Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 17: Điều tra
Lâm Yêm vốn dĩ đang ngồi phía đối diện, bỗng dưng trượt ghế nhích lại gần bên người cô, hơi cúi đầu: “Chị lợi hại như vậy, không phải cái gì cũng biết hả? Cầu tôi đi, cầu xin tôi, tôi liền nói cho chị biết.”
Lúc nàng trở lại Cảnh Cục đã thay quần áo, cảnh phục không vừa vặn lỏng lẽo, không thắt cà vạt, để hở hai cúc áo trêи cùng, lộ ra xương quai xanh đường nét rõ ràng.
Mái tóc nâu xoăn xoã tung sau bả vai trông có vẻ gầy yếu.
Tống Dư Hàng không dấu vết chuyển khai tầm mắt, mở máy tính, không muốn cùng nàng đôi co vô nghĩa.
Lâm Yêm giơ tay ngăn lại, phủ lên mu bàn tay cô, lúc này trong văn phòng trống trơn, không một bóng người, nàng hạ giọng thì thầm, nhưng nghe vào tai có hơi chát chúa.
“Chị sớm biết Chu Mạt đã nhờ người đứng ra che chắn để tẩu thoát.”
Là khẳng định, không phải nghi vấn.
Tống Dư Hàng ngẩn mặt, ngoáy sâu ánh mắt thâm thuý của nàng: “Cô cũng nghĩ như vậy còn gì.”
Lâm Yêm cong môi mỉm cười, một chút lãnh sương trong ánh mắt khoảnh khắc biết mất, nàng khôi phục bộ dáng thường thấy, tỏ vẻ bất cần.
“Đó là bởi vì tôi biết Tống đội Ngài nhất định sẽ dạy cho bọn chúng một trận ra trò.”
Tống Dư Hàng cũng phụ hoạ nối tiếp nụ cười của nàng: “Khách khí, tôi cũng thừa biết nếu như không ra tay, một mình Pháp y Lâm khẳng định đã âm thầm vạch ra đối sách triệt hạ.”
Lâm Yêm rút tay về, chống cằm, quăng cái nhìn mị nhãn bỏ lại, sóng mắt lay chuyển, phong tình.
“Tống đội đề cao tôi như vậy thì cứu tôi làm gì.”
Tống Dư Hàng mím môi, không nói, Lâm Yêm bất chợt cười rộ lên, đôi mắt híp lại, giống như hắc hoá thành tiểu hồ ly.
Tống Dư Hàng không muốn nhìn nàng nữa, tập trung vào màn hình máy tính: “Đối với bất kỳ ai, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp.”
“Ah~ Vậy thì chị thật giàu lòng bác ái.” Hương nước hoa lay lất phiêu đãng đến gần, Lâm Yêm một lần nữa đóng lại máy tính trước mắt cô.
Tống Dư Hàng nhíu mày: “Cô —–”
Cô coi như đuối lý quay sang chỗ khác, mở máy tính cá nhân: “Xét nghiệm tảo cát thế nào, đó là điểm mấu chốt, loại tảo này sinh trưởng trong nước mặn, chúng ta ở vùng duyên hải Đông Nam, cũng là nơi mà chúng sinh sôi nhiều nhất, không có gì hiếm lạ.”
Nhưng lại xuất hiện trong vụ án lần này đúng là có chút đặc thù, giả thiết hung thủ nhấn chìm nạn nhân xuống biển rồi vòng ngược lại vứt xác ở công viên vô pháp thành lập, bởi vậy chỉ có một kết luận duy nhất.
Nạn nhân bị giết hại trong thành phố, hơn nữa nơi đó có thể có ao trũng nước biển.
Hai người đồng loạt liếc mắt nhìn nhau.
“Thuỷ Tộc quán.”
“Tống đội, người đến rồi.” Một cảnh sát tiến vào gõ cửa, Tống Dư Hàng đứng dậy đội mũ: “Được, xuất phát.”
Lâm Yêm cũng đứng dậy đuổi theo: “Tôi cũng đi.”
Tống Dư Hàng xoay người nhìn nàng: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Lâm Yêm hơi cong cong khoé môi: “Quan tâm tôi à.”
Tống Dư Hàng ngoài mặt cười lòng thì không: “Cô luôn tự tin đến mức mù quáng như vậy sao, cấp trêи quan tâm cấp dưới là chuyện thường tình. Tống Dư Hàng tôi lại không phải loại người bất phân thị phi, bất cận nhân tình.”
Xét cấp bậc mà nói, cô là phó đội cảnh sát hình sự, cũng là chủ quản vụ án này, Lâm Yêm là người phụ trách khám nghiệm hiện trường, có thể xem như cùng cấp. Nhưng xét về quân hàm, Tống Dư Hàng thâm niên công tác, đã sớm thăng bậc Cảnh đốc II ( Đại tá), quan trêи một cấp đè chết người.
Lâm Yêm ném bỏ túi hồ sơ, cô đã nhấc chân bước ra khỏi văn phòng.
Vừa bước qua thanh chắn cửa, nàng lúc nãy còn cợt nhã đã khôi phục dáng vẻ bình thường, duỗi cái eo lười đứng lên, xoa xoa cổ có chút đau nhức.
“Haizzz…. về nhà ngủ.”
•
“Biệt thự Thanh sơn.” Lâm Yêm nói địa điểm liền ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ chốc lát đã đến nơi, Lâm Yêm bước xuống xe, Quản gia sớm đã cùng người hầu đứng ở cửa nghênh đón, tiếp nhận đồ vật trong tay nàng.
“Tiểu thư trở về sao không nói một tiếng, hai ngày nay nhất định không ăn uống đầy đủ, để ta cho người gấp rút chuẩn bị….”
Lâm Yêm xua tay ý bảo không cần: “Tôi muốn ngủ một lát, đừng làm phiền.”
Nàng đi được hai bước, lại xoay người nhìn áo khoác trong tay quản gia: “Giặt sạch sẽ, đừng vứt.”
“Vâng! Tiểu thư.” Quản gia kính cẩn cúi đầu tuân mệnh, nhưng trong lòng nở hoa kinh ngạc.
Lâm Yêm không thể chứa quá nhiều quần áo trong phòng, thường là quần áo hôm nay mặc, mai ném, đừng nói là đem giặt. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động yêu cầu giữ lại thứ gì đó.
Phàm là về nhà, nàng vẫn sẽ luôn nhốt mình trong căn phòng trêи lầu gác, rót một ly rượu vang đỏ, đặt lên bàn chậm rãi thưởng thức.
Sau thời gian tự phong bế, suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ly đế cao, một ly rượu vang đỏ cứ thế trút vào dạ dày, Lâm Yêm vẫn lựa chọn gọi cho số điện thoại kia.
Lần nữa tỉnh lại là lúc mặt trời dần khuất bóng, di động đặt trêи bàn chấn động, Lâm Yêm vương dài cánh tay cầm điện thoại lên, giọng nói vẫn còn ngáy ngủ: “Uy?”
Tống Dư Hàng tiếp điện thoại trong tay Phương Tân: “Chào! Là tôi, Tống Dư Hàng.”
Lâm Yêm tức giận trợn mắt, bắt đầu mặc quần áo: “Tôi biết là chị, chuyện gì, nói.”
“Chúng tôi đã tìm khắp các chi nhánh Thuỷ Tộc quán ở Giang Thành, cũng không truy ra được tung tích của Đinh Tuyết.”
Điện thoại tắt được một lúc, Phương Tân vui cười hớn hở đưa cho cô dãy số: “Tống đội, chị lưu lại đi, về sau muốn liên lạc cũng tiện.”
Tống Dư Hàng nhìn hai lần, theo bản năng cự tuyệt: “Quên đi, không cần thiết, trong Cục có việc thì trực tiếp gọi đến tổ kỹ thuật, còn công tác bên ngoài không phải có mọi người rồi sao?”
Phương Tân che miệng cười trộm, nét mặt rõ ràng có chút cổ quái.
Tống Dư Hàng: “Em bị làm sao vậy?”
Đoạn Thành cùng Trịnh Thành Duệ quay đầu đồng thanh nói: “Ngày đó Pháp y Lâm cũng nói y chang chị luôn á.”
“…..”
“Thấy chưa, tôi nói mà, tôi đoán trúng, cậu ngày mai phải khao tôi đùi gà.”
“Tôi nói trước, là thuộc về tôi mới đúng.”
“Con gái con lứa ăn nhiều thịt làm gì a?”
“Con gái là không được ăn thịt hả? Sao cậu cổ hủ quá vậy?”
“…..”
Nhìn màn tranh luận nổi lửa thiêng, Tống Dư Hàng khẽ lắc đầu, bước qua một bên.
“Thế nào?”
Người vừa từ dưới nước trồi lên, cả người ướt sũng, hắn tháo kính lặn, há miệng thở khí, tay chống đầu gối thở hổn hển một lúc mới nói: “Không được, nước mặc dù không sâu nhưng địa hình bên dưới phức tạp, có mạch nước lẫn đá ngầm, hơn nữa trời lại tối, không nhìn thấy gì cả.”
…..
Theo lời khai của Chu Mạt cùng Trần Hạo, bọn họ từ thùng rác gần đó tìm được túi nilon sau đó dùng nó bao thi thể nạn nhân, rồi mang theo hết vật dụng tuỳ thân của nàng cùng ném xuống nước, nhưng đã tìm cả buổi trưa, lại không phát hiện được gì.
Thuyền xung kϊƈɦ trêи mặt nước đã ngừng hoạt động, Tống Dư Hàng vừa lúc xem xét tình hình ở Thuỷ Tộc quán trong nội thành chạy tới, thời tiết rất nóng, cái oi bức còn chưa tản đi, muỗi bay vo ve trong đám lau sậy.
Cô lau mồ hôi trêи trán, chọn ví trí sạch sẽ nhất ngồi xuống, tay trái cầm chai nước khoáng, tay phải gặm một khúc bánh mì, không khác gì mấy công nhân nghèo túng làm việc cật lực ở công trường đang nghỉ trưa.
Vụ án đến thời điểm hiện tại, mỗi khi có manh mối mới liền bị chặt đứt, tưởng như mọi việc liên kết chặt chẽ với nhau nhưng rồi cũng như không chút quan hệ gì.
Cô nhắm mắt, cảm nhận ánh nắng chiều lay lất trêи mi, toàn bộ thế giới điều biến thành màu cam đỏ.
Lúc học cao trung, cô rất thích học toán, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc có lẽ cô đã lấy được bằng đại học sư phạm toán học, trở thành lão sư.
Lão sư của cô từng nói, nếu một bài toán nan giải không tìm ra đáp án, sao không quay lại nhìn đề mục, có lẽ sẽ có phát hiện mới.
Như vậy thì hãy xoay ngược kim đồng hồ, trở lại lúc bắt đầu điều tra.
Vụ án này, không vì tình, trả thù thì cũng vì tiền.
Giết người cướp của, giả thiết này đã bị bãi bỏ.
Đinh Tuyết cùng Cát Quân, Chu Mạt, Tôn Hướng Minh đều có gúc mắt tình cảm.
Chỉ còn lại Chu Mạt cùng Trần Hạo, lúc ấy nơi này chỉ có hai người họ, không thể không có chuyện hai người đồng mưu sát hại Đinh Tuyết.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn tồn đọng một nghi vấn, vì sao phải là nơi này, vì sao phải là ao sen trong công viên?
— Nơi này có điểm đặc thù gì sao?
Hơn nữa thái độ lúc nàng từ trong nhà chạy ra thoạt nhìn không bình thường.
Tống Dư Hàng trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, nếm được chút vị đắng thanh, cô bỗng dưng xoay người đứng dậy.
— Đúng rồi, chiếc nhẫn!
— Tôn Hướng Minh không mang nhẫn cưới!
— Hắn ta rất có thể đã nói dối.
Nhẫn cưới có ý nghĩa như vậy, hai vợ chồng hoà thuận ân ái sao có thể không mang nhẫn cưới.
Cô đã từng chứng kiến rất nhiều đôi tình lữ hoặc vợ chồng tan vỡ, thứ vứt bỏ đầu tiên chính là nhẫn đôi của hai người.
“Phương Tân.” Cô đứng dậy gọi tên Phương Tân.
Phương Tân nghe tiếng chạy tới: “Sao vậy, Tống đội?”
“Chiếc nhẫn lần trước, có phát hiện gì không?” Mấy ngày nay đầu óc choáng váng, quên mất chiếc nhẫn quan trọng này.
“Không có phát hiện gì đặc biệt, là một chiếc nhẫn được chế tác rất bình thường.”
Tống Dư Hàng nhíu mày: “Chị hỏi em, nếu em kết hôn, chồng em cho em một chiếc nhẫn bằng bạc, em sẽ nghĩ thế nào?”
“Nghèo như vậy còn gả cho hắn làm gì? Mua không nổi nhẫn kim cương thì ít nhất cũng phải là bạch kim chứ.” Không chờ Phương Tân trả lời, một giọng nói từ xa vọng đến.
Lâm Yêm vén cành liễu chắn trước mặt, nghiêng người đi vào.
“Tại sao lại hỏi, Tống đội muốn kết hôn sao? Chỉ cần đối tượng không phải anh tôi, anh ta không mua nỗi nhẫn kim cương cho chị đâu, tôi thì có thể.”
Lúc nàng nói những lời này vô tình cười đến uỷ mị, một đôi mắt đầy ẩn ý không đoán ra được quan sát Tống Dư Hàng.
Phương Tân ôm ngực, giống như nai con chạy loạn.
— Này…. cũng quá kϊƈɦ thích đi.
— Tống đội là đối tượng của anh trai Pháp y Lâm?!
— Pháp y Lâm còn muốn mua cho Tống đội nhẫn kim cương???
Làm sao bây giờ, cô phát hiện gian tình chấn động như vậy, sẽ không bị diệt khẩu đi!
Trong lúc Phương Tân nghĩ ra kịch bản ân oán hào môn cẩu huyết, Tống Dư Hàng đã xoay người nhìn cô, nhưng thật ra không có thái độ gì, Tống Dư Hàng cô cũng quá quen rồi.
“Không cần, tôi không có hứng thú với nhẫn của Pháp y Lâm.”
Cái người vừa rồi vẻ mặt còn cười tươi như hoa chỉ vài giây đã bị phá công, Lâm Yêm thiếu chút cởi chiếc giày cao gót ném thẳng vào mặt cô.
“Phương Tân, đừng cản tôi! Độc mồm độc miệng vậy thật muốn lĩnh giáo lão nương….”
“Nhưng thật ra cô nói cũng đúng.” Tống Dư Hàng đôi tay cắm vào túi quần, nhàn nhạt nhìn nàng.
“Nghèo như vậy, gả cho hắn làm gì? Cho nên, chiếc nhẫn này là vật mà cô ấy rất quý trọng, nhưng chưa hẳn là Tôn Hướng Minh tặng cho.”
Mọi người bắt đầu rối như tơ vò, Tống Dư Hàng lấy điện thoại: “Tôn Hướng Minh có động cơ gây án, lập tức xin lệnh khám xét, bố trí người canh giữ các lối đi ra khỏi toà nhà! Một con muỗi cũng không được bỏ sót!”
Lâm Yêm trêи trán chảy xuống một giọt nước lành lạnh, nàng ngước mặt nhìn lên, không biết từ khi nào, bầu trời vừa rồi còn trong xanh nắng ấm giờ đã kéo mây đen dày đặc.
Phía xa kia rền vang tiếng sấm nổ, tia chớp cắt xẻ vòm trời.
Cơn cuồng phong cuồn cuộn kéo đến.
•
Đèn xe cảnh sát lập loè, nhanh như chớp băng băng trêи đường lớn, nước mưa văng trước đầu xe dưới tác động của gió tạo thành những vệt nước dài ngoằn.
Lâm Yêm mang theo vali khám tra bước xuống xe, ống quần lập tức bị nước mưa pha lẫn bùn đất văng trúng, nhóm người tổ kỹ thuật từng người nối đuôi theo phía sau lưng nàng.
Tống Dư Hàng không mặc chế phục để phòng hờ trong lúc hắn kháng cự thì dễ dàng hành động hơn, bất quá Lâm Yêm biết rõ một điều, khẩu súng vắt bên hông cô, là lắp đạn thật.
Nàng ɭϊếʍ đôi môi khô khốc, cũng chui người vào bên trong.
Một cảnh sát hoá trang thành nhân viên sửa ống nước đứng trước nhà hắn gõ cửa: “Xin chào, chúng tôi bên dịch vụ lắp ráp sửa chữa, anh có thể mở cửa được không? Bảo vệ dưới lầu nói bồn cầu nhà anh có vấn đề.”
Tôn Hướng Minh thả hài tử xuống, nhìn xuyên qua mắt mèo, tay đặt lên tay nắm cửa vừa vặn mở, mấy nhân viên cảnh sát lập tức ồ ạt phá cửa, đem người gắt gao chế trụ trêи đất.
Tống Dư Hàng còng tay hắn lại, đồng thời giơ lệnh khám xét ra trước mặt hắn: “Cảnh sát, chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến vụ án sát hại Đinh Tuyết, xin mời theo chúng tôi một chuyến.”
Ngoài dự đoán, Tôn Hướng Minh không hề phản kháng, hắn trầm mặc bị người áp chế gục sát đất, nhưng vẻ mặt không có chút biến hoá gì.
Lúc bị áp giải ra khỏi cửa, hắn quay đầu lại nhìn con gái nhỏ đang ngồi trêи sôfa chơi đồ chơi, giật giật khoé môi: “Con gái tôi….”
Tống Dư Hàng tiếp tục đẩy hắn về phía trước: “Anh yên tâm, chúng tôi đã báo với mẹ của nạn nhân, một lát nữa bà ấy sẽ đến đón nó.”
Lâm Yêm đứng ngoài cửa, bên ngoài trời mưa rất to, lúc bước lên đây bộ chế phục đã ướt hơn phân nửa, nhưng lại đậm nét tô điểm phong thái đĩnh đạc, ánh mắt sắc lẹm.
Lúc tầm mắt hai người đan xen, nàng gật đầu: • Cứ giao cho tôi, làm việc đi.
Tống Dư Hàng đã đọc hiểu ánh mắt nàng, hơi ưỡn cằm, áp giải người nhanh chóng rời đi.
Đợi nhóm cảnh sát đi rồi, Lâm Yêm mới mở vali đeo bao tay vào, ngón tay cực kỳ linh hoạt.
“Cẩn thận lục soát, đặc biệt là thảm trải sàn, bàn ghế, mép cốc cùng những chi tiết dễ bị bỏ qua, một tia vết máu nhỏ hoặc vân tay đều không thể bỏ sót.”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh trả lời, bắt đầu vùi mình vào công việc.
—————-
—————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!