Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa - Chương 28: 28: Ý Đồ Của Sở Trưởng Lục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa


Chương 28: 28: Ý Đồ Của Sở Trưởng Lục


Trong suối tiên, làn hơi nước mờ ảo bao phủ khắp nơi, Lục Việt quay lưng về phía Tô Quân, tay phải đỡ đầu, rũ mắt lật xem hồ sơ vụ án.
Mang theo vài phần sợ hãi, Tô Quân từng bước từng bước dè dặt tiến về phía trước.
Hơi nước dày đặc bị động tác của cậu đẩy ra, giúp cậu có thể thoáng nhìn thấy sườn mặt của Lục Việt.
…..Thực sự rất giống bộ dạng Lục Thịnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu.
Tô Quân sững sờ tại chỗ, dụi dụi mắt không dám tin, cậu nhích người sang bên cạnh vài bước, muốn nhìn rõ hơn.
Lục Việt cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của tiểu Nguyệt Lão, liền quay mặt sang chỗ khác.
“Sao thế?”
Hơi nước như có như không cản trở tầm mắt của Tô Quân, khiến cậu không thể nhìn rõ.
Nhưng từ đường nét đến khí chất trên người thì Sở trưởng Lục quả thực giống Lục Thịnh đến 70-80%.
Tô Quân như bị sét đánh mà hóa đá tại chỗ.
Trong giây lát, cậu đã tưởng rằng Lục Thịnh đang chậm rãi quay người nói chuyện với mình.
Tô Quân liều mình tiến lên thêm vài bước, muốn nhìn rõ dáng vẻ Lục Việt, nhưng Lục Việt lại cúi đầu, sau đó đeo mặt nạ vào.
Vào khoảnh khắc chiếc mặt nạ áp vào khuôn mặt hắn, màn hơi nước xung quanh bất chợt tan biến.
Tô Quân vốn nhờ có màn hơi nước che thân trên, giờ phút này không kịp trở tay, cùng Lục Việt ở trần thực sự giáp mặt nhau.
Cậu vội vàng ngồi thụp xuống, đem cơ thể giấu trong nước, chỉ để lại cái đầu nhỏ nổi trên mặt nước.
Ngay cả khi khuôn mặt và vành tai đỏ bừng, Tô Quân cũng phải cố gắng trấn tĩnh lại, từ từ bơi qua.
Sau khi nội tâm giằng co mãnh liệt, cậu cuối cùng cũng run run nâng tay lên đặt lên vai Lục Việt, thầm điều chỉnh nặng nhẹ, giúp hắn mát xa.
Mẹ ơi, còn có các vị tiểu tiên đồng liêu ở Thiên Đình ơi, xin hãy tha thứ cho tiểu Nguyệt Lão bị dính lời nguyền này, cậu thực sự không cố ý khinh bạc Sở trưởng Lục đâu.
Đây thực sự là ngoài ý muốn.
Không biết có phải do cơ thể đang ngâm trong suối tiên hay không mà thông qua độ ấm ở đầu ngón tay, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Việt ngày càng tăng lên đặc biệt là phần lưng nơi ngón tay Tô Quân chạm vào.
Lưng thậm chí nóng đến nỗi có cả một tầng mồ hôi mỏng.
Cơ thể Lục Việt căng chặt, hai mắt khép hờ, hơi thở có chút hỗn loạn, phảng phất như đang cố khắc chế gì đó.
Tô Quân thầm niệm trong lòng “Trước mắt không phải lưng của Sở trưởng Lục mà chỉ là một mảnh da thịt thôi”.

Khi cậu vừa tiến vào trạng thái chuyên tâm mát xa thì Lục Việt đột nhiên lên tiếng với giọng khàn khàn.
“Cảm ơn, cậu vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi hắn vội vàng nói ra những lời này, hơi nước lại đột nhiên tụ lại trước mắt, chờ đến khi nó tan ra lần nữa, Lục Việt đã sớm không còn bóng dáng.
Tô Quân nghiêm túc làm công việc mát xa, một mặt ngơ ngác:……
Là thủ pháp mát xa của cậu có vấn đề sao?
Tại sao cậu lại cảm thấy sau khi mát xa, Sở trưởng Lục không những không thư giãn mà còn căng thẳng hơn.
Sau khi nghĩ rằng Lục Việt đã rời khỏi suối tiên, Tô Quân rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng, tự do bay nhảy trong dòng suối.
Bơi xong một vòng vẫn không tận hứng, cậu còn đổi nhiều tư thế bơi thêm vài vòng nữa.
Sau khi bơi mệt, Tô Quân nằm nhoài bên tường đá, lười biếng lấy trong túi dự trữ ra một quả trứng tiên rất lớn, thả xuống chỗ nóng nhất của dòng suối.
Sau đó cậu thi triển linh thuật làm nóng quả trứng, cuối cùng đập nhẹ đầu quả trứng xuống đất.
Tô Quân vui vẻ cầm quả trứng lên, lấy một cái thìa nhỏ xúc lòng đỏ trứng cho vào trong miệng.
Cậu cảm thấy mình sắp sa đọa thành một con sâu gạo sung sướng rồi.
Được ngâm mình trong suối tiên của Sở trưởng Lục, ăn trứng tiên mà Sở trưởng Lục mua cho, còn có thể chiêm ngưỡng dung mạo anh hùng của Sở trưởng Lục.
Nhưng Tô Quân mới tận hưởng niềm vui làm sâu gạo trong vài giây thì cậu chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Sở trưởng Lục và mẹ cậu trong đại điện.
Tô Quân vội vàng mặc quần áo lên, dùng tốc độ như lúc cậu phóng đến sở Nguyệt Lão khi sắp muộn giờ làm để chạy ra khỏi suối tiên.
Cậu lại bắt đầu nấc cụt vì quá lo lắng, mấy sợi tóc ướt cũng suýt bị dọa đến dựng đứng trên đỉnh đầu.
Mẹ cậu, một người phụ nữ từ nhân viên quèn đã leo lên chức Sở trưởng chỉ trong mấy nghìn năm ngắn ngủi.

Dung mạo bà vô cùng xinh đẹp, trông có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối nhưng lại là một người không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp động thủ giết người.
Lúc nhỏ cậu đã từng vì giận dỗi mà bỏ nhà đi hơn một phút.
Lúc đó cậu ôm khuôn mặt tức giận, ngồi xuống bậc cầu thang ngoài cửa, định đợi tâm trạng trấn tĩnh lại mới vào nhà, ai ngờ lại bị kẻ xấu làm hôn mê, bắt đến Yêu giới.
May mà gặp được Sở trưởng Lục cậu mới có thể bình an vô sự quay trở lại Thiên Đình.
Lúc mẹ tìm được cậu, bà một bên nghẹn ngào ôm cậu vào trong lòng, một bên dùng trượng tượng trưng cho địa vị Sở trưởng hung hăng đánh vào mông cậu, hỏi cậu “Có còn dám bỏ nhà đi nữa không?”
Tiểu Tô Quân ủy khuất không nói thành tiếng, càng khóc to hơn.
Cảm giác mông đau rát suốt 3 ngày kia đến bây giờ cậu cùng không thể quên được.
Hoa Mẫu Đơn đi theo Lục Việt vào đại điện, bà khẽ cau mày, do dự một lúc mới ngập ngừng hỏi:
“Sở trưởng Lục, tối qua ta đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy lo lắng Tô Quân sẽ làm phiền ngài nghỉ ngơi…”
Lục Việt, cả cơ thể lần trái tim đã bình tĩnh lại, không đồng tình nói:
“Không phiền.

Cậu ấy bị thương rất nặng.”
Hoa Mẫu Đơn thở dài, bà không chỉ lo Tô Quân “bị thương nặng” trong lời Lục Việt nói mà bà còn lo Tô Quân chọc giận Lục Việt, đến lúc đó vết thương càng thêm nặng.
Một khắc sau, tiểu Tô Quân, người đang bị thương rất nặng, hoảng loạn chạy ra từ suối tiên.
Sắc mặt cậu hồng hào, thần khí nhìn sơ qua còn tốt hơn gấp trăm lần so với lúc đi làm.
Cậu đứng trước mặt Hoa Mẫu Đơn, đầu cúi gằm, mắt nhìn chăm chăm vào ngón chân của Hoa Mẫu Đơn, mở miệng nhận sai:
“Mẹ, con sai rồi, lần sau trước khi cứu người con nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Trái tim đang treo lơ lửng của bà rốt cuộc cũng có thể yên tâm một chút, bà kiềm nén cảm xúc, trên khuôn mặt uy nghiêm không toát ra một chút lo lắng nào.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, âm thanh không kìm được có chút run.
“Lần trước con cũng nói như vậy.

Con nhìn trái tim của con xem, còn có thể chịu được mấy lần giày vò nữa?”
Tô Quân cúi đầu càng thấp, cậu khẽ biện hộ:
“Sự việc khẩn cấp, con không kịp suy nghĩ nhiều như vậy.”
Lục Việt bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Người yên tâm, lần sau ta sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt.”
Tô Quân và Hoa Mẫu Đơn đều sững sờ, Tô Quân ngơ ngác quay đầu nhìn Lục Việt, sau đó lại quay lại nhìn Hoa Mẫu Đơn.
Mẹ cậu, sao có thể nhờ Sở trưởng Lục bảo vệ cậu được?
Hoa Mẫu Đơn trầm mặc nửa ngày, bà thầm đánh giá sắc mặt của đứa con trai ngốc, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.
Bà kéo Tô Quân đến một góc đại điện, nhỏ giọng hỏi:
“Con vừa ngâm suối tiên phải không?”
“Dạ phải.”
“Con ngâm một mình? Ngâm trong bao lâu?”
Tô Quân thành thật trả lời: “Ngâm cùng Sở trưởng Lục…”
Cậu còn chưa kịp nói xong thì đã thấy đồng tử mắt mẹ co rụt lại, một bộ dáng quá mức khiếp sợ.
“…Ngâm đại khái khoảng 2 tiếng…”

Hoa Mẫu Đơn hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được, hỏi lại:
“Hai tiếng đồng hồ?”
Tô Quân không hiểu gì gật gật đầu, Hoa Mẫu Đơn cố gắng ổn định thanh âm khiếp sợ, hỏi:
“Con có cảm thấy linh lực của mình ít nhất phải tăng gấp đôi so với lúc mới vào không?”
Cậu ngây người đặt tay lên điểm dự trữ linh lực trên ngực mình, đột nhiên phát hiện linh lực vốn chỉ là một dòng suối nhỏ róc rách, giờ đây giống như sóng thần che trời lấp đất ào ra.
Tô Quân giật mình bỏ tay xuống.
…Tốc độ tăng linh lực của cậu hiện giờ còn nhanh hơn gấp vạn lần so với uống tiên dược.
“Dòng suối tiên kia…”
Hoa Mẫu Đơn thở dài, cố gắng tìm cách nói đơn giản nhất mà Tô Quân có thể hiểu được: “…Là thứ có thể tính giá linh thạch với vài giây ngâm mình.”
Tô Quân bắt đầu cân nhắc xem mình có báo đáp nổi với ân tình này không, cậu lo lắng hỏi:
“Trong hai tiếng thì đáng giá bao nhiêu linh thạch?”
“Đằng sau ít nhất phải 8 số 0.”
Tô Quân xòe ngón tay đếm nửa ngày, sau đó so sánh với số lương chỉ có 1 vạn linh thạch mỗi tháng của cậu.
Cậu cảm thấy căn nhà ở trung tâm Thiên Đình và mây Vạn Dặm mà cậu định dành dụm mua lập tức biến mất trong nháy mắt.
Cậu ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Mẹ, người nói xem, bây giờ con đi bán thân có còn kịp không?”
Hoa Mẫu Đơn bất lực lắc đầu, chỉ cảm thấy đứa con ngốc nghếch nhà mình dù có bị lừa bán đi cũng sẽ vui vẻ đếm tiền cho người ta.
Bà liền chuyển chủ đề: “Con ở đâu?”
Lưng Tô Quân cứng đờ, cậu căng da đầu chỉ về phía phòng ngủ của Lục Việt.
“Bên kia ạ.”
“Vậy Sở trưởng Lục ở đâu?”
Tiếng nói của Tô Quân ngày càng nhỏ, “Ở trong phòng ngủ của ngài ấy.”
“Phòng ngủ của Sở trưởng Lục ở hướng nào?”
Tô Quân không dám ngẩng đầu nhìn Hoa Mẫu Đơn, giọng nói gần như không nghe thấy: “…Cũng ở bên kia.”
Hoa Mẫu Đơn cảm thấy trước mắt choáng váng, hai bên thái dương giật giật.
“Con với Sở trưởng Lục ngủ chung một giường?”
Tô Quân lần thứ hai biện minh: “Là vì nhà của Sở trưởng Lục chỉ có một chiếc giường thôi.”
“Trưởng Thiên Đình trước kia từng ở nhà Sở trưởng Lục trị thương một thời gian.”
“…Dạ?”
“Dựa vào thân phận của Trưởng Thiên Đình, ông ấy không có khả năng cùng người khác chen chúc trên một cái giường.

Con nói xem lúc đó Trưởng Thiên Đình và Sở trưởng Lục ngủ ở đâu?”

Tô Quân ngẩng đầu, sợ hãi đến không dám tin nói:
“…Chẳng lẽ, chẳng lẽ Sở trưởng Lục ngủ dưới đất.”
Hoa Mẫu Đơn lạnh mặt giật giật nhúm tóc trên đầu Tô Quân.
“Tô Quân.”
Tô Quân không dám nhúc nhích nửa phần, ủ rủ để mẹ giáo huấn.
“Mẹ, có con.”
“Đừng gọi ta là mẹ, ta muốn nhét con quay trở lại trong bụng, để con đầu thai tìm một người mẹ khác.”
Tô Quân cúi đầu không nói lời nói.
Sở trưởng Lục cao cao tại thượng xa tận chân trời, nay giống như đột nhiên từ trên trời bay xuống, đem tiểu Nguyệt Lão không có mắt như cậu xách về đại điện.
Không chỉ dùng thái độ dịu dàng chăm sóc cậu, còn cho phép cậu tùy ý chạy nhảy trong nhà mình, thậm chí còn mua đồ chơi cho cậu, đột nhiên mua mười mấy đám mây Vạn Dặm, cả đại điện chỗ nào cũng có đám mây trắng trắng mềm mềm.
Nhưng cậu trừ bỏ cảm giác thụ sủng nhược kinh thì cũng chỉ là nỗi lo lắng bất an khó tả.
Cậu thực sự không cách nào đoán được ý đồ của Sở trưởng Lục.
Cậu cũng biết rằng những lời mẹ cậu nói nãy giờ đều chỉ Sở trưởng Lục đối với cậu có ý tứ.
Nhưng sao có thể như thế được?
Sở trưởng Lục là người lập ra danh sách đen của sở Nguyệt Lão và vững vàng đứng ở vị trí đầu bảng.
Ở thời kỳ Tần Vô Duyên còn chưa phải Sở trưởng, vị Sở trưởng già hòa ái dễ gần chỉ khi gặp Sở trưởng Lục mới hiếm khi phát hỏa.
Khi đó Trưởng Thiên Đình đã đem hôn sự của Lục Việt phó thác cho vị Sở trường già đó.

Sở trưởng cực khổ làm mối cho Sở trưởng Lục mấy ngàn năm.
Nhưng câu trả lời của Lục Việt trước nay cũng chỉ có 3 chữ:
“Ta không thích.”
Bình thường Sở trưởng Lục đều không gặp ai trong 10 ngày nửa tháng, đột nhiên bị vị Sở trưởng già bắt đi xem mắt, cả quá trình đều là mặt vô biểu tình, một lời không nói.
Nhà gái liền giống như bị tra tấn giày vò, cô thậm chí còn vừa mắt nhân viên sở Giám Phạt đứng sau Sở trưởng Lục hơn.
Sau đó, trái tim của vị Sở trưởng già đã triệt để đóng băng liền từ bỏ Lục Việt, cũng là buông tha chính mình.
Hoa Mẫu Đơn xoa đầu tiểu Tô Quân, thở dài:
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, chăm sóc thân thể cho tốt, 3 ngày nữa…”
Nửa câu sau “…Ta mang con đến Hội Bàn Đào chơi.” của Hoa Mẫu Đơn còn chưa kịp nói ra, Lục Việt vốn đang ngồi đằng xa bỗng nhiên đứng dậy đi tới.
Ngay trước khi Hoa Mẫu Đơn nói ra nửa câu cuối, hắn đã nói với Tô Quân:
“Tiểu Quân, cậu muốn đi Hội Bàn Đào sao?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN