Âm thanh giày da đạp trên sàn gỗ căn gác mái, bóng đen trên đầu lung lay, con mũi bay không biết mệt mà đập đầu vô đó.
“Go, go, e hia.” Có người nói tiếng anh phát âm ngọng ngịu, xô đẩy hai cô gái đi phía trước.
Cành cây đong đưa, cô gái lùn đi phía sau nắm kéo vạt áo cô gái xấp xỉ bằng tuổi đi phía trước.
“Không phải các người nói đưa chúng tôi đến Đông Nam Á đãi vàng sao? Sao lại đến nơi này —“
Cô gái còn chưa nói xong, đoàn người chợt dừng lại, người dẫn đầu lớn tiếng quát nạt bảo các nàng nhỏ miệng lại, sau đó chúng bị nhốt vào một căn phòng.
“Từ hôm nay trở đi, các người ở lại đây, ngày mai bắt đầu Lão đại sẽ phân phó công việc cho các người, chỉ cần làm tốt, khiến khách hàng vui lòng thì tiền bo hơn vạn không thành vấn đề.”
Căn phòng không lớn, được làm bằng gỗ, đặt mấy chiếc giường đơn giản, tên Lão đại đi đến, hắn cao to, tướng mạo là một người Đông Nam Á chính cống, trên tay là cây roi da màu đen, ánh mắt sắt như rắn nhìn xoẹt qua mấy cô gái nhỏ sợ sệt.
Hắn hài lòng gật đầu, dùng tiếng Mã Lai nói chuyện với người dẫn đến mấy câu.
Gương mặt người dẫn đầu mỉm cười như trút được gánh nặng, cùng hắn đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ đóng lại.
Hai đàn em thân mình vạm vỡ đứng canh ngoài cửa.
Cô gái vừa nói chuyện đặt hành lý lên trên giường: “Phương Phương, cô ngủ chỗ nào?”
“Ở trên đi.”
“Ừh.”
Cô gái kia tựa vào cánh cửa, nàng tìm được khe hở nhìn xuyên ra bên ngoài.
Tên Lão đại kia đang cầm một chồng tiền đưa cho người đã dẫn các nàng tới.
Tên kia liếm nước miếng đếm tiền, miệng huyên thuyên không ngớt không hiểu hắn đang nói gì, trên mặt lộ rõ bất mãn.
Lão đại thay đổi sắc mặt, quất roi rống lên một câu, tên dẫn người hoảng sợ, vâng vâng dạ dạ không dám hé răng.
Cuối cùng bị mấy tên áo đen tống cổ ra khỏi đó.
Trong lòng cô gái càng thêm bất an.
Nàng vuốt bụng sửng người, lúc chuẩn bị gọi điện thoại về nhà báo bình an thì Lão đại lại dẫn theo vài người đi đến, nàng lập tức nhét điện thoại xuống nệm giường.
Ông ta giơ tay lên, mấy tên áo đen đi tới lấy túi, balo của các nàng.
Các cô gái bản năng đoạt lấy, bị một tên xô ngã xuống giường.
Mấy tên to con như sói đói nhìn cô gái chăm chăm.
Nàng không dám động, tay chân nhũn ra, cam chịu bị bọn chúng bạo hành.
Cho đến khi ba lô, hộ chiếu, giấy tờ tùy thân của các nàng bị ném vào bao tải ông ta mới dừng lại, dùng tiếng Trung lợ lợ nói chuyện với các nàng: “Làm việc, không cần những thứ đó, kiếm tiền, không cần chúng, thành thật ngồi đợi mới sinh tiền cho các người.”
Nói xong ông đóng cửa lại, để trong phòng hai cô gái nhìn nhau, hoảng sợ chưa tỉnh.
Cô gái ở giường trên là tỷ muội cùng thôn với nàng.
“Thôi ngủ đi, ngủ đi, chỉ cần có thể kiếm được tiền, bắt tôi làm gì cũng được.”
Nữ hài bất an nằm xuống, chăn mền ẩm ướt, đặc trương của rừng mưa nhiệt đới, cũng có thể là mùi vị ẩm mốc mà chủ nhân đời trước bỏ lại.
Nàng ngủ không được.
Những người khác đều giống vậy, lăn qua lộn lại.
Ban đêm tĩnh mịch nghe thấy tiếng ván giường kẽo kẹt.
Rốt cuộc có người nhịn không được mở miệng.
“Các cô mấy tuổi rồi.”
Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy cô gái nằm đối diện nói: “18, cô thì sao?”
Cô gái hỏi chuyện đáp: “21, vậy phải gọi tôi là Thanh tỷ rồi.”
Trong phòng có người cười rộ lên, các cô gái lục đục buôn chuyện.
“22, cãi nhau với gia đình nên tôi bỏ nhà đi.”
“Vừa tròn 19, muốn kiếm tiền nuôi em trai đi học.”
“Tôi 25, chắc là lớn tuổi nhất ở đây rồi.”
Cô gái nập ngừng: “Mười…. mười lăm….”
“Nhìn không giống lắm nha.
Cô gái có gương mặt ưa nhìn, xương hàm rõ, mắt to đầy sức sống, dáng người rất chuẩn, không giống mấy cô gái 15 – 16 tuổi thân hình ốm yếu gầy gò.
Nàng là con dâu nuôi từ bé, tuổi đấy đã làm mẹ được rồi.
Trong thôn các nàng đấy là chuyện bình thường.
Nàng không chịu đựng được người chồng vũ phu mới năng nỉ thôn dân cùng chị em ra ngoài kiếm sống.
Mấy ngày liền bôn ba, các cô gái có chút mệt mỏi, dần rồi không ai nói chuyện nữa.
Đã có người ngáy to.
Cô gái xốc chăn xuống giường, cô gái giường trên cũng thò đầu ra: “Em làm gì đó.”
“Ngủ không được, muốn đi WC.”
Cô giường trên chu môi chỉ vào trong: “Trong kia có.”
“Thôi, quá kỳ.”
Cô gái đỏ mặt, cầm điện thoại nhét dưới nệm giường ra, siết trong tay chạy ra ngoài.
Cho dù nhất thời xúc động bỏ nhà đi, nhưng tâm lý vẫn còn vướng bận con nhỏ.
Nàng nghĩ gọi điện thoại cho ba nó, nghe tiếng con một chút.
Người bạn kia nằm trở lại.
Cô gái nhẹ nhàng mở cửa ra, bảo vệ ở bên ngoài đã không thấy đâu.
Trăng sáng sao thưa, trong rừng cây lấp loé ánh lửa trại, mấy căn phòng gỗ cách đấy không xa đèn đuốc sáng trưng.
Nàng bước xuống cầu thang, muốn tìm một nơi yên tĩnh trong nhà gọi điện thoại.
Mỗi một căn phòng trong căn nhà này đều giống nhau, nàng đi qua mấy căn phòng đó, nhìn xuyên qua khe cửa thì thấy trong đó có không ít mấy cô gái giống như các nàng.
Bầu không khí trầm mặc, không ai nói một lời.
Cô gái nuốt nước miếng, bước đến cuối hành lang, trước mặt là căn phòng sáng đèn.
Nàng phải bước qua căn phòng này mới có thể bước xuống lầu.
Đôi giày vải thêu hoa bám trên sàn nhà không phát ra tiếng động.
Tiếng người đàn ông trong phòng rên rỉ hưng phấn, tên Lão đại cũng vậy, nàng không dám nhìn, da đầu tê rần, cho đến khi tiếng của cô gái kia thét chói tai xuyên qua bầu trời đêm.
Nàng đột nhiên nhìn lại, một con mắt xuyên qua khe cửa nhìn cô gái ở bên trong, vỡ đầu chảy máu, quần áo rách tả tơi.
“Cứu…. cứu tôi!”
Trong cơn hoảng loạn nàng va phải lan can, tiếng gỗ kẽo kẹt khiến răng người ê ẩm.
Một rừng cây đuốc sáng lên.
Cửa gỗ rắc một tiếng mở ra.
Cô gái lập tức chạy trốn đã bị người túm lại nện xuống sàn.
Điện thoại văng ra ngoài, dừng bên cạnh cây gậy.
Người đàn ông cúi người nhặt lên.
“Tên là gì?” Hắn sở hữu gương mặt nhã nhặn, có lẽ đã lớn tuổi rồi, vừa nhìn có cảm giác rất thân thiện.
Cô gái nơm nớp lo sợ: “Lệ…. Lệ Lệ.”
“Không tệ.” Người đàn ông giấu điện thoại, dùng cây gậy nâng mặt nàng lên: “Đưa cô ấy về gặp người thân đi.”
Trong lòng cô gái vui vẻ, đột nhiên nụ cười gượng cứng trên mặt, tên Lão đại giơ lên cây gậy đánh thật mạnh vào sau gáy nàng.
Máu văng bắn khắp nơi.
Cô gái nháy mắt đã không còn động tĩnh.
Hắn phải tàn nhẫn, hắn là người kiểm soát khu này, nếu cô gái không chết, người chết chính là hắn.
Máu bắn trúng bóng đèn.
In bóng hình cường trán của tên Lão đại lên trên tường, nơi mà hắn kéo lê thân thể cô gái để lại vết máu dày đặc, chảy xuống cầu thang.
Chỉ lát sau, một cô gái khác tuổi tầm 17 – 18 xách theo xô nước đi tới lau sàn nhà.
Nhánh cây lay động trong rừng, tiếng nước chảy róc rách bao bọc tội ác vô hình.
•
“Xin chào, cho tôi một căn phòng thường.” Lâm Yêm đưa thẻ căn cước, trong lúc chờ đợi, ngón tay gõ gõ trên bàn lễ tân, dư quan trộm liếc nhìn về phía sau.
Khách sạn có camera giám sát, người đang theo dõi nàng không theo vào.
Lâm Yêm huýt sáo, quăng cái nhìn mị nhãn cho nữ tiếp tân, cầm lấy thẻ phòng bước lên lầu.
“Một phòng thường, cám ơn.” Tống Dư Hàng lấy tiền trong ví ra đưa cho tiếp tân, sau đó cũng cầm lấy thẻ phòng bước lên lầu.
Mười lăm phút sau, trong bóng đêm, cửa sổ lầu hai lặng lẽ hé mở một khe nhỏ, xung quanh không có lấy một bóng người
Một thân ảnh nhanh nhạy dọc theo lan can bò xuống, ẩn mình vào trong bóng tối.
Đến thời điểm hẹn trước, Tống Dư Hàng đang chờ nàng.
Thấy nàng chạy đến, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Yêm lắc đầu: “Tốn chút công sức, nhưng cuối cùng cũng bị cắt đuôi.”
Vì chạy vội nên nàng có chút thở hổn hển, Tống Dư Hàng đau lòng muốn chết, kéo nàng nép vào chân tường, ẩn trong góc chết tránh camera theo dõi, vào một khách sạn nhỏ khác.
Bà chủ ngồi trên ghế dựa, nhìn thấy có người thì lười nhác nhướng mày: “Chứng minh nhân dân.”
Tống Dư Hàng lấy ra sấp tiền ném trên bàn.
Bà chủ ngồi bật dậy, đếm tiền mà mặt mày hớn hở, đưa cho các nàng một xâu chìa khoá.
“Đi thẳng lên lầu rẽ trái.”
Cứ như vậy, hai người dùng số tiền gấp đôi giá phòng bước vào một “Hắc Điếm” mà không cần xác nhận thân phận.
Sự lấp liếm hoàn mỹ, không để bại lộ hành tung, Tống Dư Hàng cố tình lưu lại hình ảnh trên camera theo dõi lắp đặt trên đường lớn, bước vào hai khách sạn lớn, Cảnh sát chỉ cần điều tra là có thể biết cô đã đi đâu ở đâu vào thời điểm đó.
Mặc kệ cảnh sát hay là các thế lực giấu mặt đang theo dõi các nàng.
Lâm Yêm cũng làm theo các tương tự, việc nàng lo lắng duy nhất là khi hai người tách ra có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng lúc này Lâm Yêm lại nắm tay nàng rất chặt không muốn buông, nhỏ giọng nói: “Chứng cứ chị một phần em một phần, bọn họ truy không ra rốt cuộc là ở chỗ của ai sẽ không tuỳ tiện ra tay, ở cùng nhau mới thật sự nguy hiểm, nên tách ra.”
Nói xong, nàng dứt khoát rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô.
Hiện tại thì vừa vào trong phòng, cô trở tay khoá trái cửa gắt gao ôm nàng vào trong ngực, Tống Dư Hàng mới cảm thấy nhẹ lòng.
Lâm Yêm cũng ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.
Chỉ cần xác định tâm ý của đối phương, nàng cũng không keo kiệt bộc lộ tình yêu của mình.
“Lo lắng cho em?”
Tống Dư Hàng nâng gương mặt nàng lên, tiến sâu vào đôi đồng tử đang phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Cô mỉm cười: “Chứ sao nữa, tôi sợ muốn chết.”
Lâm Yêm nhón mũi chân, Tống Dư Hàng đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có được nàng chủ động thế này.
“Thiệt chứ.” Tống Dư Hàng thầm mắng nhìn nàng ngạo nghễ bước vào phòng tắm, tràn ngập lửa giận không chỗ phát tiết, lấy bao thuốc trong túi ra bước đến cửa sổ đốt thuốc.
Cô nhìn xuyên qua tấm rèm, vị trí chỗ này rất tốt, đối diện chính là cửa nhà của Quách Hiểu Quang, nhìn rõ các khu phố xung quanh.
Tống Dư Hàng lấy đèn pin trong ba lô ra, kéo rèm cửa ra, bật đèn pin rọi lên tấm cửa kính của căn nhà trệt đối diện.
Quách Hiểu Quang nhìn thấy ánh sáng chiếu trên sàn nhà, lập tức đứng dậy bật đèn.
Chỉ là ánh đèn vừa mở lại tắt.
Đây là tín hiệu mà các nàng dùng để xác định đối phương an toàn.
Lòng Tống Dư Hàng thật sự nhẹ bẩng.
Lâm Yêm tắm xong lau tóc bước ra, Tống Dư Hàng lơ đãng liếc nhìn nàng, nhìn thấy áo tắm không buộc dây lưng lập tức giận tím mặt, nhanh chóng nhào tới lấy chăn bọc nàng kín mít.
“Em an phận chút có được không.”
Lâm Yêm giãy giụa, bị cô bọc chăn ấn lên giường, lấy khăn lông liên tục xoa tóc nàng, đợi tóc nàng ráo nước mới chịu đứng dậy đi tắm rửa.
Cô vừa đi, Lâm Yêm liền thò cái đầu như ổ gà ra, ném khăn lông ướt nước lên lưng cô, dựng lên ngón tay giữa.
Tống Dư Hàng từ trong phòng tắm nhô đầu ra: “Gì —“
Lâm Yêm lập tức kéo chăn nằm trở lại gường.
Tống Dư Hàng bật cười vui vẻ, sung sướng huýt sáo đóng lại cửa phòng tắm.
Đứa nhỏ hư, còn không trị được em sao.
Bôn ba cả ngày, Lâm Yêm thật sự rất mệt, che miệng đánh ngáp ngước mắt nhìn cô: “Chị không ngủ sao?”
Tống Dư Hàng vừa tắm rửa lau tóc xong, một tay chống gò má một tay đặt ngoài chăn nghiêng mình ngắm nhìn nàng.
“Không ngủ, lắng nghe động tĩng bên phía đối diện.
Lâm Yêm dụi vào trong ngực cô, ôm eo cô, lẩm bẩm: “Em ngủ trước, nửa đêm tỉnh dậy đổi cho chị.”
“Ngủ đi.” Tống Dư Hàng cưng chiều vén tóc nàng ra sau vành tay, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng.
Vì để cho nàng ngủ ngon, cô lót một tay làm gối đầu cho nàng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, buổi tối không muốn quấy nàng tỉnh giấc.
Một đêm vô mộng, sáng sớm bị âm thanh cánh cửa cuốn bên phía đối diện đánh thức.
Quách Hiểu Quang bước ra, trời còn chưa sáng, trên đường không có mấy ai qua lại, hắn nhìn xung quanh, sau đó mới đỡ mẹ mình đi ra, quải một ba lô lớn trên lưng, tay kéo hành lý xoay người khoá cửa lại, cùng Quách Nguyệt Trân nhanh chóng rời đi.
Xe của Lâm Yêm sắp xếp đã dừng ở giao lộ phía trước.
Nhìn thấy bọn họ an toàn bước lên xe, Lâm Yêm mới ngáy ngủ ngã sấp xuống giường.
“Ah, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa.”
Tống Dư Hàng bật cười cào ngứa nàng: “Tối qua không phải em nháo lợi hại lắm sao hửm?”
“Ha ha, dùng tay a — này.”
•
Trong lúc các nàng vui đùa, một sự tình khác cũng kéo xuống bức màn che.
Nam nhân đứng trước gương cài nút áo, so với Lâm Hựu Nguyên hắn trẻ tuổi hơn, khoẻ mạnh hơn, thân thể không có chút thịt thừa, ngay cả lúc sáng sớm cũng có thể trấn tỉnh lạ thường, tóc vuốt mượt không chút cẩu thả.
Hình như hắn có thói quen cắt tóc định kỳ, chưa bao giờ để tóc quá dài hay râu ria lởm chởm.
Tác phong quy luật của hắn cũng chú định bản chất khắc khe lúc trên giường.
Nữ nhân có chút không biết thoã mãn, bước chân trần xuống giường ôm eo hắn.
Bàn tay cạo râu của hắn chợt dừng lại, rũ mắt nhìn qua, giọng nói ôn tồn mềm mỏng, lòng thầm hỏi vẫn còn chưa đủ?
“Làm gì?”
Tay của nữ nhân lần mò xuống khu vực tam giác: “Khi nào anh mới cho em cái này, em muốn….”
Nam nhân ấn tay nàng, xoay người lại mỉm cười: “Không phải nói chờ đến khi em có được di chúc của ông ta sao.”
“Nhưng mà —” Nữ nhân nhíu mi, ôm cánh tay hắn, dùng giọng điệu hờn dỗi làm nũng.
“Lại thế, Công ty đã suy tàn mà ông ta vẫn chưa chịu nhả, em có thể làm gì đây.”
Nam nhân ý vị thâm thường nở nụ cười, nâng tay nàng ta lên hôn một cái: “Vậy phải xem bản lĩnh của em.”
•
Quách Hiểu Quang bước lên xe nhẹ nhõm thở một hơi, đỡ mẹ mình ngồi vào trong, giúp bà thắt đai an toàn.
Tài xế ngồi phía trước, quay đầu: “Là Quách tiên sinh phải không?”
Quách Hiểu Quang gật đầu, đưa danh thiếp cho hắn: “Lâm tiểu thư muốn tôi tới tìm các người.”
Người đàn ông cúi đầu quan sát tấm danh thiếp, khoé môi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Quách Hiểu Quang linh cảm không ổn, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện cửa xe đã khoá, lúc ngẩng đầu lên thì đã bị người kia dùng súng chỉa thẳng vào trán.
“Con à, Hiểu Quang, Hiểu Quang, sao vậy con?” Bà lão nghe động tĩnh liền vươn tay sờ soạng.
Quách Hiểu Quang nắm tay bà, nuốt nước miếng: “Không sao mẹ, vị đại ca này muốn nói chuyện với con thôi.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông biểu thị Quách Hiểu Quang rất biết thức thời.
Hắn thu hồi súng: “Đi thôi, ông chủ của tôi muốn gặp hai người, đừng để Ngài đợi lâu.”
————–
————–