Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa - Chương 18: 18: Bảo Vệ Lục Thịnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa


Chương 18: 18: Bảo Vệ Lục Thịnh


Buổi sáng chủ nhật, Tô Quân lần đầu tiên thành công thức dậy trước khi đồng hồ báo thức xương rồng nhảy lên đâm vào mông cậu.
Cậu thần thanh khí sảng đạp bay chăn gối.
Hôm nay là ngày hẹn Lục Thịnh cùng đi công viên giải trí.
Ngày tháng trên cuốn lịch đã bị cậu vẽ không biết bao nhiêu vòng tròn đỏ dự định.
Thật hiếm khi cậu có thể không chút lưu luyến nhảy ra khỏi giường giữa mùa đông giá lạnh, chọn một bộ quần áo mà cậu tự nhận là soái khí nhất, mặc vào ngay ngắn.
Sau đó lao vào phòng tắm, dùng keo xịt tóc vằn vò mái tóc ngốc của mình.
…Nhưng hôm nay hình như có chút kích động quá đà, mấy sợi tóc ngốc ngạo nghệ đứng thẳng kia dù làm thế nào cũng không ép xuống được.
Mái tóc ngu ngốc này chẳng lẽ muốn thành tinh?
Tô Quân phát sâu nhìn mái tóc ngốc của mình một hồi, quyết định từ bỏ việc chỉnh sửa, để nó tùy tiện đung đưa trong gió.
Đang lúc vui vẻ chuẩn bị xuất phát, Tô Quân ngây người nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút mờ mịt.
“Vì sao gặp mặt 17 vạn linh thạch lại khiến mình kích động như vậy?”
Sau khi khoảnh khắc tâm động ngắn ngủi đêm hôm đó qua đi, cậu đã thành công để lý trí gõ chiếc búa “trách nhiệm” thức tỉnh chính mình.
Cậu rõ ràng đến nhân gian là để thắt dây tơ hồng, chứ không phải để nói chuyện yêu đương.
Nhưng điều khiến cậu hưng phấn đến mất ngủ rốt cuộc là đi công viên giải trí hay là gặp mặt Lục Thịnh?
Tô Quân suy nghĩ đến đau đầu, cảm thấy bản thân đối với 17 vạn linh thạch chỉ là tình cảm tiền bạc đơn thuần xen lẫn với chút cảm xúc phức tạp khác.
Trước khi cậu giải tỏa những cảm xúc phức tạp ấy, chiếc gương đồng gỉ sét trên giường đột ngột sáng lên.
Lại là điện thoại đường dài từ Thiên Đình của Tần Vô Duyên thúc giục việc thắt tơ hồng.
Trong gương, Tần Vô Duyên đang kiểm tra tình trạng chúng Nguyệt Lão thắt tơ hồng ở đại sảnh, y không chút để ý nói:
“Tô Quân, Lục Thịnh bên đấy thế nào rồi?”
“Sở trưởng, tôi vẫn đang trong quá trình quan sát anh ta nghiêm túc và cẩn thận.”
Tần Vô Duyên dừng bước chân, nhướng mày cười lạnh

“Cậu quan sát một tuần rồi vẫn chưa quan sát xong sao? Cậu đang muốn viết cho hắn một quyển nhật ký nhân sinh à?”
Tiếng cười lạnh này của Tần Vô Duyên khiến Tô Quân hoảng hốt, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của Sở trưởng đã nhìn thấu mọi chuyện.
Kỳ thực, sau một khoảng thời quan sát, mặc dù nhiệm vụ thắt tơ hồng vẫn chưa có tiến triển nhưng cậu gần như có thể biết được kích thước cơ thể, sở thích, chế độ ăn uống…!của Lục Việt rồi.
Hơn nữa, không biết vì lý do gì mà quá trình ẩn thân của cậu thời gian này rất suôn sẻ.
Không còn gặp tình huống truy đuổi theo xe như điên hay nhào lộn diễn xiếc để chen vào văn phòng nữa.
Lục Thịnh hình như có thể nhìn thấy cậu, lúc cậu lén ra ngoài thư giãn cửa văn phòng luôn mở.
Khi cậu ngân nga bài hát trở về phòng tiếp tục đan tơ hồng, cánh cửa liền đóng lại ngay lúc cậu bước vào.
Tưởng như trùng hợp nhưng lại không phải trùng hợp.
Tô Quân cúi đầu, vẻ mặt đau khổ nói
“Sở trưởng, ngài không biết đó thôi, mối quan hệ giữa Lục Thịnh và Tịch Tuyết hoàn toàn trái ngược với những gì trong sách nói…”
Những ngày này, chỉ cần là Tịch tổng cùng Lục Thịnh ra ngoài nói chuyện xã giao thì nhất định đưa Tịch Tuyết đi cùng.
Tịch Tuyết khi ở một mình cũng là một cô gái hoạt bát hay cười nhưng cứ hễ gặp Lục Thịnh là cô lại nổi lên phản ứng tâm sự nặng nề, mặt mày ủ ê.
Một khối băng di dộng cộng thêm một cô gái u sầu, hai người ở cạnh nhau, bầu không khí thích hợp chỉ có im lặng và gượng gạo.
Thành công dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết thắt dây tơ hồng của Tô Quân.
Việc thắt tơ hồng bên này không chút tiến triển, ngược lại cậu cùng Lục Thịnh lại tiến triển vượt bậc, hai người thậm chí còn trở thành bạn trên mạng.
Vì cậu và Lục Thịnh có số điện thoại của nhau, hai người bọn họ liền trở thành bạn tốt trên mạng một cách khó hiểu.
Vẫn là Lục Thịnh gửi cho cậu lời mời kết bạn trước.
Tin nhắn gần nhất mà Lục Thịnh gửi cho cậu là hỏi địa chỉ nhà cậu, nói bạn anh gửi cho anh rất nhiều hộp bánh quy, hỏi cậu có muốn không.
Cậu thực thành khẩn nghe theo cái dạ dày của mình, gửi cho Lục Thịnh địa chỉ của một trạm chuyển phát nhanh.
Sau đó mỗi ngày đều là tin nhắn của bên chuyển phát nhanh, cậu liên tiếp nhận được bánh quy và đồ ăn vặt.
Nương theo ánh sang “bạn của Lục Thịnh”, cậu đã thành công trải qua một trận phiền não tươi đẹp: trong phòng không còn chỗ để đồ chuyển phát nhanh nữa.

Không chờ Tô Quân báo cáo hết, Tần Vô Duyên đã ngắt lời cậu
“Hôm nay ta đến là muốn báo cho cậu biết một tin tốt.”
Tô Quân vút một cái đứng lên, kích động đến mức muốn ôm gương đồng xoay vòng vòng.
“Sở trưởng anh dũng vị đại, ngài lại muốn tăng lương cho tôi sao?”
Tần Vô Duyên nở một nụ cười “yêu thương” với Tô Quân
“Không phải, nhân duyên của Lục Thịnh lại hỗn loạn rồi, đối tượng của hắn không phải là Tịch Tuyết nữa.”
Đầu óc Tô Quân nháy mắt trở nên trống rỗng.
Trước mắt cậu, linh thạch bay càng lúc càng xa.
Không phải Tịch Tuyết, công sức cậu tác hợp cho hai người lúc trước chẳng phải công cốc hết sao?
Tô Quân ngơ ngác hỏi
“Vậy đối tượng nhân duyên hiện tại của anh ta là ai?”
Tần Vô Duyên xoa xoa đôi lông mày nói:
“Ta cũng không biết, ngươi trước tiên cứ để ý xem hắn có ý với ai, sau đó tra sổ Nhân Duyên xem họ có khả năng ở bên nhau không?”
“Nhân gian gần đây có chút loạn, ta nghi ngờ hắn bị cuốn vào chuyện gì đó nên nhân duyên mới không ngừng hỗn loạn như vậy.

Sở Giám Phạt cũng đang điều tra chuyện này, ngươi đừng lăn lộn đến mức bị thương là được.”
“…Rõ, Sở trưởng.”
Tần Vô Duyên đứng lại, đáy mắt hiện lên một mảnh cô đơn, y mím môi, nhẹ giọng nói:
“Tô Quân.”
“Có!”
“Trước khi ngươi hạ phàm, ta có đưa cho ngươi một bức họa.”

Tô Quân đột nhiên không nói nên lời.
Cậu cúi đầu, chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng.
Trong bức họa vẽ một nam tử trẻ tuổi thanh tú, bộ dạng bệnh nặng lâu ngày, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt tràn đầy vẻ ôn nhu quyến luyến.
Đó có lẽ là người Sở trưởng tìm đã trăm năm.
“Nếu ngươi nhìn thấy người đó, nhất định phải nói cho ta biết.”
Người này chính là vảy ngược (1) của Sở trưởng, dù Tô Quân biết khả năng tìm được người giống hắn sau khi luân hồi là rất thấp, cậu cũng chỉ có thể thuận theo đáp ứng:
(1): rồng có vảy ngược, đây là điểm yếu nhất của rồng.
“Vâng! Sở trưởng, tôi sẽ đem bức họa này treo ở đầu giường, ngày đêm chiêm ngưỡng, đảm bảo một khi nhìn thấy liền báo cáo với ngài ngay!”
“Được.

Lục Thịnh bên đấy ngươi cứ tùy cơ ứng biến.

Cứ vậy đi.”
Mặt gương đồng nhanh chóng mờ đi, Tô Quân thậm chí còn không kịp hỏi “Tùy cơ ứng biến thế nào?”.
Sở trưởng hình như đã nhiễm thói quen đi lại của sở Giám Phạt, một lời vô nghĩa cũng không nói nhiều.
Lúc Tô Quân xuống nhà ăn của trụ sở lấy bánh bao và sữa đậu nành, cậu phát hiện mọi người đều mặt mày nghiêm trọng ngồi vây lại với nhau.
Ai cũng không thèm động đũa đến bánh bao nhân thịt mỗi ngày chỉ giới hạn cung ứng 50 cái.
Tô Quân không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành ngoan ngoãn tìm một chỗ thuận lợi gắp bánh bao ngồi xuống, cũng làm mặt nghiêm trọng như mọi người.
Chờ Trưởng phòng thông báo đại sự.
Trưởng phòng lần đầu tiên không mặc quần đùi áo ba lỗ như bình thường, thay vào đó là khoác trường bào trắng trông vô cùng phóng khoáng, dùng dây đen buộc mái tóc dài lên gọn gàng, khoanh tay quay lưng về phía mọi người.
Tô Quân vừa mới cảm khái nghĩ Trưởng phòng rốt cuộc cũng dựng lên hình tượng của nhân vật chính diện rồi, Trưởng phòng liền quay lại, đưa mắt nhìn mọi người, giọng điệu buồn bã nói:
“…Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta…”
Lời còn chưa nói xong ông ta đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đoạt lấy 3 cái bánh bao nhân thịt.
Những người khác đều sửng sốt, họ không thể ngờ Trưởng phòng vì ngủ nướng mà trước nay chưa từng lấy được bánh bao lại chơi chiêu như vậy.

Nháy mắt tất cả như ong vỡ tổ xông vào giành giật bánh bao.
Tình hình chiến đấu căng thẳng đến nỗi trên trời bay đủ loại linh thuật, màu nào cũng có.
Tô Quân, thần tiên thuộc hệ phi chiến tranh, sợ bị ngộ thương, run như cầy sấy cầm bánh bao nhân rau cải kế bên.
Cậu một bên thích thú cắn bánh bao, một bên thưởng thức hiệu ứng màu sắc tuyệt đẹp của muôn kiểu linh thuật khác nhau.
Trưởng phòng vừa bị cướp mất 3 cái bánh bao vừa sưng một bên mắt, mặt xám mày tro đứng dậy rống to:
“…Được rồi, được rồi! Ta bây giờ sẽ công bố một chuyện trọng đại!”
Tô Quân đã cúi đầu gặm cái bánh bao nhân rau cải thứ 2.
“Hơn 1 vạn sổ Vận Mệnh của sở Chưởng Mệnh đã bị đánh cắp trong một đêm, Sở trưởng Phỉ Dung đã từ chức, sở Giám Phạt đã chính thức lập án điều tra việc này.”
Nhà ăn vốn ồn ào lập tức yên lặng, không khí như đình trệ lưu chuyển.
Tất cả mọi người nín thở cúi đầu, mặt mày nghiêm trọng, không ai nói gì.
Tô Quân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trưởng phòng, hai tay buông lỏng, bánh bao lăn xuống đất.
…Sao có thể?
Hơn 1 vạn sổ Vận Mệnh, ít nhất phải là người có bậc Sở phó trở lên mới có thể dễ dàng đem chúng ra khỏi sở Chưởng Mệnh.
Đầu óc cậu rối bời, rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu.
Chẳng trách sáng sớm quầng mắt của Sở trưởng lại thâm đến như vậy, sổ Vận Mệnh bị đánh cắp, nhân duyên có quan hệ mật thiết với nó nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Bất kể sở Nguyệt Lão có liên quan hay không, cậu cũng nhịn không được mà lo lắng.
Sổ Vận Mệnh của Lục Thịnh không biết có nằm trong số bị đánh cắp không.
…Nếu như có, anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?
Tô Quân chỉnh đốn lại trái tim đang tràn ngập lo lắng Lục Thịnh gặp nguy hiểm, cậu âm thầm hạ quyết tâm.
Kể cả cậu không thể giúp Lục Thịnh thắt tơ hồng thì cậu cũng nhất định bảo vệ anh không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Tô Quân nghiêm túc nghĩ, dùng sức cắn bánh bao.
Tác giả có lời muốn nói: Couple phụ đầu tiên sắp lên sàn rồi nha..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN