Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này - Chương 109: 109: Chương 106
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này


Chương 109: 109: Chương 106


Vi Oanh bám lên Hoàng đế, dính vào người nàng ấy như không xương, cười mỉm nói: “Bệ hạ và Quốc cữu thảo luận chính sự đi, cứ coi như ta không có ở đây.”
Vân Thiều đang vác gánh nặng trên mình không thể buông được nên kéo theo giọng nói cũng hòa hoãn đi nhiều, khẽ giọng khẽ tiếng nói chuyện với Cung Hồng Ba.
Cung Hồng Ba vừa mới quay một vòng từ quỷ môn quan về, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, bụng biết rằng sau khi Vi Oanh đi, bệ hạ sẽ lập tức lột bỏ lớp ngụy trang khoan dung dịu dàng bây giờ xuống, rồi biến thành dáng vẻ của bạo quân.
Ông ta biết mình buộc phải chết, nhưng cái chết của bản thân ông ta phải tìm ra đường thoát cho hai đứa con gái.
Suy nghĩ rồi Cung Hồng Ba quỳ xuống: “Bệ hạ, nghe nói chiến sự biên cương căng thẳng, thiếu thốn lương thực vũ khí, quân khí giám mới chế tạo một lô vũ khí, thần xin lệnh làm tướng vận chuyển đến Bắc cương.”
Vân Thiều nhìn chằm chằm vào nam nhân đang quỳ trên đất một lúc lâu, không nói năng gì.
Vi Oanh chớp chớp mi: “À, nhưng chiến trường nguy hiểm lắm, đao kiếm không có mắt, Quốc cữu vẫn đừng nên đi.”
Cung Hồng Ba từ từ nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Đại trượng phu, chết vì nước có há chi.”
Vi Oanh vỗ tay khen ông ta: “Oa, hay quá hay quá!”
Vân Thiều quay đầu lại liếc nhìn Vi Oanh một cái, nở nụ cười nhàn nhạt: “Vậy thì theo ý ngươi đi, vận chuyển lương thảo binh giới xong thì ở lại có giám binh.”
Cung Hồng Ba quỳ trên đất, vái một vái dài: “Tạ chủ long ân.”
Vi Oanh cụp mắt hỏi: “Trước khi rời khỏi Thịnh Kinh, Quốc cữu có vào cung thăm Thục phi và Tiệp Dư không? Đi lâu như thế, bọn họ sẽ rất nhớ mong đó.”
Cơ thể Cung Hồng Ba thoắng run lên, cúi đầu xuống nên không trông thấy biểu cảm của ông ta.
Lúc lâu sau ông ta mới nói: “Không cần đâu, nương nương có lòng hiền, sau này xin làm phiền nương nương.”

Lúc Vi Oanh và Vân Thiều rời khỏi Cung phủ, sắc trời đã xây xẩm, đèn đuốc khắp phố xá.
Lần đầu tiên bọn họ đi đến chốn cao tường thành, ngắm từ trên cao xuống đèn đuốc đầy thành, trông đám học trò trẻ tuổi túm năm tụm ba đi ra khỏi quán trà quán rượu, cất giọng hát ca, ý chí phơi phới.
Vi Oanh đặt hai tay lên tường thành, rồi dùng lực ngồi lên trên đó.
Vân Thiều rất căng thẳng nắm chặt tay áo của nàng: “Oanh Oanh, cẩn thận, chớ để ngã xuống.”
Vi Oanh cười cong cả mắt: “Nếu ngã xuống thì bệ hạ kéo ta.”
Vân Thiều càng căng thẳng nắm chặt lấy nàng, như thể đang đối mặt với đại địch, gật đầu: “Ừ!”
Vi Oanh ngẩng đầu ngắm nhìn ngân hà, gió dài thổi tung vạt váy của nàng, làn lụa mỏng phất phơ như gợn sóng, nàng cong miệng cười bảo: “Bệ hạ, lúc nào ta dạy người nhận biết các vì sao.”
Vân Thiều sợ nàng ngã mất nên ôm khư khư eo nàng: “Ừm…”

Vi Oanh yên tâm ngả người dựa ra sau, nằm hẳn vào ngực của Vân Thiều, nàng đưa tay lên, chỉ vào một ngôi sao nhỏ không mấy thu hút trong dải ngân hà: “Người nhìn kìa, ấy chính là ngôi sao của chúng ta.”
“Ngôi sao của chúng ta.” Từ này khiến tim Vân Thiều nảy lên, nàng ấy không những ghì chặt hơn mà còn hít một hơi thật sâu.
“Vi Oanh quay đầu lại, xoa xoa đôi bờ má mềm mại của Vân Thiều: “Bệ hạ, chi bằng đặt cho nó cái tên đi.”
Vân Thiều chớp mắt ngơ ngác, nói một cách cẩn thận: “Để ta đặt tên?”
Vi Oanh: “Đúng vậy!”
Vân Thiều suy nghĩ nghiêm túc lúc lâu: “Nhưng mà, vẫn chưa nghĩ xong.”
Vi Oanh hôn nàng ấy một cái: “Không vội, bệ hạ cứ nghĩ từ từ, thời gian còn nhiều lắm.”

Qua một tháng sau, Vi Oanh trải qua trong sự buồn chán tẻ nhạt.
Hiền phi tiếp nhận Hoàng hậu, xử lý sự vụ lục cung, Lệ tần ở cạnh hỗ trợ nên không có thời gian chơi cùng nàng.

Hai tỷ muội Cung gia bị nhốt trong điện Nùng Hoa, Vi Oanh đã mấy lần thử trèo tường sang nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa.

Có vẻ như Cung Bối Nô đã nhận ra được điều gì nên cũng lờ nàng đi.
Hoàng đế bận bịu chuyện khoa cử, chiêu nạp nhân tài, ngày ngày bàn luận chính sự với các đại thần đến tận khuya.
Toàn bộ hoàng cung, chỉ có mỗi Vi Oanh nằm ườn trên ghế như con cá muối, thi thoảng trở mình uỳnh uỵch.
Vi Oanh cảm thấy bản thân cô đơn, trống rỗng, lạnh lẽo!
“Thế giới này quá không công bằng.” nàng ôm ngực buồn bã nói chuyện với Cung Đấu Cơ: “Rõ ràng ngày trước ta sưởi ấm cho biết bao người như thế mà giờ không có lấy nổi một người đến sưởi ấm cho ta!”
Cung Đấu Cơ:…!truyện xuyên nhanh
Vi Oanh: Chẹp, cảm giác không còn yêu nữa.
Điều an ủi duy nhất là nàng nhận được thư mà Tiêu Thiên Tuyết gửi đến.
Trong thư Tiêu Thiên Tuyết nói rằng bọn họ đã đến Vân Châu, gặp được Bùi lão tướng quân.

Quý phi lại lần nữa khoác quân trang lên mình, lên chiến trường, còn nàng ta sau khi về nhà đoàn tụ với cha mẹ thì cũng chuẩn bị theo Quý phi vào trong quân đội.

Trong thư Tiêu Thiên Tuyết gửi đến đặc sản len lông cừu từ Vân Châu, để lúc buồn chán Vi Oanh có thể lấy ra chơi, còn gửi đến mấy cái bánh bơ quả khô đã bảo quản.

Nhưng lại không nói chi tiết quá nhiều về tình hình chiến tranh.
Vi Oanh vẫn không yên tâm, không lâu nữa sẽ tới phân đoạn binh bại trúng mai phục trong sách, phải chờ đến lúc ấy nàng mới có thể biết được nội dung cốt truyện có bị thay đổi hay không.
Có điều Quý phi đi khỏi Thịnh Kinh, thì chuyện trục xuất khỏi lãnh cung, ám sát trong tiệc tối, rồi ôm hận mà chết sau đó, thậm chí là nữ chính hắc hóa, cũng đều không có.
Đợi chờ nửa tháng, khoa cử kết thúc, trong cung tổ chức tiệc Quỳnh Lâm vì đám tân khoa học sĩ, Vi Oanh nhàn rỗi không có việc gì làm mà vừa hay Hiền phi cũng rảnh, nàng bèn kéo Hiền phi đi đến chung vui.
Hiền phi đập đập vai thở dài: “Cũng không biết Hoàng hậu tỷ tỷ rốt cuộc đi đâu rồi, những việc vặt vãnh trong cung xử lý phiền phức quá, Oanh Oanh cũng mau chóng học cách xử lý sự vụ trong nội cung đến giúp đỡ ta đi.”
Vi Oanh cười: “Nào biết đâu?”
Hiền phi khẽ hừ một tiếng, hết cách nói với nàng rằng: “Ngươi nào đâu biết chứ? Ngươi cái gì chả biết, chỉ là không chịu dùng sức thôi.”
Vi Oanh buông tay: “Muội chỉ là một con cá muối thôi.”
Hiền phi cười bất đắc dĩ, trông thấy ngự hoa viên đằng xa đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình thì dợm bước lại.
Vi Oanh kéo nàng ta về phía trước: “Nương nương dừng lại làm gì, đi tiếp thôi.”
Hiền phi do dự: “Nhưng chúng ta là cung phi, sao qua đó được?”
Vi Oanh mặc kệ: “Sao lại không được, ta nói có thể là có thể.”
Hiền phi: “…”
Bị Vi Oanh kéo về phía trước, nên nàng ta chỉ đánh nhỏ giọng nói: “Sợ rằng sẽ bị người ta bàn tán.”
Vi Oanh: “Ai dám bàn tán? Ai bàn tán thì bảo bệ hạ trục xuất hắn!”
Nàng là yêu phi, yêu phi có thể muốn làm gì thì làm.
“Phải rồi, nương nương, nghe bảo trạng nguyên lang lần này là nhân vật xuất sắc, trong khoa cử đã gây ra phong ba phải không nhỉ.” Vi Oanh quay đầu lại, chớp mắt cười: “Người khác có thể không xem nhưng sao có thể không nhìn trạng nguyên được?”
Hiền phi bị nàng gợi lên hứng trí, bèn vội hỏi: “Xuất sắc ra sao?”
Vi Oanh ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói: “Một trang văn chương động kinh sư, bạch y đẹp như tuyết, tài năng xuất chúng, trông như tiên giáng trần, nghe nói lúc cưỡi ngựa diễu phố, không biết đã mê hoặc biết bao người!”
Mấy ngày nay Hiền phi bận rộn xử lý chuyện trong cung, nên không biết nhiều về chuyện bên ngoài cho lắm, nghe nàng nói như vậy thì mở to mắt vui mừng, vừa hiếu kỳ vừa vui vẻ yên lòng: “Nhân tài như thế hẳn là thuộc về bệ hạ rồi? Thật là tốt quá, tên của vị trạng nguyên lang này là gì?”

Vi Oanh cong mắt: “Việt Tranh Minh.”
Hiền phi vỗ tay: “Tranh đẹp với ngày, tranh sáng với trăng, cái tên này có khí thế quá, Oanh Oanh, chúng ta mau đến nhìn lén hắn cái đi.

Chỉ là phải giữ mình, chớ để người khác phát hiện.”
Hai người lén chui vào trong bụi hoa, nằm giữa đống cỏ lá, xuyên qua kẽ hở quan sát đám thanh niên đương lúc xuân phong đắc ý.

Một tốp tân khoa học sĩ vận áo lam nâng rượu mỉm cười mời rượu, mặt mày phơi phới.

Hiền phi nhìn từ Đông sang Tây, từ Tây sang Đông, tìm tới tìm lui trong cái sảnh đầy áo mũ, nhưng không tìm thấy áo bào màu đỏ thuộc về trạng nguyên lang.
Nàng ta chau mày khó hiểu, kéo ống tay áo Vi Oanh hỏi: “Oanh Oanh, ngươi nói xem trạng nguyên đang ở chỗ nào?”
Hiền phi nghe thấy Vi Oanh khẽ giọng bật cười, ngay sau đó, nàng ta cảm thấy bả vai mình bị vỗ một cái, bèn quay đầu lại trong vô thức, ánh mắt va phải áo bào đỏ rực.
Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, trông thấy một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Hiền phi kích động kêu: “Hoàng hậu tỷ tỷ, sao người lại ở đây? Người quay về rồi!”
Việt Thanh Huy cong mắt cong mày, gật đầu.
Hiền phi bỗng nhận ra được điều không đúng, lùi lại một bước, dò xét trang phục của Việt Thanh Huy.
Viên lĩnh màu đỏ, cổ áo bên trong màu trắng lụa, đai lưng trắng bạc phác lên cái eo mảnh mai, bên trên đeo một chiếc ngọc bội dài.
Ấy là quan phục của trạng nguyên lang.
Hiền phi tròn mắt nhìn nàng ta một cách khó tin.
Ý cười người đối diện nhàn nhạt, người khoác ánh trăng, áo đỏ rực rỡ…!Tranh đẹp với ngày, tranh sáng với trăng.
Việt Thanh Huy: “Sao thế, không nhận ra à?”
Hiền phi: “Nương nương, người…!sao người lại mặc bộ y phục này vậy?”
Vi Oanh đứng dậy, cùng bọn họ đi đến hồ nước cạnh đám người, cười bảo: “Chớ gọi nàng ta là nương nương nữa, trong thi đình nàng ta đã tự mình để bệ hạ vứt bỏ rồi.”
Việt Thanh Huy đính chính: “Là hòa li.”
(*li hôn trong hoà bình)
Vi Oanh khoát tay: “Được rồi, hòa li.”
Hiền phi nhớ tới ngày xưa luôn thấy Hoàng hậu bộn bề, hóa ra không phải đang viết thoại bản như nàng ta, người ta là đang làm chính sự, là đang an tâm phụ lục.

Nghĩ đến đây, nàng ta không khỏi thấy hơi xấu hổ, nhưng vừa thấy bên cạnh mình còn có một con cá muối hoàn toàn thẳng cẳng thì cũng không ngại ngùng như vậy nữa.
Tuy rằng không chăm chỉ bằng Hoàng hậu nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn Oanh Oanh!
Nàng ta khó hiểu nhìn về phía Việt Thanh Huy: “Nhưng nương nương…”
Việt Thanh Huy cắt ngang: “Không phải nương nương nữa.”
Hiền phi cắn cánh môi dưới: “Việt đại nhân?”
Việt Thanh Huy bị nàng chọc cười: “Vẫn cứ như trước, gọi là tỷ tỷ đi.”
Hiền phi mím môi, hai gò má ửng đỏ, cúi đầu đáp: “…!Tỷ tỷ, tại sao cứ nhất quyết chọn con đường này? Ở trong cung không tốt hay sao? Hoàng hậu là Mẫu quốc, địa vị như rồng, không hề kém hơn làm quan, hơn nữa con đường này khó khăn như vậy, thân là nữ tử phải lên quan trường, trước giờ chưa từng có tiền lệ, nên hẳn khó khăn ngàn vạn lần, cớ gì cứ nhất quyết như thế?”
Việt Thanh Huy suy nghĩ, cất lời: “A Ngô, tài hoa của muội không thua kém nam nhi, chẳng lẽ chịu tầm thường cả đời, thậm chí đến cả trên sử sách cũng không lưu lại nét bút gì?”
Hiền phi bối rối xoắn ngón tay: “Nhưng mà, ngoại trừ như thế thì còn có thể ra sao? Chỉ là một nữ tử, có thể gả cho người tôn quý nhất trần đời đã là con đường tốt nhất rồi, bọn họ đều nói như vậy.”
Việt Thanh Huy hỏi ngược lại: “Bọn họ đều nói như vậy thì là đúng ư?”
Hiền phi ngẩn người.
Việ Thanh Huy cười bảo: “Có lẽ là ta không muốn nấp sau lưng người khác, không muốn sau này sử sách ghi lại chỉ để một cái tên đế hậu Việt thị, chưa từng có tiền lệ, vậy thì bắt đầu từ ta, luôn phải có người dẫn đầu bắt đầu, vạn sự khởi đầu nan, nhưng mọi chuyện luôn cần có khởi đầu, không phải sao?”
Mắt nàng ta rất sáng, như thấu tỏ tất cả mọi thứ, thấu cả lòng người, Thôi Ngô bị nhìn tới nỗi không kiềm lòng được quay đầu đi, tránh ánh mắt quá sáng rực của Việt Thanh Huy.
Một lúc sau, Thôi Ngô mới nói: “Nương nương thế này…!rực rỡ thế này, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi.”
Viêt Thanh Huy vỗ vỗ vai nàng ta, đứng dậy, ngước nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, cất lời: “Không cần người theo đuổi, cần người cùng kề vai.”
Đầu óc Thôi Ngô trấn động, hoảng hốt cả một lúc mà vẫn chưa hồi thần, đến khi Việt Thanh Huy rời đi cũng không nhận ra.
“Hiền phi tỷ tỷ?” Vi Oanh đưa tay quơ quơ trước mắt nàng ta, Hiền phi mới hoàn hồn lại, mơ màng nhìn Vi Oanh.
Vi Oanh cười bảo: “Sao lại ngẩn ngơ lâu thế?”
Hiền phi lắc đầu, không nói năng gì, chỉ là mặt mày thoáng chút thương cảm, khẽ giọng đáp: “Hóa ra Hoàng hậu tỷ tỷ sẽ không quay về nữa.”
Vi Oanh gật đầu, thuận miệng nói: “Đúng vậy, đừng hy vọng nàng ta quay về làm gì, sau này chuyện trong cung phải dựa vào ngươi rồi.”
Lúc này Hiền phi mới nhận ra Hoàng hậu rời đi có ý nghĩa gì, ngơ ngác tròn mắt.
Hoàng hậu không quay về nữa, sau này nàng ta phải làm việc chăm chỉ cần cù như con trâu già, cẩn thận xử lý sự vụ lục cung ư? Nàng ta vốn cứ tưởng khoảng thời gian này mệt mỏi chỉ là nhất thời, chỉ cần chống đỡ đến khi Hoàng hậu quay về là tốt rồi, giờ đây, bị phán quyết tù chung thân luôn rồi.
Hiền phi nước mắt chực trào: “Hu hu oe oe! Không được, phải bảo Hoàng hậu tỷ tỷ quay về, Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ mau về đi, một mình ta không chống đỡ nổi…!hu hu hu!”
Vi Oanh vỗ lưng nàng ta: “Ối, đừng khóc nữa, nương nương, đừng khóc nữa, không phải chỉ là làm việc thôi à, quen rồi sẽ ổn, ngày xưa không phải Hoàng hậu cũng như vậy hay sao.”
Hiền phi kéo tay áo Vi Oanh khóc như hoa lê mướt nước mưa, càng ấm ức thêm: “Thế nên nàng ta mới đi!”
Hết chương 106.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN