Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước


Chương 7


“Tieu Mịch, con sao vậy? Tại sao lại ăn nói lỗ mảng như thế?” Bà Xuyến khẽ trách. Đột ngột Tố Ngôn tiến vào, kéo lấy vai áo của Mịch Chi một cách thô bạo mà quát: “Mịch Chi, chị đã nói với tôi thế nào? Chị nói chị và Lôi thiếu không liên hệ gì nhau, rằng mọi chuyện đã chấm dứt. Thế chị giải thích ra sao về việc này đây?”

“Tố Ngôn, nghe chị nói đã, chị thật sự…”

“Đủ rồi, chị còn muốn gạt tôi thêm lần nữa.” Tố Ngôn xen ngang vào, thái độ hằng hộc cáu gắt vô cùng.

Nhìn cô gái mình thương bị người khác bắt nạt, khiến lòng dạ Tử Lạc như sôi gan sôi máu. Hắn bước đến chen giữa hai chị em, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất nên ngưng la hét vào mặt người khác, ngậm miệng lại trước khi tôi đá cô văng khỏi đây!”

“Anh điên sao? Ai cần anh can thiệp chuyện gia đình tôi làm gì?” Mịch Chi đẩy lấy thân người Tử Lạc tránh sang một phía, nhưng hắn đứng rất vững, không hề bị dịch chuyển dù chỉ là một chút.

Tố Ngôn tức đến mặt mũi đỏ gay gắt, còn chưa kịp nói thêm, cô nàng lại bị vị ảnh đế đại nhân kia nhắc nhở: “Chuyện chấm dứt với Tiểu Mịch hay không, không đến lượt cô hay bất cứ ai quyết định….

“Anh…” Mịch Chi muốn nhảy vào, liền bị ngón tay của Tử Lạc đặt ngay lên môi, hắn ngang ngược nói: “Ngay cả em cũng vậy…”

“Xưng hô thân mật đến vậy còn nói là không có gì…Mịch Chi, chị là đồ dối trá. Đừng hòng tôi tin chị thêm một lần nào nữa!” Tố Ngôn giận dữ gào lên rồi kéo vali đi khỏi nhà.

Mịch Chi vừa tính chạy theo đã bị một tay Tử Lạc níu lại, cô nổi trận lôi đình vung nắm đấm về người hắn, vừa đánh lại vừa mắng: “Cái tên chết bầm này, tại sao lại không ngừng gây phiền phức cho tôi vậy. Cút đi, tôi nói anh cút đi mà….”

“Tiểu Mịch, không ra thể thống gì cả!” Bà Xuyến gắt giọng. Thấy vậy ông Tẫn mới vội can: “Thôi thôi được rồi, có gì ngồi xuống từ từ nói đã! Để hàng xóm nghe thấy không hay đâu….”

“Con không có gì để nói với anh ta! Ba bảo anh ta cút đi cho con…” Mịch Chi dẫm chân hét lên, ngón tay chỉ thẳng vào gương mặt không chút biến động của Tử Lạc.

Sở Dương đứng cạnh, thấy thiếu gia cao cao tại thượng của mình khi không lại bị sỉ vả thế kia liền ấm ức thay, cậu ta nhào vô mà lên giọng: “Nè nè! Dù gì thiếu gia của tôi cũng là người của công chúng, cô tôn trọng một chút được không?”

“Anh cũng im luôn cho tôi!” Mịch Chi đột ngột quay sang gào luôn vào mặt Sở Dương, làm cậu ta giật mình trợn mắt, cô lại tiếp: “Còn nữa, anh đừng nhún tay vào, chuyện này không liên quan gì đến anh…”

Lúc này, hàng lông mày Tử Lạc thoáng nhích nhẹ một cái, ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn Mịch Chi một cách thấu đáo, nhưng khoé môi lại ẩn chút tà niệm, hắn bước đến gần cô, lại nhẹ giọng nói: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận rằng em có liên quan đến tôi!”

Mịch Chi bất ngờ bị xâm chiếm phạm vi cá nhân, tên ảnh đế đại nhân kia càng lúc càng lấn tới, cô bối rối lùi về sau, lấp bấp lên tiếng: “Anh…anh muốn gì…Nè, đứng im một chỗ đi, đừng có đến đây…đừng đến đây nha!”

“Bốp” một cái, tất thẩy ai nấy cũng đều trợn tròn mắt suýt ngất, khi Mịch Chi vì quá lúng túng, cô nhắm tịt mắt mà giơ tay tát thẳng vào mặt Tử Lạc một cái giòn giã. Tuy không mạnh, nhưng cũng đủ làm người khác nhìn thấy chỉ muốn lọt mắt ra ngoài.

“Tiểu Mịch, con làm cái gì vậy hả?” Bà Xuyến kêu lên sững sốt, vội chạy đến kéo lấy cô đứng qua một bên.

Nhìn Tử Lạc, bà vội cúi đầu: “Lôi thiếu, thành thật xin lỗi!”

“Mẹ à! Sao mẹ phải cúi người trước mặt anh ta…” Mịch Chi bực dọc hét lên. Sở Dương lại hùng hổ lồng lộn mà lớn giọng: “Mịch Chi, cô dám cả gan động vào thiếu gia của tôi, cái tội này tôi có thể kiện cô hành hung đó biết chưa!”

“Kiện đi…vô sỉ như anh ta, mấy người còn chưa biết anh ta đã làm….” Mịch Chi tức quá hoá ngu, cô lỡ miệng nói ra câu đó làm cho ai cũng thoáng tò mò. Ông Tẫn khều vai cô, rồi hỏi: “Anh ta làm gì con sao Tiểu Mịch?”

“À..không! Làm gì có, anh ta mà dám động vào con, con sẽ dần cho anh ta một trận tơi bời rồi…” Mịch Chi vội cười cười cho qua chuyện. Cô quay sang nhìn Tử Lạc, hắn mới bị cô cho ăn thêm một cái bạt tay nữa vào mặt, vậy mà trong ánh mắt không lộ chút giận dữ, ngược lại vẫn nhìn cô với một sự dịu dàng nhất định khiến cô thoáng rùng mình.

“Anh đó, mau dẫn cái tên trợ lí của anh đi khỏi đây ngay cho tôi!” Mịch Chi lạnh nhạt nói. Nhưng bất chợt Tử Lạc hạ thấp người chín mươi độ cúi đầu trước mặt cô mà nghiêm chỉnh: “Tôi thành thật xin lỗi vì đã mạo phạm, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói chuyện rõ ràng.”

“Anh…anh làm gì nữa vậy. Ai cần anh cúi đầu xin lỗi, tôi không nhận nỗi cái cúi đầu của đám tài phiệt mấy người đâu.” Mịch Chi muốn nhảy dựng, xua xua tay vội từ chối.

Lúc này, bà Xuyến tự dưng cảm thấy ai đó cần có không gian riêng để nói chuyện, liền nói xen vào: “À, Lôi thiếu…cậu cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Mịch nhà tôi. Chúng tôi còn có việc phải làm nên xin phép trước…”

Bà cúi cúi đầu, rồi thúc khuỷu tay vào người chồng mình, ông Tẫn ngẫn ngơ, nhìn ánh mắt hàm ý của vợ mình cũng hiểu ra, vội nói theo: “À đúng đúng, chúng tôi còn có việc…đi thôi bà.”

Nói rồi ông Tẫn cùng bà Xuyến đi ra phía cửa, tiện thể nắm luôn cổ áo sau lưng của Sở Dương mà thì thầm: “Đi uống trà với vợ chồng tôi một chút…”

“Hả..uống…uống gì chứ? Bỏ ra, hai bác bỏ tôi ra…” Sở Dương lật đật gào lên, nhưng đã bị hai vợ chồng già kia lôi ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại.

Mịch Chi đứng đó mà ngờ nghệch cả mặt mũi chẳng hiểu chuyện gì,trong căn hộ không gian đã chẳng rộng rãi là mấy mà hiện tại chỉ còn lại mỗi cô và tên ảnh đế đại nhân kia, làm bầu không khí như bị thu hẹp đến khó thở.

“Anh thích thì cứ đứng đây một mình đi, tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi!” Mịch Chi lúng túng nói, không dám nhìn thẳng vào nam nhân đang đứng cách mình không xa mà vội đi về phòng.

Cánh cửa đóng lại, Tử Lạc mới bắt đầu chậm rãi đi đến đứng trước ngay cửa phòng của cô. Hắn nhẹ giọng lên tiếng: “Tiểu Mịch…”

“Đừng có gọi tôi cái kiểu thân mật như vậy!” giọng Mịch Chi bên trong la lên oai oái. Tử Lạc phì cười, hắn ho một cái rồi nói: “Vậy thì Mịch Chi, tôi chỉ là muốn nói lời xin lỗi vì sự việc ngày hôm đó, tôi đã quá lỗ mảng làm em hoảng sợ!”

Mịch Chi đang tẩy trang trong phòng tắm, vẫn cố gân cổ nói vọng ra: “Tôi không có sợ anh! Đừng nói bừa bãi như vậy…”

“Thật ra tôi chỉ muốn nói với em, về lời đề nghị cho vai nữ chính. Em có thể…”

“Tôi sẽ không đồng ý đâu, anh đừng phí công nữa. Với cả ngay từ đầu tôi chưa từng có ý định muốn tham gia bộ phim đó của anh, đóng cặp với anh tôi lại càng không muốn…vậy đi!” Mịch Chi ngang ngược cắt ngang lời của Tử Lạc.

Hắn thở dài một cái, mặc dù Mịch Chi không nhớ hắn nhưng bản tính cứng đầu, ương bướng của cô là không thể lẫn đi đâu được. Hắn cũng tự hiểu, nên tạm thời không nên dồn ép. Dụng tốc là bất đạt, Tử Lạc ôn tồn lên tiếng: “Tôi và đạo diễn sẽ đợi em đổi ý, danh thiếp tôi để trên bàn, gọi cho tôi bất cứ lúc nào nếu em suy nghĩ lại.”

Mịch Chi đứng nép sát ngay cửa hóng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cô mới từ từ thò đầu ra ngoài.

“Đi rồi sao?” cô nhìn quanh mà lẩm bẩm, bất chợt nhìn thấy một phong bì nằm trên bàn kính, cô cầm lên mở ra xem liền ngạc nhiên khi bên trong có rất nhiều tiền.

“Đây là tiền gì…sao nhiều thế này?” Mịch Chi tự hỏi. Lúc này, bà Xuyến với ông Tẫn vừa đi vào, thấy mọi thứ yên ắng ông Tẫn mới hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi, con có đồng ý…”

“Con từ chối rồi…” Mịch Chi xen vào, cô đưa phong bì ra phía trước, nghiêm giọng hỏi: “Ba mẹ nói cho con biết, số tiền này là sao?”

Bà Xuyến ánh mắt e dè, biết chẳng thể giấu được, nên đành phải nói hết cho con gái biết. Chuyện Lôi thiếu kia đã âm thầm chi trả viện phí cho gia đình mình suốt bao nhiêu năm qua.

“Thiếu gia, bây giờ đi đâu?” Sở Dương hỏi, xe đã ra khỏi bãi xe của khu chung cư. Tử Lạc ngồi tựa đầu ra sau, khép mắt mệt mỏi trả lời cho qua chuyện: “Về Lôi gia…”

Đưa tay tháo bỏ chiếc nón lưỡi trai, Tử Lạc lặng buông một lần thở dài đầy ưu tư, trong khoảng tối trước mắt hắn hiện giờ chỉ ẩn hiện mỗi dáng hình của Mịch Chi.

“Rõ ràng chính là nàng ấy, nhưng tại sao nàng ấy lại không hề nhớ ra ta? Tại sao lại như vậy? Là do tiền kiếp đã quá đau thương hay sao? Nàng thực sự không muốn giữ lại một chút thâm tình nào sao chứ?” Tử Lạc thầm nghĩ mà tâm can khó chịu vô cùng.

Hắn nhìn ra đường phố bên ngoài, nơi dòng xe ngược xuôi lên xuống tấp nập. Những toà cao ốc chọc trời nối dài nhau ở hai bên đường, một cái xã hội tân thời đã quá đổi quen thuộc với hắn trong suốt hơn năm năm qua.

Hắn đợi nữ nhân của hắn tỉnh dậy, đợi nàng cùng hắn nối lại tiền duyên đã bỏ lỡ cả một kiếp. Nhưng với hiện trạng bây giờ, điều hắn duy nhất có thể làm đo chính là làm lại từ đầu.

Như thể những ngày đầu gặp mặt, như thể những lần đầu chạm vào nhau.  “Một lần nữa, ta sẽ khiến một Vương phi ngang bướng như nàng phải thực tâm khuất phục…”

***

Tập đoàn Đàm thị, 8h sáng.

Đàm Thiệu Thiên trên người diện một cây suit màu xám nhạt, đi giày tây da bóng loáng sang trọng, bên ngoài khoác chiếc áo măng tô dài gần chạm gối cùng tông màu bằng vải nỉ. Thẳng bước tiến thẳng vào khu vực trưng bày sản phẩm.

“Phục trang cho bên Thiên Tư đã ổn cả chưa?” giọng Đàm Thiệu Thiên trầm mặc cất lên, vừa nói vừa kiểm tra rất kĩ từng đường may nếp gấp của những bộ cổ phục đã được hoàn thành.

Trợ lí Vu Tiệp đi cạnh, cô cúi đầu đáp: “Tôi đã kiểm tra rồi thưa Đàm tổng, mọi thứ đã hoàn hảo.”

Bước chân Đàm Thiệu Thiên vẫn tiếp tục dạo bao quát khu vực rộng lớn, cẩn trọng xem xét từng món sản phẩm do công ty mình tạo ra. Lần này, Đàm thị của anh là nhà tài trợ trang phục chính cho loạt phim bom tấn của tập đoàn Thiên Tư – Độc sủng Hoàng phi.

Bất chợt, hàng lông mày của Đàm Thiệu Thiên nhíu lại, khi bộ cổ phục tố y của nữ chính bị cất vào một góc. Anh hỏi: “Tại sao y phục vai nữ chính lại không mang ra?”

Lúc này, Vu Tiệp mới vội giải thích: “Đàm tổng, phía bên nhà sản xuất phim báo tin vai nữ chính vẫn còn chưa xác định được. Nên tạm thời không thể biêt chuẩn xác được số đo của nữ chính, chúng tôi đành tạm để nó sang một bên, tránh xảy ra nhầm lẫn khi bàn giao sản phẩm…”

“Gần đến ngày bấm máy mà vai diễn đó vẫn còn chưa xong… nếu bên Thiên Tư có muốn thay đổi cũng sẽ không kịp thời gian mà chạy sản phẩm. Trợ lí Vu, theo tôi qua Thiên Tư một chuyến…” Đàm Thiệu Thiên nói xong liền xoay lưng đi khỏi.

Lúc này, Mịch Chi lái con xe yêu thích của mình đến thẳng tập đoàn Thiên Tư, nhằm gặp trực tiếp và trao trả số tiền kia cho vị Lôi thiếu hống hách.

Đêm hôm qua, cô được bà Xuyến kể hết mọi việc, số tiền viện phí bao nhiêu năm qua của cô đều do một tay Lôi Tử Lạc chi trả, bản thân lại không hề thích việc mắc nợ người khác. Dù là người quen hay lạ cô cũng đều không muốn.

“Cái tên ôn thần, làm cuộc sống mình xáo trộn hết cả lên!” vừa gửi xe dưới tầng hầm, cô vừa lẩm bẩm chửi thầm trong miệng. Tố Ngôn cả đêm hôm qua không thèm nghe điện thoại của cô, cứ thấy số cô gọi là nó lại cắt ngang không chút do dự.

“Giải quyết xong việc này, mình sẽ đi gặp Tố Ngôn…thật phiền chết được, sao tự dưng lại đủ thứ chuyện…” Mịch Chi tự nói mà cũng nhăn nhíu mặt mũi. Cô bịt khẩu trang kín mít, đội chiếc nón lưỡi trai màu trắng, khoác chiếc áo vest màu đen bên ngoài, diện áo thun trắng cùng quần jean đi giày thể thao quen thuộc.

Cô đi thẳng vào trong Thiên Tư với bộ dạng thận trọng vô cùng, nhìn cô chẳng khác nào một kẻ đang cố đột nhập chẳng bằng. Cô nhìn lên bảng hướng dẫn sơ đồ chi tiết được treo trước mặt ngay dưới đại sảnh. Tìm đường đi đến khu vực hành chính của toà nhà.

Vừa ra khỏi thang máy ở lầu năm, đi được vài bước thì Mịch Chi va phải một người. Cô vội cúi cúi đầu mà ríu giọng: “Xin lỗi, thật ngại quá!”

Nghe thấy giọng nói khá quen, Sở Dương hoài nghi nghiêng đầu nhìn ngó, cậu ta hỏi: “Cô là…”

“Cái gì vậy, sao tự dưng đụng phải anh ta…không trùng hợp vậy chứ!” Mịch Chi khổ sở nghĩ thầm khi biết người cô va phải là ai. Cô vẫn cúi mặt vội nói: “Tôi chỉ là muốn tìm người thôi…”

Nói rồi cô vừa muốn xoay lưng bỏ đi, lập tức chiếc nón lưỡi trai trên đầu bị Sở Dương giật lấy, mái tóc dài của Mịch Chi một lúc bị rơi ra, bung xoã che kín gần nửa lưng. Cô ôm đầu mà thảng thốt: “Chết tiệt, cái tên khốn này…”

“Đúng thật là cô, cô tới đây làm gì nữa?” Sở Dương kinh ngạc cao giọng hỏi. Còn chẳng đợi Mịch Chi trả lời, cậu ta đã nắm lấy cô kéo vào một góc khuất người.

“Cô thấy mọi chuyện chưa đủ phiền hay sao còn dám tự tìm đến đây? Chẳng phải cô đã từ chối lời mời của Lôi thiếu còn gì…” Sở Dương tiếp tục nói, biểu diện có phần lo lắng.

Mịch Chi vẫn điềm tĩnh, cô thở dài mệt mỏi đáp: “Đúng, tôi chưa bao giờ muốn nhận lời mời đó, tôi đến đây là để trả cái này cho Lôi thiếu mấy người.”

Vừa nói cô vừa lấy trong túi xách ra một phong bì, đập mạnh vào ngực của người đối diện một cái “Bụp”. Sở Dương nhíu mày cầm lấy, mở ra xem cũng khá ngạc nhiên khi thấy khá nhiều tiền.

Không đợi cậu ta thắc mắc, Mịch Chi đã nói: “Đây là số tiền viện phí mà Lôi thiếu đã cho gia đình tôi vay, bây giờ tôi trả trước một khoản. Phần còn lại tôi sẽ gửi sau, nhờ anh nhắn với Lôi thiếu giúp tôi. Vậy đi…tạm biệt!”

“Ê nè, khoan…khoan đã, còn cái nón của cô…!” Mặc cho Sở Dương gọi lấy, bóng lưng nhỏ nhắn với mái tóc đen ánh bay nhè nhẹ với từng bước đi nhanh thoăn thoắt của cô vẫn xa dần rồi khuất hẳn.

Mịch Chi hậm hực tháo bỏ khẩu trang, lập tức bao nhiêu ánh mắt nhận ra cô đều đem ánh nhìn hiếu kì ném về phía cô. Cô bực dọc hét lên: “Nhìn nhìn nhìn…thích nhìn lắm à, nè nhìn đi…”

Thấy dáng vẻ giận dữ đó của cô, đa phần ai nấy đều phải vội né đi cho lành. Bất chợt, bước chân Mịch Chi khựng lại khi phát hiện mình đã đi lạc hướng.

“Chết thật, lo nghĩ vớ vẫn mà đi đến đâu thế này?” Cô ngước nhìn cánh cửa ngay phía trước mặt mình, trên cánh cửa bên phải có một khung chữ đề rõ “Studio”

“Đay là phòng chụp ảnh?” Mịch Chi lẩm bẩm. Đột nhiên cô nghe thấy âm thanh hỗn loạn ồn ào bên trong, nào là tiếng người liên tục cất lên, còn thêm tiếng máy chụp cứ nhả ra không ngừng.

Cái não tò mò của Mịch Chi không thể tự chủ được, cô dù gì cũng có máu đam mê nghệ thuật kia mà, nên cũng muốn tận mắt nhìn xem một buổi chụp hình chuyên nghiệp trong giới sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, bàn tay Mịch Chi nhẹ đẩy cánh cửa hở ra một chút. Nhìn thấy ai nấy cũng đang rất bận bịu, cô đánh liều bịt khẩu trang mà đi luôn vào trong.

“Chu cha! Chỗ chụp ảnh thôi mà to với hoành tráng vậy sao chứ?” Cái miệng nhỏ của cô khẽ kêu lên vài tiếng. Hai mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn toàn cảnh trong studio của Thiên Tư.

“Quả nhiên tập đoàn lớn có khác, đầu tư về mọi mặt…” Mịch Chi tấm tắc khen thêm lần nữa. Bất chợt, ánh nhìn của cô rơi ngay phía mà mọi người hầu như đều đang rất tập trung tác nghiệp.

Phía bên đó, trên một cái phông nền màu trắng đơn giản. Một nam nhân diện chiếc áo sơmi màu đen với phần ngực phanh rộng, quần kaki cùng tông màu phá cách với những đường cắt rách tuỳ ý nơi đầu gối. Mái tóc hắn được xịt hơi nước ươn ướt, chải rối tự do. Ở hắn tồn tại một sự ngông cuồng,hoang dã lại có chút quyến rũ khó lường.

Hai mắt Mịch Chi chớp chớp vài cái, môi lấp bấp nói: “Là anh ta…!”

Kẻ đang làm việc với một thần thái hết sức chuyên nghiệp và hút hồn không ai khác chính là Tử Lạc, hôm nay hắn chụp ảnh quảng bá cho thương hiệu nước hoa Secret XM – một thương hiệu nổi tiếng dành cho nam giới đang được ưa chuộng.

Mịch Chi đứng nấp sau một bức phông trắng gần đó, lén lén lút lút ngắm nhìn một Lôi thiếu rất khác trong mắt cô. Ở hắn bây giờ hệt như toát ra một thứ ma lực khó đoán, cuốn hút cô không thể rời mắt. Từ nhãn khí, đến gương mặt, đến hình thể cùng thần thái thượng đỉnh với tác phong chuyên nghiệp, khiến tâm trí Mịch Chi mơ hồ đôi phần.

Chợt cô lấy lại tỉnh táo, đưa hai tay vả vào má mình vài cái: “Yêu nghiệt…mình sắp bị hắn mê hoặc rồi sao..tỉnh lại đi..đừng sa vào bẫy!”

Lúc này, đột nhiên một giọng nói nam trung lạ hoắc cất lên sau lưng Mịch Chi làm cô giật mình xoay người: “Cô là ai? Không có thẻ nhân viên sao cô dám vào đây? Là phóng viên đúng không?”

“Nhầm lẫn thôi, tôi không phải phóng viên.” Mịch Chi cười cười xua tay vội phản biện. Thấy có vẻ ồn ào, Tử Lạc tinh mắt để ý về phía có hai người đang đôi co qua lại gì đó, hắn đưa tay ngăn cản người thợ trang điểm đang chỉnh sửa mái tóc cho mình mà lạnh nhạt nói: “Tạm ngưng, giải lao một chút đi.”

Nói rồi hắn được một nữ nhân viên choàng nhanh lên người một chiếc áo khoác, chậm rãi đi về phía Mịch Chi, lập tức làm cô căng mắt mà lúng túng hẳn đi.

Nhìn thấy thái độ đáng ngờ, Tử Lạc liền hoài nghi: “Là Tiểu Mịch…”

“Tôi đã nói tôi không phải phóng viên kia mà…” Mịch Chi vừa nói vừa e dè nhìn sang bóng dáng nam nhân đang dần dần đi gần về phía mình. Cô thầm khóc trong bụng: “Hắn nhận ra mình sao…hôm nay mình ra đường có dẫm phải phân chó hay không đây? Xui đến tận mạng….”

Tử Lạc đi đến gần Mịch Chi, vừa tính đưa tay ra tháo bỏ khẩu trang trên mặt cô, cô đã hất tay hắn ra rồi lao như điên ra khỏi studio. Hai mắt Tử Lạc thoáng tối sầm, hắn nghiến răng: “Quả nhiên là nàng…tìm đến tận đây còn muốn chạy!”

Không chờ đợi thêm, Tử Lạc đã nhanh chân đuổi theo cô gái giấu mặt vừa rời khỏi. Khiến cho cả đoàn nhân viên phải la hét không ngừng khi buổi chụp ảnh vẫn còn chưa hoàn thành.

“Xui xẻo, xui xẻo mà…đúng là từ lúc vướng vào cái tên ôn thần này mình đã bị cướp mất hai từ may mắn rồi…” Mịch Chi vừa cắm đầu chạy thục mạng vừa chửi lầm bầm.

Cửa thang máy phía trước đang dần dần khép lại, cô với tay gào lên: “Chờ đã! Khoan….”

Mịch Chi liều mạng cho luôn cánh tay mình vào, làm cánh cửa thang máy vừa khép lại đã phải mở ra. Cô đứng dàn ngang ngay trước cửa, tháo khẩu trang mà thở hồng hộc, nói không ra hơi: “Đã bảo chờ chút mà….”

Bất chợt, một giọng nói nam trầm mặc êm tai cât lên một cách kinh ngạc: “Là cô…”

Mịch Chi ngẩng mặt, bên trong thang máy hiện tại chỉ có hai người, một nam và một nữ. Người nữ thì mặc một bộ comple công sở màu nâu sẫm, tóc ngắn ngang vai. Còn nam nhân kia thì mặc một chiếc áo măng tô dài, suit âu phục xám nhạt bên trong, tóc chải gọn nam tính, trên gương mặt sắc sảo lại còn điểm thêm một cặp kính gọng vuông màu đen.

“Anh là…” Mịch Chi nheo mắt vì chỉ thấy quen quen chứ không thể nhận ra là ai. Nhưng nhìn biểu diện của anh ta, đoán chắc anh ta thực sự biết cô.

Lúc này, nam nhân đó lại lên tiếng: “Là tôi, Đàm Thiệu Thiên – baba của Tiểu Mao!”

Mịch Chi bây giờ mới sựt nhớ ra, trong mảng trí nhớ thoáng qua lần trước, nam nhân tên Đàm Thiệu Thiên có vẻ hơi khác so với hiện tại. Nếu như lần trước ở anh ta toát ra một vẻ thư sinh, ôn hoà ấm áp. Thì hôm nay lại là một Đàm Thiệu Thiên rất tiêu soái, lại đỉnh đạc bội phần.

Cô bước vào trong thang máy, cúi đầu chào lấy: “Thật ngại quá, ra là Đàm tổng! Xin lỗi đã thất lễ!”

“Không không! Chuyện lần trước còn càm ơn cô Mịch đây chưa đủ, cô đừng nói vậy!” Đàm Thiệu Thiên vội cười rất nhã nhặn mà nói với cô.

“Cảm ơn gì chứ! Chuyện cần làm thôi, Đàm tổng anh đừng để trong lòng làm gì…”

Mịch Chi chỉ biết cười mỉm nhẹ một cái, cô đứng nép vào một góc, đưa tay vào trong túi xách lấy ra một chiếc chun buộc tóc, các ngón tay thon dài trắng ngần thuần thục luồn vào nước tóc đen ánh bắt đầu cột chúng gọn gàng trở lại.

Đến khi cô vừa cột xong, Đàm Thiệu Thiên chợt đưa bàn tay cầm lấy một lọn tóc nhỏ bị thừa lại ở ngay sau gáy của Mịch Chi mà cười nói: “Cô còn chừa lại một ít đây này…”

Mịch Chi hơi ngượng ngùng, cô vội bối rối đáp: “À…cảm ơn anh!”. Một lần nữa mái tóc của cô lại bị bung ra, cô lại tiếp tục cho việc cột tóc của mình mà không để ý một ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.

Đàm Thiệu Thiên đứng ngay sau lưng Mịch Chi, đôi mắt sau cặp kính mỏng như bị từng động tác của cô gái trước mặt làm cho bất di bất dịch. Anh nhìn Mịch Chi, nhìn từng ngón tay cô nhẹ nhàng đan xen bới gọn nước tóc mềm mại. Lại nhìn nơi gáy trắng ngần lộ ra sau màn tóc ấy vừa được cột cao. Hệt như một thứ pha lê bóng loáng, lại sáng rực vừa được lộ diện sau bức màn nhung được vén lên. Gợi cảm, cuốn hút vô cùng.

“Nếu gặp lại chị xinh đẹp một lần nữa, ba sẽ mang chị xinh đẹp về cho Tiểu Mao!” Câu hứa mà anh đã thuận miệng hứa suông để dỗ ngọt con trai đột nhiên văng vẳng trong đại não.

Trong lòng Đàm Thiệu Thiên chợt thấy hơi mơ hồ khó hiểu, anh vội chỉnh lại cặp kính trên sóng mũi rồi nhìn sang nơi khác. Đầu lông mày hơi nhíu lại khi đột ngột tiếp nhận thứ xúc cảm kì lạ.

Từ lúc bị Tát Nhị Tình tổn thương, đã bao nhiêu năm qua anh chưa hề có cảm giác gì với bất cứ người phụ nữ nào khác. Anh trở nên lãnh đạm, ít nói, ngại tiếp xúc hay giao thiệp với những mối quan hệ ngoài công việc.

Vậy mà bây giờ chỉ việc trông thấy một cô gái đang cột tóc, cũng đủ làm lòng dạ Đàm Thiệu Thiên anh dấy lên cuộn sóng khó chịu khôn lường.

Thang máy đến xuống tầng hầm, Mịch Chi cùng hai người bên trong cùng lúc đi ra. Đi được vài bước cô liền cúi đầu cười rất thân thiện: “Xin phép Đàm tổng, tôi còn có việc phải đi trước. Có dịp sẽ gặp lại…”

Đàm Thiệu Thiên gật đầu cười ôn nhu với cô, đến khi bóng lưng của Mịch Chi hơi xa dần, Vu Tiệp mới lên tiếng: “Đàm tổng, ngài biết cô ấy sao?”

Rãnh môi Đàm Thiệu Thiên chợt cười nhẹ, anh bình thản đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là một dịp tình cờ có gặp mặt nhau…”

Vu Tiệp làm ra vẻ mặt đầy nghi vấn, cô tiếp tục nói: “Cô gái này hình như lần casting vai nữ chính cô ấy có tham gia, còn nghe đồn phông phanh là đã được đạo diễn lựa chọn. Nhưng không hiểu vì sao đến bây giờ bên nhà sản xuất phim vẫn còn chưa xác định hoàn toàn…”

“Nữ chính!?” Đàm Thiệu Thiên vô thức khẽ nói, đầu óc có phần hơi rối loạn một chút. Nhưng rồi cũng phải tạm gác mọi chuyện sang một bên, vì bây giơ anh còn phải đến trường mẫu giáo để đón Tiểu Mao tan học.

Về phía Tử Lạc, hắn chạy ra đến khu vực thang máy đứng đó đưa mắt nhìn quanh. Bộ dạng còn đang trong quá trình chụp ảnh của hắn làm ai nấy đi ngang cũng phải lén nhìn. Khoảng ngực vạm vỡ của hắn thoáng nhấp nhô kịch liệt, chỉ thầm trách nếu còn ở cái thời trước đây, hắn đã có thể tự do triển khinh công cho cơ thể nhẹ nhàng một chút.

Hắn một tay chống ngang hông, một tay đưa lên vuốt lại mái tóc còn ẩm ướt của mình mà gằn giọng: “Nàng giỏi lắm Tiểu Mịch…Nàng đang muốn chơi mèo vờn chuột với ta hay sao? Nếu đã vậy thì vai nữ chính lần này ta bắt buộc nàng dù không muốn cũng phải nhận!”

Nháp:

Sở Dương thấy thiếu gia mình bị động chạm liền ngăn cản lập tức bị Mịch Chi lớn tiếng quát: “Anh đùng nhún tay vào, chuyện không liên quan đến anh…”

Lúc này Tử Lạc mới nhìn cô mà cười rất mãn nguyện, hắn nói: “Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận răng mình có liên quan đến tôi?”

Bà Xuyến cùng ông Tẫn cảm thấy bọn trẻ cần không gian riêng để nói chuyện, liền đi đến kéo lấy Sơ Dương về phòng mình, vẫn ko quên đặt phong bì tiền lại trên mặt bàn.

nấp sau cửa mà lấp ló nghe ngóng.

Quotes:

“Dù nàng không nhớ ta, không sao…chỉ cần ta nhớ nàng là được!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN