Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược


Chương 70


Lúc phòng Quân Hoài Lang hoàn toàn được đổi mới, cũng đã gần trưa.

Quân Hoài Lang trở về phòng, tiểu tư nha hoàn trong sân bắt đầu thu dọn đồ đạc của y. Quân Hoài Lang ngồi xuống bàn, nhìn xung quanh một vòng, nhất thời có chút không quen.

Nhưng y nhìn ra được, đồ đạc trong phòng đều được chở trên thuyền của Tiết Yến ngày hôm đó.

Nghĩ lại thì quả thật là đồ của hắn.

Quân Hoài Lang nhìn đống đồ đạc bằng gỗ Hoàng Dương còn nguyên vẹn được dọn ra ngoài, khóe môi nở một nụ cười bất lực.

Kế đó, lộp bộp một tiếng.

Một vật bất ngờ rơi ra khỏi chiếc hộp nhỏ trong tay Phất Y. Quân Hoài Lang nhìn sang, thấy một chiếc răng sói được xỏ dây da trên đất.

Y chợt nhớ cái này là doTiết Yến tặng vào ngày đầu năm mới.

Sau khi nhận, y sợ làm mất nên đã giao cho Phất Y cất giữ. Không ngờ, nó cũng được đưa đến Giang Nam.

Phất Y thấy rơi đồ, nhanh chóng đặt chiếc hộp xuống, cúi người nhặt lên. Sau khi nhặt lên mới phát hiện, đó là một chiếc răng động vật rất thô sơ.

“Ể?” Phất Y cầm chiếc răng sói tò mò hỏi “Thiếu gia lấy cái này ở đâu vậy?”

Quân Hoài Lang giơ tay, Phất Y đặt chiếc răng soi vào tay y.

Quân Hoài Lang cầm chiếc răng sói, đưa tới trước mặt.

Lúc nhận nó, y không nhìn kỹ. Mãi đến bây giờ mới để ý sợi dây da xỏ răng sói đã lốm đốm mài mòn, răng sói cũng nhẵn nhụi, nắm trong tay cũng tròn vo, hẳn là đã bị cọ xát lâu ngày.

Quân Hoài Lang bất giác cầm thứ này vào lòng bàn tay.

Răng nanh nhẵn nhụi, lạnh băng chẳng bao lâu đã bắt được nhiệt độ cơ thể y.

Y đột nhiên nhớ tới ngày Tiết Yến đưa cho y thứ này, hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói là răng nanh trong miệng sói tự hắn săn được. Nhưng bây giờ có vẻ như là một vật hắn luôn mang theo bên mình, đối với hắn mà nói, còn quý hơn cả xấp ngân phiếu kia.

Ngón tay cái của Quân Hoài Lang khẽ di chuyển, nhẹ nhàng xoa chiếc răng sói.

“Thiếu gia, nô tài cất nó cho người?” Phất Y thấy y cầm chơi một hồi, bước tới hỏi theo thói quen.

Quân Hoài Lang ừm một tiếng, nhưng ánh mắt cứ dừng trên răng sói.

Không hiểu sao y chợt nhớ đến cây đao dưới gối Tiết Yến, ngọn lửa mơ hồ nhen nhóm trong mắt Tiết Yến khi hắn đưa nó cho y ngày hôm đó.

“Đây chắc là … thứ để đeo trên cổ.” y hỏi.

Phất Y hơi sững sờ “Thiếu gia muốn đeo cái này sao?”

Quân Hoài Lang nghịch nhẹ, không trả lời mà tháo sợi dây da rồi vòng qua cổ.

Phất Y vội bước tới thắt lại cho y.

Tuy thiếu gia của hắn ngày thường không nói gì, nhưng trước giờ luôn chú trọng tinh tế trong ăn uống, y phục, nơi sống, phương tiện đi lại, khí chất cao quý khắc sâu trong xương cốt, nào từng chạm qua trang sức thô sơ như vậy?

“Hay là nô tài giúp người đổi dây khác?” Phất Y đề nghị.

Thiếu gia ngày thường không thích đeo đồ trên cổ, dù đeo cũng sẽ dùng dây lụa mềm mỏng. Thế gia quyền quý với cuộc sống xa hoa như vậy, tuy không đeo vàng bạc trên người như nhà giàu mới nổi, thoạt nhìn có vẻ giản dị, nhưng thực chết từ đầu đến chân cái gì cũng quý giá.

Nhưng thiếu gia sau khi nghe hắn đề nghị, đã không chút do dự.

“Không cần đổi.” y nói “Cứ dùng dây này.”

———

Dù ngày đó Tiết Yến phản đối, Quân Hoài Lang vẫn đến thư viện Lâm Giang mỗi ngày.

