Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 298: (PN - 2) Trung khuyển năm đó là băng sơn
Edit + Beta: Vịt
“Mạnh Mãng Long?”
Bạch Hướng Thịnh lặp lại 3 chữ kia, giống như bên trong 3 chữ có ma lực gì.
“Ông cụ Mạnh Gia vừa giá hạc tây (*) không lâu, Mạnh Mãng Long mới nắm giữ Mạnh gia,” Phương Vân ghé đến bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, nói khẽ bên tai y, “Nghe nói bây giờ Mạnh gia thật ra đã loạn cào cào lên rồi, các con cháu Mạnh gia đều muốn đọ sức vào lúc này, Mạnh Mãng Long này đối mặt với nguy cơ không nhỏ đâu, ài, mày nhìn hắn kìa mày nhìn hắn kìa, thể hiện vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, là hán tử.”
((*) giá hạc tây: cách gọi mĩ miều của chết)
Bạch Hướng Thịnh dùng cùi chỏ đỉnh Phương Vân một cái, vừa vặn đỉnh vào bụng Phương Vân, khiến Phương Vân lập tức đau đến ui da một tiếng.
“Hiểu rõ thế, giọng điệu lại ngưỡng mộ như vậy?” Trong ánh mắt Bạch Hướng Thịnh ngậm cười, “Sao? Coi trọng người ta?”
Phương Vân chậc chậc mấy tiếng: “Không phải tao nói, tao thấy trong đầu đàn ông, họ Mạnh này, là cực phẩm.”
Bạch Hướng Thịnh bưng chén thủy tinh chân cao lên, chất lỏng sáng trong ở trong ly dưới ánh đèn tràn hoa lệ ở hội trường yến hội, rực rỡ loang loáng.
Cậu nếm nhẹ một ngụm, mặc cho vị quyến rũ của dịch rượu tản ra trong miệng, “Mày nhìn đâu ra đó là cực phẩm?”
“Nói nhảm,” Phương Vân giống như khinh bỉ cực độ nhìn Bạch Hướng Thịnh một cái, “Mày nhìn họ Mạnh kia, mặt, đủ dương cương khỏe mạnh, chỉ một chữ soái. Vóc người, mày có thể nhìn ra, mặc chính trang cũng không thể che đi được cơ bắp phồng lên, mày nói đến lúc đó…… ừm, mạnh mẽ cỡ nào, mãnh liệt cỡ nào chứ.”
“Háo sắc”! Bạch Hướng Thịnh cười đánh Phương Vân một cái.
“Vẫn còn vẫn còn,” Phương Vân vội vàng bổ sung, “Nghe nói Mạnh Mãng Long này, tính cách cũng đủ manly, rất nghĩa khí, vô cùng ngay thẳng. Hơn nữa gia thế bối cảnh của người này, mọi thứ đều không kém, mày nói xem, trong số đàn ông tao biết, có tính là cực phẩm không?”
“Ừm,” Bạch Hướng Thịnh như có điều suy nghĩ gật đầu, “So với cái người mấy hôm trước xem mắt gặp mặt lần đầu với mày, đã muốn ảnh hạ thể của mày, cực phẩm, vô cùng cực phẩm.”
Phương Vân bay một đạp vào trên đùi Bạch Hướng Thịnh: “Mày được lắm, còn nhắc đến!”
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và WordPress humat170893.wordpress)
Mạnh Mãng Long ở trong tầm mắt theo đuổi như có như không của nhiều người như vậy, bình tĩnh tự nhiên, không lộ ra chút trạng thái mất tự nhiên.
Hắn xoay người, nhẹ nhàng dắt tay bạn gái, hôn một cái: “Anh đến ban công hóng gió trước.”
Bạn gái cười đến cực kỳ nhu hòa: “Đi đi.”
Mạnh Mãng Long từ trong khay trên tay nhân viên tạp vụ đi qua cầm lấy một ly đế dài, bước chân vững vàng, đi về phía ban công độc lập.
Bạch Hướng Thịnh nhìn bóng lưng người này, cười nói với Phương Vân: “Ài, mày chờ nhé.”
Phương Vân vội vàng kéo tay Bạch Hướng Thịnh lại: “Mày làm gì thế?”
“Mày không phải coi trọng người ta sao?” Bạch Hướng Thịnh cau mày, trong ánh mắt hàm chứa thâm ý, “Tao đi xin phương thức liên lạc của người ta cho mày.”
Phương Vân sợ đến mặt lập tức trắng bệch, giống như xoa lớp nước sơn trắng, “Mày đừng, anh à, mày đừng đi.”
“Sao không đi?”
“Tao…… tao sợ……”
Bạch Hướng Thịnh xùy cười gạt tay Phương Vân kéo mình ra, phối hợp sửa sang quần áo, chỉnh cà vạt: “Tao đi hỏi cho mày, mày sợ gì? Rõ thật là.”
Dứt lời, cũng mặc kệ Phương Vân hô hoán sau y, trực tiếp nhấc chân đi về phía ban công.
Ban công rất rộng rãi, không có phương tiện che chắn, tuy có một lan can, cao nửa người, bên trên còn bày ít hoa cỏ, phá lệ có cảm xúc.
Gió đêm từ từ thổi vào, thổi tiêu tan toàn bộ mùi thơm và mùi rượu trong hội trường yến tiệc.
Mạnh Mãng Long chỉ một mình đứng đó.
Thân thể hắn ngâm trong ánh trăng sáng trong, lập tức toàn bộ đường cong cường tráng đều bị ánh sáng nhu hòa chiếu tan.
Bạch Hướng Thịnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi tới bên kia ban công.
Hai người đều không nói chuyện.
Mạnh Mãng Long chỉ coi như đây là một người đến ban công hóng gió, cũng không có ý muốn nói chuyện với nhau, dứt khoát nhắm hai mắt lại, để mình tùy ý nghỉ ngơi một lát.
Bạch Hướng Thịnh xoắn xuýt rất lâu, xoắn xuýt đến chân thủy tinh dưới chén cũng sắp bị mình bóp gãy.
Một lúc lâu, cậu đi sang bên cạnh vài bước, nhẹ nói: “Xin chào.”
Mạnh Mãng Long không phản ứng.
Bạch Hướng Thịnh lúng túng đến mặt cũng xót, nhưng nghĩ nếu mình bỏ cuộc đi về, không thể xin được phương thức liên lạc của người đàn ông này, đến lúc đó thằng oắt Phương Vân nhất định sẽ coi chuyện này là nhược điểm, lan truyền khắp nơi, y liền cảm thấy, vụ này, không thể thất bại.
Cho dù người này cao lãnh, vậy thì sao?
Hôm nay nhất định phải moi ra được phương thức liên lạc của hắn.
Nghĩ như vậy, Bạch Hướng Thịnh đứng thẳng người, dùng âm thanh trịnh trọng hơn nói một câu: “Xin chào!”
Lúc này, Mạnh Mãng Long rốt cục có phản ứng, hắn mở mắt ra, không nhịn được nhìn về phía Bạch Hướng Thịnh một cái, dùng ngữ khí không chút hi vọng đối phương tốt nói một câu: “À, xin chào.”
Trên mặt Bạch Hướng Thịnh tràn ra nụ cười hữu hảo: “Tôi tên là Bạch Hướng Thịnh, xin hỏi tên anh là?”
“Mạnh Mãng Long.” Ngữ khí Mạnh Mãng Long lạnh lùng, nghe ra, không có chút ý muốn nói chuyện với Bạch Hướng Thịnh.
Bạch Hướng Thịnh cũng không chút tức giận, ngược lại hít sâu một hơi: “Mạnh tiên sinh có bạn gái vô cùng xinh đẹp bên cạnh, không đi thương tiếc hoa đẹp, lại đến ban công này một mình thương xuân bi thu, xem ra trong lòng có chuyện nhỉ.”
Chân mày Mạnh Mãng Long cau chặt hơn.
Thằng ngu này là ai thế?
Hầu kết hắn chuyển động, hồi lâu, mới đen mặt nói: “Mắc mớ gì đến cậu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!