Tà Ma Chi Chủ
Thối thể hàng ma
Nhưng nếu muốn làm được cả hai việc này thì đây không phải là chuyện dễ dàng gì, luyện võ và điều chế thuốc khống chế độc thì thuốc là vấn đề đáng lo ngại nhất vì hàng tháng mỗi một người đệ tử ngoại môn đều được phát một lượng đan dược chỉ đủ dùng cho một loại tu luyện mà thôi. Đối với chuyện này, Trần Nguyên liền tìm đến Cổ Chấp Sự người nhận đệ tử ở Từ Liên Thành. Cố Chấp Sự là người rất dễ gặp được, vào mỗi tháng khi lo chuyện ngoại môn thì tự khắc sẽ có thể gặp được. Nhưng nếu như có chuyện cần cầu kiến thì lại không đơn giản được như vậy.
“ Ngươi muốn cùng một lúc luyện Thối thể độc xà?”
Cố Chấp Sự nhìn Trần Nguyên liền có thể thấy ngay được ý định này của cậu sẽ không xuất phát từ sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
“Ngươi không sợ chết sao?” Cổ Chấp Sự hỏi cậu.
“ Luyện võ chính là điều cửu tử nhất sinh, sự thống khổ của chúng không phải là không thể chấp nhận được!” Trần Nguyên vừa nói vừa lấy ra một sấp giấy phiếu.
“Những tờ này là tất cả gia sản của Trần gia ở Từ Liên thành, nếu như chấp sự bằng lòng giúp đỡ thì tất cả chỗ tài sản này sẽ thuộc về chấp sự!”
Gia tài này chính là Trần Nguyễn đã chuẩn bị trước khi nhập môn, phòng khi có lúc cần dùng đến, nay chính là lúc dùng đến nó.
“Ồ!” Cố chấp sự liền đồng ý, nói” Chuyện này được đó”
“ Ngươi cũng biết ta đã lớn tuổi rồi, cảnh giới cũng khó mà phá giải, nên cũng muốn tích cóp một chút ít để lưu lại cho tuổi già”
“Nhưng ngươi chắc rằng ngươi chỉ còn nhiêu đây gia sản? Ngươi nên biết rằng nếu lừa ta thì sẽ khộng có một kết cục tốt đẹp đâu.”
Cố chấp sự vừa nói, tay đánh lên người Trần Nguyên một chưởng,thân thể liền bay về phía sau, tựa như có một cột đá đập vào người khiến cho người đập vào tường, xương cốt vỡ vụn đồng thời phun ra một ngụm máu. Trần Nguyên nén đau đớn mà đứng dậy nói.
“ Đệ tử tuyệt đối không lừa chấp sự, toàn bộ gia sản của Trần gia đều ở đây.”
“Thiết nghĩ ngươi cũng không có gan dám lừa ta! Nếu đã như vậy thì ngươi hãy yên tâm đi, lão phu ta đây cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi, sau này sẽ không làm hại đến ngươi.”
“Đi thôi, chuyện này ta biết phải làm như thế nào!”
……
Đợi đến khi tu luyện, đi vào hang độc xà, thì Trần Nguyên mới chân chính biết được thế nào gọi là bị hàng vạn con rắn xâu xé để rồi sống không bằng chết. Hang rắn lạnh lẽo, gió thổi từng cơn cùng với tiếng thở của hàng vạn con rắn ở đây tạo nên một không gian kinh dị.
Toàn thân cậu là rắn độc, cậu chỉ kịp bảo vệ những điểm chính, sau đó nhanh chóng nuốt một viên đan dược , rắn độc xâu xé, độc tố xâm nhập vào cơ thể, ăn sâu vào máu, toàn thân chuyển sang màu đen, còn lộ ra cả mủ.
Nhưng không lâu sau Trần Nguyên đứng dậy và bước đi, vết thương trên người đang tự lành lại, bởi vì viên đan dược cậu uống là viên đan dược được luyện từ xương cốt và máu của mãnh thú, chỉ là không ngờ lại có công hiệu thần kỳ đến vậy. Mấy ngày tiếp theo, Trần Nguyên vận công luyện tập, luyện hóa để cơ thể ăn mòn độc tố, rèn luyện xương cốt nhằm loại bỏ hết tạp chất trong cơ thể.
Với quá trình luyện tập tàn khốc đến vậy, bởi vì có không ít người đã chết trong quá trình luyện nên càng khiến bản thân cậu kiên trì cố gắng tới cùng.
Không có ít các đệ tử không chịu nổi đau đớn, không kiên trì đi tiếp, tâm không vững để chịu đựng dẫn đến việc luyện tập đình trệ, vạn kiếp bất phục khi những hỏa độc, độc xà hay là độc đã thâm nhập được vào cơ thể người luyện.
Vậy nên càng luyện thì càng phải thống khổ, tâm trí càng phải kiên định hơn bất kỳ lúc nào. Nếu như thất bại, nhẹ thì cũng toàn thân chứa độc, nặng thì cơ thể sẽ bị hủy hoại trở thành một kẻ phế nhân, mà môn phái thì sao lại có thể chữa trị cho một kẻ phế nhân được. Một khi độc phát tác, thì thân thể cũng như đồ bỏ đi, môn phái ruồng rấy nên chỉ có một con đường là chết.
Vẫn có một số kẻ nhát gan, không dám luyện thối thể, thậm chí là trốn chạy khỏi môn phái, nhưng sau khi bị phát hiện thì truy giết không tha, thủ đoạn tàn bạo không thể kể xiết. Nhưng vẫn có một số người miệt mài luyện tập nhưng thật sự rất tàn nhẫn. Bởi vì đây là Ma giáo nên họ đã sớm quen với việc tàn khốc rồi.
Vài ngày trước khi Triệu Đại Lỗi đến thăm cậu có nói:
“Kẻ luyện võ nếu muốn trở lên mạnh mẽ hơn thì phải như vậy, tàn khốc có là gì cơ chứ.”
Cậu ta nay đang được môn chủ đích thân dạy bảo, tiến triển rất nhanh. Suốt mấy tháng liền, Trần Nguyên miệt mài luyện tập, không hề khuất phục cũng không có sự tiến triển quá lớn nào, trở thành vô cùng bình thường khiến cho người chán nản mà bỏ qua. Đã đi được đến đây, vì sự an toàn của bản thân, không cần biết là do hệ thống hay do m Ma Tông, chỉ cần biết rút lui là chỉ có con đường chết, vậy nên cậu chỉ có thể chuyên tâm tu luyện để nâng cao võ thuật của bản thân. Chỉ có như vậy thì mới có khả năng thoát khỏi cảnh cận kề cái chết, mới có thể tiếp tục sống.
Có khi xảy ra tranh chấp địa bàn với các đệ tử khác trong hang rắn hay hang địa hỏa, cậu liền nhường theo ý họ muốn là đi đến chỗ khác luyện tập. Đã chết qua một lần cùng với kinh nghiệm giữa hai thế giới thì nay với cậu mà nói chỉ có sống chết mới là chuyện lớn, còn các chuyện khác đều không tính là gì hết. Xung đột thường xảy ra với những người cùng tuổi, thực lực ngang hàng nhau, mới có lòng sự kiêu ngạo để gây nên xung đột. Kẻ mạnh thì chỉ muốn nghiền nát kẻ yếu, không thèm gây sự với kẻ yếu. Điều đó tương tự với những kẻ gây xung đột với Trần Nguyên từ những thiếu niên của Từ Liên Thành đến các người khác nữa.
Chỉ có điều, đối với ấn tượng về thủ đoạn độc ác của Trần Nguyên lúc trước thì dù cho hiện tại cậu có yếu đuối đến cỡ nào, thì trừ phi là những xung đột không thể dung hòa được, còn đâu với những chuyện cỏn con thì họ không thể không bỏ qua mà hạ thủ được.
Tất nhiên là họ cũng sẽ bị kẻ khác bắt nạt, có điều cứ mỗi khi Triệu Đại Lỗi biết được Trần Nguyên bị kẻ khác bắt nạt, thì cậu ta lại xuất hiện dạy dỗ những tên bắt nạt Trần Nguyên xong thì không kẻ nào dám nữa.
Bởi vì Triệu Đại Lỗi là kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử ngoại môn lần này, lần trước lúc thay cậu trả thù thì đã thể hiện được thực lực của bản thân. Khi cậu ta đánh ra một chưởng thì có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn của xương cốt kẻ đối diện nhưng tay của cậu ta vẫn rất bình thường tựa như mình đồng da sắt. Hơn nữa mọi người đều biết cậu ta là đệ tử được chính chủ môn dẫn dắt, chỉ dựa vào mỗi điều này thôi cũng đủ người khác không dám động vào cậu ta rồi.
Hang địa hỏa, hang độc xà đều là nhiệm vụ bắt buộc của các đệ tử trong phái. Khi mới bắt đầu cũng có người muốn luyện hai loại võ công này cùng một lúc cho đến bây giờ vẫn còn bị các đệ tử khác nói là chê mạng quá dài nên muốn tìm đường chết.
“ Kiểu luyện tập này đúng là bạt mạng, lẽ nào hắn ta thật sự không cần mạng nữa ư?”
“Tu luyện chính là để nâng cao thực lực bản thân, nếu quá nhanh để đạt được đến việc luyện gân cốt trong khi nội lực không đủ thì có luyện thế nào cũng không có tác dụng gì hết.”
Nhưng dần dần rồi có không út đệ tử môn phái gặp Trần Nguyên mà làm như cậu là kẻ vô hình, không tồn tại ở đây. Mà cậu trong hang địa hỏa và hang độc xà mà không ngừng tu luyện thì cũng không có ai để ý đến, cũng không ai để ý xem đan dược mà cậu dùng để tu luyện là ở đâu mà có.
Sau khi lấy gia tài của mình để đổi lấy đan dược thì chấp sự vẫn coi như là có chữ tín, đã vậy còn cho cậu thêm một phần đan dược bởi ông ta biết rằng sau chuyện này thì Trần Nguyên đã trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Bởi vì luyện đồng thời hai loại công pháp thuộc vào hai thái cực khác nhau nên Trần Nguyên rất dễ rơi vào sự nguy hiểm, có khi còn suýt chút nữa lấy đi mạng của cậu. Nếu như không phải Triệu Đại Lỗi nhìn thấy khát vọng của Trần Nguyên mà đưa cho cậu một ít đan dược thì e rằng cậu chỉ có con đường chết do độc phát tác mà thôi.
Đan dược cũng là do cậu ta được chủ môn ban thưởng khi xuất sắc phá vỡ kỷ lục trong quá trình tu luyện cân cốt, còn các môn đệ khác thì chỉ có đan dược mà môn phái phát hàng tháng cho họ mà thôi. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã rất nhiều lần tìm đến hệ thống để xem hệ thống có bất kỳ tư liệu hay gợi ý gì đó không nhưng đổi lại sự kỳ vọng của cậu là những dòng chữ nói đến nhiệm vụ của cậu.
Vài tháng sau đó, trong hang độc xà, khi Trần Nguyên đang bị một con độc xà quấn quanh người, con độc xà nhìn cậu, không báo trước cắn cậu một cái nhưng trên người cậu lại chỉ lưu lại một vết cắn mờ mờ, độc tố vừa vào trong cơ thể lập tức bị hóa giải. Sau đó tại hang địa hỏa cậu cũng thu được kết quả tương tự như vậy, cơ thể không còn bị thiêu đốt nữa, dao kiếm bình thường không thể làm thương đến da cậu, cơ thể cậu tựa như mình đồng da sắt vậy.
“ Thối thể luyện thành rồi”
Trần Nguyên mở mắt trên mặt lộ ra ý cười, sau đó cậu rời khỏi hang Ma nhưng không phải để trở về mà là đi tới công pháp các. Đó là nơi khảo hạch cấp bậc cũng là nơi để lĩnh thưởng. Trần Nguyên muốn ấy được trùng cổ và phương pháp luyện cân cốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!