Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 66
“Sao vậy?”
Quân Hoài Lang nghe thấy giọng Tiết Yến từ phía sau. Y nhìn lên thấy Tiết Yến đang đến gần, cúi nhìn y.
Chỉ xét về màu sắc, hai cặp mắt này có vẻ ngoài rất giống nhau.
“Có một con mèo.” ánh mắt Quân Hoài Lang mang theo ý cười nói với Tiết Yến.
Tiết Yến bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt y, trái tim bất giác mềm nhũn.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn con mèo vằn nhỏ trong góc.
Một nửa bộ lông mềm mịn bị ướt, phần còn lại cảnh giác dựng lên, như thể làm cho mình trông dữ tợn hơn.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, tiếng meo meo non nớt như đang làm nũng.
Tiết Yến chỉ liếc nhìn nó, rồi ghét bỏ quay mắt đi chỗ khác.
Quân Hoài Lang đưa tay về phía mèo con.
“Cơn mưa này không thể tạnh được trong chốc lát, nó còn nhỏ như vậy, cứ dầm mưa thế này sẽ chết cóng mất.” Quân Hoài Lang nói, ngập ngừng thử chạm vào nó.
Mèo con làm động tác muốn cắn y, răng sữa quét qua bàn tay cũng không có bao nhiêu sức, nhẹ tênh như đang nũng nịu.
Lúc này, Phất Y cách đó không xa, hắt hơi một cái.
Quân Hoài Lang đột nhiên nhớ ra, quay đầu nói với Phất Y “Ngươi có phải không thể ở gần động vật có lông?”
Y còn nhớ, Phất Y lúc nhỏ từng ôm một chú chó con, lông chó dính vào người làm hắn hắt hơi và nổi mẩn đỏ, chịu khổ mấy ngày liền mới khỏi.
Phất Y xấu hổ nói “Thiếu gia, không cần lo cho nô tài.”
Có lý nào vì nô tài không thể ở gần động vật có lông, mà chủ tử không được nuôi mèo chứ?
Quân Hoài Lang do dự thu tay lại.
Nuôi mèo là chuyện nhỏ, nhưng Phất Y mỗi ngày đều ở cạnh mình, khó tránh sẽ tiếp xúc.
Nhưng khi y nhìn vào mắt mèo con, màu hổ phách trong suốt làm y có chút không nỡ chẳng thể giải thích được.
“Không thì ngươi đi nói với những người cùng phòng một tiếng, bảo bọn họ mang con mèo này về.” Quân Hoài Lang nói, nhưng không đứng dậy, y vẫn nhìn chằm chằm con mèo “Dù gì vẫn phải cứu nó trước, chuyện còn lại …”
Đúng lúc này, mùi đàn hương nhẹ nhàng dai dẳng từ phía sau quấn lấy y.
Hơi thở của Tiết Yến tới gần, sau đó vươn tay nắm con mèo dưới đất lên.
Hắn chẳng có ý thức gì về việc ôm mèo, một tay bắt lấy giữa thân của nó, đã có thể nhẹ nhàng nắm chặt. Con mèo bất ngờ bị nhấc lên, bốn móng vuốt vùng vẫy, nhưng chẳng ích gì.
Quân Hoài nhìn lên, thấy Tiết Yến đang đứng phía sau, cúi xuống bắt con mèo.
“Ta giúp ngươi nuôi.” hắn nhẹ nhàng nói “Khi nào muốn thăm nó, thì đến chỗ ta là được.”
Hắn không nói là hắn không thể nhìn dáng vẻ lưu luyến không nỡ của đối phương. Chỉ là một con thú nhỏ, muốn nuôi thì nuôi, có gì mà không nỡ, tự làm khó mình vì một chuyện cỏn con như vậy?
Lại không biết hình ảnh trước mắt Quân Hoài Lang lúc này là thế nào.
Một thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị, vóc người cao thẳng, vai rộng eo thon, đứng dưới mưa như gốc tùng xanh, cả người lạnh nhạt hung tàn như người ngồi trên cao, một mèo con giống hổ, nhe nanh múa vuốt, hung dữ lộ ra những chiếc răng sữa.
Hai cặp mắt màu hổ phách đều đang nhìn y.
———
Quảng Lăng vương điện hạ tôn quý nhất nhì thiên hạ, tuy nói muốn nuôi mèo, nhưng dĩ nhiên sẽ không thể để hắn tự tay làm.
Con mèo như tù binh bị hắn bắt về phòng, rồi ném cho Tiến Bảo. Tiến Bảo nhanh chóng cẩn thận lau khô con mèo, sưởi ấm rồi cho nó thức ăn nước uống, đồng thời chỉ huy đám nha hoàn xây ổ trong phòng cho nó.
Chủ tử có thể vứt nó không quan tâm, nhưng nếu mèo con chết, Tiến Bảo hắn đây có thể phải trả giá bằng mạng sống.
May là mèo con thông minh, không dính mưa quá nhiều, vẫn có thể tung tăng khi được đem về. Bây giờ ăn uống no đủ, tinh thần phấn chấn, còn dư sức kiêu ngạo nằm ngửa ra, hạ thấp thân phận của mình cho Tiến Bảo sờ sờ.
Tiến Bảo không khỏi cảm thán, con mèo này so với chủ tử càng làm người khác thích hơn.
Tiết Yến quay về phòng, đến thư phòng chỉnh lý tư liệu về chuyến tuần tra thủy lợi hôm nay. Ngoài ra, có không ít công văn đã được gửi đến trên bàn của hắn. Trước khi hắn đến, quan viên phẩm cấp cao nhất ở Giang Nam là Vĩnh Ninh Công, nhưng bây giờ hắn tới, những công văn này đương nhiên phải gửi cho hắn.
Tiết Yến bây giờ đã quen việc, những chuyện nhỏ nhặt này rất dễ xử lý.
Mưa ngoài cửa sổ mãi không tạnh, dần dần bước vào màn đêm.
Đúng lúc này, tiếng meo meo nhỏ xíu truyền đến thư phòng.
Tiết Yến ngẩng đầu, thấy con mèo đó không biết từ lúc nào đã chui vào thư phòng. Ngày thường hắn đang làm việc, trong phòng không ai dám phát ra tiếng, chỉ có con thú nhỏ vừa mới tới này dám tùy tiện kêu meo meo ở đây.
Tiết Yến nâng mắt nhìn nó.
Thấy mèo con vừa nãy còn ướt sũng nhếch nhác, mà giờ đã sảng khoái tinh thần. Nó đi dạo loanh quanh, tuần tra một vòng thư phòng của Tiết Yến, sau đó nhảy lên bàn của Tiết Yến.
Tiết Yến nhướng mày nhìn nó.
Thì ra không chỉ có con người được cưng chiều mới kiêu ngạo mà còn có cả con thú nhỏ này. Ỷ bản thân lọt vào mắt xanh của Quân Hoài Lang mới dám đi lung tung ở đây, như thể đã trở thành lãnh địa của nó.
Tiết Yến chậm rãi đặt bút trong tay xuống, vừa duỗi tay đã tóm gáy con mèo đưa đến trước mặt.
Với tiếng kêu meo meo, mèo vằn nhỏ lại rơi vào tay Tiết Yến.
Bọn người hầu trong phòng Tiết Yến, ai nấy đều thích bé mèo lông xù này. Hôm nay nó được đưa đến đây, ai mà không cẩn thận vuốt ve nó? Chỉ có Tiết Yến, tóm tới kéo lui, không chút thương tiếc.
Sát khí trên người hắn quá nặng, làm mèo con lại bắt đầu kêu meo meo không ngừng.
Tiết Yến cầm nó bằng một tay, lạnh lùng đánh giá một lượt.
Chẳng có gì đặc biệt. Tiết Yến lạnh nhạt nghĩ thầm trong lòng. Cũng không biết điểm nào lọt vào mắt xanh của y, hẳn là do y tốt bụng, không nỡ nhìn con thú này bị ướt mưa.
Nghĩ đến đây, Tiết Yến khẽ cười.
Khi Tiến Bảo vội đẩy cửa bước vào, cảnh tượng mà Tiến bảo thấy là như vậy.
Chủ tử nhà mình ngồi bên bàn, lần đầu tiên không tập trung làm việc, ngược lại xách con mèo không chút dịu dàng, nét mặt khinh thường, khóe môi nở nụ cười.
Con mèo đã cảm nhận được nguy hiểm, cứ meo meo không ngừng. Nhưng mèo con này dù có kêu thảm thế nào, cũng mang theo chút làm nũng, trái lại làm cho cảnh tượng trước mắt trở nên quái dị không kể xiết.
Tiến Bảo thầm nuốt nước bọt.
“Chuyện gì?” Tiết Yến ngẩng đầu, thu lại nụ cười trên môi, lạnh giọng hỏi.
Tiến Bảo lúc này mới hoàn hồn, vội đặt phong thư trong tay lên bàn của Tiết Yến “Bẩm vương gia, Đoạn Thập Tứ đã về rồi.”
Tiết Yến tiện tay thả con mèo lên bàn.
Con mèo loạng choạng, giẫm vào nghiêng mực của Tiết Yến. Nó sợ hãi nhảy ra, chạy được hai bước, đã in vài dấu chân như hình hoa mai trên mật thư mới nhận của Tiết Yến.
Tiết Yến ngẩng đầu liếc nhìn Tiến Bảo.
Tiến Bảo hiểu ra, vội tiến tới ôm con mèo đi.
“Lần sau không được để nó vào thư phòng của ta.” Tiết Yến cụp mắt xuống mở mật thư, nói “Ra ngoài đi.”
Tiến Bảo vội ôm mèo bước ra ngoài.
Tiết Yến lấy thư ra khỏi phong bì. Ngày hôm kia hắn vừa đến, liền phái Đoạn Thập Tứ ra ngoài điều tra tình hình hiện tại ở Kim Lăng. Tiểu tử này không hổ là người của Đông Xưởng, dùng còn thuận tay hơn cả Cẩm y vệ, chỉ trong hai ngày đã gửi tin về.
Phong thư ngắn gọn, đúng trọng tâm, không có tin dư thừa, tất cả các quan viên địa phương quan trọng ở Kim Lăng đều được liệt kê trong đó.
Tiết Yến tiếp tục xem.
Tin tức dò thám được cũng tương tự những gì hắn quan sát trong hai ngày qua. Dù tri phủ Kim Lăng nói có bóng bẩy một chút, nhưng không có gì sai sót, hầu hết nhóm người đi theo Vĩnh Ninh Công đều là những học giả đã từng tham gia thi cử đỗ đạt làm quan, gia cảnh trong sạch, không có gì để điều tra.
Kế đó, tầm mắt hắn rơi vào một cái tên.
Quách Vinh Văn.
Người này cũng thi cử đỗ đạt làm quan, cùng là Tiến sĩ đỗ bảng vàng chung kì thi năm đó với Vĩnh Ninh Công, đang giữ chức trong Hộ bộ.
Năm đó, ông và Vĩnh Ninh Công có chút quan hệ, lúc ấy ông một mình từ Lĩnh Nam vào kinh dự thi, gia cảnh nghèo khó, không một xu dính túi, sau khi đến Trường An, ông dựa vào việc viết hộ thư cho người khác để kiếm tiền mua sách vở bút mực. Sau đó, Vĩnh Ninh Công giúp đỡ ông, còn cho ông một nơi ở trong phủ Quốc Công, cho đến khi ông đề tên bảng vàng, vào triều làm quan.
Thế nên mối quan hệ giữa Quách Vinh Văn và Vĩnh Ninh Công luôn rất tốt. Dù con đường làm quan của Vĩnh Ninh Công những năm qua không mấy thăng tiến, không ai quan tâm đến, nhưng Quách Vinh Văn này vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp như ban đầu.
Đáng lẽ người này không có vấn đề gì, thậm chí còn khiến người khác yên tâm. Lần này họ cùng đến Giang Nam, Vĩnh Ninh Công cũng yên tâm giao các sổ sách ở phủ Kim Lăng cho ông giám sát.
Ông ấy quả thật không có điểm xấu gì.
Nhưng tầm mắt Tiết Yến rơi vào một hàng chữ.
Ngày nọ tháng nọ, chỉ hơn một tuần trước khi hắn đến Kim Lăng, Quách Vinh Văn đã từng gặp một người ở tửu lầu Vạn An. Không trò chuyện gì hết, chỉ thay người khác trả tiền rượu cao cắt cổ, rồi bỏ tiền mua một ca kĩ gửi đến trạch viện.
Trạch viện đó là nơi thiếu gia Hứa gia dừng chân. Hứa thiếu gia kia chính là người đã hất Thẩm Lưu Phong xuống hồ vì tranh chấp giữa Tô Tiểu Thiến và Quân Hoài Lang ở Đông Hồ ngày hôm đó.
Mà Hứa gia này, không phải Hứa gia nào khác, chính là Hứa tướng gia quyền cao chức trọng trong kinh.
Gã là đích trưởng tử duy nhất của Hứa tướng, yếu ớt bệnh tật từ lúc sinh ra, nên luôn được nuôi dưỡng trong nhà, vốn chưa từng ra ngoài. Sau đó, một đạo sĩ vân du bốn phương đến Trường An, kê một đơn thuốc cho gã, uống tận bảy tám năm mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nói ra cũng thật trùng hợp, đạo sĩ vân du bốn phương này đã chết đột ngột khác thường sau khi kê đơn thuốc vài năm, chỉ còn lại một đệ tử trẻ tuổi. Hứa tướng vì báo ân, đã đưa đệ tử của ông vào cung làm quan, bước vào Khâm Thiên Giám.
Vừa hay đó là Linh Đài Lang có tư tình với Nghi tiệp dư.
Sau khi bệnh được chữa khỏi, trạch viện không thể giữ chân của vị thiếu gia đã được cưng chiều từ nhỏ này. Trong hai năm qua, vị thiếu gia này đã du sơn ngoạn thủy khắp nơi, khoảng thời gian này, lại tình cờ đến Kim Lăng.
Nên đã dừng chân ở đây.
Tiết Yến nhìn hàng chữ, trầm ngâm một lúc rồi nở một nụ cười gần như không nhìn thấy.
“Đoạn Thập Tứ.” hắn lên tiếng.
Bóng đen từ trong tối hiện thân “Có thuộc hạ.”
Tiết Yến ngước mắt lên hỏi “Nha hoàn ngày hôm đó đưa về, trước kia hay hát khúc ở đâu?”
Đoạn Thập Tứ ôm quyền, ngắn gọn nói “Tửu lầu Vạn An. Ngày Quách Vinh Văn đến đó, cô nương ấy đã từng cãi vã với Hứa Tòng An.”
Nụ cười của Tiết Yến càng sâu hơn.
Nếu là như vậy, thì mọi chuyện thông suốt rồi.
Dù Quách Vinh Văn vẫn chưa làm gì, nhưng ông ta đang làm việc bên cạnh Vĩnh Ninh Công, lại đi nịnh bợ thiếu gia Hứa gia, nguyên nhân trong đó, chỉ có một.
Hứa gia mua chuộc ông ta, chờ an bài cho ông ta chuyện gì đó.
Về phần là chuyện gì, Tiết Yến không quan tâm lắm. Hắn chỉ cần để gã thiếu gia ăn hại đó làm sai chút chuyện, bản thân nắm được sơ hở, vậy là đủ.
“Để mắt tới gã.” Tiết Yến ra lệnh “Gây chút rắc rối cho tên Hứa Tòng An đó, để gã thiếu thật nhiều tiền.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Đoạn Thập Tứ, nói tiếp “Nếu gã tới tìm Quách Vinh Văn, đừng ngăn cản. Nếu Quách Vinh Văn dùng tiền công, cũng mặc ông ta.”
Kế đó, hắn thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói “Chỉ cần ông ta động đến tiền công, ngươi đến một thanh lâu, tìm gái trăng hoa chưa tiếp khách, sau khi mua chuộc, dùng tiền nâng đỡ cô ta, biến cô ta thành hoa khôi nổi tiếng khắp Kim Lăng, rồi theo dõi hành tung của Hứa Tòng An.”
Đoạn Thập Tứ nhận lệnh, liền lui xuống.
Lúc này, Tiết Yến nhướng mi, đột nhiên nói “Ngươi có hận Đoạn Sùng không?”
Đoạn Thập Tứ dừng lại, lần đầu tiên nâng mắt nhìn thẳng Tiết Yến.
Đôi mắt nâu đen ấy có vẻ điềm tĩnh, không dao động, nhưng lại ẩn chứa góc cạnh sắc bén.
Hắn không nói.
Biểu cảm này của hắn, Tiết Yến rất quen thuộc.
Đoạn Sùng muốn nuôi một con chó, mài một vũ khí sắc bén đầy chết chóc, hoàn toàn không xem là con người.
Hắn chỉ nghĩ Đoạn Thập Tứ dùng rất tốt, nhưng quên mất con chó không vẫy đuôi này, dù có nghe lời cũng là một con sói hoang mà hắn không biết rõ.
Huống chi, Đoạn Sùng vẫn nghĩ Đoạn Thập Tứ không biết ông ta là kẻ thù gϊếŧ phụ mẫu của hắn.
Tiết Yến đối diện với ánh mắt không hề né tránh của Đoạn Thập Tứ, nhếch khóe môi.
“Làm tốt việc ta giao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội tự tay gϊếŧ và thay thế ông ta.” hắn chậm rãi nói.
Đoạn Thập Tứ không hề lên tiếng, một lúc sau hắn ôm quyền hành lễ với Tiết Yến, ẩn mình vào bóng tối.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt, như thể câu vừa rồi không phải bản thân nói, hắn chậm rãi đặt mật thư lên ngọn nến, từng chút đốt thành tro.
Hắn biết Đoạn Thập Tứ đã đồng ý đề nghị của hắn.
Rõ ràng có hai người trong phòng, nhưng chỉ tồn tại im lặng chết chóc. Ngoài sáng có sư tử nằm chờ cơ hội, trong tối ẩn nấp một sài lang giống hắn.
Không khí yên tĩnh gần như ngưng đọng.
Vừa lúc đó, cửa lại bị đẩy ra.
Tiết Yến biết là Tiến Bảo, bực mình cau mày.
“Chuyện gì?” hắn ném góc còn lại của mật thư vào ngọn nến, ngọn lửa bùng lên.
Tiến Bảo vội vàng nói “Bẩm chủ tử, góc phòng phía Đông của thế tử điện hạ, ngói bị mưa cuốn trôi rồi! Trong phòng bây giờ bị dột mưa, hẳn là không thể ở được!”
Ánh mắt Tiết Yến lập tức dời khỏi ánh nến, đứng dậy “Ta đi xem xem.”
Nói rồi, hắn đã vượt qua Tiến Bảo, bước khỏi thư phòng.
Dáng vẻ bình tĩnh âm u tàn ác trên người hắn vừa nãy, không biết đã vứt đi đâu mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!