Ta Muốn Đến Cửu Châu - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Ta Muốn Đến Cửu Châu


Chương 3


Lặng lẽ đứng trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động. Chuông Hàn Ngọc vang lên, khắp Cửu Châu đều biết.

Không biết vì sao Thương Tiêu muốn đặt thứ này ở cửa động. Như thể Thương Tiêu nóng lòng nóng ruột muốn lập tức tuyên bố cho toàn thế giới biết rằng Tử Đàn đã tỉnh lại.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn tinh lực để suy nghĩ vì sao Thương Tiêu muốn làm như vậy nữa. Tôi do dự. Gõ, thì phải lập tức ra đi. Bởi vì tôi không cho rằng bản thân có thể lạnh lùng chấp nhận sự ân ái của họ. Không gõ, ha, vậy có thể giấu được bao lâu đây? Hít thật sâu, tôi lấy ra chùy ngọc gắn trong tường đá. Đột nhiên tôi thốt lên một câu không đầu không cuối: “Nếu bắt buộc phải đi, nhất định ta sẽ làm bẩn chùy ngọc này”. Nói xong tôi nhếch miệng cười.

“Ta khuyên cô đừng có ôm hy vọng ấy thì tốt hơn”.

Tôi kinh ngạc quay người, không khỏi kêu lên thất thanh: “Là cô!”, sau đó bỗng thấy chóng mặt. Là cô ấy, phù thủy đã đưa tôi đến thế giới này.

Phù thủy lườm tôi, sau đó cười nhạo: “Là tôi, cảm ơn cô còn nhớ đến tôi như vậy. Ồ, cũng phải, tối nào cũng đâm vào hình nhân của tôi một đống lần, muốn quên tôi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Có điều, lời nguyền thấp kém tới mức không có một chút sức mạnh nào của cô đã bị tôi đưa ngược trở lại lên người cô. Tôi tin là một người bình thường như cô chắc sống cũng không dễ dàng gì”.

Khóe miệng tôi giật giật, tôi sống sót được ở đây đúng là không dễ dàng chút nào. Không thèm tranh cãi với cô ấy, tôi nói: “Cô nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô sơn mà không sợ bị yêu quái ăn thịt sao?”.

“Chúng không nhìn thấy tôi”. Phù thủy ngắm nghía tôi một hồi: “Cô đang làm gì vậy?”. Tôi khẽ nhắm mắt, giọng nói mệt mỏi tới bất ngờ: “Gõ chuông, sau đó trở về”.

Phù thủy rất ngạc nhiên: “Ô! Đây có còn là cô gái uống say nôn vào người tôi, bắt tôi đi giết chết gã bạn trai lăng nhăng trước đây không?”. Cô ấy đưa ngón tay ra, mặt nạ của tôi rơi xuống đất “bộp” một tiếng. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi, cô ấy sững người một lúc: “Nên trở về, nên trở về rồi. Chẹp chẹp, sắc mặt của cô sắp khủng khiếp hơn cả thú nuôi Zombie(*) của tôi rồi. Không ngờ oán niệm của cô lại lớn như vậy. Hi, nếu hôm nay tôi không đến, cô sẽ về nhà bằng cách nào?”.

(*) Zombie: Thây ma sống lại nhờ phù phép. Thú nuôi Zombie là nhân vật trong game “My Pet Zombie”.

“Tôi vốn không nghĩ rằng cô sẽ tới”. Tôi lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô nói với tôi, tôi chết là có thể trở về sao? Tôi cho cô ta máu, nhưng không biết vì sao, bị chảy nhiều máu như vậy mà tôi vẫn không quay về…”.

“Ha ha, tôi nói gì cô cũng tin sao? Sớm biết như vậy thì tôi đã nói ăn phân chó là có thể trở về rồi”. Phù thủy xua tay lắc đầu, tỏ vẻ không ngờ cô lại ngốc như vậy.

Tôi nghiến răng, kìm nén nỗi tức giận trong lòng: “Nếu cô đã đến rồi, tôi đi thu dọn rồi cô đưa tôi quay về đi”.

“Thu dọn? Không cần. Cô đến thế nào thì sẽ đi như thế”.

Tôi sững người: “Nghĩa là sao?”.

“Chính là ý nghĩa trên mặt chữ. Nói thật với cô, tất cả mọi thứ ở thế giới này cô không thể mang đi được. Bởi vì nó chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. Sau khi cô tỉnh dậy, sẽ không còn gì cả”.

“Mộng…”. Tôi sững người.

“Khụ”. Nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của tôi, phù thủy sờ mũi, dường như biết lần này mình làm hơi quá. Cô ấy vỗ vai tôi: “Yên tâm, yên tâm. Chị đây cũng coi như là người có trách nhiệm. Giờ tôi đi chuẩn bị đồ, buổi tối sẽ đến tìm cô. Đảm bảo khiến cô quay về mà không phải buồn lo suy nghĩ gì hết”. Vừa nói dứt lời, người đã biến mất.

Tôi không biết mình đã gõ chuông Hàn Ngọc như thế nào.

Thương Tiêu lo lắng chạy lên từ chân núi, tôi nhìn chằm chằm vào hình bóng không ngừng nghỉ một phút giây của hắn, mong chờ hắn có thể dừng lại bên cạnh tôi, dù chỉ một lúc. Nhưng, thứ hắn để lại cho tôi chỉ là cơn gió lạnh. Đột nhiên lồng ngực tôi trào dâng một nỗi chua xót giống như phẫn nộ. Khi Thương Tiêu đi lướt qua, tôi đưa tay túm lấy vạt áo hắn, gần như là lẩm nhẩm một mình: “Thương Tiêu, nếu…”.

“Để sau đi…”. Hắn vội vàng nói, vạt áo của hắn lướt khỏi tay tôi, không dừng lại dù chỉ một giây. Tôi kinh ngạc, trợn mắt dõi theo hình dáng của hắn biến mất trong bóng tối của động Hàn Ngọc.

Từng trận gió thổi bay mái tóc tôi, trái tim đã mệt tới mức ngay cả nỗi bi ai cũng trở nên xa xỉ. “Ha”. Tôi phát ra một âm tiết đơn điệu, “Được, được… đây mới là Thương Tiêu”. Thương Tiêu, nếu giây sau ta biến mất, chàng có nhìn ta không?

Vào lúc này, chín tay tôi đã nghiền nát chút tự tôn còn sót lại của mình để hèn mọn cầu xin một cái ngoái đầu. Nhưng hắn lại dễ dàng như vậy, dứt khoát như vậy, thẳng thừng cho tôi một cái bạt tai vang dội! Đúng vậy, Thương Tiêu thì nên như thế, lạnh lùng, vô tình đến cùng cực, đó mới là Thương Tiêu mà lúc đầu tôi quen.

Một lúc sau, khi chân đã sắp đông cứng, tôi nhìn về phía cửa động yên tĩnh, thầm nghĩ ở trong đó Thương Tiêu sẽ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Đàn như thế nào, đôi môi của hắn sẽ hé nở nụ cười yêu chiều như thế nào, ánh mắt của hắn sẽ tràn ngập hình bóng của một nữ nhân khác!

Cuối cùng cảm xúc trong lòng tôi giống như khí ga, từng chút từng chút len lỏi qua kẽ hở, sau đó không biết bị ai lén ném vào một que diêm, khiến nó nổ ầm lên một tiếng kinh hoàng. Tôi giật mặt nạ xuống, tức giận đi về phía cửa động, gầm lên: “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, chúc chàng sinh thần vui vẻ!”.

Câu nói này tức giận giống như đang chửi: “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, ngươi đúng là tên khốn!”.

Châm biếm giống như chửi: “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, ta đúng là không biết xấu hổ!”.

Đoạn tuyệt giống như chửi: “Thương Tiêu! Mẹ kiếp, ta không cần ngươi nữa!”.

Đúng vậy, đoạn tuyệt.

“Sinh thần? Đã quên từ lâu rồi, hơn nữa đó không phải là ngày đáng chúc mừng”. Nam tử áo trắng lạnh lùng bước đi.

“Nếu chàng cảm thấy sinh thần mà ông trời ban cho không đáng chúc mừng…”. Nữ tử áo cam rảo bước chạy tới trước mặt Thương Tiêu, tươi cười rạng rỡ nhìn hắn, phối hợp với bước chân của hắn, đi giật lùi, “Vậy thì chúng ta hãy tìm một ngày đáng chúc mừng để làm sinh thần nhé!”.

Hắn khẽ nhướng mày.

“Tiêu hồ ly, chàng có muốn ước định với ta không?”. Nữ tử giơ ngón tay út ngoắc ngoắc với hắn.

Hắn nhếch mép, tỏ vẻ hứng thú.

“Ước định… khi nào ta thổ lộ với chàng, khi ấy chính là sinh thần của chàng. Quà sinh thần là bạn gái!”. Bĩu môi nghĩ một lúc, nàng ta lại nói: “Vì thế, trước đó, nhất định chàng phải để dành vị trí cho ta! Phải để dành đấy!”.

“Ha ha”. Thương Tiêu bỗng dừng bước, cười lớn, “Đây là cái gì…”.

Đáng tiếc là, sau đó chúng tôi liền quay về U Đô sơn, tôi không còn cơ hội để quyết định sinh thần của hắn nữa. Đến tận bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra “sinh thần vui vẻ”. Nhưng câu nói này không còn là quyến luyến bịn rịn, mà chính là lời cáo biệt.

“Ta không cần ngươi nữa…”. Khuôn mặt tôi nhợt nhạt, giọng nói run rẩy, cũng không biết tôi đang nói với chính mình hay nói cho hắn nghe, “Ta không cần ngươi nữa, không cần ngươi nữa!”. Nhan Nhược Nhất không cần Thương Tiêu nữa, bởi vì có cần cũng không được.

***

Màn đêm buông xuống.

Cung Đại U tối nay yên tĩnh hơn bình thường. Mọi người đều đến động Hàn Ngọc rồi. Các trưởng lão chen chúc ngoài động, chúng tiểu nhân đông nghịt trên đường núi. Cuối cùng, tôi vẫn không có dũng khí xông vào để Thương Tiêu nhìn thấy khuôn mặt đã bỏ mặt nạ của mình.

Tôi sợ, sợ rằng chỉ một chút không chú ý thôi là mình sẽ nước mắt đầm đìa trước mặt hắn. Càng sợ sau khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của tôi, hắn chỉ thờ ơ nói một câu cảm ơn hoặc xin lỗi. Như thế, chắn chắn tôi sẽ phát điên lên.

Gửi Thương Tiêu: Tử Đàn đã tỉnh. Ngày về đã đến, mong chàng bảo trọng, không ngày gặp lại.

Trong “Nhan La điện” trống trải chỉ có mình tôi.

Sau khi đã vứt vô số tờ giấy, khó khăn lắm tôi mới “vẽ” xong thư để lại cho Thương Tiêu. Nhìn bức thư trước mắt, tôi nghĩ một lúc rồi lại thêm vài chữ phía sau “Nhược Nhất tuyệt bút”. Thầm nghĩ, thế nào cũng phải thêm chút nguyên tố bi tình trong đó, nếu không, mình đi như thế này thì chẳng khác gì một con chim. Tôi đã buồn như vậy rồi, để người khác áy náy một chút, cũng chẳng có gì là quá đáng nhỉ! Gác bút, tôi uể oải ngồi trong phòng nghịch bấc đèn.

Thực ra, nơi đây vốn được gọi là Phù Vân các. Lúc đầu tôi nghĩ rằng nếu mình muốn ở căn phòng này thì nhất định phải đặt cho nó cái tên tương xứng với mình, liền ép Thương Tiêu đổi tên thành “Nhan La điện”.

Mặc dù không biết vì sao có vài tên yêu quái cực lực phản đối, nhưng cuối cùng Thương Tiêu vẫn phóng bút, đích thân viết cho tôi bức hoành phi, để thể hiện sự coi trọng của hắn đối với tôi. Sau khi bức hoành phi được treo lên, những thần tử muốn liều mạng với tôi bỗng chốc “ngừng công kích”, không nhắc tới chủ đề ấy nữa. Có điều, chuyện này bị chúng tiểu yêu coi là chủ đề buôn chuyện, lôi ra bàn luận rất lâu.

Bây giờ hồi tưởng lại, tôi luôn có cảm giác cảnh còn mà người đã khác.

“Cạch”. Một bát chất lỏng đen sì đặt trước mặt tôi, trong lúc hoảng hốt, tôi bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía phù thủy xuất hiện trên không. Bóng của một ngọn lửa bập bùng còn đọng lại trong mắt tôi. Dường như trên người phù thủy có một khoảng trống đang không ngừng biến to biến nhỏ, vô cùng quỷ dị.

“Đây là cái gì?”. Tôi chớp mắt để tập trung chú ý.

“Công tác khắc phục hậu quả, canh Mạnh Bà…”.

“Cái gì!”. Tôi giật nảy mình, hét lên: “Tôi không muốn đầu thai!”. Phù thủy rất dứt khoát đập vào đầu tôi: “Ai bảo cô đầu thai, đây là nước nhọ nồi của canh Mạnh Bà, giúp cô vong tình”.

“Vong tình?”.

“Đúng vậy, đây là thành quả khó khăn lắm tôi mới lấy được ở đáy nồi. Cô có biết ăn trộm thứ này nguy hiểm thế nào không? Tôi nói này, cô cũng thật ngốc, chẳng phải chỉ là đau khổ vì tình thôi sao, có đến nỗi phải sống dở chết dở như thế không? Haizzz, thôi. Mau uống đi, mau uống đi, uống rồi tôi đưa cô trở về”.

Trước ánh mắt mong đợi của phù thủy, tôi bưng bát, từ từ đưa lên miệng. Mùi vị đắng chát lập tức xông lên mũi. Canh Mạnh Bà, nước vong tình, có lẽ đây là thuốc giải ưu phiền tốt nhất trên thế giới này. Nhưng đây vốn là loại nước cực lạc khiến người ta giải thoát, vì sao lại có mùi vị của nước mắt?

Kìm nén nỗi chua xót, tôi khẽ đặt bát xuống. Phù thủy sốt ruột: “Sao thế? Cô sợ đắng sao? Ta có kẹo”. Nói rồi, cô ấy lấy trong túi ra hai viên sô-cô-la. Tôi cầm một viên trên tay phù thủy, bóc lớp giấy bạc ở ngoài, bỏ vào miệng. Tôi mỉm cười: “Lâu lắm rồi không ăn thứ này. Ngọt thật. Tôi thích mùi vị này hơn”.

“Ơ, cô không uống sao?”.

Tôi lắc đầu: “Không cần uống, tôi biết mình không quên được”.

“Sao không quên được!? Mặc dù đây chỉ là nước nhọ nồi, nhưng nó quá dễ dàng để giúp con người quên đi một giấc mộng…”.

“Không”. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của phù thủy: “Đây không chỉ là một giấc mộng. Nó đã đi vào xương máu rồi… Nếu nói tôi không thể mang bất cứ thứ gì ở đây đi, thì chí ít hãy để tôi có hồi ức”.

Phù thủy xoa tay: “Thật sến súa. Thôi, không uống thì thôi. Phí hoài thứ tốt thế này”. Nói rồi, cô ấy bưng bát nước hắt xuống sàn, nước thuốc gặp đất lập tức biến mất giống như bốc hơi. Phù thủy nhét bát vào túi, nói với tôi: “Đưa tay cô cho tôi, đi thôi”.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.

Thương Tiêu, vĩnh biệt…

“Rầm!”. Đúng lúc chỉ còn chút nữa là tôi nắm được tay của phù thủy thì một người mặc áo đen bịt mặt đột nhiên đạp cửa ra, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn khắp phòng, bay tới túm lấy tôi, rút kiếm kề lên cổ tôi. Tôi dựng tóc gáy. Hắn quát lớn: “Đi!”, rồi lôi tôi ra khỏi phòng.

Chuyện gì vậy! Tôi đờ người ra, ngay cả phù thủy cũng đứng ngây trong phòng. Lẽ nào đúng lúc tôi quyết định rời đi thì cuối cùng gặp ngay cảnh bắt cóc trong truyền thuyết hay sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN