Tà Phượng Nghịch Thiên - Q.1 - Chương 69: Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Tà Phượng Nghịch Thiên


Q.1 - Chương 69: Chương 69



Đại hội Luyện dược ở Dược thành bị hoãn lại, khó khăn tăng lên, phần thưởng thay đổi, tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Vì thế thời gian sau đó, người tứ phương đều kéo về Dược thành, Hạ Như Phong thấy được vài người quen trong số đó.

Do Lỵ Na cắn chặt môi, hai tay nắm chặt, vẻ mặt xấu hổ, mắt nhìn mũi chân, có thể cảm nhận rõ ràng được mất mát trên người nàng ta. Đối phương không chỉ là Triệu Hồi Sư lợi hại, còn là Luyện Dược Sư xuất sắc, vậy bản thân có tư cách gì mà tranh chấp với nàng?

Trái lại Vân Lạc Thiên vẫn như bình thường, thân thiện gật đầu với nàng.

Nhìn thấy hai người họ, Hạ Như Phong biết Ngô Tinh cũng ở đây, không ngờ Đại hội Luyện dược bị lùi lại, ngay cả Ngô Tinh cũng bị hấp dẫn, như vậy rốt cuộc phần thưởng lần này là cái gì?

Chỉ là từ đầu tới cuối, nàng cũng không phát hiện lão sư tiện nghi của mình, có lẽ ông không tới đây!

Sờ sờ mũi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Như Phong tràn ngập tự tin. Trong khoảng thời gian này, hội trưởng Thanh Điền rào trước đón sau giúp đỡ, mà mấy ngày trước, nàng đã luyện chế thành công đan dược tứ phẩm cấp thấp, cho dù bây giờ có không ít Luyện Dược Sư tứ phẩm, nàng vẫn nắm chắc được vị trí đứng đầu.

“Khụ khụ, các vị, hoan nghênh mọi người tới Công hội Luyện dược ở Dược thành để tham gia Đại hội Luyện dược lần này.”

Trong đại sảnh, trên gương mặt hồng nhuận của Thanh Điền mang theo nụ cười hiền lành, ánh mắt bình thản nhìn mọi người trước mặt: “Nói vậy hẳn các vị cũng biết, Đại hội Luyện dược vốn nên tiến hành vào một tháng trước, nhưng vì chúng ta nhận được yêu cầu cho nên mới chậm lại một tháng, mặc kệ các ngươi có thắc mắc gì, lập tức có thể giải quyết, hiện tại hãy hoan nghênh người đại diện sắp xuất hiện của bộ tộc Long Đồ Đằng, Lạc Diệp tiên sinh.”

Ánh mặt trời mùa thu vàng óng chiếu vào đại sảnh, trải lên một lớp cát vàng nhàn nhạt. Một tà áo xanh ánh vào mi mắt, nam tử tuấn lãng phi phàm, từng đường nét như được điêu khắc, hai tay chắp sau lưng, bước từng bước đi đến bên cạnh Thanh Điền, cặp mắt sắc bén lạnh lùng nhìn toàn bộ Luyện Dược Sư trong đại sảnh.

Bộ tộc Long Đồ Đằng? Hạ Như Phong nhẹ nhíu mày, khuỷu tay đụng đụng Vân Lạc Thiên đứng bên cạnh: “Vân công tử, bộ tộc Long Đồ Đằng là cái gì?”

Giọng nói của nàng tuy nhẹ, nhưng Lạc Diệp là ai? Câu này sao có thể thoát khỏi lỗ tai hắn? Hắn bất mãn nhìn lướt qua phía Hạ Như Phong, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Chẳng lẽ bộ tộc đồ đằng bọn họ lâu quá rồi không xuất hiện, làm cho người khác quên mất sự tồn tại của bộ tộc đồ đằng sao?

“Ha ha.” Vân Lạc Thiên có chút xấu hổ xoa xoa đầu, thấy ánh mắt mọi người đều bị Lạc Diệp hấp dẫn, chưa phát hiện nơi này, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. “Thật ra, ta cũng không quá hiểu biết về bộ tộc đồ đằng, toàn bộ đều là đọc trong sách. Đại lục này không chỉ có hai chủng tộc nhân loại và linh thú, còn có các chủng tộc khác nữa. Bộ tộc đồ đằng này chính là một chủng tộc cường đại khác, từng bộ tộc đồ đằng đều có tín ngưỡng riêng, chủng tộc tín ngưỡng Long thần chính là bộ tộc Long Đồ Đằng, ngoài ra còn có Lang Đồ Đằng, Phượng Đồ Đằng.”

Hạ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay thon dài vuốt cằm, không biết bộ tộc đồ đằng này tới làm gì.

“Các vị.” Lạc Diệp lạnh lùng cất lời, mắt lạnh khinh thường đảo qua mọi người. “Hôm nay ta tới đây là vì bệnh của thiếu gia chúng ta, chỉ cần ai có thể chữa khỏi bệnh của thiếu gia, bộ tộc đồ đằng chúng ta sẽ cho người đó một cái hứa hẹn, tương lai nếu có nhu cầu, bộ tộc đồ đằng có thể làm cho người đó một chuyện, chú ý, là bất cứ điều kiện gì.”

Rõ ràng là cầu xin người khác, giọng điệu của Lạc Diệp lại lạnh như băng, nhưng mà không có bất kì ai dám tỏ vẻ bất mãn. Đây chính là bộ tộc đồ đằng, một trong những chủng tộc cổ xưa nhất trên đại lục, thực lực cường hãn như thế đâu phải là bọn họ chọc được? Chẳng phải ngay tới hội trưởng Thanh Điền, đường đường là cường giả Linh Quân, Luyện Dược Sư Tứ phẩm trung cấp ở trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng sao?

Huống chi, hứa hẹn của bộ tộc đồ đằng, đó chính là vô giá!

Nếu để bộ tộc đồ đằng tiêu diệt kẻ địch của mình, hoặc là giúp mình gây dựng thế lực riêng, cho dù bảo bọn họ giúp mình hạ gục một quốc gia, đoán chừng bọn họ cũng làm được. Chẳng trách, phần thưởng lần này ngay cả Thanh Điền cũng đỏ mắt.

“Ha ha, nếu đã biết nội dung đề thi, như vậy tiên sinh Lạc Diệp, phiền ngài.”

Lạc Diệp lạnh lùng gật đầu, quay ra ngoài cửa huýt sáo, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm, những người có mặt đều chạy ra, ngửa đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy trên bầu trời vốn trong xanh như được nước rửa qua có vô số con rồng đang lượn vòng, rất đồ sộ.

Lúc này mọi người đều nhìn ngây người, cả đời bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế.

Người của bộ tộc Long Đồ Đằng, trời sinh gần gũi với rồng, có thể khống chế Long tộc đê giai (bậc thấp), còn rồng cao giai có tôn nghiêm của mình, đó là tín ngưỡng Long thần của bộ tộc Long Đồ Đằng, cũng không có cách gì dễ dàng làm cho chúng nó quên mình phục vụ.

“Bây giờ, các ngươi hãy leo lên lưng rồng, mỗi con rồng có thể chở năm người, sau đó đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN