Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này


Chương 7


Tin tức về vụ có quỷ làm loạn rất nhanh truyền khắp toàn bộ hậu cung.

Cung Bối Nô không dám trở về Trữ Tú Cung, nhất định ở lỳ Nùng Hoa Điện khóc lóc kể lể với tỷ tỷ của mình.

“Tỷ tỷ, ta thật sự đã thấy mà, một con quỷ đáng sợ lắm.” Nàng tay cầm bát bánh trôi rượu, vừa khóc sướt mướt vừa ăn bánh trôi gạo nếp: “Ban đầu ta còn tưởng là cái đồ quỷ ho lao Đoạn Vi Oanh kia, nhưng ai ngờ, ai ngờ nó uốn éo quay lại…….”

Đằng sau tóc dài phiêu phiêu, xoay lại cũng là tóc dài phiêu phiêu.

Cung Bối Nô: “Thật đáng sợ hu hu hu, ợ.”

Thục phi lắc đầu, nhíu mày: “Có lẽ là ngươi hoa mắt.”

Cung Bối Nô vội vàng phản bác: “Cho dù ta bị hoa mắt thì chẳng lẽ vị Thái y kia cũng sẽ bị hoa mắt sao? Nghe nói hiện tại hắn đã thu dọn đồ đạc đòi cáo lão hồi hương đó.” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thục phi lom lom: “Tỷ tỷ, ngươi nói có phải cái người…….tình nhân cũ của bệ hạ trở lại không? Nàng ta chết thảm đến thế, nên trở về lấy mạng…..”

Thục phi bị nhìn đến mức da đầu tê dại, cụp mắt, cúi đầu nhấp ngụm trà: “Mấy ngày này ngươi ngủ cùng ta đi, đừng về Trữ Tú Phường nữa, phải rồi, tú nữ đó mà lại có thể mời nổi Lí thái y sao?”

Cung Bối Nô: “Là bệ hạ để nàng ta đến Thái Y Viện chọn người, chính là do hai tú nữ đã uống rượu hoa quế của tỷ tỷ gây nên chuyện.”

Thần sắc Thục phi lạnh xuống.

Cung Bối Nô: “Tỷ tỷ, không phải nói vòng tuyển tú cuối cùng cần chúng cung phi cùng giải quyết sao? Nếu không ngươi đến chỗ Hoàng hậu bàn luận chuyện này đi, ngươi xem, hiện tại các nàng chỉ còn là tú nữ mà bệ hạ đã để ý đến vậy, nếu sau này vào cung, trong cung còn không đổi trời chắc?”

Thục phi vuốt ve chén trà, rũ mi không nói.

Ở Trữ Tú Phường, sau khi Cung Bối Nô dọn đi, tiểu viện này chỉ còn Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết ở.

Tối đó Tiêu Thiên Tuyết bị doạ không nhẹ, nhưng vì liều mình làm bạn với tỷ muội, cuối cùng vẫn quyết định ở nơi này, chỉ là mỗi khi đêm đến, nàng liền cố chấp phải thắp một ngọn nến ở mỗi góc, nhìn từ xa y hệt lửa ma trơi nhấp nháy.

Vi Oanh siết chặt áo choàng, đứng dưới tàng cây ngô đồng, ngửa đầu nhìn tán lá vàng rực, trong lòng đang tính toán chuyện nhiệm vụ.

Theo nàng thấy, nhiệm vụ chia làm từng nhiệm vụ chính tương ứng với mỗi tiết điểm ở mỗi giai đoạn quan trọng, rồi căn cứ theo sự thay đổi của tình tiết kịch bản mà ngẫu nhiên sinh ra những nhiệm vụ phụ khác. Ví dụ như tình tiết liên quan tới buổi sơ ngộ của nữ chủ và hoàng đế, hay chuyện nàng bỗng nhiên nổi tiếng trong buổi tuyển tú, đều là nhiệm vụ chính, mà mấy nhiệm vụ nhận được hôm nay lại đều là nhiệm vụ phụ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính có thể đạt được phần thưởng là điểm thể chất và độ dung hợp, còn nhiệm vụ phụ thì chỉ có thể đạt được một lần rút thăm trúng thưởng.

Nhưng hộp quà bí mật cũng rất quan trọng, nếu hôm qua nàng có nhiều thẻ bài hơn chút thì sẽ không cần cởi y phục trước mặt cẩu hoàng đế.

Vi Oanh lén nhìn Tiêu Thiên Tuyết đang thắp nến ở khắp nơi, nhịn không được lộ ra mỉm cười.

Dựa theo kinh nghiệm mấy hôm trước có thể suy đoán ra, hễ Hoàng đế nhìn thấy nữ chủ sẽ nhớ tới bạch nguyệt quang, xúc tiến tình tiết kịch bản, mà điều nàng cần phải làm là ngăn cản nguyên tác chỉnh sửa, mỗi lần ngăn cản thành công là có thể đạt được một lần rút thăm trúng thưởng.

Cho nên nữ chủ tương đương với nhiệm vụ, cũng tương đương với hộp bí mật.
Tiêu Thiên Tuyết ngoái đầu nhìn, chống lại ánh mắt sáng quắc của Vi Oanh.

Thiếu nữ đứng dưới tàng cây ánh vàng rực rỡ, hai má tái nhợt được ánh mặt trời chiếu rọi nổi lên huyết sắc, ánh mắt hơi nheo lại, tựa như một con mèo đang thoả mãn.

Tiêu Thiên Tuyết đáp lại nàng một nụ cười sáng lạn, cười rộ lên như hoa nở.

Trong lòng Vi Oanh khẽ động, ánh mắt nhìn nữ chủ tựa như đang nhìn vô số thẻ bài loé sáng. Ngón tay nàng điểm điểm bờ môi nhợt nhạt, khoé miệng hơi cong lên, nói: “Thiên Tuyết, chúng ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo nhé?”

Tiêu Thiên Tuyết lại nở hoa, cười với nàng: “Được được!”

Theo lý mà nói, tú nữ không nên hô to gọi nhỏ chạy ra Trữ Tú Phường, đến Ngự Hoa Viên, nếu đi nhầm thì cũng sẽ có thủ vệ và thái giám ngăn trở.

Nhưng vòng hào quang của nữ chủ làm cho các nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, đi vào Ngự Hoa Viên.
Nay đã là mùa thu, bách hoa héo tàn, trong ao chỉ còn mấy chạc cây khô héo màu xám còn sót lại, bên cạnh là hoa cúc và hoa quế tranh hương.

Tiêu Thiên Tuyết tiến đến trước mặt một đám cúc vàng rực, ngồi xổm xuống, cười: “Trước kia khi ở nhà, mỗi lần đến thời điểm này mẫu thân sẽ làm rượu hoa cúc cho chúng ta, đáng tiếc ta không biết làm, không thì sau này có thể làm cho ngươi rồi.”

Trên mặt Vi Oanh mang cười.

Tiêu Thiên Tuyết xoay qua: “Oanh Oanh, ngươi đang nhìn gì thế?”

Vi Oanh đang tìm tung tích của Hoàng đế.

Với phong cách của nguyên tác kịch bản, mỗi khi nữ chủ ra khỏi cửa tất nhiên sẽ ngẫu nhiên hội ngộ hoàng đế, do đó phát triển thành một hai ba cuộc gặp gỡ tình cờ bất ngờ tươi đẹp. Huống chi hiện tại tình tiết đã bị cải biên, Hoàng đế không đưa nữ chủ về hậu cung lúc ban đầu tuyển tú, cho nên kịch bản cố sửa chữa lại khẳng định sẽ khiến hai người này gặp nhau.
Hiện tại nàng chỉ cần ngồi chờ lực lượng nguyên tác bắt đầu chữa trị kịch bản.

Lực lượng của kịch bản như thể một thuyền trưởng của cp mình thích, túm chặt đầu của Hoàng đế và nữ chủ, khàn cả giọng hét: Các ngươi mau khoá chặt với nhau cho ta!

Vi Oanh cũng thầm hô trong lòng: Các ngươi khoá với nhau cho ta!

Rồi ta sẽ đập nát cái ổ khoá này!

Cung Đấu Cơ:……

Tình thần Cung Đấu Cơ rung lên, lớn tiếng kêu: “Kí chủ kí chủ, Hoàng đế lại đây!”

Hoa tiền thuỷ bạn*, thật sự là một nơi gặp gỡ tình cờ tuyệt hảo, cho dù ánh mắt Hoàng đế sẽ bị Tiêu Thiên Tuyết hấp dẫn, nhưng kí chủ nhà mình tốt xấu gì cũng có thể lại lộ mặt trước mặt Hoàng đế.

(*hoa ở trước mặt, nước ở bên cạnh làm bạn)

Tiêu Thiên Tuyết đứng trước khóm hoa cúc sáng lạn, làn váy vàng nhạt dập dờn, nàng ở giữa một biển hoa rực rỡ quay đầu lại, cây trâm trên đầu loé lên, mặt mày cong cong, càng xán lạn hơn cả hoa.
Vi Oanh yên lặng né tránh, giấu mình dưới bóng cây, để cho cẩu hoàng đế ở phía sau càng trực quan cảm thụ được phần mĩ mạo của dung nhan kia đánh sâu vào, từ đó xúc tác nguyên tác đi sửa chữa kịch bản.

Quả nhiên, Hoàng đế thấy Tiêu Thiên Tuyết cười liền giật mình ngẩn ra, đôi môi nhợt nhạt khẽ run rẩy.

— “Là ngươi sao?”

Vân Thiều thì thào, không kiềm chế được đi tới trước, cước bộ có chút hỗn độn.

“Oanh Oanh, ngươi……” Tiêu Thiên Tuyết vốn định quay lại nói chuyện với Vi Oanh, lúc quay đầu lại chạm phải thân long bào vàng rực kia.

Thiếu niên gầy yếu khoá mình trong lớp long bào, đai ngọc bên hông làm nổi bật vòng eo mềm dẻo tinh tế.

Bóng hoa rơi trên người, gương mặt âm nhu tinh xảo quá phận kia bước ra từ dưới bóng của vô số đoá hoa, tiến đến dưới ánh mặt trời, hai mắt chất chứa tình ý dâng lên quang mang nhu hoà.
Thời gian tựa như đình chỉ, một cái chớp mắt, lại là vĩnh hằng.

Trái tim Tiêu Thiên Tuyết kinh hoàng, lại nhớ lại sự rung động khi mới gặp ở Ngự Cảnh Hiên, dường như trong cõi xa xăm nào đó có một thứ lực lượng đẩy bọn họ về phía sau, trong không khí lan tràn vô số sợi tơ hồng vô hình, gắt gao cột chặt bọn họ cùng nhau.

Vi Oanh lù lù bất động, thẳng đến khi nghe Cung Đấu Cơ kêu trong đầu: “Kí chủ, tuyên bố nhiệm vụ! Kịch bản bắt đầu chữa trị, Hoàng đế lại muốn đem nữ chủ về hậu cung trực tiếp phong làm Quý nhân, cho nên mau đi ngăn cản hắn đi! Có thể đạt được một lần rút thăm trúng thưởng nha!”

Nàng rũ rũ mi mắt, khoé miệng ôm mạt ý cười nhàn nhạt, đi sang bên cạnh một bước, đột ngột chặn ngang giữa Hoàng đế và nữ chủ, phá vỡ bọn họ liếc mắt đưa tình.
“Nô tì thỉnh an bệ hạ.” Vi Oanh bóp cổ họng, thanh âm ngả ngớn kệch cỡm.

Hoàng đế lấy lại tinh thần, qua loa gật đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Tuyết, nói ra lời kịch trong nguyên tác: “Ngươi có nguyện theo ta –“

“Khụ khụ khụ.”

Một tràng ho khan vội vàng đánh gãy lời Hoàng đế.

Vân Thiều hơi hoảng hốt, thấy thiếu nữ che miệng, đuôi mắt dâng lên mạt hồng, thần sắc bệnh tật. Nàng đột nhiên quên mất mình định nói gì với Tiêu Thiên Tuyết, bật thốt lên hỏi: “Sao còn chưa hết bệnh?”

Vi Oanh cố gắng khụ, tận tình khụ, ho đến thống khoái!

Cũng không tin trước mặt một tên ma ốm, cẩu hoàng đế và nữ chủ sẽ còn tâm tình đi bàn chuyện yêu đương.

Tiêu Thiên Tuyết: “Oanh Oanh, thân thể ngươi không thoải mái sao? Ta đưa ngươi về nhé!”

Vi Oanh suy yếu tựa vào người nàng, đầu dựa lên bả vai người kia, cúi đầu đáp ứng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm thân ảnh dựa sát vào nhau của hai người, ánh mắt hơi tối sầm, bất tri bất giác siết chặt nắm đấm……Chậc, có chút chua, nhưng không biết nên ghen ai.

Rõ ràng đều là hậu cung của mình, vì cái gì mình lại có cảm giác bị mọc sừng nhỉ?

Hoàng đế lâm vào trầm tư.

Không đi xa lắm, thu được âm báo nhiệm vụ đã hoàn thành, Vi Oanh cũng không ho nữa, cũng không thở hổn hển, đi đường cũng có sức.

Nàng giữ chặt tay tiêu Thiên Tuyết, cười dài nói: “Thiên Tuyết, ta không sao, chúng ta lại đi ngắm hoa đi.”

Để nàng lại cướp thêm vài nhiệm vụ nữa.

Tiêu Thiên Tuyết không đồng ý, nhướn mày: “Không được, thân thể ngươi không tốt, phải về nghỉ ngơi.”

Vi Oanh ôm lấy nữ chủ, làm nũng nói: ‘Thiên Tuyết tốt bụng, ta không muốn về, về đó buồn lắm, nếu không…” Nàng chớp chớp mắt: “Chúng ta đi Ngự Cảnh Hiên một chút nhé?”
Cứ chạm mặt suốt ở Ngự hoa viên thì có vẻ hơi cố tình, dù sao mặc kệ nữ chủ đi đâu cũng đều có thể gặp phải cẩu hoàng đế.

Tiêu Thiên Tuyết đối diện với một người mềm mềm nhũn nhũn thì bó tay không có cách nào, đành phải đồng ý, nói: “Vậy được rồi, nếu không thoải mái thì nhất định phải nói với ta, chúng ta trở về uống thuốc.”

Tối hôm qua Lí thái y bị doạ không nhẹ, nhưng lương tâm thầy thuốc làm hắn dù run rẩy cũng vẫn kê đơn cho nàng.

Nghĩ đến chén thuốc đắng ngắt kia, mặt Vi Oanh nhăn thành một đoàn, vô thanh vô tức kéo Tiêu Thiên Tuyết đi về phía Ngự Cảnh Hiên.

Trên thực tế, lực lượng kịch bản còn mạnh hơn nàng tưởng tượng, thí dụ như lúc đi trên đường, các nàng lại ngẫu nhiên gặp kiệu rồng của đế vương đi ngang qua.

Kịch bản lần này vẫn như cũ, nghe được Cung Đấu Cơ tuyên bố nhiệm vụ ngăn cản cẩu hoàng đế, Vi Oanh lại ho khan ngã vào lòng nữ chủ.
Cho dù trong lòng cẩu hoàng đế vừa sinh ra chút ý niệm phong nguyệt đã lại bị tiếng ho tê tâm liệt phế của nàng đánh gãy.

Vì thế Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu, lại rời đi.

Chờ cẩu hoàng đế đi rồi, Vi Oanh lại khoẻ, vèo một cái nhỏm dậy từ trên người Tiêu Thiên Tuyết: “Chúng ta tiếp tục đi Ngự Cảnh Hiên đi.”

Tiêu Thiên Tuyết: “……Oanh Oanh, nếu không thì đừng đi nữa.”

Cũng không cần thiết phải thân tàn chí kiên như thế.

Vi Oanh ôm hộp quà mới rút được, cười đến mặt mày hớn hở: “Không! Nhất định phải đi!”

Hiện tại nàng đã biết, chỉ cần chế tạo cơ hội để nữ chủ và Hoàng đế tình cờ gặp gỡ…….thậm chí không cần tạo cơ hội, chỉ cần nàng mang nữ chủ đi dạo vài vòng là có thể ngẫu nhiên gặp Hoàng đế, mà nàng thì giống một tên nữ xứng ác độc chắn ở giữa hai người đó, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một lần rút thăm trúng thưởng!
Chuyện tốt như vậy, sao có thể bỏ qua.

Vừa rồi dễ dàng liền bắt được hai hộp quà đó thôi.

Kế tiếp, Hoàng đế gặp được hai tú nữ kia vô số lần.

Ngự hoa viên, Ngự Cảnh Hiên, Trùng Dương Điện….Thế cho nên trên đường, luôn có thể không hẹn mà gặp.

Mấy lần đầu khi nhìn gương mặt tương tự cố nhân kia của Tiêu Thiên Tuyết, Vân Thiều còn có thể si mê giật mình một lát, tâm loạn như ma, trong chớp mắt có chút hoảng hốt. Nhưng đến khi tình cờ gặp không biết bao nhiêu lần, nàng đã tâm như nước lặng, không còn gợn sóng.

Vi Oanh thấy Hoàng đế cất bước về bên này, càng ngày càng gần, nhịn không được hỏi: “Thống, vì sao còn chưa tuyên bố nhiệm vụ?!”

Để nàng cướp thêm mấy cái hộp quà nữa.

Cung Đấu Cơ: “…..Kí chủ, Hoàng đế đã không nghĩ đến chuyện mang Tiêu Thiên Tuyết về cung nữa rồi.”
Ngay cả lực lượng kịch bản cũng không xoay chuyển nổi cái kiểu cợt nhả không đứng đắn của ngươi! Hoàng đế đều bắt đầu phát mệt với nhan sắc của nữ chủ, đây là thế đạo gì chứ?

Vi Oanh: ? Thế thì hắn còn đi tới đây làm gì?

Vân Thiều không nghĩ đến chuyện đưa Tiêu Thiên Tuyết về cung, nàng chỉ muốn biết —

Ngón tay thon dài khơi dậy chiếc cằm gầy yếu của thiếu nữ, Hoàng đế cụp mi, ánh mắt nặng nề: “Sao còn không về uống thuốc?”

Hết chương 7

—————————–

Bách Linh: Đột nhiên thấy tội nghiệp Vân Thiều ghê ý =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN