Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa - Chương 33: 33: Có Thể Cùng Cậu Xem Mắt Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa


Chương 33: 33: Có Thể Cùng Cậu Xem Mắt Không


Người đứng trước mặt Lục Thịnh đã không còn là tiểu Nguyệt Lão Tô Quân của Thiên Đình nữa.
Mà là Tô Quân trong thân xác một thanh niên trí thức 25 tuổi.
Thần tiên có hai cách hạ phàm, một là hạ phàm với tư cách là tiên nhưng chân thân không thể xuất hiện trước mặt người phàm quá lâu, nhất định phải dùng thuật ẩn thân hoặc cải trang.
Cách thứ hai là để thần hồn hạ phàm, cách này phải đến sở Chưởng Mệnh tạo một thân xác sau đó xuống nhân gian tự trải nghiệm cuộc sống của một người phàm.
Nhiều năm trước khi linh lực vẫn còn tràn ngập nhân gian có thể biến đá thành vàng, chúng thần tiên đều tranh nhau hạ phàm bằng cách này để trở thành bá chủ cai trị người phàm.
Nhưng bây giờ chẳng có thần tiên nào muốn để thần hồn xuống nhân gian trải qua cay đắng ngọt bùi cùng người phàm nữa, cách này chẳng khác nào là tự sát.
Vì thế khi Tô Quân nói với Tần Vô Duyên muốn để thần hồn hạ phàm, dùng thân phận của người bình thường, quang minh chính đại tiếp cận Lục Thịnh, Tần Vô Duyên liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn cậu, trên mặt lộ rõ vẻ hoài nghi “Ngươi có phải bị thương đến hỏng não không?”
“Ngươi…muốn để thần hồn hạ phàm? Ngươi muốn dùng chính đôi tay này bán mạng mưu sinh?”
“Sở trưởng, tôi biết cuộc sống của người phàm có chút gian khổ…”
“Ngươi muốn tái sinh sao? Trải qua tiểu học, trung học, đại học, đợi đến lúc Lục Thịnh thành ông già râu tóc bạc phơ sắp xuống lỗ rồi mới giúp hắn thắt dây tơ hồng?”
“Sở trưởng, tôi định dùng thân phận của một nam thanh niên trực tiếp xuất hiện trước mặt Lục Thịnh.”
Tần Vô Duyên đóng quyển sổ Nhân Duyên lại trong tích tắc, mặt không biểu cảm nói:
“Tô Quân, ngươi tự lắc đầu vài cái đi.”
Tô Quân cúi đầu xuống ngoan ngoãn lắc đầu vài cái.
“Ngươi có nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống từ 3000 thước không(1)?”
“……”
(1): Nguyên văn là “你有没有听见瀑布飞流直下三千尺的冲击声音?”ở đây tác giả sử dụng câu thơ của Lý Bạch trong bài “Xa ngắm thác núi Lư”.

Mình nghĩ ý của Tần Vô Duyên là nói não Tô Quân toàn là nước nên mới nảy ra suy nghĩ như vậy.
“Ngươi có biết không? Tiểu Thần Tài của sở Tụ Tài tháng trước cũng chọn cách thần hồn hạ phàm này, sau đó Sở trưởng của hắn phải đến gầm cầu đón hắn về đấy.”
Tô Quân siết chặt tay, nghiêm túc nói:
“Sở trưởng, tôi nhất định sẽ không làm ngài mất mặt.”
Tần Vô Duyên định trực tiếp giết chết ý nghĩ này của cậu nhưng sau đó lại đột nhiên nghĩ ra.

“Sở trưởng Lục nói thế nào?”
Tô Quân chợt có cảm giác cáo mượn oai hùm, cậu nói dối một cách trắng trợn:
“Ngài ấy cực kỳ kiến nghị tôi dùng cách thần hồn hạ phàm này, ngài ấy nói có thể rèn luyện thần hồn cho ổn định, còn có thể…”
Còn chưa đợi Tô Quân vắt óc nghĩ ra lý do hoàn chỉnh, sắc mặt Tần Vô Duyên liền dịu lại, nói:
“Nếu Sở trưởng Lục đã đồng ý để ngươi đi, vậy ngươi đến sở Chưởng Mệnh tạo thân xác đi, ta dẫn ngươi đi.”
Tô Quân chớp chớp mắt không dám tin mình có thể nhận được câu trả lời “dịu dàng” như vậy từ Tần Vô Duyên.
“…Sở trưởng, ngài vẫn bình thường đấy chứ?”
“Phải, nhưng người đứng trước mặt ta là người Sở trưởng Lục nhờ ta chăm sóc đặc biệt.”
Tô Quân ngây ngô cười, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Sở trưởng, Sở trưởng Lục sao có thể nói những lời này với ngài được, công việc của ngài ấy rất nhiều…”
“Tô Quân, ngươi lại lắc đầu vài cái đi.”
“……”
“Bên trong không phải âm thanh thác nước chảy từ 3000 thước nữa mà là âm thanh triều cường ập vào thành phố.
“…….”
Tô Quân lệ rơi đầy mặt, cậu tự hỏi Bạch Ly sao có thể chịu được sự độc mồm độc miệng của này của Sở trưởng mà không bỏ chạy chứ.
Thậm chí còn dám ôm chặt lấy chân Sở trưởng không buông.
Sở Chưởng Mệnh bao trùm trong không khí âm u và ngột ngạt.
Từ các nhân viên bình thưởng đến Sở trưởng Hề Hoán, ai ai cũng bận rộn lướt đi như bóng ma, họ giống như đang dùng chút sức lực cuối cùng cố ngoi lên khỏi những chồng sổ Vận Mệnh chất cao như núi.
Sau khi hàng vạn những cuốn số Vận Mệnh bị đánh cắp, tất cả các Ty Mệnh phải tu bổ lại sổ Vận Mệnh một lượt, tránh làm xáo trộn vận mệnh của nhân gian.
Thấy Tần Vô Duyên đích thân đến sở Chưởng Mệnh, Sở phó đặt mấy cuốn sổ đang chỉnh lý dở trong tay xuống vội vàng chạy ra nghênh đón.
Sau khi nghe Tần Vô Duyên giải thích ngắn gọn về mục đích đến đây, vẻ mặt Sở phó trở nên phức tạp đến nỗi không thể nở nụ cười khách sáo được nữa.
Y khó khăn nói:
“Tiểu Nguyệt Lão, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, thần tiên chúng ta bây giờ sống ở nhân gian thật sự rất khó khăn…”
Tần Vô Duyên cắt ngang lời y “Cậu ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, ngươi cứ tạo cho hắn một thân thể đi.”

Sở phó lấy từ trong tay áo ra danh sách hạ phàm, căng mắt tìm một thân thể phù hợp, bối rối nói:
“Hai người không biết đấy thôi, chứng minh thư của nhân gian rất khó làm, giờ nó được điện tử hóa, chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể kiểm tra tính xác thực, đặc biệt là những thân phận có học vấn cao.

Hiện tại thực sự không có…”
Sở phó mở danh sách ra, hắng giọng đọc:
“Hiện tại sở Chưởng Mệnh chỉ còn hai thân phận, cậu xem xem muốn chọn cái nào.”
Tô Quân đột nhiên có cảm giác trước mặt bây giờ là câu hỏi: hai cái rìu một vàng một bạc, ngươi chọn cái nào.
“Thân phận đầu tiên 35 tuổi, lao động chân tay, tốt nghiệp cấp 3, độc thân, là cánh tay phải của bản thân.”
…35 tuổi, tuổi thực của cậu nếu quy chiếu theo tuổi của người phàm thì còn chưa đến 20 tuổi nữa.
“Thân phận thứ hai, 25 tuổi, thanh niên trí thức, đời tư hỗn loạn, từng có vài cô bạn gái.”
Đời tư hỗn hoạn? Vậy là cậu vừa phải nghĩ cách thắt dây tơ hồng cho Lục Thịnh vừa phải trả mấy món nợ ái tình nữa ư?
Là tiểu Ty Mệnh nào đã tạo ra hai thân phận này vậy?
Có chạy KPI cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ.

Có thấy tự xấu hổ với tiền lương thưởng không?
Xem ra đây không phải vấn đề chọn rìu vàng hay rìu bạc mà là chọn bị đánh chết hay bị đâm chết.
Tô Quân còn chưa kịp đưa ra lựa chọn, Sở phó đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lúng túng nói:
“Ôi, thật ngại quá, cậu có thể không có quyền lựa chọn rồi.”
“Sở trưởng trước của chúng tôi Phỉ Dung đã chọn thân phận 35 tuổi đầu tiên rồi, bây giờ chỉ còn thân phận 25 tuổi thôi.”
Y mặt đầy thương cảm nói: “…Có điều, bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy.”
“Thân phận thứ hai vẫn mang vẻ ngoài của tôi chứ?”
“Là vẻ ngoài của cậu.

Dung mạo có thể thay đổi, chúng tôi chỉ cần làm xáo trộn ký ức của những người xung quanh là được.

Chỉ là món nợ ái tình đó…tiểu huynh đệ, đành phiền cậu tiếp tục gánh vác vậy.”
“…Tôi có thể chọn cách tái sinh không?”
Sở phó cảm thông chỉ vào cậu nhân viên trẻ vừa mới đi qua.
“Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ cậu muốn đi thi trung học với đại học sao? Cậu nhìn người kia của sở chúng tôi…”
“Hắn cũng mang thân phận của thanh niên trí thức độ qua một kiếp thi trung học nhưng cuối cùng cũng bị ải thi đại học làm cho hói đầu, dùng cả thuốc mọc tóc của sở Bách Hoa cũng không có tác dụng…”
Tô Quân mím môi, cuối cùng cũng từ bỏ.
“……”
Sở phó lại hỏi: “Đúng rồi tiểu huynh đệ, cậu có nghiệp vụ kế toán không? Hoạch định tài chính biết không?”
Tô Quân lơ mơ hỏi: “….Kế toán? Kế toán gì cơ?”
“Thân phận thanh niên trí thức này hiện đang là giám đốc tài chính ở một doanh nghiệp nhà nước lớn.

Thế này đi, tôi giúp cậu từ chức trước, đến lúc đó cậu tự đi tìm công việc phù hợp với mình.”
Sau đó Sở phó lại bê ra một chồng sách dày cộp có thể đè chết người.
“Hoặc là, nếu như cậu vẫn muốn tiếp tục thân phận “giám đốc tài chính”, cậu có thể đi học chứng chỉ ABC này trước…”
Tô Quân cuối cùng cũng hiểu tại sao rất nhiều thần tiên đều kiên quyết từ chối cách thần hồn hạ phàm này.
Đây là làm việc của thần tiên và người phàm cùng một lúc, một trái tim chịu hai sự đả kích, không sớm mắc bệnh tim mới là lạ đấy.
Thử thách hạ phàm có độ khó cao.
Cậu thực sự không thể đảm đương nổi.
“Không có việc làm, vậy tiền thì tính sao?”
Sở phó xót xa lắc đầu:
“Tiểu huynh đệ, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân lao động để kiếm sống thôi.

Sở Tụ Tài mỗi tháng cũng có thể trợ cấp 2000 tệ nhưng cậu cũng đừng quá trông chờ vào bọn họ, nhìn cái văn phòng nghèo đến độ phải ăn linh thổ là cậu cũng hiểu rồi đấy…”
Vì thế Tô Quân trong lúc ở bệnh viện chờ Lục Thịnh tỉnh lại còn cố gắng đọc thêm sách chuyên môn, lúc nào mệt thì gục lên sách ngủ thiếp đi.
Hy vọng tri thức có thể như nước có thể chảy từ cao xuống thấp, thẩm thấu được phần nào, giống như bộ não của cậu vậy.
Thấy Lục Việt trực tiếp ôm mình vào lòng, tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tô Quân kêu inh ỏi, không ngừng phát ra tín hiệu “Mau đẩy anh ta ra”.

Cậu hiểu rõ bản thân nên lập tức đẩy Lục Thịnh ra nhưng cơ thể lại rất thành thật không thèm nhúc nhích.
Lục Thịnh có chút đau lòng xoa đầu Tô Quân, tiếp tục diễn theo kịch bản.
Hắn đảo mắt nhìn những bức tường trắng xóa của phòng bệnh, giả vờ bối rối hỏi:
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Tô Quân lại thực sự lo lắng trả lời:
“Hôm đó, trên đường đến công viên giải trí chúng ta vô tình gặp tai nạn nên anh đã bất tỉnh.”
Lục Việt rũ mắt, nghịch mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân
“Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, tôi làm thế nào mới có thể báo đáp cậu?”
Tô Quân cắn chặt môi dưới, tờ quảng cáo hoạt động xem mắt trong lòng bàn tay bị vò thành một quả bóng nhỏ bị hơi ấm từ cơ thể làm cho nhàu nát.
Là thứ cảm xúc phức tạp gì ngăn cậu không đưa tờ quảng cáo này cho Lục Thịnh?
Tô Quân cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lục Thịnh, biểu cảm thất vọng ban đầu dần chuyển sang kiên định.
Cậu siết chặt nắm tay, tự hỏi bản thân mình đến nhân gian rốt cuộc là vì điều gì.
Đáp án tiêu chuẩn; 17 vạn linh thạch; Đáp án sai lầm: Lục Thịnh
Cậu hít một hơi thật sâu, gian nan nói:
“Lấy thân báo đáp đi.”
Lục Việt nhìn chằm chằm Tô Quân, hai tay hắn khựng lại giữa không trung, trái tim lỡ mất nửa nhịp.
Sau đó Tô Quân vuốt cho phẳng tờ quảng cáo trong tay, giả vờ tự nhiên nhét vào tay Lục Việt
“Hoạt động kết duyên ngàn năm bảo đảm thành công, đăng ký ngay bây giờ anh sẽ có cơ hội trở thành thành viên miễn phí.

Anh có thể tìm hiểu một chút.”
Phải, sau khi từ bỏ công việc giám đốc tài chính, cậu lại trở về công việc cũ, trở thành nhân viên của một công ty xem mắt.
Tiểu Nguyệt Lão hạ phàm rồi cũng không thoát khỏi việc mai mối, trong lòng Tô Quân tràn đầy cảm xúc không nói thành lời.
Trái tim Lục Việt khôi phục lại nhịp đập bình thường:……
Hắn nhận lấy tờ quảng cáo từ tay Tô Quân, nhẹ giọng hỏi:
“Nhân viên công ty cậu có nằm trong đối tượng lựa chọn xem mắt không?”
“Hay là nói, cậu cũng đi xem mắt chứ?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN