi.

“Sao?”

“Lôi thiếu của Lôi gia hào môn danh vọng nhất Bắc Kinh. Lại là một ảnh đế đại nhân của nước mình, chị không thấy con người này quá mức hoàn hảo sao Tiểu Mịch?” Tố Ngôn cầm quyển tạp chí trên tay, ngồi xuống giường mà dùng bàn tay thon thon trắng ngần sờ lấy gương mặt nam nhân trong ảnh. Ánh mắt cô nàng hiện rõ sự ngưỡng mộ nhất định.

“Chị hôn mê suốt bảy năm, tỉnh dậy cái gì cũng không biết. Y như một kẻ từ nơi khác đến không bằng ấy.” Mịch Chi cười nói, ngồi xuống bên cạnh Tố Ngôn mà cùng cô nàng nhìn chăm chú vào vị ảnh đế đại nhân kia.

Tố Ngôn nằm ngã lưng ra giường, giương cao quyển tạp chí trước mặt nói: “Chị không biết Lôi thiếu cũng là điều đương nhiên, anh ta chỉ mới nổi lên thực sự vào mấy năm trở lại đây thôi.”

“Vậy sao? Trong vòng vài năm mà nổi tiếng đến thế kia, hẳn là rất tài nhỉ?” Mịch Chi trả lời, tuy nhiên thái độ chẳng có gì gọi là hứng thú. Đối với cô, trai đẹp mà lại giàu có, gia thế như kia chỉ đáng để ngắm, nghĩ nhiều làm gì cho mệt thân.

“Phải nói là rất tài nha! Chị biết không Tiểu Mịch, Lôi thiếu rất giỏi võ, vẻ ngoài lại nam tính lạnh lùng, thật hảo soái…” Tố Ngôn ôm tấm bìa tạp chí vào ngực mà mím môi kêu lên thích thú. Nhìn bộ dạng này của cô nàng, thừa biết đã mê đắm mê đuối cái vị Lôi thiếu kia rồi. Mà có lẽ không chỉ một mình Tố Ngôn không thôi, nữ giới trong cái đất Bắc Kinh hoa lệ này không khéo cũng đổ rụp trước nam nhân hoàn hảo thế kia ấy chứ.

***

“Lôi thiếu!” Tiếng chào cứ thay nhau cất lên khi một nam nhân khí thái hơn người đang đi hiên ngang trong đại sảnh của Thiên Tư – tập đoàn giải trí nghệ thuật lớn nhất Bắc Kinh.

Tiến thẳng vào trong phòng họp riêng, Tử Lạc vẫn một thái độ lạnh như đá, bình thản ngồi xuống ghế mà hỏi: “Gọi tôi đến gấp như vậy có việc gì?”

“Có việc gì! Đến giờ ngài còn hỏi tôi có việc gì sao Lôi thiếu?”

Người phụ nữ trạc chừng bốn mươi, mặc bộ đầm ôm sát cơ thể bằng nhung đen sang trọng, tóc được búi cao cài trâm ngọc quý phái vô cùng. Giận dữ đập mạnh quyển tạp chí xuống bàn: “Ngài tự xem đi, xem bản thân mình lại gây ra chuyện gì..”

Trước mặt Tử Lạc, là trang bìa chụp lại hình ảnh của hắn đang đứng ẩn người thập thò sau một góc cột của bệnh viện để nhìn ai đó, bên cạnh, một vòng tròn nhỏ được phóng to, không ai khác gương mặt trong vòng tròn đó là của Mịch Chi. Với dòng chữ tiêu đề được tô đậm rõ rệt: “Cô gái lạ mặt được Lôi thiếu để mắt đến suốt hơn năm năm nay đã tỉnh giấc.”

Tử Lạc cười nhạt, ném thứ trên tay mình sang một góc hờ hững nói: “Lại là tin này sao, việc gì bà phải bận tâm cho nhiều vậy Châu tổng!”

“Không bận tâm?” Người phụ nữ lên giọng trợn mắt, thực cái tính khí coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên này của Tử Lạc đã bao nhiêu lần làm Tổng giám đốc như Châu Sa bà đây phải tức điên.

Đập tay mạnh lên bàn, bà gằn giọng: “Năm năm nay cái tin này đã bị nhắc đến bao nhiêu lần ngài có biêt không? Bây giờ, ngài lại còn muốn đón cô gái này xuất viện sao chứ? Có phải scandal về ngài với cô gái lạ mặt này vẫn chưa đủ phiền đúng không?”

Sở Dương đứng cạnh, thấy tình hình có vẻ không ổn liền nói xen vào: “À Châu tổng, chuyện này chỉ là tin vịt thôi, bà đừng nóng!”

“Tôi có nói là tin vịt sao?” Tử Lạc lên tiếng, sau đó hắn đứng dậy, hai tay yên trong túi quần ngạo nghễ hất cao khuôn cằm tinh xảo mà tiếp: “Ngay từ khi bắt đầu, Lôi thiếu tôi chưa một lần lên tiếng phân trần là tin rác, tin vịt. Là tự bản thân mấy người làm quá vấn đề lên thôi.”

“Lôi thiếu của tôi ơi…ngài làm ơn bớt nói lại dùm tôi một chút!” Sở Dương lật đật chạy đến muốn bịt miệng Tử Lạc, liền bị hắn nhìn cho một cái, tia mắt âm lãnh, thâm sâu như một thứ vũ khí giêt người, chí mạng đến nghẹt thở.

“Nếu ngài không giải quyết êm xuôi, thì hợp đồng lần này với bên Sang Dân sẽ bị huỷ bỏ!” Bà Châu gào lên, giận đến mặt mũi cũng muốn đỏ gay.

Sở Dương như muốn nhảy cẫng lên, còn Tử Lạc trái lại vẫn dửng dưng, ngạo mạn bĩu môi: “Tốt thôi, huỷ thì huỷ!”

Dứt lời hắn một mạch bước ra khỏi phòng, Sở Dương lúng túng cúi đầu chào lấy Châu tổng rồi cuống cuồng đuổi theo vị thiếu gia ngang ngược của mình.

Bỏ lại Châu tổng với một bầu trời ảm đạm giăng kín cả trên đỉnh đầu, khép mắt cố nuốt cơn giận xuống lồng ngực. Nói gì thì nói, việc làm cho Lôi thiếu kia không vừa ý còn đáng sợ hơn gấp trăm lần những scandal này. Sức ảnh hưởng của nam nhân này mạnh đến đâu lẽ nào Châu tổng bà không biết.

“Cái tên Lôi thiếu chêt tiệt nhà cậu, coi như cậu giỏi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN