Ta quá tra nam phụ đều hắc hóa
Chương 18-2
“Em đi tôi cũng sẽ đến đem em ôm trở về,” Thẩm Kinh Diễn nói xong thấy cô thờ ơ, lại nhìn sườn mặt bổ sung một câu, “Tôi hiện tại có sức lực ôm em.”
* * * À, vậy anh cũng rất lợi hại đó. Thời Lễ im lặng trong chớp mắt, vẫn như cũ chỉ nói một câu: “Thả tôi ra ngoài, chuyện này coi như chưa phát sinh.”
“Không có khả năng,” Thẩm Kinh Diễn dùng sức giữ chặt cổ tay cô, từng câu từng chữ hỏi, “Em tại sao lại muốn đi, có phải lại muốn tìm cơ hội rời khỏi tôi?”
“Tôi không nghĩ rời khỏi anh, cũng không muốn bị giam giống như tù phạm, anh rõ ràng sao?” Thời Lễ đau đầu nhìn anh. Thấy anh vẫn ương ngạnh như cũ, cô thậm chí muốn dùng tiết mục đi chết để bức ép, nhưng rốt cuộc suy xét thân thể anh, cùng với việc sau khi ra ngoài, cho nên chỉ có thể dùng ý tứ bạo lực công kích.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô gắt gao, sau một lúc lâu tiếng hít thở tăng lên, trên mặt cũng nổi lên chút đỏ ứng, anh giống như không quan tâm, vẫn bắt lấy Thời Lễ không buông.
Thời Lễ dừng một chút, mạnh mẽ rút tay khỏi anh, giả bộ không thấy được anh không thích hợp, xoay người đến sô pha nằm xuống, Thẩm Kinh Diễn lẻ loi đứng ở mép giường, chậm rãi ngồi dưới đất, sau một lát im lặng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Thời Lễ, tôi khó chịu..”
Thời Lễ đầu quả tim run lên, phản ứng đầu tiên là đi xem anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cô trước kia tự mình chăm sóc Thẩm Kinh Diễn hai năm, so với ai cũng hiểu rõ trạng thái cơ thể anh hơn, nếu như anh thật sự khó chịu, sẽ rất khó để nói ra, hiện tại còn có thể giải thích trạng thái, xem ra vẫn trong phạm vi khống chế.
Thẩm Kinh Diễn trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt cũng bắt đầu trắng bệch, hai mắt mông lung nhìn hướng Thời Lễ, vài phút sau hoàn toàn thất vọng. Phát hiện Thời Lễ không để ý mình, đáy mắt anh lạnh lùng, an tĩnh ngồi trên sàn nhà, không biết qua bào lâu, dựa vào chính mình bình phục hô hấp.
Thời Lễ vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của anh, chờ bên kia hoàn toàn im lặng, trộm liếc mắt một cái, nhìn đến anh hô hấp thuận lợi trộm thở phào một hơi.
Thẩm Kinh Diễn ngồi hồi lâu, mới chống đôi chân đã tê dại, gian nan đi đến trước mặt Thời Lễ, đôi mắt như hoa đào phiếm hồng, thanh âm khàn khàn như cát sỏi: “Em không thích tôi?”
Trong lòng Thời Lễ tê dần, dứt khoát ngồi dậy, kéo anh đến bên người ngồi xuống. Chờ hai chân anh đã dán trên đùi mình, Thời Lễ nhíu mày, cầm tấm chăn cô đắp phủ lên chân anh: “Anh không thể cảm lạnh.”
“Em không thích tôi,” Thẩm Kinh Diễn lúc này lại dùng ngữ khí trần thuật, trong thanh âm lộ ra cảm giác nhìn thấy tất cả đau thương, “Nếu không sẽ không thờ ơ khi tôi phát bệnh.”
Nam phụ giá trị cừu hận: 18%
Chính mình đem anh khi dễ tàn nhẫn như vậy, giá trị cừu hận tăng cũng có thể lý giải, nhưng cố tình cả ngày không có động tĩnh gì, giờ này lại giảm hai số, phối hợp với biểu tình và ngữ khí của anh lúc này, như thế nào lại không đau lòng.
Thời Lễ mím môi, rốt cuộc không thể tiếp tục nói ra lời tàn nhẫn: “Tôi thích anh, chỉ là bây giờ còn đang tức giận.”
“Bởi vì tôi nhốt em?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ: “Đúng vậy.”
“Cho nên em về sau vẫn muốn đối với tôi như vậy?” Thẩm Kinh Diễn sắc mặt trắng bệch giống như giấy.
Thời Lễ không biết nói gì nhìn anh: “.. Tại sao anh không nói anh sẽ thay đổi chủ ý, sau đó chúng ta lại hòa hảo?”
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc cùng cô đối diện, sau một lát, Thời Lễ sốt ruột quay mặt đi: “Được rồi, tôi đã biết, anh không cần nói nữa.”
Thẩm Kinh Diễn an tĩnh ngồi bên cạnh, sau một lúc lâu duỗi tay ôm lấy cô, đem mặt chôn ở cổ: “Tôi sẽ nghĩ ra biện pháp khác, để có thể làm em ở lại, cũng có thể làm em không giận tôi.”
* * *À, được đấy, tôi cũng nghĩ ra một biện pháp, để có thể làm anh thả tôi ra ngoài, cũng có thể làm cho giá trị cừu hận không gia tăng. Thời Lễ vẻ mặt chết lặng, đẩy anh ra khỏi người.
Mấy ngày kế tiếp, không khí trong phòng vẫn luôn duy trì trạng thái như cậy, không một ai chịu nhượng bộ. Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn càng ngày càng xấu, Thời Lễ lạnh nhạt anh, cũng không tốt hơn là bao, hai người tâm tư khác nhau, nhưng lại đều ngóng trông cục diện bế tắc này nhanh chóng bị phá vỡ.
Sự tình chuyển biến vào một buổi sáng, Thời Lễ đau eo từ trên sô pha tỉnh dậy, vừa ngáp vừa nhìn trên giường, thấy Thẩm Kinh Diễn còn đang ngủ, liền đứng dậy đi nấu cơm sáng.
Trong khoảng thời gian này hai người mặc dù vẫn luôn phân cao thấp, Thời Lễ cũng cố ý mỗi lần ăn cơm đều không gọi anh, nhưng thật ra vẫn làm cơm cho anh.
Đương nhiên, Thẩm Kinh Diễn cũng chủ động gánh vác việc khác, trước sau bảo trì căn phòng luôn ngăn nắp, làm ý tưởng Thời Lễ muốn đem nới này thành núi rác thất bại.
Trừ bỏ không khí cứng đờ, hai người sinh hoạt lại hòa hợp, hợp đến làm Thời Lễ toát ra suy nghĩ “nếu không nghe theo anh”, chỉ là mỗi lần toát ra suy nghĩ này, cô đều nghĩ tới nam phụ ở thế giới sau, sau đó kịp thời dừng lại, quyết định quả hồng mềm vẫn chọn mềm niết.
* * *Hiện tại Thẩm Kinh Diễn chính là quả hồng mềm đó.
Thời Lễ áy náy ba giây, làm cà chua xào trứng, chính mình ăn một nửa, một nửa còn lại cố ý để trên bàn cơm mặc kệ, tính toán đánh thức Thẩm Kinh Diễn dậy ăn bữa sáng.
Nhưng hôm nay Thẩm Kinh Diễn phá lệ ngủ lâu, ngày thường chỉ cần cô có một chút động tĩnh, anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại, hôm nay vậy mà vẫn chưa tỉnh, thậm chí cũng không thấy động tĩnh. Thời Lễ nhớ lại buổi tối hôm qua, khi cô dậy đi vệ sinh, anh vẫn còn đang xử lý công việc, suy đoán chăc anh quá mệt mỏi, cũng không đến gần quấy rầy anh.
Nhưng chờ đến buổi trưa, Thẩm Kinh Diễn vẫn chưa tỉnh lại, Thời Lễ liền cảm thấy không thích hợp. Cô chạy đến bên giường đánh thức anh, nhìn thấy tóc anh ướt đẫm, sắc mặt không bình thường, môi tái nhợt.
Thời Lễ trong lòng sợ hãi, vội duỗi tay sờ trán anh, sờ thấy nhiệt độ không thích hợp, vôi vàng xốc chăn lên, nhìn đến áo ngủ anh đều bị mồ hôi thấm ướt, vội lay cánh tay kêu anh: “Kinh Diễn, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh..”
Thẩm Kinh Diễn đang chìm trong một hồi ác mộng, trong mộng chính mình nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ các loại ống, bác sĩ, hộ sĩ, còn có những người xa lạ tới tới lui lui, nhưng chỉ duy nhất không có Thời Lễ.
Thời Lễ đâu? Anh vừa có ý niệm này, liền nghe được giọng nói của Thời Lễ, như là phát ra từ sâu thẳm của bản năng linh hồn, anh đi theo giọng nói đó, cuối cùng thấy được một đạo ánh sáng, lúc sau đột nhiên bừng tỉnh.
“Kinh Diễn!”
Vẻ mặt lo lắng của Thời Lễ xuất hiện trước mắt, Thẩm Kinh Diễn há miệng thở dốc, lại phát hiện chính mình không thể phát ra thanh âm, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng phát ra tiếng: “Làm sao vậy?”
“Anh phát sốt, cần phải đi bệnh viện.” Thời Lễ lo lắng nhìn anh.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu lắc đầu: “Không đi.”
“Sao lại không đi!” Thời Lễ rất muốn phát hỏa, nhưng nhìn đến bộ dáng của anh, chỉ có thể chịu đựng lửa giận khuyên bảo, “Thân thể của anh cùng người bình thường không giống, nếu như phát sốt để lại di chứng sẽ không tốt.”
“Em rất để ý?” Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi.
Thời Lễ dừng một chút: “Đương nhiên rồi!”
Cô ngữ khí ác liệt, Thẩm Kinh Diễn đã lâu tâm tình chưa tốt, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, tiếp theo giống như sợ cô phát hiện ra cảm xúc của mình liền vội quay mặt đi, lúc sau bình tĩnh mới tiếp tục nhìn về phía cô.
Thời Lễ mở to đôi mắt, lúc này mới nhìn về phía anh, tận lực làm ngữ khí hòa hoãn: “Tôi biết anh sợ tôi nhân cơ hội này chạy trốn, như vậy được không, anh gọi điện thoại cho quản gia, để ông ấy ở dưới lầu chờ anh, tôi đưa anh đến thang máy, anh đi khám bệnh trước..”
Thẩm Kinh Diễn cố sức vươn một ngón tay, đặt trên môi cô: “Không muốn nghe.”
Thời Lễ: “…”
Cô sắp bị loại bệnh phản nghịch* này của anh làm tức chết rồi.
*Nguyên văn là bệnh trung nhị
“Hòm thuốc ở phòng bếp cái thứ nhất ngăn tủ thứ hai, nơi đó tôi ngày thường dự phòng thuốc, còn có một ít thuốc khác, em giúp tôi lấy lại đây.” Thẩm Kinh Diễn nghỉ một chút, chậm một hơi nói.
Thời Lễ hít sâu một hơi, đem tay anh để một bên: “Chỉ uống thuốc thôi cũng vô dụng.”
“Có thể.” Thẩm Kinh Diễn kiên trì.
Hai người ngoan cố nửa ngày, cuối cùng Thẩm Kinh Diễn lấy ra đòn sát thủ: “Thời Lễ, giúp tôi..”
Thời Lễ hoàn toàn thua trận, ngoan ngoãn đi lấy hòm thuốc, Thẩm Kinh Diễn đáy mắt hiện lên một tia ý cười, thân thể khó chịu cũng giảm bớt đi không ít.
Thời Lễ đem hòm thuốc tới, để anh tự tìm thuốc, còn chính mình đem nước tới cho anh, giúp anh uống thuốc.
Thẩm Kinh Diễn bị trận bệnh này lăn lộn làm mất đi không ít tinh thần, chỉ là việc tìm thuốc uống, cũng làm anh mất hết sức lực, mệt mỏi nằm ở trên giường, mở nửa mắt nhìn Thời Lễ chăm chú.
Thời Lễ để hòm thuốc sang một bên, vừa quay đầu lại đã cùng anh đối diện.
Nam phụ giá trị cừu hận: 13%
Thởi Lễ thật sự không thể giận, xụ mặt nhìn anh nói: “Cho anh thời gian một giờ, nếu vẫn chưa hạ sốt, bắt buộc phải đi bệnh viện.”
“Một giờ không đủ.” Thẩm Kinh Diễn ý tứ biểu thị.
Thời Lễ không thể nhịn được nữa: “Vậy thì hai giờ, nhưng trong thời gian đó xuất hiện tình huống không tốt, anh phải đi cho tôi!”
Thẩm Kinh Diễn không nói lời nào, xem như cam chịu.
Thởi Lễ lòng dạ lúc này mới thuận chút, cau mày ngồi ở mép giường nhìn anh. Thẩm Kinh Diễn cũng nhìn lại, sau một lúc lâu cầm tay cô, giọng dò hỏi: “Em không giận tôi?”
“.. Không thể nào, chỉ là thấy anh bị bệnh, tạm thời chăm sóc mà thôi,” Khóe miệng Thời Lễ nhúc nhích, nói xong còn không quên bổ sung một câu, “Chỉ cần anh không thả tôi ra ngoài, thì tôi vẫn luôn giận anh.”
“Trên người tôi đau.” Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô nói.
Thời Lễ lập tức quên đi vừa rồi chính mình đang nói cái gì, lo lắng đỡ lấy bả vai của anh: “Nơi nào đau?”
Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng lo lắng của cô, mỹ mãn nhắm mắt lại, sau một lúc lâu chậm rãi nói: “Nơi nào cũng đau.”
“Sao lại thế này, phát bệnh?” Thời Lễ nói, cởi ra áo ngủ của anh, trực tiếp ghé vào trên ngực, nghe được tiếng tim đập bình thường liền nhẹ thở một hơi, vừa muốn lên, đã bị anh ôm lại. Lỗ tai mềm mại dán trên ngực, ánh mắt Thẩm Kinh Diễn tối đi một chút.
Bị bệnh làm sức lực Thẩm Kinh Diễn kém xa Thời Lễ, nhưng cố tình nơi bị anh ôm lấy lại là đầu, chỉ cần dùng sức một chút, Thời Lễ liền không có biện pháp tránh thoát.
Thời Lễ cố thử vài cái, không thể nhịn được nữa mở miệng: “Anh buông tay.”
“Em nghe lại một chút, trái tim tôi cũng khó chịu.” Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ nheo lại đôi mắt, bản năng mách bảo anh đang giả vờ, nhưng rốt cuộc không dám lấy thân thể anh ra nói giỡn, chỉ có thể dán ở trên ngực anh tiếp tục nghe, đến khi xác định chỉ còn tiếng tim đập trầm ổn, lại lần nữa giãy giụa tránh thoát. Lúc này Thẩm Kinh Diễn không có dùng sức, cô dễ dàng từ trong lồng ngực anh chui ra, không khỏi cảm thấy chính mình vừa rồi quá đa tâm.
* * *Nhưng là, anh cũng khó chịu đến như vậy, sao còn có sức lực chiếm tiện nghi của cô. Thời Lễ than nhẹ một tiếng: “Trên người của anh rốt cuộc đau chỗ nào?”
“Chắc là đau cơ bắp, thời điểm bị bệnh không giống nhau.” Thẩm Kinh Diễn chớp chớp đôi mắt, thuận theo nhìn cô.
Sau khi đem Thời Lễ nhốt lại, anh cảm thấy cảm giác an toàn nhiều hơn, trước kia ở biệt thự không chịu bộc lộ tính cách, bây giờ cũng đã bắt đầu lộ ra, nếu không phải Thời Lễ vẫn luôn lạnh anh, anh có lẽ sẽ trở nên càng thêm nghe lời.
Nam phụ giá trị cừu hân: 12%
Đã bị bệnh, vậy mà cũng giảm một số? Thời Lễ nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ nói: “Có thể là do phát sốt, anh nằm yên, tôi giúp anh mát xa.”
Thẩm Kinh Diễn rũ xuống đôi mắt, che giấu cảm xúc chân thật, ngoan ngoãn nằm im trên giường. Thời Lễ cởi giày ngồi bên cạnh, chuyên tâm giúp anh mát xa: “Như vậy có tốt hơn không?”
“Ừm,” Thẩm Kinh Diễn lên tiếng, “Lại dùng thêm chút lực.”
Thời Lễ nghe lời dùng sức, Thẩm Kinh Diễn cảm giác được bàn tay của cô du tẩu trên người, chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lát nghỉ ngơi, lại tiếp tục mở to mắt nhìn cô.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Kinh Diễn đều lẳng lặng nhìn cô, sâu trong đôi mắt lần đầu tiên thuần túy, giống như trừ bỏ Thời Lễ, cái gì cũng không chứa được.
Tầm mắt anh nóng bỏng, trực tiếp, rất khó làm người khác bỏ qua, Thời Lễ chỉ có thể xụ mặt, mới làm chính mình giống như không bị anh đả động đến.
Kết thúc mát xa, Thời Lễ cầm khăn bông ấm, cẩn thận giúp anh lau mình. Bàn tay cô thon dài, khi ngừng ở trên người anh, Thẩm Kinh Diễn chỉ cảm thấy một chút hỏa khí bị bốc lên.
Thời Lễ ngồi bên chân anh, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, cảm thấy không thích hợp, không khỏi cạn lời: “.. Đã bệnh thành như vậy, còn nghĩ lung tung gì đâu?”
Nếu là ngày thường, Thẩm Kinh Diễn đã sớm thẹn quá thành giận, nhưng giờ phút này chỉ dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn cô: “Có thể chứ?”
“.. Có thể cái gì?” Thời Lễ vừa buồn bực lại đau đầu, “Anh vẫn còn bị bệnh, hơn nữa chúng ta còn đang giận nhau.”
Một câu cuối cùng như là nhắc nhở Thẩm Kinh Diễn, anh đáy mắt ảm đạm, quay mặt đi không nhìn cô. Thẳng đến khi Thời Lễ muốn giúp anh thay áo ngủ, anh cũng chưa nói một lời, Thời Lễ quét mắt liếc anh một cái, đi lấy thức ăn buổi sáng đã hâm nóng mang đến trước mặt anh: “Ăn cơm đi.”
Thẩm Kinh Diễn lông mi giật mình, tâm trạng tệ cực kỳ.
Thời Lễ đề cao giọng nói: “Ăn cơm.”
“Ừ.” Thẩm Kinh Diễn thần sắc uể oải ngồi dậy, miễn cưỡng cầm lấy muống, từng ngụm từng ngụm ăn, trên trán dần đổ mồ hôi, cũng không có dừng lại, giống như thừa nhận cực đại thống khổ.
Thời Lễ: “…”
Chiêu khổ nhục kế này của anh có phần quen mắt, đây là đã học của ai?
Thẩm Kinh Diễn chỉ ăn một chút liền buông xuống, Thời Lễ lo lâng nhìn anh: “Không ăn nữa?”
“Không ăn nữa.” Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.
Thời Lễ mím môi: “Nếu như anh không ăn, thân thể sẽ hồi phục rất chậm, lại ăn một chút nữa đi.”
“Không muốn ăn.” Thẩm Kinh Diễn nói xong, cầm bát đưa cho cô.
Thời Lễ chỉ có thể tiếp tục khuyên: “Ăn thêm hai miếng, hai miếng thôi cũng được.”
Thẩm Kinh Diễn kiên định cầm bát đưa cho cô.
Thời Lễ bất đắc dĩ: “Anh muốn như thế nào mới bằng lòng ăn thêm một chút?”
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, ánh mắt trong vắt nhìn về phía cô.
Thời Lễ cùng anh đối diện một lát, hít sâu một hơi cắn răng nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong giúp anh.”
Mặt mày Thẩm Kinh Diễn lúc này mới giãn ra, làm trò trước mặt Thời Lễ đem đồ ăn ăn sạch. Thời Lễ lúc đầu còn lo lắng, anh là vì cái việc không đứng đắn này mới miễn cưỡng ăn hết, còn sợ anh sẽ bỏ ăn, mãi đến khi nhìn anh ăn hết không bỏ sót, liền biết cái gì ăn uống không tốt, không muốn ăn, tất cả đều chỉ là giả vờ.
Thời Lễ hiểu ra, cô đã rơi vào bẫy của anh, nhưng lại thấy anh không có biện pháp tự chăm sóc chính mình, trước khi anh bệnh khỏi, đương nhiên vẫn phải luôn dỗ dành. Vì thế cô nhận lệnh giúp anh giải quyết đại sự, đen mặt đi phòng tắm rửa tay.
Thẩm Kinh Diễn lười biếng, cả người tràn ngập loại cảm giác thỏa mãn. Anh cố chống đỡ cơn buồn ngủ chờ Thời Lễ, làm cả đôi mắt đều phiếm hồng.
Thời Lễ khi ra nhìn thấy bộ dáng của anh, giúp anh hạ nhiệt độ cơ thể rồi nói: “Đã bắt đầu hạ nhiệt độ, anh ngủ một lát, tỉnh lại sẽ khôi phục.”
“Em ở cùng tôi.” Thẩm Kinh Diễn mắt trông mong nhìn về phía cô.
Thời Lễ xụ mặt: “Tôi vẫn còn giận anh.”
“Vậy tôi không ngủ.” Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi.
Thời Lễ: “…”
Im lặng ba giây, Thời Lễ chấp nhận đi đến trong ngực anh nằm xuống, Thẩm Kinh Diễn ôm lấy cô, rốt cuộc không chịu được nữa, gục trên người cô ngửi mùi hương nhàn nhạt nặng nề ngủ.
Một giấc ngủ này anh ngủ tới buổi chiều, tỉnh lại đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là tinh thần có chút mệt mỏi. Thời Lễ đã sớm xuống giường, nhìn bộ dáng đã khôi phục của anh, buổi tối tiếp tục nấu cho anh một bữa cơm, chờ ban đêm lại đi về sô pha ngủ.
Cô cố tình xem nhẹ ánh mắt Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn nhìn cô, thầm hạ quyết tâm lần này nhất định không mềm lòng.
Nhưng mà chỉ qua một đêm, Thẩm Kinh Diễn lại bị bệnh, chỉ là lần này bị cảm mạo.
Thời Lễ ngồi ở trên giường nhìn người đàn ông đang ho khan, nhọc lòng khuyên anh: “Anh nên đi bệnh viện, hệ miễn dịch của anh quá kém, chỉ uống mỗi thuốc căn bản là không được.”
“Không đi.” Thẩm Kinh Diễn giọng mũi nặng nề, hơn nữa ốm yếu, thoạt nhìn thực dễ bắt nạt.
Thời Lễ rất muốn niết mặt anh, nhưng nghĩ đến tình trạng của hai người, cuối cùng vẫn từ bỏ, chỉ là một mặt khuyên bảo: “Không phải để anh nằm viện, chỉ là đi kiểm tra một chút, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Em chăm sóc tôi.” Thanh âm Thẩm Kinh Diễn rầu rĩ, đôi mắt cũng bởi vì bị bệnh mà phiếm nước, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Rõ ràng là một tổng tài lớn, nhưng cố tình lại yếu ớt giống như đóa hoa, Thời Lễ thấy anh bị bệnh cũng không biết tự chăm sóc chính mình, chỉ có thể đến chăm sóc anh, sau một tuần liên tiếp hầu hạ, anh bị cảm mạo cuối cùng khỏi, chỉ là lăn lộn lâu như vậy, lại có xu thế muốn bị bệnh, cô lại bắt đầu mỗi ngày giúp anh mát xa, nhìn anh uống thuốc.
Hai người bất tri bất giác ở trong này hơn nửa tháng, Thẩm Kinh Diễn bị bệnh chậm chạp không dứt, Thời Lễ rốt cuộc khả nghi: “Anh trước kia bị bệnh không phải một hai hôm sẽ chuyển biến tốt sao? Vì sao lần này vẫn luôn không khỏi?”
“Không biết.” Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.
Thời Lễ nhíu mày: “Anh là muốn đi bệnh viện?”
“Tôi không đi.” Thẩm Kinh Diễn vẫn là câu nói này, nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Thời Lễ thấy anh cự tuyệt giao lưu, chỉ có thể đi phòng bếp nấu cơm, thuận tiện ngẫm lại nên nghĩ như thế nào để thuyết phục anh. Khi tới phòng bếp, nhìn đến bốn phía sạch sẽ, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Kinh Diễn tuy rằng bị bệnh, nhưng chức trách nghề nghiệp vẫn còn đó, chẳng sợ cô không bảo anh làm, anh mỗi ngày cũng sẽ nhặt sạch rác rưởi, thời điểm xuống lầu vứt rác, còn sẽ mang về nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn thấy anh vất vả như vậy, còn muốn chăm sóc cho sinh hoạt của cô, cô thật sự muốn nói cho anh, để anh an tâm trị liệu, cô nguyện ý ở lại trong căn nhà này, sẽ không tiếp tục giận dỗi với anh. Nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, trong đầu cô sẽ hiện lên thân ảnh cầm chủy thủ, vì thế rốt cuộc nói không nên lời.
* * *Cô thật quá ích kỷ. Thời Lễ tàn khốc đánh giá chính mình một câu, mở ra tủ lạnh cầm lấy khoai tây, bắt đầu ngồi xổm trên mặt đất gọt vỏ vào thùng rác, trong đầu còn đang suy nghĩ nên khuyên Thẩm Kinh Diễn đi bệnh viện như thế nào.
Đang làm đến xuất thần, tay vừa gọt khoai tây liền rơi vào thùng rác, cô theo bản năng đỡ lấy, ngón tay trong lúc vô tình quét qua gói giấy thấm dầu bị vứt bỏ, tiếp theo bên trong rơi ra một đống đồ vật màu sắc, cô tức khắc ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Kinh Diễn, tất nhiên vô cùng rõ ràng, đây chính là thuốc viên màu sắc rực rỡ, đều là thuốc hằng ngày Thẩm Kinh Diễn cần uống.
Cảm ơn các bạn đã đọc.
Editor: Q17
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!