Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa


Chương 36


Cũng không biết món này gọi là cái gì, ngự trù sau khi nghiệm món ăn xong liền đậy nắp lại, thần thần bí bí, sơn trân hải vị gì trước giờ bệ hạ cũng đều không hiếm lạ, Tiết quý phi làm sao lại dám khẳng định chỉ một món đơn giản như vậy lại có thể làm bệ hạ nguôi giận? Hàn Đạo Huy âm thầm suy nghĩ, hoàng đế đã nhấc tay mở nắp.

Nghe bệ hạ khẽ cười vài tiếng, Hàn Đạo Huy liền nhận ra tâm tình của bệ hạ đã khá hơn rất nhiều, vội cúi đầu nhìn xem.

Cũng chỉ là một cái bánh gato.

Ngộ nghĩnh ở chỗ bên trên bánh gato có xếp 5 hình tròn biểu cảm cổ quái, vừa nhìn đã bật cười. Không nhìn thì không thấy, bên trên bánh gato có năm khỏa màu sắc, cái thì màu xanh nhạt, cái màu hồng hồng cái lại có màu vàng kem, năm loại màu sắc đặt ở cùng một chỗ lại rất hài hòa.

“Ngươi nhìn xem cái này giống cái gì?”

Hoàng đế nhận chén, nhặt lên một khỏa tròn tròn màu hồng, cười hỏi.

Chính mình nhìn kỹ, Hàn Đạo Huy cũng cười, “Nhìn giống như là một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau mày.”

“Nàng đúng thật là xảo trá.” Con ngươi màu đen của hắn hiển lộ ý cười.

Hàn Đạo Huy lặng lẽ cảm thán, đúng là không có nhìn lầm người, Tiết Quý phi này cũng là một người lanh lợi hiểu chuyện, lúc này mới qua bao lâu, đã hiểu được cách chủ động lấy lòng bệ hạ.

Hoàng đế cười một hồi, “Để cho nàng ấy tới đây.”

Hoạn quan tùy tùng được lệnh, vội vàng đi ra ngoài truyền lời, một lát sau cúi thấp đầu tiến đến bẩm báo, “Quý phi nương nương không tới đây.”

Ý cười trên mặt hoàng đế nhạt bớt, nhưng vẫn đem cái bánh gato kia ăn hết, trong miệng còn lưu lại vị hơi mặn của bánh.

Dùng xong bữa tối, hoàng đế lại cầm quyển sách ban nãy lên xem.

“Hàn đại nhân.” Hoạn quan thủ vệ chạy như bay vào báo tin, “Người của Thừa Gia Điện đến cầu kiến.”

Hàn Đạo Huy cau mày, đang muốn mắng tên nô tài không biết quy củ này, nhưng nghe xong lời hắn ta nói, nhãn tình lập tức sáng lên, “Quý phi nương nương đến rồi sao, mau mời nương nương vào.”

Hoạn quan thủ vệ còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Hàn đại nhân đã bước nhanh mà đi.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng treo lên nửa bầu trời, vài điểm sáng nhỏ lác đác xuất hiện trên màn đêm, Hàn Đạo Huy từ phía trước đi đến, trên mặt mang theo vài phần thất vọng, Trương Vân Toàn đi theo phía sau, trên tay cầm thêm một cái khay có phủ tơ vải.

“Nô tài tham kiến bệ hạ.” Đám người Trương Vân Toàn khẩn trương đến mức trống ngực nhảy thình thịch, không có nương nương ở đây, bọn họ đối mặt với bệ hạ càng nhiều thêm mấy phần sợ hãi.

Hoàng đế ngồi ở trên ghế, nhấc mi mắt nhìn xuống.

Trong thư phòng đốt rất nhiều nến, sáng rõ như ban ngày, Trương Vân Toàn lặng lẽ nuốt nước miếng, hắn cũng không dám ở trước mặt bệ hạ yêu cầu tắt đèn, đành nhìn về phía Hàn Đạo Huy bày vẻ mặt cầu cứu.

Hàn Đạo Huy bi ánh nhìn của hắn làm cho hơi chút mềm lòng, dù sao cũng là nô tài tâm phúc của Quý phi nương nương, cười giải thích: “Bệ hạ, vật này của nương nương phải ở chỗ tối xem mới thấy đặc sắc, hay là người trước tắt hết mấy ngọn nến xung quanh đi đã?”

Hoàng đế vẫy tay.

Dập tắt một nửa nến, trong thư phòng đột ngột tối xuống, Trương Vân Toàn xốc lên lớp vải tơ che phủ, nguyên lai là một chiếc đèn kéo quân. Trương Vân Toàn thắp sáng ngọn nến bên trong đèn, trục đèn chuyển động, tranh vẽ nữ tử ở trên đèn cũng hiện lên, chuyển động không ngừng xung quanh đèn, nữ tử này được vẽ trong tư thế quỳ gối xoay người, trên lưng… cõng một cành mận gai.

“Chịu đòn nhận tội.”

Hàn Đạo Huy vừa nhìn liền nhận ra ý tứ ẩn trong chiếc đèn này, đưa mắt dò xét bệ hạ, âm thầm cảm thán, hồi nãy là bánh gato độc đáo, hiện tại lại là đèn kéo quân, không cần nói đến việc bệ hạ cũng không thực sự tức giận, cho dù thực sự giận cùng liền bị Tiết quý phi dỗ hết.

“Tiết quý phi đang ở đâu?” Hoàng đế nhàn nhạt hỏi.

“Khởi bẩm bệ hạ, trụ trì Tử Vân Tự có tặng cho nương nương một ít kinh sách, vì để cầu an trừ họa, cầu phúc cầu…con, liền tự mình sao chép kinh phật để được ứng nghiệm. Nương nương hiện tại là đang ở trong Thừa Gia Điện chép kinh.” Bệ hạ nghi vấn, Trương Vân Toàn cũng không dám qua loa trả lời, liền ăn ngay nói thật.

“Tất cả lui xuống đi.”

Rời khỏi thư phòng, Trương Vân Toàn mới dám lau mồ hôi đổ trên mặt, ngại ngùng cười cười: “Hàn đại nhân, bệ hạ như vậy là đang cao hứng hay là mất hứng?”

Hàn Đạo Huy liếc hắn một cái, “Nếu như không cao hứng, liệu ngươi còn có thể toàn thân trở ra?”

Ngày thứ hai sau giờ ngọ, mặt trời nhô lên cao, hoa cỏ cây cối đều bị nắng phơi đến khô héo.

Tiết Nghiên Tuệ chấm xong nét bút cuối cùng, phát hiện nghiên mực đã dùng hết, hiện tại tất cả cung nữ liền bị nàng đuổi đi ra ngoài, tự mình đem trang giấy đã chép kinh tốt trên tay đi hong khô.

Nàng không cho phép ai đến giúp mình, một tay đổ nước, một tay cầm đĩnh mực, đích thân mài mực. Nàng đêm qua vốn ngủ không ngon giấc, hôm nay lại liên tiếp chép kinh cả ngày, mệt mỏi rã rời, đánh liên tiếp hai cái ngáp, cả đôi mắt cũng mở không muốn nổi.

Tiết Nghiên Tuệ hồn nhiên không biết cung nhân hiện đã quỳ đầy đất ở bên ngoài, hoàng đế chấp tay đi tới, nhanh chóng đến bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng đang vừa mài mực vừa ngủ gục, đầu gục lên gục xuống, làm cho hắn theo bản năng thả nhẹ bước chân.

Đây là lần đầu tiến hắn đặt chân vào hậu cung của phi tần, lại tiến vào Thừa Gia Điện, nơi này cùng với Tử Thần Điện của hắn bất đồng. Vừa tiến vào đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, màn vải trân châu, mạn che làm bằng lụa mỏng, giai nhân đang chờ đợi, nhất thời làm cho hắn hình dung đến năm chữ, yên vui ôn nhu hương.

Chẳng qua là giai nhân này cũng không được linh động cho lắm, hai mắt nhắm nghiền gục gặt mài mực, trên tay dính mực cũng không biết, ngáp một cái liền đưa tay lên che, hoàng đế trơ mắt nhìn khóe miệng này nhiều thêm một chấm đen sì.

Ánh mắt hắn khẽ nháy, tay vừa nhấc lên liền buông xuống, cuối cùng ánh mắt hơi lưỡng lự, nếu còn nhìn nữa, hắn liền không nhịn được sẽ động thủ.

Nhìn đến một mớ kinh văn đã chép tốt ở bên cạnh, hắn liền nhớ đến lời hoạn quan kia bẩm báo, cầu an trừ họa hay cầu phúc cầu con, nàng là vì cái nào?

Từ khi hắn đáp ứng điều kiện kỳ quặc của thứ kia, tinh thần của hắn càng ngày càng tốt lên, mà hắn cũng xác định Tiết Quý phi đối với chuyện này cũng không hề hay biết gì cả.

Vô luận là làm cái gì, hắn đều sẽ chiều theo ý nàng, những ngày qua hắn cũng đã nhìn thấu, nàng nhìn qua có vẻ như hung hãn, kỳ thật làm cái gì cũng rất nhân từ nương tay, cùng người khác tranh đấu cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trảm thảo trừ căn.

Hoàng đế không có giận nàng, hắn chẳng qua là bất mãn nàng đương không vì một cái quần là áo lụa không ra gì mà hai tay dính máu, làm ô uế tay mình, để người khác có cớ lên tiếng.

Thở dài một hơi, hắn không nhịn được nhìn về phía vết mực dính trên mặt nàng, thò tay ra lau.

Tiết Nghiên Tuệ đang mơ màng, đột nhiên cảm giác khóe miệng đau xót, trước mắt có một thứ gì đó phát sáng, giật mình há miệng liền cắn.

Cặp môi đỏ mọng hé mở, giữa hai răng cửa nhanh chóng xuất hiện một chấm đen hài hước, từ trong buồn ngủ tỉnh lại, vị trong miệng có chút không đúng, cái vừa nãy nàng lại có thể cắn trúng!

“Bệ hạ…” Thấy rõ người trước mặt là hoàng đế, ánh mắt phẫn nộ của Tiết Nghiên Tuệ lập tức chuyển sang ủy khuất, “Người trêu cợt thần thiếp.”

Ngón tay cứng ngắt của hoàng đế rốt cuộc động đậy, thẳng tắp rơi xuống trên mặt nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN