Ta Muốn Đến Cửu Châu
Chương 27
Nhược Nhất vẫn đang suy đoán trong sự ngờ vực.
Thương Tiêu sầm mặt rảo bước tới bên cô, nắm cổ tay của cô, kéo cô đi về. Nhược Nhất bị kéo đi lảo đảo, liền bực bội, nói: “Mới sáng ra mà chàng làm gì vậy?”.
“Nàng còn biết nhìn cơ à?”. Thương Tiêu cười khẩy một tiếng, lời nói châm chọc, “Ta còn tưởng nàng nhìn tới mất cả hồn vía rồi chứ!”.
Nhược Nhất buột miệng nói: “Ta mất hồn hay không thì có liên quan gì tới chàng”.
Câu nói này khiến Thương Tiêu sầm mặt, hắn đang định nói thì nghe thấy tiếng nói trong trẻo: “Buông tay ra, buông tay ra! Cầm cái gì mà cầm, bàn tay ấy là dành cho ngươi cầm sao!”. Thương Tiêu sầm mặt nhìn về phía kiếm khách trẻ, Nhược Nhất cũng cảm thấy lạ lùng, nhìn kiếm khách ấy.
Đón nhận ánh mắt của hai người, kiếm khách áo đen ho khan vài tiếng, chỉnh lại y bào, bày ra bộ dạng sừng sững như đứng giữa đất trời bao la, nghiêm nghị nói: “Nhan Nhược Nhất, nàng còn nhớ ‘Tiểu Hắc Ốc Bên Hồ Đại Minh’ không?”.
Thoạt nghe câu này, Nhược Nhất giật giật khóe miệng, rất lâu sau cô mới hiểu, “Tiểu Hắc Ốc Bên Hồ Đại Minh”, đây… đây chẳng phải là tên cửa hàng thời trang quái dị của cô sao!
Nhược Nhất sững người hồi lâu, sau đó cơ thể run run. Thương Tiêu nhíu mày, nắm tay cô chặt hơn.
“Nhà số 4, tầng 4, đơn nguyên 4, tòa nhà số 44 trên đường Tây Quang”. Kiếm khách áo đen vừa nói, nụ cười càng rạng rỡ, “Chìa khóa của nàng vẫn ở trong tay ta, nàng muốn chạy đi đâu!”.
“Mạc…”. Mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, cũng không biết cô đột nhiên lấy đâu sức mạnh gạt tay Thương Tiêu ra, cũng chẳng thèm bận tâm tới vẻ sững sờ của hắn. Cô lảo đảo bước đi, gần như là sà vào vòng tay của kiếm khách áo đen.
Kiếm khách cười rất rạng rỡ ôm Nhược Nhất vào lòng, để mặc cho cô run rẩy gục đầu vào ngực mình. “Nhan Nhược Nhất, ta tìm được nàng rồi!”. Kiếm khách càng ôm chặt Nhược Nhất hơn nữa.
Mọi nỗi chua xót, ấm ức từ lúc tới đây bỗng trào dâng, nỗi kích động khi gặp người quen ở nơi đất khách quê người và niềm vui sướng vạn phần khi trùng phùng khiến Nhược Nhất gục lên vai kiếm khách, bỗng chốc cô gào khóc thất thanh, ra sức gọi tên: “Mạc Mặc… Mạc Mặc, Mạc Mặc…”.
Người khác nghe sẽ chỉ cảm thấy nàng đang nói: “Sờ một cái nào… sờ một cái nào… sờ…(*)”.
(*) Vì Mạc Mặc có cách phát âm là “m m”, gần âm với từ sờ, đọc là “mō” nên dễ khiến người ta nghe nhầm.
Thương Tiêu càng sầm mặt. Mạc Mặc xoa đầu Nhược Nhất, ấn đầu Nhược Nhất vào ngực mình, sau đó ném cho Thương Tiêu một cái lườm đầy thách thức, rồi nói với Nhược Nhất bằng những lời ngọt ngào mấy trăm năm chưa từng dùng tới: “Nhược Nhất đừng khóc, ta đến đón nàng đây”.
Nhược Nhất khóc tới mức toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới ngừng khóc, càu nhàu: “Cô đóng giả cái… cái gì chứ, nghe mà nổi cả da gà”. Mạc Mặc cười, véo má Nhược Nhất thật mạnh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ tiểu yêu tinh giày vò người khác! Ta vượt qua nghìn sông vạn núi tới tìm nàng, nghìn sông vạn núi đấy! Nàng…”.
Chưa nói hết câu, một luồng hàn quang dữ dội lướt qua giữa hai người, Mạc Mặc đưa tay đỡ, hàn quang lập tức tan biến. Nhược Nhất nước mắt lưng tròng, lập tức bảo vệ Mạc Mặc phía sau, đỏ mặt nói: “Thương Tiêu dừng tay! Là người quen của ta, người quen của ta!”.
Thương Tiêu im lặng, sát khí đằng đằng. Mạc Mặc cười khì đập vào đầu Nhược Nhất, tranh nói trước: “Đồ ngốc, người ta chỉ mong cô không quen tôi thôi”. Mạc Mặc ngước mắt nhìn Thương Tiêu, “Vừa rồi khi ngươi và ta động thủ, ta còn đoán ngươi là ai, ta vừa nói tìm Nhan Nhược Nhất mà ngươi đã phát hỏa lên như vậy. Hóa ra ngươi chính là Thương Tiêu”.
Thương Tiêu không thèm quan tâm xem Mạc Mặc nói gì, chỉ nhìn Nhược Nhất, hỏi: “Hắn là ai?”.
Mạc Mặc nghe ngữ khí ấy, nụ cười trên mặt liền đông cứng, nhướng mày, ngay sau đó lại tươi cười, khoác vai Nhược Nhất, thẳng tay bịt miệng Nhược Nhất khi cô định trả lời, hài hước nói: “Câu hỏi này của ngươi rất hay…”.
Nhược Nhất thấy ngữ khí và thần thái của Mạc Mặc như vậy, biết có sự chẳng lành, lập tức giãy ra, chỉ sợ cô ấy nói ra lời gì làm người khác kinh ngạc. Mạc Mặc mặt không biến sắc, khoác vai Nhược Nhất chặt hơn.
“Trước đây Nhược Nhất từng nhắc kể về ngươi cho ta nghe, ta nghĩ ngươi chỉ là một phần quá khứ trong cuộc đời của nàng ấy, bước qua rồi thì thôi nên ta cũng không bận tâm. Bây giờ xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giản như ta nghĩ!”.
Nhược Nhất càng nghe những lời này càng cảm thấy không ổn, cuống quýt quay sang nhìn Mạc Mặc, không biết rốt cuộc cô ấy định giở trò gì. Ngặt nỗi Mạc Mặc bịt miệng Nhược Nhất rất chặt, không để cô nói.
“Ngươi hỏi ta là ai…”. Mạc Mặc nhếch môi. Cô ấy biến thành nam nhi cao hơn Nhược Nhất cả một cái đầu, vừa cúi xuống là bờ môi chạm ngay vào trán Nhược Nhất. Tư thế này quá mức dịu dàng, thật khiến người ta nhức mắt.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thương Tiêu bị tư thế nhức mắt này làm toát lên một luồng ma khí. Nhược Nhất nóng lòng muốn đẩy Mạc Mặc ra, bảo cô ấy đừng đùa nữa nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Mạc Mặc làm cho chết đứng.
Cô ấy nói: “Nhan Nhược Nhất là vị hôn thê của ta, ngươi nói xem ta là ai?”.
Lẽ nào khi Nhược Nhất vẫn chưa phát hiện ra, Mạc Mặc đã coi cô là đối tượng “bách hợp”(*) rồi sao…
Tình yêu giữa nữ và nữ.
Không khí tĩnh lặng hồi lâu, ngay cả tiếng ồn ào của các môn đồ Anh Lương khi thu dọn chiến trường trong sơn môn cũng lắng xuống.
Mạc Mặc nhìn Thương Tiêu đầy thách thức, các môn đồ của Anh Lương đều tò mò ngó ra theo dõi, Nhược Nhất cũng ngây người nhìn Thương Tiêu.
“Thì ra là vậy”. Thương Tiêu hờ hững cười khẩy một tiếng, “Nhan Nhược Nhất, đây chính là điều ‘tốt nhất’ mà nàng nói?”.
Nhược Nhất nhớ lại những gì mình đã nói trước đó, cụp mắt im lặng.
Tiếng cười của Thương Tiêu càng lạnh lùng: “Ta không biết giải ấn”. Thương Tiêu quay người bỏ đi, sắc mặt hơi tái, “Tới lúc đó, dù muốn kết cục thế nào, ta cũng sẽ theo nàng”.
Câu này Nhược Nhất không hiểu, Thương Tiêu cũng không cần cô hiểu. Thương Tiêu bất giác cười khổ trong lòng: Cho dù phải cùng đến chỗ chết, cho dù thế nào mi cũng không thể chịu đựng được cảnh nàng ở bên người khác sao… Thương Tiêu, bây giờ mi đê hèn tới mức khiến người ta cảm thấy thảm hại.
Thương Tiêu cố kìm nén nỗi đau đớn trào dâng trong lòng: Có hôn ước thì sao, thích người khác thì sao, muốn từ bỏ mi thì sao… muốn mi buông tay…
Nhan Nhược Nhất, nàng có biết từ lâu đó đã không còn là điều ta có thể làm chủ được.
Điều bi ai nhất có lẽ là không thể làm chủ được tình cảm của bản thân.
Nhược Nhất nghĩ như vậy.
Dáng vẻ buồn rầu của Thương Tiêu khi bỏ đi khắc sâu trong tâm trí Nhược Nhất, như thể đã trở thành vết tích đau đớn còn khắc sâu hơn chữ trên bia mộ.
“Nhan Nhược Nhất!”. Đột nhiên Mạc Mặc cao giọng nói, “Người ta đã đi từ lâu rồi mà cô còn đứng ngây ra đó làm gì! Tay Thương Tiêu này đúng là tuyệt sắc, chả trách cô ngày đêm tưởng nhớ tới hắn như vậy”.
Nhược Nhất quay đầu nhìn Mạc Mặc, không nói gì.
“Sao vậy?”. Mạc Mặc nhướng mày, “Cô vẫn còn lưu luyến hắn sao? Không phải cô bị ngốc đấy chứ!”.
“Sao cô lại tìm tới đây?”. Nhược Nhất lảng sang chuyện khác, “Lại còn biến thành bộ dạng này”.
Mạc Mặc là người vô cùng thẳng tính, nghe Nhược Nhất nói vậy, Mạc Mặc lập tức ngửa mặt cười lớn rồi nói: “Thế nào, có phải cô bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi làm cho lóa mắt rồi không? Cô nhìn xem lúc nãy cô kích động tới mức… ha ha, không ngờ tỷ… khụ khụ… không ngờ ca ca ta đây chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô như thế!”.
Nhược Nhất nhìn kỹ cách cải trang kiếm khách áo đen của Mạc Mặc rồi bĩu môi: “Còn phải nói, tôi thật sự cảm thấy cô cải trang giống nam giới thế này, lại còn có chút phong thái của kẻ mặt người dạ thú đấy”.
Mạc Mặc không hề tức giận, nắm tay Nhan Nhược Nhất rồi nói: “Tạm thời cứ coi như cô thắng tôi, tôi không phí lời với cô nữa. Bây giờ tôi đã tìm được cô rồi, chúng ta hãy nhanh chóng quay về. Khi về rồi, tỷ… à, ca ca sẽ chiều chuộng nàng”.
“Chờ chút!”. Nhược Nhất cao giọng, “Bây giờ đi ngay sao? Đi ngay à?”.
“Cô hỏi thừa rồi. Cô và quần áo ở đây. Tôi và quần áo, cũng ở đây. Người và đồ đạc đều đủ cả, dĩ nhiên là bây giờ đi luôn. Chần chừ cái gì nữa chứ!”.
“Chờ đã Mạc Mặc! Chúng ta… chúng ta nên tìm chỗ nào kín đáo một chút, họ đang nhìn kìa!”.
“Cứ để họ nhìn, dù sao sau này sẽ không ai nhìn thấy ai nữa”. Nói rồi Mạc Mặc đi thẳng tới đại môn của Anh Lương sơn, kết thủ ấn trước sự chứng kiến của các môn đồ rồi bắt đầu niệm chú.
Dù sao sau này không ai nhìn thấy ai nữa… Nhược Nhất sững người, trong lòng thoáng hoang mang. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay dần trở nên ấm nóng. Sắp đi rồi sao? Nhược Nhất hoang mang nghĩ: Lại một lần rời xa Thương Tiêu, rời xa Cửu Châu? Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, cứ lặng lẽ bỏ đi sao?
Đúng vậy, mình đã nói với Thương Tiêu những lời như thế rồi, quay về cũng là lẽ đương nhiên. Còn từ biệt… giữa họ chưa bao giờ trùng phùng, hà tất phải từ biệt? Hơn nữa, lần này có thể quay về Cửu Châu vốn là một chuyện không ngờ tới. Có thể gặp lại Thương Tiêu đã đủ khiến cô vui rồi. Vì thế bây giờ phải đi thôi!
Chia xa không tạm biệt mới là cách buông tay tốt nhất. Nhưng tại sao cô vẫn buồn bã, vẫn không đành lòng? Rõ ràng lần này cô không hề bị tổn thương, rõ ràng lần này cô chủ động rời bỏ hắn, rõ ràng lần này… Thì ra ly biệt luôn khiến người ta cảm thấy đau khổ và giằng xé.
Cảm giác choáng váng dần tăng, Nhược Nhất chỉ nghe Mạc Mặc quát khẽ: “Tập trung vào!”. Mạc Mặc bảo cô tập trung, nhưng lúc nào cô cũng nhớ tới đêm hôm ấy, hình bóng cô đơn của Thương Tiêu khi trên vai, trên tóc hắn phủ đầy những bông tuyết huyên, cô đơn lạnh lùng tới cùng cực nhưng cũng đẹp đẽ vô cùng. Tất cả giống như một giấc mộng hư ảo, chớp mắt một cái là vỡ vụn.
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ ập tới. Nhược Nhất nghĩ: Thương Tiêu, ta hy vọng từ nay về sau chàng sẽ không còn đau buồn nữa. Chàng đừng buồn, cũng đừng cô đơn như thế nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!