Thủy Dung suy nghĩ trong ấn tượng của cô thì các phòng mà cô đi ngang qua đều không gặp hắn, hắn đi đâu? Phòng WC? Nhưng cô đi tới đi lui lên lầu xuống lầu đã nửa tiếng rồi đúng không?
Nếu nói vẫn luôn ở trong phòng WC thì chẳng lẽ hắn bị táo bón?
Mèo..
À không, lão hổ cũng sẽ táo bón? Hình như là vậy, hơn nữa khai tắc lộ (1) có thể dùng tới nghiện, mèo béo trong nhà vẫn luôn ăn uống và bài tiết có quy luật, cũng không bối rối về phương diện này, cho nên trong tay cô không có thuốc trị táo bón, mà bản thân cô bởi vì vô cùng thích trà bưởi mật ong, thích ăn nhiều chất xơ cho nên trực tràng khỏe mạnh.
(1): Chỗ nì tui hông hỉu lắm.
Thủy Dung nghĩ là do Hàn Dương biến thành hổ, căn bản không thích rau xanh, luôn theo sinh hoạt ăn thịt nhiều, nếu không phải do khi biến thành hổ thì Hàn Dương là con người mà, nếu là nhân loại làm sao mà không ăn rau?
Thật khó trách bị táo bón..
Hàn Dương – người bị coi là táo bón ngồi xổm nửa tiếng không ra ngoài đang ở chỗ cửa hàng, chức vị của hắn là canh cửa và bảo vệ.
Nhưng hiện tại trong tiệm căn bản không có khách, cho nên hệ thống đưa ra nhiệm vụ cho hắn là làm một con sư tử bằng đá, ngồi xổm ba tiếng.
Lúc này mới xem như hoàn thành việc giữ cửa mỗi ngày..
Tuy rằng hắn không rõ sư tử bằng đá và việc canh cửa có liên hệ gì, hơn nữa..
Hắn là hổ, căn bản không phải sư tử, cho dù đều là động vật họ mèo nhưng ngoại hình chênh lệch vẫn lớn.
Màu lông của hắn sặc sở, ấm áp sao có thể so với lông của sư tử?
Nhưng người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu? Hắn còn thiếu tiền, cách ngày hắn trả xong nợ còn chưa đến 44 ngày, nhưng xem thủ đoạn hành người của người ngoài hành tinh này thì Hàn Dương cảm thấy chính mình lăn lộn không quá một tháng rưỡi.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
Mặt trời buổi chiều khá là nóng, lúc Thủy Dung tìm được hắn thì thấy một con hổ béo nằm sấp ở cửa tiệm, hai chân trước của lão hổ đè ở thân làm ra một tư thế kinh điển, mắt hổ cũng mê mang, ngủ như không ngủ cũng không biết hắn đang làm gì.
“Anh đây là..
Đang làm gì vậy? Sao không vào nhà? Không nóng sao?” Thủy Dung nhìn thân hình khổng lồ của lão hổ, lại nhìn màu lông tỏa sáng cam vàng lấp lánh dưới ánh nắng, không nhịn được mà sờ hai cái.
Bị mặt trời chiếu đến ấm áp khi sờ vào lông có chút phỏng tay, khác với lông mèo mềm mại lông hổ có chút đâm tay, nhưng cảm giác vẫn mềm mại như cũ.
Hàn Dương lười nhúc nhích, hắn nằm bò ở chỗ này mới nửa tiếng, cũng may nhiệt độ không khí bên ngoài đã hạ thấp đi nhiều bằng không trên người hắn nhiều lông như vậy, thân thể của hổ lại chỉ có chỗ bàn chân có tuyến mồ hôi có thể bài nhiệt, hắn khẳng định sẽ bị phơi đến xỉu.
“Không phơi, tôi trông cửa.” Động vật họ mèo thích ánh nắng mặt trời, Hàn Dương cũng không ngoại lệ, hiện tại dưới ánh nắng mặt trời vừa vặn có thể làm cho lông toàn thân đắm chìm trong ánh nắng.
“Trông cửa?” Ánh mắt Thủy Dung quỷ dị chớp mắt, sau đó ánh mắt chuyển sang phía bên phải.
Thảm thực vật bên đó tương đối thấp bé, âm thanh sàn sạt từ đó truyền đến.
Thủy Dung cảnh giác vài giây, sau đó nhìn thấy có người chui ra, trên đầu hắn có mấy chục phiến lá xanh mượt, nhìn như tóc.
“Xin chào, nơi này là..” Thanh niên lớn lên vô cùng đẹp, hơn nữa khí chất cũng rất tốt, làm cho người ta cảm giác giống như một cơn gió nhẹ.
Hắn vốn dĩ muốn hỏi gì đó nhưng vừa nhấc đầu liền thấy được biển tiệm treo trên cao..
Bốn chữ Khách sạn Long Môn rồng bay phượng múa, Thủy Dung không hiểu thư pháp cũng thấy viết rất đẹp.
“Thì ra nơi này là Khách sạn Long Môn..” Thanh niên khẽ cười, mặt mày như bức tranh thủy mặc.
Hắn tiến về trước hai bước, “Vị này là chủ tiệm đúng không? Tôi là Vân Thanh, dị hóa giả thực vật, đến nơi này có việc phải làm, nghe nói nơi này có một khách sạn có thể đặt chân, liền nghĩ tìm có phải ở gần không, không nghĩ tới dễ dàng bị tôi tìm được.”
A..
Dị hóa giả thực vật? Thì ra lá cây xanh lục trên đầu không phải dán lên mà là từ trên đầu hắn mọc ra.
Nhưng bộ dáng như trăng sáng như này mà còn..
Đầu xanh lục?
Thủy Dung vội vàng điều chỉnh tâm tình, nhiệt tình tiếp đón đối phương.
Thanh niên cầm một túi xách màu đen, trên lưng cõng một ba lô lữ hành màu đen.
Lúc này thân là người canh cửa Hàn Dương ném đầu hổ bạch bạch.
Hắn không biến thành hình người, bởi vì hắn cảm thấy chính mình có chút thẹn.
Nhớ năm đó, hắn được sử dụng như bảo tiêu và trợ lý cho đại thiếu gia, hiện giờ lưu lạc đến mức làm sư tử đá trông cửa để trả nợ.
Lão hổ đi tới, ngậm túi xách màu đen của đối phương.
Vân Thanh sửng sốt, đều là dị hóa giả hắn tự nhiên cũng biết đối phương không phải là hổ thật mà là dị hóa giả hoàn toàn lợi hại, nhưng một lời không hợp mở miệng liền đoạt đồ như vậy có phải kiêu ngạo quá hay không?
Chẳng lẽ tên gọi Long Môn liền là hắc điếm sao?
Thủy Dung nhìn bộ dáng kinh ngạc của thanh niên vội vàng xua tay.
“Quý khách đừng lo lắng, đây là người giữ cửa trong tiệm, giúp lấy hành lý cho quý khách.”
Tuy rằng..
Hành lý này hơi nhỏ, nhưng ít nhất thái độ không phải? Biểu đạt khách sạn chúng ta vô cùng chính quy sao, không thấy còn có người giữ cửa phục vụ? Tri kỷ nha!
“Người giữ cửa?” Vân Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía lão hổ cao hơn hắn một cái đầu, khóe miệng không khống chế trừu trừu.
Người giữ cửa phục vụ, trước kia hắn ở khách sạn cũng không phải là chưa từng hưởng thụ qua.
Nhưng hiện tại túi xách trong tay hắn trống không, ngăn phía trước là quần áo bên ngoài của hắn, mà bây giờ quần áo đã mặc trên người hắn.
Bọc nhỏ không đến hai cân đến nỗi phải dùng đỉnh cấp dị hóa giả như hắn xách túi sao.
Nhưng thanh niên từ trước nay có tính tình nội liễm, hắn cười mặt mày như gió xuân.
“Cảm ơn vị hổ ca này.”
Lúc không biết rõ tên họ dị hóa giả thường sẽ dùng một ít đặc thù dị hóa để xưng hô với đối phương, đương nhiên rồi, nếu là chủng tộc dị hóa không dễ nghe như là chó thì thông thường sẽ tránh gọi như vậy mà trực tiếp hỏi tên họ.
Hàn Dương không tỏ ý kiến gì, đây là nhiệm vụ của hắn, cảm ơn hay không cảm ơn hắn cũng không để ý.
Ngậm túi xách đi theo sau hai người, phát ra tiếng phì phì trong mũi để biểu đạt là đáp lại.
Hiện tại bên ngoài tuy rằng không tính là nóng nhưng phơi nãy giờ đến người cũng muốn xỉu.
Da lông hổ rắn chắc vào phòng liền cảm thấy một trận mát lạnh, cảm giác thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Vừa rồi hắn đã xách túi vào liền xem như làm nhiệm vụ, rốt cuộc cũng không cần ở bên ngoài làm sư tử đá trông cửa.
Hắn lắc đầu biến thành người, túi xách trong miệng bị hắn ném lên quầy, sau đó liền không nhúc nhích đứng ở một bên quầy đảm đương “Cây gỗ tử”
Nhiệm vụ của hắn trừ việc mang túi xách, còn đảm đương bảo an và bảo vệ nhân viên cùng tài sản thiết bị trong tiệm không bị hư hại.
Vân Thanh bị hắn nhìn chằm chằm đến co quắp, hắn nhận nước ấm Thủy Dung đưa, uống hai ngụm, sau đó lấy ra tinh hạch ở một phòng đơn.
Hắn là thợ săn nhận tiền làm, không phải là dân ở nơi phụ cận lưu đày này, hắn đến từ phương bắc, ngàn dặm không xa mà đến là vì tinh hạch cấp sáu của tang thi.
Tang thi cấp sáu tuy rằng có thể coi là thủ lĩnh cấp bậc Boss, tinh hạch cấp sáu vô cùng trân quý, nhưng kỳ thật cũng không hiếm gặp, cơ hồ là cách mỗi vài trăm dặm đều có một con tang thi cấp bậc như vậy.
Mà hắn chạy xa tới nơi lưu đày này không chỉ vì tang thi lục cấp mà là tang thi biến dị thực vật.
Dị hóa giả không có biện pháp tiến cấp, nhưng cũng có thể thông qua việc hấp thu tinh hạch của thú hoặc là lục tinh để tăng thực lực.
Hắn là dị hóa giả không hoàn toàn trừ việc hấp thu tinh hạch bên ngoài thì cũng chỉ có thể tăng kinh nghiệm chiến đấu.
Hắn cũng không biết rõ thực lực chính mình tương đương dị năng giả cấp mấy, nhưng hắn nghĩ mình không quá thua xa.
Mà hiện tại, hắn cảm giác chính mình đã sắp đạt tới giới hạn, thiếu một chút đồ nữa là lập tức có thể đi vào giai đoạn, làm thực lực của hắn tiến thêm một bước.
“Vâng, mời quý khách đi theo tôi.” Thủy Dung đưa thẻ phòng D101 cho Vân Thanh sau đó dẫn hắn đi vào phòng.
Thanh niên có chút tò mò với khách sạn, hắn đặt ba lô gì đó trong phòng, sau đó thản nhiên ra ngồi sô pha ở đại sảnh xem TV.
Thủy Dung giúp hắn mở TV, đưa điều khiển từ xa cho hắn.
Thanh niên mỉm cười nói lời cảm ơn, rồi cẩn thận nhìn TV.
Trong TV đang quảng cáo là một minh tinh Thủy Dung biết không thuộc về thế giới này.
Có thêm một vị khách mới Thủy Dung cảm thấy mới lạ.
Đặc biệt là đỉnh đầu xanh lá, nếu không phải mặt đẹp thì tạo hình như vậy vô cùng buồn cười.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dị hóa giả thực vật trong truyền thuyết, nhìn đầu xanh lá hình như là lá trúc, chẳng lẽ vị khách này đặc thù dị hóa là một cây trúc?
Thủy Dung ngồi ở sau quầy rình coi, cô còn cho rằng ẩn nấp tốt rồi không ai có thể phát hiện cô nhìn lén.
Trên thực tế đại sảnh có tổng cộng ba người thì hai người kia đều phát hiện ra động tác nhỏ đó của cô.
Không có cách nào cả, hai người đều là dị hóa giả cảm giác vô cùng nhạy bén.
“Rốt cuộc tôi cũng tìm được rồi! Quả nhiên Vân Thanh anh ở chỗ này!” Một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền vào, Thủy Dung giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Liền thấy một cô gái có khuôn mặt vô cùng đáng yêu, vô cùng bụ bẫm, gương mặt trẻ con tròn tròn.
Đôi mắt tròn xoe có chút thâm quầng, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt đảng yêu, ngược lại càng tăng thêm vài phần nghịch ngượm.
Trên đầu là hai lỗ tai nhung động đậy như đang tra xét tình hình.
Loại tai này, không thể nào! Không thể nào! Chẳng lẽ cô là..
Một dị hóa giả gấu trúc?
Thủy Dung trừng lớn mắt, đi từ sau quầy ra cười xán lạn.
Cô đi một nửa mới phát hiện đằng sau cô gái bụ bẫm này còn có một người.
Người này khác hoàn toàn với cô gái, dáng người thon thả cao 1m75, một thân đồ vận động màu vàng lam phác họa dáng người yêu kiều, dưới chân là một đôi..
Dép lê?
A..
Thiếu chút nữa không thấy.
Thủy Dung trừu trừu khóe miệng, hèn chi nhìn bộ quần áo quen thuộc.
Đây còn không phải là quần áo của cô sao, cô nhớ rõ là lấy quần áo cho cô gái nhưng lại quên giày, giày này..
Là dép lê đế mỏng màu trắng của khách sạn.
Bất quá dẫm không ít bùn hiện tại không nhìn ra màu trắng, bùn hòa lẫn với cây cỏ làm cho đôi dép vừa vàng vừa đen rồi xanh.
“Trương nữ sĩ?” Đây không phải là mỹ nhân xà Trương Ngưng sao, bất quá đôi dép làm cô có chút chật vật.
Giống như nhìn ra cô nhìn chằm chằm chân mình, Trương Ngưng cúi đầu nâng một chân lên.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung nhìn bàn chân mọc đầy vảy đen hồng, vảy cứng rắn rậm rạp bao lấy bàn chân cô, làm cho người ta cảm giác như đang mặc áo giáp, nhìn là biết đủ bảo vệ chân của cô.
Có kỹ năng như vậy thì còn cần giày chi nữa?
Bên ngoài nguy hiểm như vậy mà chỉ mang một đôi dép lê trèo đèo lội suối?
Thủy Dung không nói ra nghi vấn bởi vì cô sớm đã phát hiện vị mỹ nhân xà này có suy nghĩ mà người bình thường không thể lý giải.
Cho nên Thủy Dung không hỏi, cô cũng không biết suy nghĩ của Trương Ngưng chính là trên chân phải có giày, không giày thì lấy lá cây cũng có thể làm giày, dù sao cũng không thể đi chân trần, đây là vấn đề nguyên tắc.
“Trương nữ sĩ muốn trọ cùng bạn sao?” Thủy Dung vội vàng nhường ra một vị trí, sau đó nhìn về phía cô gái tai gấu tròn tròn.
Hai cô gái này thật đúng là khác biệt, một người xinh đẹp mỹ lệ có dáng người ma quỷ nhưng tính cách có chút ngốc.
Mà người khác có tính cách hoạt bát, bộ dáng đang yêu ngốc manh, bụ bẫm không có cảm giác công kích, nhưng trong ánh mắt giảo hoạt nhanh như chớp tròng mắt vừa chuyển giống như Tiểu Yến Tử nghịch ngượm đáng yêu.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn ở lại, cho hai phòng đơn! Tôi muốn ở gần phòng của hắn, hehe..
Như vậy tôi có thể tạc bích thâu quang (2) nhìn lén hắn cởi quần áo.” Thiếu nữ cười he he có chút không đứng đắn, nhưng trong ánh mắt lại nghịch ngượm thấy liền biết là nói đùa.
(2): Cái phần điển tích nì dài lắm tui chỉ khái quát ý nghĩa thui nha: Câu chuyện tạc bích thấu quang ví với nhà nghèo nhưng chăm chỉ học hành.
Ngày nay người ta còn dùng thành ngữ này để so sánh và khích lệ tinh thần các em học sinh chăm chỉ, chuyên cần đọc sách.
(cre: Phanmemvietsohannom)
Cô chớp mắt thấy Hàn Dương ở quầy lười biếng như người không xương, mắt sáng rực lên, giọng nói thanh thúy.
“Emma! Đây là ai? Tiểu soái ca xưng hô thế nào?”
Hàn Dương tư thế vẫn không nhúc nhích rốt cuộc cũng có thay đổi, hắn xốc xốc mí mắt lười biếng y như mèo béo.
“Phá hư đồ trong tiệm theo mức độ nghiêm trọng mà phạt tiền, hiện không có hành động gì nên cảnh cáo lần một, đùa giỡn với công nhân trong tiệm trái với quy định, cảnh cáo một lần, lần sau chú ý chớ tái phạm.”
Thủy Dung: “…”
Đối phương chỉ nói giỡn thôi mà! Anh thật đúng là..
Chuyên nghiệp.
Bất quá này..
Không đúng, vị nữ sĩ này nghe khẩu âm là đến từ Đông Bắc, chẳng lẽ..
Lỗ tai trên đầu không phải gấu trúc mà là gấu đen?
Hình như là vậy, gấu đen Đông Bắc hợp lý hơn.
Thủy Dung vội vàng cười xán lạn mà không mất đi sự lễ phép, quay đầu nhìn Vân Thanh.
Cô trưng cầu ý kiến cho đương sự.
Vân Thanh đứng lên từ sô pha, tựa hồ hắn và thiếu nữ này không quá thân quen.
Nhưng tính cách của hắn tốt, thấy ánh mắt Thủy Dung nhìn về phía chính mình hắn gật đầu tỏ vẻ không sao cả.
Vân Thanh và thiếu nữ này đúng là không quá quen thuộc, ở nơi lưu đày này nửa tháng hắn là dị hóa giả đầu tiên mà cô gặp ở đây.
Bởi vì đặc thù hình thú, đặc thù hình thú là cây trúc của hắn có thể nói là làm cho đặc thù hình thú của thiếu nữ gấu trúc vừa gặp đã thương.
Không đến mức như sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt (3), nhưng có thể gọi là nhất kiến chung tình.
Nhưng thân là đặc thù dị hóa đồ ăn của đối phương, kỳ thật Vân Thanh có chút sợ sức ăn kinh người của thiếu nữ này.
(3):
“Sơn vô lăng, giangThủy vi kiệt, đông lôi chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt”: Sông cạn núi mòn, mùa hè tuyết rơi, trời đất là một thì mới chia tay -> ý là cứ đợi cho đến không bao giờ.
(cre:Hactuongvy.
WordPress.com)
Mỗi khi cô dùng đôi mắt lưu luyến si mê nhìn chằm chằm hắn, hắn đều nhịn không được mà lạnh sống lưng.
“Đáng ghét, thật là không hài hước gì cả, tôi nói giỡn chút được không!” Thiếu nữ giận trừng mắt nhìn Hàn Dương, sau đó lại hoa si nhìn mặt Vân Thanh.Vân Thanh lấy tay để ở môi ho một tiếng, nói là hắn phải về nghỉ ngơi, rồi xoay người rời đi.
Thiếu nữ cũng đã quen với việc hắn xa cách lãnh đạm nhưng vẫn ôn hòa, cười nói chuyện với Thủy Dung.
“Tôi tên là Dễ Nam, là dị hóa giả tộc gấu trúc, cô xem lỗ tai của tôi nè, động nhĩ thần công!”
Thủy Dung vừa nhìn đến cô, lực chú ý vẫn luôn đặt ở lỗ tai cô, Dễ Nam sao có thể không chú ý tới, cô cũng đã sớm quen với việc các cô gái tò mò với lỗ tai của cô, ngay cả cô cũng sẽ thường sờ một phen, cảm giác vô cùng tốt.
Lỗ tai nhung tròn vừa động, vô cùng dễ thương.
Thủy Dung vội vàng che mũi sợ sẽ chảy máu.
“Phòng của cô là D102, một phòng khác là của Trương nữ sĩ.”
Thủy Dung che mũi giọng ồm ồm đem hai chìa khóa phòng cho hai người, sau đó vờ như nhớ ra cái gì.
Lại xoay người cúi đầu móc ra ba túi nhỏ, mới vừa rồi cô quên đưa cho Vân Thanh đồ vệ sinh cá nhân, bên trong là kem đánh răng, bàn chải, dép lê và ly.
“Mời bên này..” Thủy Dung làm tư thế mời, duỗi tay sang phía bên phải, sau đó lại chờ hai cô gái đi đằng trước cô theo sau.
Dẫn khách tìm đường thì phải để khách đi đằng trước, đây vẫn là đạo đãi khách mà chính Thủy Dung tự mình đúc kết.
Hiện tại mặt sàn vẫn là gạch men sứ, màu sắc và hoa văn hoàn toàn không giống với gạch men sứ giá rẻ sáu đồng một khối, Thủy Dung cúi đầu đi thời điểm thấy được lòng bàn chân dẫm lên mặt đất, trong lòng thở dài cũng không biết đến khi nào mới có thảm lông.
Tuy rằng Dễ Nam thích nháo thích cười, nhưng cô cũng rất hiểu chuyện mà không muốn phá người khác.
Cho nên lúc Thủy Dung gõ cửa đem đồ dùng vệ sinh trong túi nhỏ đưa cho Vân Thanh thì cô cũng đã đóng cửa vào phòng.
Cô và Trương Ngưng có quan hệ không tồi, nhưng Trương Ngưng lúc ngủ thì thích hóa đuôi rắn, tuy rằng cô cũng là di hóa giả nhưng theo bản năng mà sợ rắn, biết đó là một bộ phận thân thể của bạn thân nhưng tưởng tượng tới việc chính mình bị đuôi rắn gác lên, cô khẳng định sẽ bị dọa đến ngất thẳng cẳng.
Đem đồ dùng vệ sinh cho Vân Thanh xong Thủy Dung liền thở dài về đại sảnh.
Bôn ba hai ngày, cô cũng coi như đã hai ngày chưa tắm rửa thay đồ, bất quá nghe Lâm Nhất Thần nói trong căn cứ bọn họ tuy rằng không có nhà tắm, nhưng mỗi khi dị năng giả hệ thủy trong căn cứ phát nước mười lăm hào một ngày mỗi tháng là bọn họ có thể lãnh nhiều thêm một xô nước về nhà.
Nói cách khác bọn họ nhiều nhất cũng chi tắm một lần một tháng.
Sự đối lập như vậy Thủy Dung tức khắc cảm thấy chính mình cũng không có chuyện gì lớn.
Chủ yếu là có so sánh, Thủy Dung cũng không cảm thấy chính mình lôi thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-01-1012: 26: 20~2021-01-1117: 52: 27 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Cỏ nhi 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Say say say 10 bình; tương tử 7 bình; mãn phong 2 bình; yến yến, 46947817, mạch ngữ 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!* * *Pu: Chương nì hơi bị dài đó, đọc đã luôn nhá..