Tà Phượng Nghịch Thiên - Q.2 - Chương 41: Bắc Ảnh Lạc Sa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Tà Phượng Nghịch Thiên


Q.2 - Chương 41: Bắc Ảnh Lạc Sa



“là ngươi?”

Quay đầu lại, đập vào mắt là một mặt nạ ngân sắc, vẻ mặt của Hạ Như Phong sửng sốt, rõ ràng cảm giác kia làm cho nàng thấy rất quen thuộc, nhưng vì sao xuất hiện ở bên cạnh, lại là Ngân Diện công tử?

Ngân Diện công tử nhìn nàng một cái, trong mắt xẹt qua một tia kỳ lạ, chỉ là hắn cũng không mở miệng nói chuyện.

“Như Phong, ngươi cũng rơi xuống đây?”

Bên cạnh truyền đến giọn nói khiến cho Hạ Như Phong phục hồi tinh thần lại, khoảnh khắc ánh mắt nhìn lại, Âu Dương Doãn đã đến trước mặt của nàng, khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc kia, hiện ra một chút mừng rỡ, dường như không ngờ bọn họ lại đến chung một chỗ.

“Âu Dương, những người khác đâu?” Mày không khỏi nhíu lại, nàng lo lắng nhất là an nguy của tam ca.

Nếu không tìm được tam ca, nàng không thể yên tâm, dù sao cường giả đến đây rất là nhiều, Ưng Vương không phải là đối thủ của bọn họ.

“Ta cũng không biết, lúc ta rơi xuống thì đã ở đây, không thấy tam thiếu và những người còn lại.” Âu Dương Doãn lắc đầu, biến cố kia xảy ra quá nhanh, hắn cũng không thể phản ứng lại.

Hạ Như Phong không nói nữa, đánh giá xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện, mình rơi vào trong một gian phòng.

Lúc này ngoại trừ ba người bọn họ, còn có những người khác, sau khi nhìn thấy những người đó, Hạ Như Phong nhăn mày lại, sau đó khẽ thở dài.

Bây giờ ở trong này quả thật rất không yên ổn, phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được những người khác.

Chỉ có tập hợp lực lượng của mọi người, mới có thể nắm chắc đạt được danh ngạch tiến vào Nguyệt Chi U Trì.

“Này, vừa rồi ngươi nhìn cái gì vậy.” Có lẽ là thấy Hạ Như Phong nhìn chăm chú, một nữ tử bạch y đột nhiên đứng lên, hay tay chống nạnh, trợn mắt nhìn, hung hãn quát.

Làn da của nữ tử trắng nõn, mặt trái xoan xinh xắn, vóc dáng tính ra là thấp, nhưng vẫn không che được xinh đẹp của nàng.

Mặc y phục trắng như tuyết, bên hông thắt một dây lưng màu trắng, tóc búi lên đơn giản, phía trên cắm một cây trâm bạch ngọc, theo động tác của nàng, chuông gió bạc trên cổ tay phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe.

“Huyễn Vân sư muội, đừng so đo với người bình thường, những người ở đại lục cấp thấp đó, trời sinh khuyết thiếu tố chất, so đo với nàng, không phải là để cho người khác chê cười muội sao?”

Bên cạnh nữ tử tên là Huyễn Vân, là một người mặc bạch y đi lên trước một bước, chỉ thấy vẻ mặt của người đó lạnh lùng, trong ánh mắt chứa một tia cao ngạo, sau khi lướt qua ba người Hạ Như Phong, trong mắt xinh đẹp hiện lên khinh thường.

Nghe thấy lời của nàng, trong ngực Âu Dương Doãn lập tức nổi lên tức giận, mới vừa tiến lên một bước, bên cạnh có một đôi tay kéo hắn lại, ngăn động tác của hắn.

“Âu Dương, chó cái cắn ngươi một cái, ngươi còn muốn cắn lại sao?”

Giọng nói lạnh nhat xẹt qua bên tai, quả nhiên Âu Dương Doãn không có động tác nữa, lúc nhìn sang thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh, hai mắt như vì sao hiện ra một chút ý cười.

“Ngươi…”

Vẻ mặt của Huyễn Vân biến đổi, bàn tay mềm kéo một cái, tháo sợi tơ màu trắng bên hông xuống, nàng kéo sợi tơ trong tay, hai mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

“Hừ, ngươi có dám đại chiến với ta không?”

Hạ Như Phong nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, vẫn không nói chuyện, ngay lập tức có một giọng nói xen vào: “Ha ha, hôm nay ta thật đúng là được mở mang tầm mắt, thánh cung tự xưng là chính nghĩa, lại thích ăn hiếp người như vậy sao?”

Bước chân của nữ tử nhẹ nhàng, đi qua dẫn đến một luồng gió mát, làn da của nàng trắng nõn, trên đầu quấn một khăn trùm đầu xanh đậm, nhuyễn giáp màu da cam bó sát người làm nổi lên dáng người có lồi có lõm của nàng, bộ ngực lớn hơn người bình thường rất nhiều, dưới chân đeo một giày bó màu vàng đến đầu gối, lộ ra chân dài tinh xảo xinh đẹp như ngọc ở bên ngoài.

Nữ tử này không thể nghi ngờ là rất đẹp, giọng nói hào phóng sang sảng, khí phách càng không thua gì nam nhi, lại làm cho lòng người ta không thể chán ghét.

“Ngươi là ai?” Mỹ nhân băng sơn lạnh lùng nhìn nữ tử một cái, hai lông mày nhếch lên: “Hơn nữa, sao ngươi biết chúng ta là đệ tử thánh cung? Đã biết chúng ta là người thánh cung, còn dám nói như thế?”

“Ha ha, trang phục của các ngươi và thân phận kiêu ngạo kia, thái độ kinh người, không phải là thánh cung thì là cái gì? Nhưng mà, với thực lực của các ngươi, cũng chỉ là đệ tử nội môn của thánh cung, người khác sợ thánh cung ngươi, Bắc Ảnh gia tộc ta cũng sẽ không sợ, cho dù đánh các ngươi, thánh cung có biết bao nhiêu là đệ tử nội môn, sao có thể ra mặt thay các ngươi?”

Nhíu mày, nữ tử há miệng ra, lộ ra một răng nanh trắng noãn.

“Bắc Ảnh gia tộc? Ngươi là người của Bắc Ảnh gia tộc ở Bắc Vực? Vậy Bắc Ảnh Băng là gì của ngươi?” Mỹ nhân băng sơn đầu tiên là ngẩn ra, vẻ mặt chỉ một thoáng đã trở nên rất khó nhìn, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng hỏi.

“Muốn biết sao?” Nữ tử trừng mắt nhìn, khóe miệng cười càng ngày càng lớn: “Vậy ta nói cho ngươi biết là được rồi, Bắc Ảnh Băng là đệ đệ của ta, đệ đệ ruột, đúng rồi, ngươi có biết tên của ta hay không? Ta tên là Bắc Ảnh Lạc Sa.”

“Ngươi là thiên tài trong bảng Bắc Vực, có danh xưng là La Sát, Bắc Ảnh Lạc Sa?” Mỹ nhân băng sơn hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt gần như biến sắc, nàng lui ra phía sau mấy bước, sau khi hít sâu vào một hơi, mới nói: “Hôm nay chúng ta nể mặt tiểu thư Bắc Ẩnh, không so đo với nàng ta, nhưng nếu lần sau bị ta gặp lại…”

Trong mắt hiện lên sát ý, sắc mặt của mỹ nhân băng sơn lại lạnh lùng, gằn từng chữ nói: “Lý Vân ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, Huyễn Vân, chúng ta đi.”

Nói xong, kéo nữ tử ở bên cạnh, không quay đầu lại rời khỏi đây.

“Như Phong, vì sao ngươi không để ta đi giết hai người này.” Âu Dương Doãn tức giận bất bình nói, những người đó dám sỉ nhục nàng như vậy, nếu không giết bọn họ, thực sự khó bình ổn tức giận trong lòng hắn.

Hạ Như Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói một câu: “Ngươi không phải là đối thủ của các nàng.”

Những người đó hẳn là đến từ Thiên Linh đại lục, mà cũng là thiên tài của Thiên Linh đại lục sao? Tuổi của hai nữ tử kia cũng chỉ là hai mươi năm gì đó, mà đã có được thực lực Linh Vương tam cấp rồi.

Nhất là Bắc Ảnh Lạc Sa, nàng lại là một Linh Vương cửu cấp, bậc thiên phú này, thực sự rất cường hãn, không hổ là thiên tài đến từ Đông Linh đại lục, người nơi đó, quả nhiên không phải Tây Huyễn đại lục có thể so sánh.

Chỉ là Hạ Như Phong không nổi giận, nàng tin tưởng, với thiên phú của mình, rất nhanh là có thể đuổi kịp và vượt qua nàng ấy…

Bắc Vực, thánh cung và Bắc Ảnh gia tộc? Hôm nay, nàng đã biết một số danh từ mới, cũng đang hướng đến Đông Linh đại lục thần bí.

Thở dài, lúc nàng nhìn về phía Ngân Diện công tử, rõ ràng phát hiện ánh mắt của Ngân Diện công tử vẫn đuổi theo chỗ hai nàng rời đi, trong mắt lại có hận ý và sát khí không che dấu chút nào.

“Ngân Diện công tử, ngươi làm sao vậy?”

Giọng nói nhàn nhạt khiến cho Ngân Diện công tử phục hồi tinh thần lại, hắn thả lỏng nắm tay ra, thu ánh mắt của mình, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ta không sao.”

Nhưng mà, khuôn mặt tuấn mỹ trong mặt nạ ngân sắc cũng chứa lãnh ý vô tận.

Thánh cung, các ngươi đã đến đây, như vậy lần

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN