Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 37: Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược


Chương 37: Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thoắt cái chỉ còn một tháng là đến năm mới, các tiểu quốc lân cận phụ thuộc vào Đại Ung bắt đầu lục tục đến Trường An, đưa cống phẩm năm nay vào Hoàng thành.

Thời gian này vào mỗi năm là thời điểm cung Minh Loan nở mày nở mặt nhất.

Cống phẩm cuồn cuộn đi vào trong cung, Hoàng Thượng tất yếu phân phát cho các cung, trong đó, nơi của Thục phi được ân sủng nồng hậu nhất, ban thưởng nhiều khôn xiết.

Cứ cách vài chặp, lại có thánh chỉ dẫn theo đủ loại ban thưởng liên tiếp nối đuôi nhau đi vào, kỳ trân dị bảo, đều là đồ vật không gặp được ở Đại Ung.

Thục phi tiến cung mười năm, thường xuyên gặp thứ tốt, đã sớm quen thuộc.

Ban thưởng đưa đến, nàng tùy tiện chọn lựa, rồi tiện tay thưởng toàn bộ những thứ mình không cần cho mấy đứa nhỏ.

Mà quang cảnh trong các cung khác không tốt đẹp như vậy.

Cung Nghênh Túy của Nghi tiệp dư hai năm nay cũng được tán tụng một câu náo nhiệt.

Từ khi vào cung tới nay, Nghi tiệp dư chỉ mát mày mát mặt lúc sinh ra Tứ hoàng tử, mấy năm sau lại không có gì nổi bật.

Bất quá hiện giờ, Hứa gia đã không còn là thế gia sa sút, nhảy lên thành tân sủng thần trong triều đình, phụ thân Nghi tiệp dư cũng đứng hàng Tam công*, làm Hữu tướng.

Hơn nữa mấy năm nay, Hoàng Thượng càng thêm thích tính nết dịu dàng như nước, không tranh giành của nàng.

Ngoại trừ Thục phi, hiện tại, nàng chiếm được nhiều sủng ái nhất từ thánh thượng.
*Tam công: 3 chức quan đứng đầu triều đình phong kiến: thái sư, thái phó, thái bảo.

Hữu tướng thuộc thái sư.

Hôm nay, ánh nắng rạng rỡ, vạn dặm không mây, thật là thời tiết tốt hiếm hoi vào ngày đông.

Mấy thái giám đảm nhiệm ban thưởng của Hoàng Thượng nâng rương tráp vào trong cung Nghênh Tuý.

Đại cung nữ Đào Chi của Nghi tiệp dư kiểm kê dựa theo tờ đơn mà thái giám đưa đến, sau khi bảo người nâng vào kho, cầm tờ đơn ấy đi về phía chính điện phục mệnh.

Chính điện cung Nghênh Túy phảng phất hương trà, Nghi tiệp dư và Tứ hoàng tử đang ngồi dưới cửa sổ pha trà.

Bên cửa sổ có bệ đỡ một cây cổ cầm, hai loại gỗ ngô đồng và gỗ thị kết hợp thành thân đàn, đích thị là cây đàn Cửu tiêu hoàn bội* mà Thánh Thượng ban tặng.
*九霄环佩 (cửu tiêu hoàn bội): cây đàn cổ nổi tiếng nhất thời nhà Đường, được trưng bày ở bảo tàng Bắc Kinh.

Đào Chi tiến vào hành lễ, thì thấy Nghi tiệp dư chuyên tâm pha trà, mắt cũng không nâng, động tác nước chảy mây trôi, nhàn nhạt hỏi: “Đưa tới?”
Đào Chi gật đầu xác nhận: “Hồi nương nương, đều đã nhập kho.”
Tiết Duẫn Hoằng nhấc mắt hỏi: “Phụ hoàng lần này thưởng chút đồ vật gì?”
Đào Chi nghe hắn hỏi, tức khắc tức giận bất bình: “San hô đỏ từ Thiên Trúc, còn có tượng Quan Âm điêu khắc bằng ngà voi, tất cả đều vào cung Thục phi nương nương! Chưa kể, trà Phổ Nhĩ* từ cây trà ngàn năm, tổng cộng cũng không được mấy cân, ngoại trừ phần Thánh Thượng lưu lại cho mình, còn lại đều cho Thục phi! Cung của chúng ta cũng bất quá được chút vàng bạc châu báu, không có gì hiếm lạ.”
*Trà Phổ Nhĩ: loại trà thượng hạng đắt tiền xuất xứ từ Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, TQ.

Cây trà được trồng hàng chục năm mới được thu hoạch, chế biến.

Cây càng lâu năm, cho ra lá trá chất lượng càng tốt.

Nghe được lời này, động tác trên tay Nghi tiệp dư dừng một chút.

Đào Chi lại oán trách thêm vài câu: “Vị kia ở cung Minh Loan thì biết cái gì trà? Tặng qua đấy thật sự lãng phí!”
“Đào Chi, nói cẩn thận.” Nghi tiệp dư nhàn nhạt mở miệng, tay vẫn tiếp tục nấu trà.

“Ngày thường dạy ngươi, đã quên hết? Dễ mất bình tĩnh như vậy, về sau nếu thất lễ trước mặt bệ hạ thì phải làm sao đây?”
Đào Chi đành phải im miệng, nhưng biểu cảm oán giận trên mặt dù thế nào cũng giấu không được.

Từ khi Nghi tiệp dư được sủng ái, nô tài trong cung, ai không âm thầm so đo với vị kia ở cung Minh Loan? Nhưng tính tình nương nương lại không chút ganh đua, sao có thể không nóng nảy được!
“Lui xuống trước đi.” Nghi tiệp dư thong thả rót trà, nói.

Đào Chi hành lễ lui ra.

“Mẫu phi.” Đợi trong điện chỉ còn lại có mẹ con bọn họ, Tiết Duẫn Hoằng liền lộ ra vẻ mặt nôn nóng, nói.

“Ngài một chút cũng không tức giận? Hiện giờ ngài đâu thua kém gì Thục phi? Bất quá chỉ là chút ít cấp bậc! Nhà mẹ đẻ nàng khiếp nhược, trong cung lại có sát tinh, dựa vào cái gì còn đè trên đầu mẫu phi!”
Nghi tiệp dư ngước mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện, lại đặt một ly trà trước mặt hắn.

Tiết Duẫn Hoằng lập tức hiểu ý của nàng.

Gặp tình thế cấp bách, uống ly trà lại nói tiếp, là quy củ từ nhỏ Nghi tiệp dư dạy cho hắn.

Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, hương thơm dịu lập tức tràn đầy trong khoang miệng, dư vị kéo dài.

Hắn uống xong một nửa, mới thả ly trà lên bàn, lại mở miệng, cảm xúc đã bình tĩnh hơn phân nửa.

“……!Nhưng mà mẫu phi, bố cục mà ngài trù tính, đến nay vẫn chưa thấy có hiệu quả.” Hắn nói.

“Sao lại không có?” Nghi tiệp dư nhìn hắn một cái, thong thả ung dung mở miệng.

“Bổn cung tuy cấp bậc không đáng kể, nhưng những năm này, Hoàng Thượng có từng bạc đãi Hứa gia? Hiện giờ Nhị hoàng tử sắp mười tám, Hoàng Thượng có từng hứa cho hắn nửa cái chức quan? Ngược lại là con, Hoàng Thượng đã tự mình hỏi bổn cung vài lần, muốn tìm chút việc cho con ở Lục bộ.” Nghi tiệp dư nói.

Mắt Tiết Duẫn Hoằng lập tức lập loè ánh sáng: “Phụ hoàng thật sự nói như vậy?”
Nghi tiệp dư nhẹ gật đầu.

“Cấp bậc và ban thưởng, đều là phù phiếm.” Nàng trông ra ngoài cửa sổ.

Trong viện trồng rất nhiều bạch mai, đến mùa đông, chợt cùng tuyết trắng hòa thành một thể, nhưng hoa mai xưa xay vẫn lịch sự tao nhã như vậy.

“Nữ nhân trong cung, ai nào không phải món đồ chơi của Hoàng Thượng? Quyền cao chức trọng, tài sản bạt ngàn, cũng chẳng qua dựa vào Hoàng Thượng cao hứng hay không.

Bắt lấy mấy thứ đó, còn không bằng bắt lấy tâm của Hoàng Thượng.” Nghi tiệp dư cười nhạt, nói.

“Mẫu phi nói đều đúng.” Tiết Duẫn Hoằng nói.

“Nhưng mà, người kia ở cung Minh Loan…!cũng không thể để nàng đắc ý suốt như vậy.”
Nghi tiệp dư khẽ cười nhàn nhạt.

Tất nhiên không thể.

Trong nhà sớm đã gửi tin, nói Quân gia gần đây có động thái không thích hợp, cần kiêng dè.

Triều chính hiện giờ ào ào vũ bão, tình thế giữa các đảng phái đang trên đà biến đổi.

Hứa gia với tư cách là thế gia đại tộc, xem như căn cơ thâm hậu, vài năm gần đây có không ít quan viên quy thuận dưới trướng Hứa gia, đều là cơ sở để Tứ hoàng tử cậy vào.

Nhưng Giang gia sau lưng Hoàng Hậu có không ít môn sinh đệ tử.

Đệ tử nhà nghèo vào triều, thích dựa vào thầy trò, đồng hương gì đó để kéo bè kéo cánh nhất.

Đa số các quan viên có quan hệ tốt với Giang gia đều xuất thân nghèo hèn, khi tuổi tác lớn dần, cũng tự thành một đảng.

Nhóm người đọc sách này tuy không nhúng tay vào việc trữ quân (người được thừa kế ngôi vua), nhưng lại muốn đoạt quyền lực trong tay bọn họ, còn thích biến tấu biện pháp tranh đấu, nhất định phải đối chọi với phe thế gia đại tộc.

Vì thế, hai bên đọ sức đã nhiều năm, trước nay như nước với lửa.

Cho đến mấy năm nay, thế lực của hai phái Giang gia và Hứa gia coi như ngang nhau, mà Quân gia vẫn luôn đứng ngoài cuộc.

Bất quá, Vĩnh Ninh Công của Quân gia chức quan thấp kém, cũng không có tích sự gì, cho nên Hứa gia chưa từng để ông ta vào mắt.

Nhưng năm nay, có lẽ do hai phái huyên náo quá trớn chút, khiến Hoàng Thượng nghi kỵ, hắn bèn trực tiếp giao cho Vĩnh Ninh Công chức vụ Quốc Tử Giám tế tửu còn trống, còn phái đi Giang Nam quản lý việc khoa cử.

Đó là quyền lực lớn biết bao nhiêu! Quốc Tử Giám tế tửu tuy chẳng qua là hàng tứ phẩm, nhưng lại quản lý học phủ* tối cao của Đại Ung, nhân tài hàng đầu không ngừng sinh ra từ nơi đó; mà Giang Nam còn là địa phương trọng điểm của khoa cử, sĩ tử Giang Nam ngày sau cũng sẽ được coi là môn sinh của Vĩnh Ninh Công.
*học phủ: như trường đại học của thời xưa.

Chỉ cần Vĩnh Ninh Công muốn, những người này sẽ trợ lực cho ông ta.

Mà bọn người này lại xưa nay là một đảng với Giang gia.

Bởi vậy, Hứa gia đương nhiên đem Vĩnh Ninh Công tính vào phe cánh Giang gia.

Cứ như vậy, Quân gia gặp thời, cân bằng vốn có bị đánh vỡ.

Nghi tiệp dư biết, cha nàng trên triều sẽ có hành động, không cần nàng lo lắng.

Việc nàng phải làm là tìm rắc rối cho Quân gia trong hậu cung, khiến trong lòng Hoàng thượng chán ghét Quân gia, lại đem cảm xúc ấy vào triều chính.

Theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, nàng đã sớm nắm rõ tính tình của người nam nhân này.

“Sự tình giữa đàn bà hậu cung không cần ngươi bận tâm.” Nghi tiệp dư nhìn về phía hắn, nói.

“Ngươi thân là máu mủ của phụ hoàng, hiện giờ trong mấy vị hoàng tử, chỉ có ngươi không chịu thua kém.

Ngươi phải làm, là bắt được sự yêu thích của hoàng đế, giúp hắn san sẻ ưu phiền, còn việc vặt vãnh thì có mẫu phi cùng nhà ngoại của con lo liệu.”
Tiết Duẫn Hoằng nghe vậy, trịnh trọng gật đầu nói: “Nhi thần đã biết, mẫu phi yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mẫu phi cùng ngoại tổ.”
Lúc này, mặt Nghi tiệp dư mới hiện ra tươi cười, nàng cầm lên ấm trà, châm đầy chén trà cho Tiết Duẫn Hoằng.

“Lá trà Phổ Nhĩ đưa đến nơi nào không quan trọng.

Nếu biện pháp pha trà không đúng, trà lại càng tốt, cũng sẽ bị huỷ trong tay thôi.”
Nàng nói lời đầy ý vị sâu xa, hai mẹ con cùng mỉm cười.

——
Thục phi nghe hương vị trà lan toả trong điện, mày nhăn chặt.

“Thứ đắng nghét như vậy, nấu ra làm gì?” Nàng dựa vào giường có đốt địa noãn bên dưới, phe phẩy cây quạt, hận không thể phất tan mùi trà bay đến chóp mũi.

Ngồi trước bếp lò nhỏ pha trà, đúng là Quân Hoài Lang.

Nghe được Thục phi càu nhàu, y cười nói: “Hoàng Thượng thích nhất trà Phổ Nhĩ mà vẫn cho cô mẫu nhiều như vậy.

Cô mẫu không pha uống, chẳng phải phí hoài ý tốt của Hoàng Thượng?”
Mấy ngày nay, đồ vật Thục phi đưa đến chỗ Quân Hoài Lang nhiều cơ hồ không còn chỗ chứa, trà Phổ Nhĩ này cũng được y lục lọi ra từ trong đống đồ vật mà Thục phi ban thưởng.

Y có chút không biết làm sao, chỉ có thể lựa ra một số vật phẩm hợp quy tắc, trừ bỏ vài món đồ chơi đưa cho Quân Lệnh Hoan, còn lại đều đưa về kho hàng của Thục phi.

Rốt cuộc y đến đầu xuân liền rời đi, nhiều vật phẩm trong cung quý giá như vậy, y mang về nhà cũng không sử dụng được, ngược lại nếu để lại cho Thục phi, dù dùng để trang trí hay ban thưởng cho người khác, cũng có tác dụng hơn.

Trịnh Quảng Đức còn cố ý nói với y, lá trà này là Phổ Nhĩ xuất xứ từ Vân Nam, lấy từ cây trà ngàn năm, một năm tổng cộng chỉ chế ra được mười cân, phi thường quý báu.

Quân Hoài Lang bèn nhân cơ hội Thục phi triệu y vào nói chuyện phiếm, mang theo lá trà, pha cho Thục phi uống.

Nhưng Thục phi lại không chút cảm kích, yêu kiều hừ một tiếng, nói: “Bệ hạ nếu muốn uống thì tự lưu lại mà uống thôi, tội gì đưa tới đây độc hại ta?”
Ân sủng như vậy, chắc hẳn người khác cầu cũng cầu không được.

Quân Hoài Lang không khỏi bất đắc dĩ cười cười, một bên pha trà, một bên nói: “Cho nên, cô mẫu không bằng học một chút, chờ lần sau bệ hạ tới cung Minh Loan, ngài có thể pha cho người uống.”
Thục phi tức khắc bị y dọa sợ: “Muốn bổn cung ngồi trước cái lò này hơn nửa canh giờ sao? Bổn cung làm không được, con chớ có hại ta.”
Quân Hoài Lang cười rộ lên: “Mới vừa rồi lúc con chỉ dẫn, cô mẫu đều hiểu được.

Hiện giờ học xong lại không hành, chẳng phải là lãng phí sao?”
Dứt lời, y nâng nước trà đã nấu xong từ lò nhỏ xuống, chậm rãi rót một ly.

“Trà này cũng không đắng chát như ngài nghĩ vậy.” Quân Hoài Lang nói, bưng ly trà kia đến trước mặt Thục phi.

Chén trà bằng bạch ngọc, bên trong đựng đầy nước trà mát rượi, ngược lại ngửi được một vị ngọt xa xăm.

“Mới nấu trước đó, đã pha qua vài lượt, cô mẫu nếm thử xem?”
Trà được mang đến trước mặt, Thục phi đành miễn cưỡng tiếp lấy.

Kiếp trước, Quân Hoài Lang giỏi pha trà nhất, hiện tại y cũng vô cùng có lòng tin với bản lĩnh của mình.

Thục phi cau mày uống một ngụm, sau một lúc lâu, giữa mày quả nhiên giãn ra, có chút mất tự nhiên mà mở miệng nói: “Xác thật không tệ lắm.”
Khi vào mát lạnh, dư vị ngọt nhẹ dài lâu, thật sự uống khá ngon.

Quân Hoài Lang thả lỏng nét mặt, cười nói: “Vậy cô mẫu muốn học hay không? Con làm lại một lần cho ngài xem.”
Thục phi chậm rì rì nâng nâng cằm, miễn cưỡng nói: “Đi nấu đi.”
Quân Hoài Lang gật đầu, thong thả ung dung ngồi lại bàn trà.

Cách cửa sổ khắc hoa mở hờ, y thấy ở cửa Tây trắc điện, Điểm Thúy đang đứng ở đằng kia, nói gì đó với Tiến Bảo.

Ngay từ đầu, y đã lờ mờ nhìn ra, người này hẳn bị phi tần hậu cung khác mua được, muốn lợi dụng Tiết Yến làm cung Minh Loan loạn đến gà bay chó sủa.

Hiện giờ gần đến năm mới, lại tính toán thò tay vào trong phòng Tiết Yến, hơn phân nửa là thừa cơ Hoàng Thượng đến, diễn một vở kịch cho Hoàng Thượng xem.

Như vậy, Thanh Bình Đế nhất định phải ở đây, kịch mới có thể bắt đầu diễn.

Nếu thế, bây giờ trong lúc rỗi rãi, chi bằng dạy Thục phi nấu một ấm trà ngon cho Thanh Bình Đế, để ngài ấy vừa thưởng thức trà, vừa xem hết vở diễn này..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN