Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ
Chương 77
Huyền Mặc ra hiệu cho Yến Thanh Ngọc để hai người kéo dài thời gian, Yến Thanh Ngọc hiểu ý lại giở trò cũ lớn tiếng quát: “Tên khốn nạn nhà ngươi nhát gan đến mức bày ra trò này, có giỏi thả ta ra đường đường chính chính mà đấu với ta một trận!”
“Ha ha ha.” Nhiễm Cảnh cười lớn, từ phía trên đi lại gần về phía họ: “Thanh Ngọc Lam San, ngươi không cần phải dùng chiêu khích tướng này, ta chính là hèn hạ không có liêm sỉ đấy rồi làm sao? Có giỏi ngươi cũng hèn hạ vô liêm sỉ giống như ta đi, trên đời này chỉ có người thắng thì sống kẻ thua thì chết, bị người đời chửi một chút thì đã sao phải không?”
“Ngươi…” Yến Thanh Ngọc tức giận không ngờ tên này mặt dày quá mức, chửi bình thường không phải là cách.
“Cứu người thì được gì chứ, muốn làm anh hùng? Ngày hôm nay tất cả ở đây đều sẽ chết cả thôi!” Nhiễm Cảnh lớn tiếng, vừa nói vừa nhìn về phía hai người Ngọc Tịnh Yên và những tu sĩ đang bị trói. Thẩm Xuyên cười cố ý gợi chuyện nói: “Ngươi thực sự muốn sử dụng thuật trùng sinh?”
“Xem ra ngươi cũng rất thông minh, là ngươi đoán ra đúng không Thượng Quan Huyền Mặc?”
Huyền Mặc chỉ lạnh lùng cười nhạt không trả lời. Nhiễm Cảnh thấy vậy đắc ý cười lớn: “Đúng vậy ta muốn khởi động Tử Trùng Bất Tri Trận đó rồi sao? Ngươi nhìn đi… nhìn xem, tất cả những người này đều là ta chuẩn bị, là ta chuẩn bị đó!” Hắn vừa nói vừa tiến lại gần chỉ về phía tu sĩ cả nam lẫn nữ, thấy hắn bước đến ai cũng run cầm cầm cúi đầu xuống tránh né.
Thẩm Xuyên: “Ngươi chắc mình sẽ thành công? Dùng một ngàn kim đan của người sống hiến tế, ngươi cũng thật ít có ác.”
“Nếu không phải do tên tình lang chết tiệt của ngươi thì chuyện hôm nay cũng sẽ không xảy ra!” Nhiễm Cảnh đột nhiên lớn tiếng chỉ về phía Huyền Mặc quát: “Là hắn giết chết Lạc Tranh, là hắn cướp đi người mà ta yêu nhất! Ta mất y rồi, tại sao hắn lại có thể yên ổn mà sống lại còn tìm ngươi, một người có gương mặt giống y hệt y về sống hạnh phúc?! À… giờ gương mặt đó đã không còn, thật may… nếu ngươi không thay đổi, ta cũng sẽ tự tay xé sạch lớp da đó của ngươi xuống thôi, một kẻ như ngươi vốn dĩ không xứng có gương mặt giống y!”
Huyền Mặc cười đáp lại: “Ngươi đổ hết mọi chuyện lên cho ta, sao ngươi không nghĩ đến người rời bỏ Lạc Tranh trước chính là ngươi! Nếu năm đó ngươi không vì muốn đắc đạo thành tiên, rời bỏ huynh ấy thì Lạc Tranh có vì ngươi mà đến một nơi xa xôi, vì ngươi mà thực hiện ước nguyện hay không?!”
“Nhưng ta đã hối hận rồi, ta không cần cái gì đắc đạo thành tiên nữa, ta chỉ cần y thôi, ta đã từ bỏ tất cả để trở về chung sống với y nhưng tại sao ngay giờ phút đó ngươi cướp y khỏi tay ta!” Nhiễm Cảnh gào lớn điên cuồng ôm lấy đầu: “Lạc Tranh chết rồi, ta không còn gì cả ta sống như một cái xác không hồn, bao nhiêu năm nay ta chỉ vì hai mục đích mà tồn tại, một là giết chết ngươi hai là hồi sinh Lạc Tranh!”
Thẩm Xuyên nhìn thái độ của Nhiễm Cảnh càng nhìn càng nhíu mày, hắn cứ như là muốn phát điên vậy, Ngọc Tịnh Yên đứng từ xa nhìn Nhiễm Cảnh điên rồ, được Tử Linh Lan che chở đứng yên ở một góc không lên tiếng. Nhiễm Cảnh sờ soạng một hồi thứ gì đó dưới đất, Mộng Quỷ lăn lăn trước mặt, hắn đột nhiên chạm phải cơ quan gì đó chính giữa hình tròn rung lên một hồi, rồi mặt đất nứt ra có thứ gì đó nổi lên.
Tất cả mọi người đều thoáng ngạc nhiên, thì ra ở dưới đã được chuẩn bị sẵn nơi hiến tế, chỉ là thứ này quá kì dị. Hình tròn ban đầu đã biến thành những đường vẽ ngoằn nghèo thành rãnh xen kẽ vào nhau rối như tơ vò, nhưng tất cả chúng đều hướng về một điểm trũng xuống, nơi phía đầu có một hình như năm cánh tay chụm lại nhau, bên trên cầm một chiếc đĩa thứ này rất lớn. Huyền Mặc nhìn cũng nhận ra được phần nào, đây chính là bước đầu dùng để khởi động thuật trùng sinh!
Những rãnh kia chính là đường để dẫn máu, chỉ cần lấy máu người tưới xuống, cho chúng chảy đầy rãnh máu sẽ lan đi khắp pháp trận rồi ngừng lại ở chỗ trũng xuống kia, còn trên cánh tay đang cầm đĩa chính là nơi để đựng kim đan.
Một ngàn thây người, một ngàn kim đan, một dòng suối máu, hồi sinh chuyển thế, dịch chuyển không gian!
“Các ngươi nhìn đi! Ta đã ấp ủ suốt mấy trăm năm nay chỉ để chờ ngày này!” Hắn vừa nói vừa sờ sờ lên pháp trận như báu vật, sau đó đột nhiên chỉ về đám tu sĩ kia lớn tiếng: “Nếu không phải do đám người này vô dụng, tu chân lớn như thế mà chẳng mấy người kết được đan, làm ta kiếm mất công không thì đã hoàn thành chúng từ lâu rồi!”
Hắn đột nhiên nhìn về phía đám người Thẩm Xuyên cười: “Nhưng mà không sao, ta đã kiếm được thứ khác thay thế, quỷ vương mà… rất lợi hại cũng rất có ích có thể thay thế cho đám vô dụng kia. Trong đám người này đa số là Trúc Cơ cũng không sao, ta chỉ cần máu của chúng còn lại đều phụ thuộc vào ba ngươi!”
Ngọc Tịnh Yên nghe vậy run lên lắp bắp nói: “Tỷ tỷ làm sao bây giờ, hắn muốn lấy họ làm vật hiến tế!”
Tử Linh Lan đưa tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng, Ngọc Tịnh Yên đành phải im lặng.
“Tên điên này hóa ra lừa chúng ta đến đây để thay hắn làm vật dẫn thuật trùng sinh, khốn nạn!” Yến Thanh Ngọc tức tối.
Thẩm Xuyên mím môi nhìn về phía Huyền Mặc, thấy hắn khẽ lắc đầu cậu biết phải cố gắng kéo dài thời gian thêm nữa, nghĩ vậy liền kiếm chuyện thêm: “Ngươi không sợ nếu như thất bại ngươi cũng sẽ mất tất cả? Bị người đời phỉ nhổ, khởi động cấm thuật nhất định sẽ bị trừng phạt!”
“Ta hiện tại còn gì để mất? Ta chỉ còn Lạc Tranh là hy vọng sống duy nhất, chỉ cần gặp lại y cái gì cũng không màng! Cũng như ngươi đó Thẩm Xuyên… ngươi vì Huyền Mặc mà trở thành cái bộ dạng này ngươi có hối hận không? Ha ha tình cảm là thứ gì cơ chứ, vì nó điều ngu ngốc gì cũng dám làm! Cả Sở Thiên Ca cũng vậy, tất cả chỉ là một lũ ngu ngốc, nếu trong hoàn cảnh của ta các ngươi cũng sẽ làm vậy thôi!”
Thẩm Xuyên nhíu mày hỏi lại: “Sở Thiên Ca?”
“Đúng vậy, à chắc các ngươi không biết đúng không, hắn chính là sư huynh đồng môn của ta ngày trước. Vì lúc đó ta muốn được sư phụ trọng dụng, biết Sở Thiên Ca thích ta nên ta đã lừa hắn vào chỗ chết, vậy mà sau bao năm gặp lại Sở Thiên Ca nên trả thù ta mới đúng! Hắn đã trở thành như vậy chắc phải oán hận nhiều lắm, đáng lẽ phải căm ghét ta! Thế mà vừa nhìn thấy mới nói vài câu đã bị ta lừa, để đến giờ phút này hồn phách cũng không còn!”
Nghe đến đây Huyền Mặc sắc mặt cũng khẽ đổi, hắn quen Sở Thiên Ca sớm nhất, tuy không biết gì nhiều nhưng nghe loáng thoáng Sở Thiên Ca chính là bị người mình yêu phản bội mà chết, hai người cũng coi như là có điểm giống nhau nên Huyền Mặc mới giữ bên mình. Chỉ là không ngờ người mà Sở Thiên Ca yêu lại chính là Nhiễm Cảnh, đúng là thế giới này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, quanh đi quẩn lại vẫn là một vòng tròn.
Nhớ đến ánh mắt Sở Thiên Ca ngày đó dù bị hại chết trong oan ức, chết không can tâm đến vậy mà vẫn nói được ba từ: Ta yêu hắn.
Một đời yêu hắn dù thành quỷ cũng vẫn yêu hắn.
Chỉ là yêu phải một người không nên yêu.
Huyền Mặc cảm thấy tiếc thương: “Sở Thiên Ca yêu ngươi nhiều như vậy…”
Không phải là hắn ngu ngốc không nhận ra… mà là hắn can tâm tình nguyện.
“Ta biết chứ.” Nhiễm Cảnh gật đầu cười: “Chính vì thế mới dễ lừa, không phải tình cảm chính là thứ ngu si đần độn nhất sao, là do hắn tự lao đầu vào không thể trách ta!”
Hắn vì Lạc Tranh mà bất chấp tất cả, Sở Thiên Ca vì hắn mà chết đến tận hai lần, một lần là người bằng xương bằng thịt, một lần là hồn phách. Luôn là một vòng tròn lặp đi lặp lại, không thể trách người quá vô tình chỉ biết trách bản thân quá ngu ngốc, biết rõ là không có kết quả mà vẫn cố chấp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!