Ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, Thục phi thật sự tức giận.
Nàng nhìn nhìn muội muội không nên thân của mình, tức giận đến mức lấy cây quạt nhằm thẳng mặt mình mà quạt gió.
Cách xa như vậy, Cung Bối Nô còn cảm nhận được một cỗ gió lạnh thổi qua, rùng mình một cái, cẩn thận nhìn tỷ tỷ mình: “Tỷ, ngươi nóng lắm à?”
Giữa thu rồi còn quạt gió, có thể thấy là thật sự rất nóng.
Thục phi trợn trắng lườm nàng một cái: “Không nóng, ta ‘táo’!”
(*táo: hanh, khô nóng, thiếu nước)
Cung Bối Nô: “Náo nhiệt lên!”
(*gốc: táo khởi lai! ý là “náo nhiệt lên”, từ ngữ thường được dùng trong rock n roll)
“Táo cái….ngươi!” Thục phi nhớ tới thân phận của mình, kịp lúc chặn lại lời mắng chửi thô tục nghe tới từ phố phường, u oán thở dài, an ủi chính mình: “Quên đi quên đi, ruột thịt mà.”
Ruột thịt thì có thể làm gì chứ?
Còn không phải chỉ có thể khóc lóc mà tha thứ cho nàng sao.
Thiếu nữ đối diện hồn nhiên không biết nỗi chua xót trong lòng nàng, nghiêng đầu, tự phụ lại kiêu ngạo hất cằm: “Chẳng qua tỷ tỷ, Đoạn Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết thật sự quá đáng mà!”
Thục phi vuốt ve đám mụn sưng đỏ trên hai má mình, không mặn không nhạt liếc nàng một cái.
Cung Bối Nô vỗ bàn: “Chúng ta hẳn nên cho hai người đó một giáo huấn!”
Thục phi: “Ngươi quên à, chúng ta đi Ngọc Lộ Điện chính là để cho các nàng một bài học.”
Cung Bối Nô như ở trong mộng mới tỉnh: “Đúng nha.”
Thục phi tức đến sắp sửa tắc nghẽn cơ tim: “Nhưng ngươi dĩ nhiên lại bị một hộp phấn thơm mua thuộc, ngươi thiếu hộp phấn đó chắc?”
Cung Bối Nô chột dạ chọc chọc bàn tay nhỏ bé, sau đó nói: “Tỷ tỷ cũng đâu nói cho ta biết hộp phấn đó có độc chứ, việc này hẳn tỷ tỷ nên nói cho ta biết trước.”
Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy thâm cung là một cái chảo nhuộm lớn không sạch sẽ, không muốn nhuộm đen nàng sao?
Cho nên mới quyết định tự mình nhúng chàm hai tay làm chuyện xấu.
Cung Bối Nô cảm động đến hai mắt rưng rưng: “Tỷ tỷ, ta đã hiểu rồi!”
Thục phi đang cầm chén trà, thổi hai cái, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng: “Ngươi biết cái gì?”
Cung Bối Nô ngửa mặt, hai mắt toả sáng: “Ngươi là muốn để ta làm một đoá tiểu bạch liên hoa duyên dáng yêu kiều, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!”
“Phụt –” Nước trà trong miệng Thục phi trực tiếp bị phun ra, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi, ngươi thật ra còn rất có ý tưởng.”
Cung Bối Nô: “A?”
Thục phi: “Ta là cảm thấy, dựa theo đầu óc của muội muội, sợ không thành được mưu kế gì.”
Khuôn mặt của Cung Bối Nô sụ xuống, miệng chu ra, dáng vẻ uỷ khuất, đột nhiên nàng nghe Thục phi sửa lời, nói: “Chẳng qua hôm nay chứng minh thì ra ta lại hiểu lầm muội muội.”
Nàng vui sướng ngẩng đầu, mong đợi nhìn Thục phi: “Đúng vậy đúng vậy, ta nào ngốc đến thế chứ.”
Thục phi lấy khăn ta ra, chậm rãi lau nước trà bên khoé miệng: “Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy muội muội có đầu óc mới phải.”
Cung Bối Nô oa một tiếng khóc chạy ra.
Thục phi: Gϊếŧ hết. [lục thân không nhận]
Nhưng tỷ muội mỉa mai nhau là một chuyện, còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu cung đấu lại là chuyện khác. Nghe được trong cung truyền đến tin tức, đêm nay Hoàng đế lại triệu kiến Vi Oanh thị tẩm, hai tỷ muội đều ngồi không yên, cùng đi đến Từ Ninh cung của Thái Hậu, thuận tiện ở bên tai Thái Hậu hung hăng kể tội Đổng Nga một phen.
Thái Hậu vẫn không nói gì Đổng Nga, chỉ là sắc mặt có chút không tốt.
—-
Gió thu ở Ngọc Lộ Điện vẫn ồn ào náo động như trước.
Lục Chá ôm ngực* kêu: “A a a .”
(*nguyên gốc: tây tử phủng tâm trạng. Ý chỉ dáng vẻ hai tay ôm ngực cau mày tỏ vẻ đau đớn)
Hồng Châu như chó tru*: “Ngao ngao ngao”
(*nguyên gốc: thục khuyển phệ nhật trạng. Nghĩa là: Chó nước Thục, khi thấy mặt trời thì lạ quá bèn sủa. Ý chỉ một chuyện lạ hiếm có xảy ra khiến người ta kinh ngạc)
Lục Chá: “Ta là bởi vì tin tức chủ tử nhà ta lại được sủng hạnh mới kích động, ngươi ngao cái gì?”
Hồng Châu cười rộ lên, hai má hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ: “Hi hi, chủ tử nhà ngươi và chủ tử nhà ta có gì khác nhau à? Còn không phải một nhà.
Lục Chá gật gật đầu: “Đúng là thế.”
Dù sao thánh chỉ của Hoàng đế gọi Vi Oanh tới đã đến, đương sự tình cảnh bi thảm, Tiêu Thiên Tuyết ngược lại mừng rỡ nhảy nhót khắp điện.
“Oanh Oanh, lần này chúng ta đổi một kiện y phục đi, lần trước Thượng Y Giám đưa tới một số y phục, ta xem bên trong có một kiện màu lam nhạt rất hợp với ngươi!” Tiêu Thiên Tuyết cao hứng phấn chấn trang điểm cho Vi Oanh, cài trâm ngọc lên đầu Vi Oanh, còn để bụng hơn cả bản thân.
Vi Oanh thử phản kháng, vừa giãy dụa hai cái đã bị Tiêu Thiên Tuyết giữ chặt bả vai ấn ngồi lại lên ghế.
Tiêu Thiên Tuyết: “Ngoan đi, đừng cử động.”
Vi Oanh: “Thiên Tuyết, được rồi mà.”
Tiêu Thiên Tuyết hùng hồn nói: “Không thể, ta muốn ngươi độc chiếm sủng ái của bệ hạ!”
Vi Oanh:……
Tiêu Thiên Tuyết còn nói: ” Nhất định bệ hạ thích ngươi, đêm đó hắn nắm tay ngươi rất chặt, chặt lắm đó, hơn nữa lúc về, y phục của bệ hạ bị nước mưa xối ướt hơn một nửa, còn ngươi toàn thân khô ráo, có phải bệ hạ che dù cho ngươi không?”
Vi Oanh chột dạ nhếch nhếch miệng.
Thật không ngờ Tiêu Thiên Tuyết thoạt nhìn tuỳ tiện, tâm tư lại tinh tế như thế.
Tiêu Thiên Tuyết mở hộp trang sức, chọn đi chọn lại giữa vô số cây trâm, cuối cùng chọn một cây trâm hoa lan bằng bảo thạch màu lam, cắm lên búi tóc của thiếu nữ. Nàng đứng phía sau Vi Oanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của hai người trong gương đồng, nhịn không được thở dài một tiếng.
Vi Oanh: “Ngươi muốn đi? Vậy ngươi đi đi!”
Lần trước hộp may mắn còn chưa rút xong, nàng thực nhớ máy hút Âu khí của mình!
Cung Đấu Cơ: “……Ngươi chỉ có ở thời điểm rút thăm may mắn mới có thể nhớ tới nàng ta!”
Nữ nhân này thật sự hơi quá đáng đó, rút thẻ vô tình, tra nữ.
Vi Oanh: “Suỵt, ta chỉ là một cái máy rút thẻ vô tình thôi.”
Tiêu Thiên Tuyết nhếch môi: “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy thực bi thương, như thể, vốn không nên thế này.”
Vi Oanh lập tức cảnh giác, hoài nghi có phải nữ chủ bị lực lượng nguyên tác ảnh hưởng, bắt đầu nhận ra chỗ không ổn, hoặc nảy sinh tình cảm với Hoàng đế, cho nên cảm thấy mất mát.
Sau đó nàng nghe Tiêu Thiên Tuyết sâu kín thở dài, phiền muộn nói —
“Vì cái gì chứ? Rõ ràng ta là người đến trước, hiện tại Oanh Oanh có Quý phi, lại có Hoàng Thượng, có thể nào sẽ càng lúc càng xa cách ta không? Rồi sẽ trở mặt thành thù…..”
“Chờ đã.” Vi Oanh ngắt lời nàng: “Ngươi từ đâu ra nhiều ý tưởng lung tung như vậy chứ.”
Tiêu Thiên Tuyết đứng thẳng, chải tóc cho nàng: “À, Hiền phi nương nương mới cho ta một quyển tiểu thuyết.”
Vi Oanh: “Mê muội mất ý chí, đừng có đọc tiểu thuyết!”
Tiêu Thiên Tuyết gật gật đầu: “Được rồi.”
“Đọc nhiều y thư vào, để chuẩn bị cho nghề phụ của chúng ta khi vào lãnh cung sau này.”
“Được nha! Lãnh cung lãnh cung nhanh nhanh lên!”
Cung Đấu Cơ:………Quái lạ, vì cái gì các nàng nhìn như thực sự nghiêm túc chuẩn bị cho nghề tay trái thế chứ!
Trước khi ngồi lên kiệu đi Dưỡng Tâm Điện, Hiền phi đi ta từ cung điện của mình, theo thường lệ chuẩn bị một cặp lồng điểm tâm cho Vi Oanh, không quên nhắc nhở: “Nhớ chia cho bệ hạ ăn một chút nha ~”
Tiêu Thiên Tuyết vẫy tay: “Oanh Oanh, đừng để mệt quá.”
Vi Oanh xoa xoa cổ tay: “Không sao, mệt thì thật ra không mệt, chỉ hơi mỏi tay thôi.”
Vừa dứt lời, nàng liền thấy hai tiểu cung nữ ở bên cạnh vội vàng che mặt, hai tai đều đỏ.
Vi Oanh: ???
Trong đầu các ngươi đang nghĩ cái gì kỳ quái đó, không đúng, vì cái gì lần trước Hiền phi các nàng nói những lời hổ lang đó các ngươi không đỏ mặt?
Sau đó nàng thấy trên mặt Hiền phi và Tiêu Thiên Tuyết cũng hiện lên mạt đỏ ửng quỷ dị.
Hiền phi ôn nhu nói: “Muội muội cũng không cần phải kể lại chi tiết như thế ~”
Vi Oanh: “Hả?”
Còn chưa lên kiệu, nàng liền kéo Tiêu Thiên Tuyết đang ôm mặt cười hắc hắc qua một bên: “Chuyện gì thế? Các ngươi trao đổi ám hiệu gì vậy? Tay ta mỏi còn không phải chỉ vì mài mực thôi à, các nàng không biết, ngươi hẳn biết mà, ngươi đỏ mặt cái gì?”
Tiêu Thiên Tuyết: “Còn không phải là do Hiền phi cho ta một quyển tiểu thuyết sao, thì…..”
Mặt nàng đỏ bừng, lén lút rút từ trong tay áo ra một quyển sách, đưa cho Vi Oanh: “Lên kiệu tự mình xem đi!”
Vi Oanh: “Ngươi còn mang theo trên người?”
Tiêu Thiên Tuyết ôm mặt chạy mất.
Khoảng cách từ Ngọc Lộ Điện đi Dưỡng Tâm Điện không lâu không ngắn, Vi Oanh ngồi trong cỗ kiệu lắc lư, vén rèm, dựa vào ánh mặt trời thấy rõ ràng vài chữ to trên bìa quyển sách màu lam —
[Hậu cung mê tình lục]?
Cái gì chứ hả?
Nàng dùng một chén trà nhỏ đọc xong mấy tờ, sau đó ánh mắt không tự chủ được dừng ở mấy ngón tay đang đặt lên trang giấy. An tĩnh một lát, nàng vươn năm ngón tay, xoè ra với ánh mặt trời bên ngoài kiệu, nhìn những ngón tay thon dài trắng như ngọc, ánh tà dương thông qua kẽ ngón tay rơi lên mặt nàng, tô một tầng hồng lên hai gò má tái nhợt của nàng.
Nhìn nhìn, trên mặt nàng lộ ra biểu tình y hệt Tiêu Thiên Tuyết, ôm hai má nóng lên, hít sâu một hơi: “Shh –“
Cung Đấu Cơ thực lo lắng hỏi: “Kí chủ, ngươi không sao chứ?”
Vi Oanh đem quyển [Hậu cung mê tình lục] nhét vào lòng: “Không có chuyện gì ~”
Cung Đấu Cơ: “Nhưng vừa rồi ngươi thoạt nhìn không ổn lắm, hệ thống kiểm tra đo lường được tim của ngươi đập rất nhanh.”
Bên trong kiệu một mảnh im lặng.
Cung Đấu Cơ: “Kí chủ?”
Vi Oanh: “……Ta chỉ là đang kiêu ngạo.”
(BL: đố mấy bạn Oanh Oanh nhà mình kiêu ngạo vì cái gì =]]]] )
Cung Đấu Cơ: ???
Hôm nay khi đến Dưỡng Tâm Điện trời còn chưa tối, nương chút ánh sáng ít ỏi còn sót lại, nàng thấy Hoàng đế ngồi bên án thư, thẳng tắp.
Vi Oanh đi qua, ngoan ngoãn hành lễ.
Cẩu Hoàng đế cũng không thèm ngẩng đầu, cúi đầu phê duyệt tấu chương, hờ hững nói: “Đứng lên, giúp ta mài mực đi.”
Vi Oanh đụng đến nghiên mực, trên mặt lại hiện lên mạt hồng quỷ dị, đè lại nghiên mực, một tay cầm thỏi mực, chầm chậm mài.
Nàng cách cẩu Hoàng Đế rất gần, dư quang liếc qua, Hoàng Đế ngồi thẳng tắp, trong tay cầm bút son, rất chăm chú nhìn tấu chương.
Mài mực rất nhàm chán, nàng chỉ có thể dựa vào hồi ức lại tình tiết kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong quyển tiểu thuyết ban nãy để gϊếŧ thời gian, không bao lâu, đã nhàm chán đến ngáp.
Bút son trong tay Hoàng Đế hơi khựng lại, rơi xuống một vệt đỏ tươi trên tấu chương: “Mệt à?”
Vi Oanh theo bản năng đáp: “Tay hơi mỏi.”
Hoàng Đế cười khẽ, ngữ khí hiếm hoi dịu xuống: “Vậy thì qua bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bị tiểu thuyết đầu độc, đầu óc Vi Oanh đầy màu vàng, đột nhiên cảm thấy những lời này của cẩu Hoàng đế rất vi diệu, ngữ khí thật giống như đang nói “Ngươi không được”, khinh thường nàng hả?
Nữ nhân đích thực thì không thể nói không được!
Nàng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ta còn có thể tiếp tục! Ta có thể kiên trì.”
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn lại, hôm nay thiếu nữ mặc một bộ váy lụa màu lam nhạt, cây trâm hình hoa lan trên búi tóc lấp lánh, thoạt nhìn qua như một giấc mộng hư vô mờ mịt. Trái tim nàng như lỡ một nhịp, lại khẩn trương đến mức căng cứng thân mình, có chút ngọt ngào nghĩ thầm: Oanh Oanh dù mệt mỏi cũng muốn ở lại bên cạnh mình mài mực.
Có lẽ, nàng ấy có để ý mình một chút nhỉ?
Đêm đó, hình tượng minh quân nàng để lại trong lòng Oanh Oanh….Hẳn có có một chút chứ?
Trong tay Hoàng đế vừa lúc có tấu chương của ngôn quan, nàng suy nghĩ thật lâu nên làm thế nào để mở miệng đáp lời, cuối cùng buông mắt nhìn tấu chương, nói: “Đêm đó….lúc trẫm để thị vệ đánh người, đã dặn họ xuống tay đúng mực, đừng đánh chết.”
Nàng cũng không thô bạo đáng sợ đến vậy.
Vi Oanh ngẩn ra: “Hả?”
Hoàng đế còn nói: “Trong lúc các vị đại nhân dưỡng thương, trẫm còn để Thái y đi xem bệnh cho họ.”
Nàng cũng không quá bất cận nhân tình như những gì đám ngôn quan đó mắng.
Vi Oanh nhớ tới thẻ bài mình dùng sạch hôm đó, lòng đau đớn, tận tình khuyên bảo: “Bệ hạ, người quá nhân từ nương tay rồi! Đánh bọn họ như thế bọn họ có thể nhớ lâu sao? Không được, muốn cho bọn họ bồi thường tiền !”
Hoàng đế ngẩn ra: “Hả?”
Con ngươi Vi Oanh xoay loạn, nói: “Để cho Thái y thu phí khám bệnh của họ, ngày nào họ không lên triều thì phái Thái y tới ngày đó, mỗi lần đi thu một trăm lượng bạc, không quá phận chứ?”
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, mới nói: “……Oanh Oanh, quên đi, quên đi.”
Hết chương 29