Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A - Chương 199: Cặn bã nam là gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A


Chương 199: Cặn bã nam là gì?


Trần Hán Thăng nói muốn hai ngày hoàn thành xong công tác chuẩn bị cừa hàng trà sữa. Kết quả, hắn dùng đúng hai ngày đã sắp xếp xong công việc. Hồ Lâm Ngữ vốn tưởng rằng bản thân cô phải tham gia một lớp huấn luyện, cuối cùng Trần Hán Thăng đã tính trước vấn đề này rồi.

Hắn bàn giao công việc giám sát cho Hồ Lâm Ngữ. Còn bản thân lợi dụng khoảng thời gian này đưa Tiêu Dung Ngư và Vương Tử Bác về Cảng Thành, đây cũng là một chuyện tốt.

Đương nhiên là đối với hai người kia mới là vậy. Còn Trần Hán Thăng ngày nào cũng là ngày nghỉ, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng mặc kệ rồi, cuối kỳ lớp hai Hành Chính Công ngầm thừa nhận +1 học sinh thi lại.

Ba người hẹn nhau ở cổng trường cá nhân mỗi người, nhưng Trần Hán Thăng lại cố tình đi xa hơn chút để đón Vương Tử Bác.

“Tao còn tưởng mày sẽ đón Tiểu Ngư Nhi trước cơ, dù sao đến Đông Đại trước vẫn tiện đường hơn.”

Vương Tử Bác ngạc nhiên nói.

“Ý định là đón Tiểu Ngư Nhi trước, nhưng sợ tính trẻ con của cô ấy phát tác đòi ngồi sau. Nên thà đi xa tý đón mày trước, để mày ngồi sau, dù sao mày cũng thuộc dạng tiện đường đi cùng.”

Trần Hán Thăng quan sát Vương Tử Bác rồi nói.

Thằng nhóc này có vẻ gầy đi, chắc chuyện tình cảm ảnh hưởng khá nhiều.

“Dừng.”

Vương Tử Bác bĩu môi, không thèm nói lại mà tự giác mở cửa hàng ghế sau ra ngồi vào.

Thời điềm gần đến cổng Đông Đại đón Tiểu Ngư Nhi. Xa xa đã thấy cô ấy đeo một chiếc túi nhỏ đứng ngay tại cổng, dưới gốc cây ngô đồng.

Vóc người cao gầy rất dễ nhận ra, trên người mặc một chiếc áo len dài tay màu hồng nhạt, phía dưới mặc một chiếc quần jean ống thẳng, chân đi một đôi giầy đế bằng màu trắng.

Tiêu Ngư Nhi vẫn có thói quen cột tóc đuôi ngựa, để lộ ra cái trán thông minh, khuôn mặt xinh đẹp trái xoan có trang điểm nhẹ. Chỉ cần một hành động nhỏ như nhíu mày không những xinh đẹp mà tràn trề hơi thở thanh xuân.

Buổi sáng mùa thu Kiến Nghiệp có chút lạnh, nên cô ấy giấu phần nhiều bàn tay vào trong áo, chỉ đệ lộ ra một phần ngón tay, thỉnh thoảng ngó đầu ra nhìn xe cô đi lại ngoài đường. Nếu như không phải xe của Trần Hán Thăng, cô lại tiếp tục chờ, đôi lúc đưa bàn tay lên vuốt mái tóc đã buông xuống bên thái dương, đặt chúng lên vành tai xinh xắn.

Những sinh viên bước qua cổng Đông Đại, thường giảm chậm tiết tấu lại, làm bộ lấy điện thoại di động hay điện thoại cầm tay, thừa dịp đứng lại nhìn sang bên này mấy lần.

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Thật ra Tiêu Dung Ngư không xa lạ gì cách làm này, dù sao cũng chỉ có cách đó cứ làm đi làm lại.

Cuối cùng xe Trần Hán Thăng cũng tới, Tiểu Ngư Nhi cười vẫy vẫy tay, làm cho chiếc má lúm đồng tiền lại hiện lên trên mặt.

“Xin chào, Từ Bác.”

Tiêu Ngư Nhi bước lên xe, lập tức lên tiếng chào hỏi Vương Tử Bác. Sau đó, nhìn qua Trần Hán Thăng, rồi vẫn quyết định lên tiếng: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Mình ăn rồi.”

Trần Hán Thăng không nhìn lại, chỉ tập trung vào việc lái xe.

Tiêu Dung Ngư cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng cất sachima và sữa vào trong túi.

Nhưng Vương Tử Bác ngồi phía sau tỏ ra tức giận: “Mình còn chưa ăn đâu, Tiểu Ngư Nhi, sao cậu có thể chỉ nói một câu “chào buổi sáng” xã giao như vậy với mình, còn tiểu Trần lại được chuẩn bị cả bữa sáng?”

“Xin lỗi.”

Tiêu Dung Ngư nghịch ngợm, thè lưỡi nói. Cô nhớ Trần Hán Thăng thường xuyên không ăn sáng, cho nên chuẩn bị một phần, không nghĩ tới còn có Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác cũng không khách khí, tự mình cầm lấy sachima và sữa, rồi lấy ra một quyển sách, vừa ăn vừa đọc.

Trần Hán Thăng nhìn qua kính chiếu hậu nói: “Sao vậy Tử Bác? Sao giờ im lặng thế? Ghét không muốn cùng bọn mình nói chuyện sao? Nên dùng cách đọc sách để giết thời gian.”

“Cùng mày nói chuyện làm gì?”

Vương Tử Bác nâng quyển sách lên cao nói: “Thấy tên không “giải quyết 50% vấn đề cuộc sống”, nói chuyện với mày có thể giúp tao giải quyết 50% vấn đề cuộc sống sao?”

“Không thể.”

Trần Hán Thăng trả lời.

“Thế thì đúng rồi.”

Vương Từ Bác lạnh lùng nói: “Vậy mày im miệng đi.”

Tiêu Dung Ngư cảm thấy kỳ lạ. Trần Hán Thăng khi nào bị người ta “bắt nạt” mà lại không phản ứng gì thế này? Không ngờ, cô đang nghĩ thì Trần Hán Thăng nói thêm vào: “Tao mà là mày thì tao sẽ mua hai quyển, có phải giải quyết được 100% vấn đề cuộc sống rồi không?”

Tiểu Ngư Nhi mím môi cười, vẫn là cảm giác quen thuộc ấy.

“Mịa.”

Vương Tử Bác bị mỉa mai cảm thấy rất khó chịu, quyết định nhịn nhục về nhà tĩnh tâm lại. Lúc đó, mình sẽ làm mới lại cảm xúc, sau đó xuất hiện trước mặt thằng chó này cho nó lác mắt luôn.

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Lúc còn trẻ, gặp được vấn đề trên con đường tình cảm hay học hành, thường cho rằng đó là gia vị của cuộc sống hoặc kiếm cho mình một quyển sách để đọc. Nhưng tiếc nuối một điều, không chỉ sách còn chưa đọc xong, mà vấn đề vẫn còn nguyên ở đó.

Từ Đông Đại đi về Cảng Thành, phải đi qua đường Học Hành, sau đó rẽ sang đường lớn Huyền Vũ, lại rẽ đi rẽ lại một vài còn đường đan xen nhau. Sau này mới xây đường cao tốc đi thẳng tới Cảng Thành.

Từ Kiến Nghiệp lên tới cao tốc đã là 10h sáng, ánh nắng dần ấm áp lên, trong xe lúc này vang lên bài hát “ngày nắng” của Châu Kiệt Luân.

“Ngày nắng” mới được ra mắt năm nay trong album “Diệp Huệ Mỹ”, bên trong đó còn mấy bài hát bất hủ nghe hoài không chán. Ví dụ “Đông Phong Phá”, “Ngày Nắng”, “lớp 2 năm 3″…

Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đang thảo luận bài hát nào hay nhất trong album này, bài nào là bài kém nhất. Trần Hán Thăng nghe cũng cảm thấy thú vị, hắn nghĩ thầm, có ca khúc nghe lần đầu cảm thấy vô vị, nhưng càng về sau nghe càng thấy hay, giống như bài “Ngày Nắng” đang nghe là một ví dụ.

Câu chuyện về cánh hoa vàng năm ấy;

Từ khi chớm nở đến khi trôi theo gió;

Chiếc xích đu thời niên thiếu thanh xuân;

Lay động đến tận thực tại.

Rất nhiều năm sau này, hành trình trên những chặng đường trên chiếc Range Rover, ca khúc này thường xuyên xuất hiện mang theo hồi ức của tuổi thơ, nỗi buồn mang mác buồn “ngày nắng”.

“Tiểu Trần, mày thấy bài nào hay nhất?”

Vương Tử Bác cùng Tiêu Dung Ngư thảo luận mãi không ra, vội hướng về phía Trần Hán Thăng tìm đồng minh.

“Tao cảm thấy bài nào nhất cũng chính xác.”

Trần Hán Thăng nhìn qua Tiêu Dung Ngư: “Hiện tại, mình lo lắng chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

Vương Tử Bác tò mò hỏi.

“Hôm nay trời nắng có vẻ gắt, tao lo Tiểu Ngư Nhi bị nắng làm cho đen.”

Trần Hán Thăng tháo kính râm ra: “Cậu đeo cái này vào.”

Tiêu Dung Ngư không nhận: “Cậu phải lái xe, nên đeo nó vào.”

Vương Tử Bác nhìn hai người đưa qua đưa lại, lặng lẽ đưa tay lên tự tát mình một cái. Tại sao lại đồng ý về cùng chứ, mịa nó bị ép buộc ăn cả gói thức ăn cho chó.

Sau khi đến trạm dừng nghỉ Hồng Trạch, Tiểu Ngư Nhi vẫn tiếp tục ở trên xe nghe nhạc, còn Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác xuống xe hút thuốc.

… Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Vương Tử Bác đưa tay lên cảm thụ: “Trời hôm nay rất tốt để phơi nắng, gió thu cũng không còn hơi lạnh, sao mày còn nói lo bị đen?”

“À, tao tỏ ra quan tâm vậy thôi.”

Trần Hán Thăng thừa nhận: “Chỉ là biểu hiện ra quan tâm Tiểu Ngư Nhi. Cái này nói sao nhỉ, là không có khó khăn thì mình tự tạo ra khó khăn. Hiện tại, tao định mua chút đồ ăn cho cô ấy, mày ăn gì không?”

“Không cần, cám ơn.”

Vương Tử Bác ngạc nhiên, nghĩ thằng này công nhận da mặt dày thật đấy, nói không chừng Hoàng Tuệ còn kém xa.

Xe tiếp tục lên đường, Tiểu Dung Ngư ăn đồ ăn vặt Trần Hán Thăng mang về, nghe giai điệu êm tai, đã quên hết chuyện kia. Lại còn nghe theo đề nghị cởi giày của Trần Hán Thăng, tựa lưng vào ghế, tự do tự tại.

Bầu trời mùa thu trong veo, ánh nắng chiếu xuống bao phủ chiếc xe, bên ngoài là từng mảnh đất trụi lủi chống không, thỉnh thoảng gặp phải chiếc xe mạnh mẽ hơn “vù” một tiếng vượt qua chiếc Faw.

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng, khoé miệng khẽ nhếch lên tự nhiên, thỉnh thoảng lại nói chuyện tranh luận cùng Vương Tử Bác. Cô cảm giác thời gian như chậm lại, giống như lần nữa quay trở lại lúc học lớp 12, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ánh mắt hai người liếc nhìn nhau. Trần Hán Thăng hiểu được nụ cười ngọt ngào của Tiêu Dung Ngư là ý gì, nghĩ thầm rốt cuộc mối quan hệ này cuối cùng cũng khôi phục.

Vương Tử Bác ngồi sau nhìn thấy hết, đột nhiên không rõ một điều, cặn bã nam là cái gì?

Cặn bã nam là một tên không thể có được tình cảm đầy đủ. Nhưng những điều con gái nghĩ tới, cặn bã nam đều có thể thoả mãn, không những thế còn sớm đã chuẩn bị tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN