Tà Phượng Nghịch Thiên - Q.2 - Chương 35: Gia Tôn Nhận Nháu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Tà Phượng Nghịch Thiên


Q.2 - Chương 35: Gia Tôn Nhận Nháu



Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên khuôn mặt của Nghiêm lão, chỉ là bọn họ đều phát hiện tâm tình lúc này của Nghiêm lão không tốt, đều theo bản năng lui về sau mấy bước, cách xa lão gia hỏa này một chút, miễn cho trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

“Mẹ kiếp.” Thật lâu sau, Nghiêm lão bước nhanh một cái, nắm vạt áo của Hạ Như Phong, hung tợn lườm nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, ngươi lại là tôn nữ của lão tử, nhưng có tôn nữ cướp bóc gia gia ruột của mình sao? Tức chết lão tử rồi.”

Hạ Như Phong không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Nghiêm lão, yếu ớt nói một câu: “Lúc ấy không phải con cũng không biết sao?”

Mà người xung quanh nghe thấy đối thoại giữa hai người, đều có chút ngây ngẩn cả người, ngay cả Huyết Hoàng lúc này cũng không nhịn được nhíu mày lại, vì sao cảm giác này lại có chút không đúng…

“Hừ, dù sao ta cũng không quan tâm, chuyện giao dịch lần trước thì thôi, Tơ Vàng Nhuyễn Giáp kia ở trên người con cũng tốt, bây giờ thôi…” Đưa tay của mình ra, Nghiêm lão cố ý mở to mắt, hung ác nhìn thiếu nữ bị xách ở trên tay: “Trên tay con có đan dược gì, nhanh chóng lấy ra hiếu kính gia gia con một chút.”

Không ngờ Nghiêm lão vừa nói xong, Hạ Như Phong còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào khóc, tiếng khóc này quá mức bi thương, nhưng thật ra làm cho mọi người giật nảy mình.

Nghiêm lão quay đầu lại, nhìn thấy người nọ khóc lóc, trực tiếp không khách khí vươn chân, đạp qua một cước: “Văn lão, ngươi con mẹ nó khóc cái gì mà khóc, mười mấy năm trước ngươi đã từng thề sẽ thay đổi tính cách của mình, ngươi cũng thật sự đã thay đổi, bây giờ lại làm sao vậy? Là nàng dâu của ngươi chạy với người khác sao? Khóc thương tâm như vậy.”

“Sao, chẳng lẽ còn không cho phép ta khóc? Mười mấy năm trước ta đã từng thề, nhưng bây giờ khiến ta rất thương tâm.” Văn lão lau nước mắt trên mặt, hung hăng nhìn Nghiêm lão, ông vốn đang muốn thu nhận tiểu nha đầu này để mình dùng, ai biết bị Nghiêm lão giành trước một bước, người ta là gia tôn ruột, mình có thể so sánh sao?

Nghĩ đến đây, Văn lão còn có một loại xúc động muốn khóc lớn.

Vì mượn sức của nàng, mình đã đưa cho nàng thạch bảy màu kia, bây giờ lại thất bại trong gang tấc, ông có thể không thương tâm sao?

“Ta chỉ biết lão gia hỏa ngươi đang hâm mộ ta, ngươi hâm mộ cũng không hâm mộ được, có bản lĩnh, ngươi cũng sinh một tôn nữ như vậy đi, ha ha ha…”

Hai tay của Nghiêm lão chống nạnh, hưng phấn cười ha hả, chỉ là lúc này những người bên cạnh đều hiện ra trạng thái hóa đá.

“Hừ.” Lại trừng mắt nhìn Nghiêm lão, Văn lão xoay người, cười tủm tỉm với Hạ Như Phong, giống như người vừa rồi còn khóc lớn không phải là ông: “Nha đầu kia, ta nói cho ngươi biết, lão nhân này, tuy bình thường thoạt nhìn hòa ái dễ gần, nhưng đến lúc tức giận, ngươi cũng đã thấy qua, cho nên nha đầu ngươi cũng đừng nhận ông ta, nhận ta đi, ta tốt hơn ông ta rất nhiều…”

“Lão nhân, ngươi dám đào góc tường trên đầu ta, ngươi chán sống rồi hả?” Nghiêm lão nghe thấy lời nói của Văn lão, tức giận đến râu cũng vểnh lên, đưa tay nhấc ông lên, sau đó ném ra ngoài.

Nếu cho rằng, Nghiêm lão sẽ đối phó với Văn lão, thì cũng không khinh địch như vậy, nhưng bây giờ toàn bộ tâm tư đều ở trên người Hạ Như Phong, cho đến khi bị ném ra, ông mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời tiếng hét giận dữ xẹt qua trời cao, làm cho mọi người cũng không khỏi run lên.

“Nghiêm lão đầu chết tiệt, bản hội trưởng tuyệt giao với ngươi a a a…”

“Tuyệt giao thì tuyệt giao, ta mới không muốn kết giao với hỗn đản cướp tôn nữ của ta.” Nghiêm lão vỗ tay, không tiếp tục ném Văn lão ra nữa, lại nắm lấy vạt áo của Hạ Như Phong, lúc này ông không tự chủ được khẩn trương: “Tôn nữ ngoan, lão gia hỏa kia bị ta đuổi đi rồi, nhanh lên, con có đan dược gì, nhanh lấy ra hiếu kính gia gia, gia gia sẽ không trách lúc trước con lừa gạt Tơ Vàng Nhuyễn Giáp của ta.”

Hạ Như Phong nhíu mày, ánh mắt của nàng nhìn xuống, Nghiêm lão theo ánh mắt của nàng, mới phát hiện mình không cẩn thận nắm y phục của nàng, vội vàng buông tay ra, giúp nàng sửa sang lại y phục, xoa hai bàn tay, vẻ mặt mỉm cười nói: “Cái kia… Tôn nữ ngoan, tuổi của gia gia đã được một bó to, lập tức sẽ đi về đất vàng, như thế muốn thừa dịp lúc còn sống hưởng thụ tốt một chút, cho nên…”

Khóe miệng co rút một cái, Hạ Như Phong đưa một viên đan dược thất phẩm luyện chế mấy ngày trước cho Nghiêm lão, Nghiêm lão rất nhanh nhận lấy, để vào trong linh giới, lại hỏi: “Có còn hay không?”

“Chỉ có cấp bậc nhất phẩm thôi, người muốn không?”

“Nhanh, cho dù là cái gì, đều lấy cho gia gia đi, hiếu kính gia gia con.”

Lúc này bộ dáng Nghiêm lão muốn lấy đan dược của Hạ Như Phong, như là cường đạo ác bá, đều không có một chút khí chất của cường giả nên có, khiến cho những người biết Nghiêm lão đều sợ ngây người.

Đây thật sự là Nghiêm lão sao? Sẽ không bị người khác không cẩn thận đánh tráo chứ?

Sau đó Hạ Như Phong lại lấy ra một đống đan dược, mà khóe miệng của Nghiêm lão đều suýt chút nữa ngoạc tận mang tai, ở lúc ông muốn lấy thêm, Hạ Như Phong bất đắc dĩ giang tay: “Con đã không còn.”

“Thật sự không còn?” Nghiêm lão duy trì nghi ngờ, tiểu gia hỏa này không giống như là sẽ giao toàn bộ vật của mình ra cho người khác, hơn nữa gia sản của nàng cũng sẽ không chỉ có một chút như vậy.

“Thật sự!” Hạ Như Phong dùng sức gật đầu, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Con thật sự không còn.”

Lúc cụp mắt, trong mắt hiện lên một chút ý cười, Nghiêm lão tự nhiên sẽ không biết, đan dược trong giới của nàng không chỉ có những viên đó.

Nhìn bộ dáng của nàng không giống như là đang nói dối, Nghiêm lão không tiếp tục dò xét, cất kỹ toàn bộ đan dược, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, ông càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích.

Không ngờ, tiểu gia hỏa này lại chính là người đoạn thời gian trước gây xôn xao dư luận, ông đã nói rồi, trên đời này ngoại trừ nàng, còn có gia hỏa nào biến thái như vậy, nhưng biến thái này, lại là ngoại tôn nữ của ông.

May mắn mười mấy năm trước, ông không giết súc sinh Nghiêm Nhân này, bằng không sao có thể tìm được một tôn nữ vĩ đại như vậy chứ?

Hơn nữa, nếu lời nói huênh hoang của thiếu nữ ở trên đại bỉ là nàng, với tính cách này của nàng, căn bản không muốn bị người khác ăn hiếp, nhưng vừa rồi nàng lại nhu thuận tùy ý để mình bắt nạt nàng, càng ở lúc mình ép giao nhiều đan dược như vậy, có thể thấy được, mình cũng có địa vị ở trong lòng của nàng…

“Ha ha.” Nhớ lại, Nghiêm lão không khỏi cười

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN