Cả ngày nay ta đã không ăn gì, vừa đói vừa mệt, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Lúc nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy chàng hỏi ta: “Tiểu Thảo, nàng có thích tên của mình không?”
“Không… không thích…”.
Ta mơ màng nói, “Ta thích hoa…”.
4.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh, trời còn chưa sáng.
Ta vừa mới nhấc người dậy một chút, chàng cũng bị đánh thức: “Còn sớm như vậy, sao nàng không ngủ tiếp?”
Ta thì thầm nói, “Ta đi chuẩn bị nước, giúp ngài thay y phục.”
Trước khi vào phủ Thừa tướng, mẫu thân đã dặn ta thật kỹ rằng, sau khi trở thành nha hoàn thông phòng của Đại Công tử, nhất định phải hầu hạ cho tốt để chiếm được sự sủng ái, vậy thì hắn mới nâng đỡ đệ đệ của ta.
Ta tưởng đổi một nơi sống khác, thì cũng phải như vậy.
Nói xong, ta định đứng dậy, kết quả chàng duỗi tay ra kéo ta lại, nhẹ nhàng nói: “Những việc này đã có cung nhân làm, nàng cứ việc nghỉ đi.”
Nằm thì nằm, dù sao cái giường này mềm và thoải mái hơn nhiều so với cái chiếu rơm mà ta ngủ trước đây, ta thực lòng có chút không nỡ ngồi dậy.
Nằm được một lúc, trời sáng hơn, chàng cho gọi các cung nhân vào tắm rửa, thay quần áo. Mặc lên người một chiếc áo bào màu đen, trên tay cầm một chiếc áo choàng lớn, tôn lên mái tóc đen, chỉ có khuôn mặt là trắng quá mức, nhưng vẫn toát ra sức hút ch.ết người.
Nhìn vẻ u mê không chớp mắt của ta, hắn cong khóe môi, tới gần rồi đưa tay ra sờ má ta: “Tiểu Thảo, nàng có thích ở đây không?”
Ta gật đầu.
“Được, vậy thì sau này nàng có thể sống ở đây. Những lời tối qua mà nàng và ta đã nói với nhau không được nói cho kẻ nào biết, hiểu không?”
Sau khi nhận được lời khẳng định chắc nịch của ta, chàng liền rời đi. Mùi hương thuộc về chàng còn sót lại trong phòng khiến ta vô thức chìm vào giấc ngủ.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng hẳn. Có một cô nương bước vào, tự giới thiệu mình tên là Quất Hạ, nói sau này sẽ có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng ngày của ta.
Muội ấy cho người mang lên mấy món điểm tâm tinh xảo phong phú, nói rằng đây là Hoàng thượng ra lệnh.
Ta chưa bao giờ thấy nhiều món ngon như vậy, cầm đũa lên không nỡ ăn, Quất Hạ cười khích lệ ta: “Người đừng lo lắng, sau này ngày nào cũng sẽ có, người muốn ăn gì cứ nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ sai người đi làm.”
Nghe xong ta liền yên tâm, vui vẻ ăn hết sạch cả bàn điểm tâm.
Sau khi ăn xong, có người bước vào tuyên chỉ, nói rằng Hoàng thượng ban tên cho ta là Phù Tang, từ nay về sau ta chính là Tang Mỹ nhân của điện Huyền Linh.
Quất Hạ dẫn ta ra ngoài hoa viên, chỉ vào một đóa hoa màu đỏ rất đẹp và nói với ta: “Mỹ nhân người xem, kia chính là hoa Phù Tang.”
Ta ngắm nhìn đóa hoa, ngẩn người một lúc mà không phát hiện có người đang lại gần.
Quất Hạ giật nhẹ ống tay áo của ta, cuối cùng ta cũng định thần lại thì nghe thấy có tiếng người mắng to: “To gan! Nhìn thấy Đồng phi nương nương còn không mau hành lễ?”
Ta còn chưa kịp nhìn thấy Đồng phi dáng dấp ra sao, theo bản năng ta liền quỳ xuống.
Khẽ ngước mắt lên nhìn, ta thấy những hoa văn cực kỳ tinh xảo được thêu trên mép váy đỏ thắm của nàng ấy, trên đó còn có đính những hạt châu sáng lấp lánh.
Thật sự rất là đẹp, chắc hẳn rất quý giá.
“Ha.” Đồng phi cười khẩy một cái, “Tam Tiểu thư của phủ Thừa tướng, lại quỳ gối dễ dàng như vậy, xương cốt yếu ớt quá nhỉ. Tối hôm qua Hoàng thượng ở chỗ của ngươi sao?”
Ta gật đầu, cung nữ sau lưng lại mắng: “Không có quy củ! Nương nương hỏi ngươi sao không trả lời?”
“Bỏ đi, nàng ấy mới vào cung, không hiểu quy củ cũng là chuyện thường, bản cung đành phải vất vả dạy dỗ nàng ấy vậy.”
Đồng phi uể oải nói: “Ngươi cứ quỳ ở chỗ này đi, quỳ hết một giờ, sau đó thì trở về tẩm cung ăn cơm.”
Ta ngập ngừng nhìn nàng ấy, nàng ấy nhướng mày: “Có chuyện gì thì cứ hỏi.”
“Chỉ cần quỳ một giờ liền có thể trở về ăn cơm sao?”
“Ừm?”
Nàng ấy cau mày, dường như không hiểu ý ta cho lắm.
Ta chỉ đành đưa tay ra miêu tả để giải thích cho nàng ấy hiểu: “Không cần phải quỳ để chặt củi hoặc phải thắt 10 cái lạc tử … sao?”
*Lạc tử: Là một loại nút thắt thủ công của Trung Quốc, phổ biến trong thời cổ đại. Dùng nút thắt để trang trí ngọc bội hoặc túi thơm, túi đựng tiền thời xưa.
Vẻ mặt yêu kiều của Đồng phi trở nên bối rối, một lúc sau, đột nhiên nàng ấy có vẻ hiểu ra gì đó: “Ngươi biết thắt lạc tử?”
“Biết.”
Nàng ấy ho nhẹ hai tiếng và giả vờ khinh khỉnh: “Vài cái tài vặt thấp kém. Thôi vậy, ngươi không cần quỳ nữa, đi theo ta về tẩm cung, bản cung phải dạy ngươi biết thế nào là quy củ.”
Sau đó, ta được nàng ấy đưa đến một cung điện rất lộng lẫy, cung nữ cầm một chiếc hộp đi vào, từ trong hộp lấy ra hai con ve bằng ngọc trong vắt tinh xảo.
“Sợi dây buộc trên thân ve sầu bằng ngọc này bị lỏng rồi, ngươi thay bản cung thắt lại đi, phải thắt nút đồng tâm nghe chưa.”
*Thắt nút đồng tâm: kiểu nút thắt tượng trưng cho tình yêu đích thực, tình bạn từ thời cổ đại.
Ta cầm lấy sợi tơ hỏi: “Không phải ngươi nói dạy ta quy củ sao?”
Nàng trừng mắt nhìn ta: “Ngươi là Mỹ nhân, bản cung là Phi tần, ngươi làm việc giúp bản cung, đây chính là quy củ!”.
“……Ồ.”
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhanh chóng thắt hai nút đồng tâm. Đồng phi cầm lên nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng ướm thử vào bên hông mình, sau đó liền sai cung nữ mang lên những món điểm tâm tinh xảo cho ta ăn.
“Đây tuyệt đối không phải là để cảm tạ ngươi, đây là bản cung ban thưởng cho ngươi đó, ngươi phải cảm tạ bản cung đã ban thưởng đấy.”
Nàng ấy nói, rồi nhìn ta đang vùi đầu ăn, bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nếu ngươi đã thích đến vậy, đợi lát nữa gói mang về nhiều chút”.
Cuối cùng, ta cầm đồ ăn rời khỏi tẩm cung, trước khi rời đi, Đồng phi cố ý hỏi ta một câu: “Ngươi ở phủ Thừa tướng, còn phải tự mình đi chặt củi sao?”
Ta nói: “Đúng thế.”
Nàng ấy cười lạnh một tiếng: “Phủ Thừa tướng nghèo đến như vậy, Tề Ngọc Nhàn còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai trước mặt ta, đúng là đáng khinh!”
4.
Trở về Huyền Linh cung, Quất Hạ đi đến phòng bếp làm một ít đồ ăn nhẹ, ta đang ngồi một mình trong phòng, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.
Ta tưởng đó là Quất Hạ, nhưng hóa ra lại là một cung nữ lạ mặt.
Nàng ta đi thẳng đến bên cạnh ta, nhét vào tay ta một bông hoa ngọc, khẽ nói: “Thứ ở trong này, ba ngày một lần cho một ít vào trà của Hoàng thượng.”
Ta cầm hoa ngọc, không nói một lời chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Nàng ta cũng nhìn ta.
Một lúc sau, nàng ta mất kiên nhẫn hỏi ta: “Đã hiểu chưa?”
“Rồi.” Ta nói, “Đây là mệnh lệnh của Đại Công tử sao?”
“Phải.”
Ta đẩy hoa ngọc về: “Vậy thì ngươi quay về nói với ngài ấy, ta không muốn làm.”
“Phụ mẫu và đệ đệ của ngươi đều ở trong tay bọn ta.” Ánh mắt nàng ta ánh lên vẻ hung dữ, “Nếu như không làm, thì đừng hối tiếc!”.
Nàng ta vừa nói xong, Quất Hạ vội vàng đẩy cửa đi vào, nàng ta hoảng hốt cúi đầu thấp giọng nói: “Mỹ nhân có muốn uống trà nhài không ạ? Nô tỳ sẽ đi pha.”
Quất Hạ bước đến gần ta và nói nhỏ, “Mỹ nhân, Hoàng thượng cho gọi người đến Ngự thư phòng.”