Con đê rất rộng, chỉ một mình y tuần tra, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều công sức và sức lực. Song, một là không thể tùy tiện nói với người khác biết chuyện y sống lại, hai là hiện giờ không ai hiểu việc trị thủy hơn y, nên y chỉ đành tận sức, mỗi ngày đều phải đi.
Tuy nhiên, tuần tra được một nửa con đê thì vùng phụ cận của đê bị bao vây, bắt đầu thi công.

Nghe dân chúng xung quanh nói, đường lớn gần cổng thành Bắc quá hẹp và gồ ghề, vì vậy quan phủ phải tu sửa đồng loạt. Đoạn đường lớn đó nằm ngay bên cạnh con đê, nên cũng bị vây lại.

Bây giờ Quân Hoài Lang không thể tiếp cận con đê nữa.

Vì vậy y đặc biệt đi một chuyến đến nha phủ Kim Lăng tìm phụ thân.

“Nói là có thể sửa xong trong một tháng.” Vĩnh Ninh Công nói “Mấy ngày nay họ bàn bạc, nói đường lớn phía Bắc không bằng phẳng, vì các thuyền thương nhân đi từ Nam ra Bắc thường đi bằng đường thủy nên việc xây dựng đường bộ luôn bị đình trệ. Bây giờ bạc đã đầy, tri phủ và những người khác liền nhân cơ hội sửa đường.”

Quân Hoài Lang hơi do dự.

Dù sửa đường là một việc tốt, nhưng tình hình năm nay khá đặc biệt. Còn hơn hai tháng nữa là vỡ đê, thà tiết kiệm ngân lượng còn hơn bỏ tiền ra làm đường lúc này.
Nhưng chuyện xảy ra ở kiếp trước không thể nói thẳng với phụ thân.

“Sao vậy?” thấy vẻ mặt do dự của y, Vĩnh Ninh Công hỏi “Có thắc mắc gì, cứ nói với vi phụ.”

Quân Hoài Lang nói “Sửa đường phải tốn kém bao nhiêu?”

Đợi đến lúc vỡ đê, giá lương thực trong thành chắc chắn sẽ tăng vọt. Lương thực quan phủ tích trữ cần mở kho, phát cho dân chúng, nuôi dưỡng thợ thủ công và quan lại, lúc đó không đủ thì phải bỏ tiền ra mua của thương nhân.

Vĩnh Ninh Công nghe y hỏi như vậy, nói “Chỉ là san bằng con đường, không tốn quá nhiều bạc. Huống chi, thôn trấn gần đó có thể vận chuyển qua lại, thu vào chắc chắn sẽ cao hơn chi phí bỏ ra.”

Quân Hoài Lang nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu phụ thân nói một tháng mới sửa xong, vậy nhất định sẽ kịp. Khi đường sửa xong, y sẽ có đủ thời gian để kiểm tra phần còn lại của con đê, y sẽ có thể tìm ra tai họa ngầm trong đó.
Một khi đường được xong, nếu vẫn không thể ngăn được lũ lụt, đường mới tu sửa có thể sử dụng để vận chuyển lương thực từ các thôn trấn xung quanh, di dời dân chúng.

Nghĩ như vậy, Quân Hoài Lang mới tạm an tâm.

Và trong khoảng thời gian này, y lại trở nên nhàn rỗi.

“Vậy thì tốt.” Quân Hoài Lang cười nói “Tu sửa đường lớn, cũng là chuyện tốt cho dân.”

Vĩnh Ninh Công gật đầu, lại hỏi “Hai ngày nữa phụ thân và Thẩm tri phủ sẽ đến Dương Châu thị sát, con có đi cùng không?”

“Đến Dương Châu?” Quân Hoài Lang nhớ Thẩm Lưu Phong có nhắc tới chuyện này với mình, không khỏi sửng sốt.

Vĩnh Ninh Công gật đầu nói “Năm nay mưa nhiều, Dương Châu có sông ngòi chằng chịt, chắc chắn sẽ bị thiên tai. Vi phụ đã bàn với Thẩm tri phủ đến Dương Châu tuần tra xem có tai họa ngầm nào không.”
Quân Hoài Lang nhớ kiếp trước Giang Nam hỗn loạn vì lũ lụt, nhưng Dương Châu có mạng lưới sông ngòi chằng chịt không hề bị ảnh hưởng.

Lũ từ Trường Giang bị các con đê ở Dương Châu ngăn lại.

Quân Hoài Lang nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, nói “Nếu thuận tiện, nhi tử cũng muốn đi.”

Vĩnh Ninh Công nghe vậy khẽ cười.

“Tiện chứ.” ông nói “Mấy thúc thúc kia của con, đều thích con lắm.”

Chuyện này là dĩ nhiên. Sau một năm đến Kim Lăng, ý định ban đầu của Quân Hoài Lang là tìm hiểu quan lại ở Kim Lăng, để tiện theo dõi phòng trường hợp sau này có tai nạn, vì vậy y luôn đến phủ nha Kim Lăng giúp đỡ. Kiếp trước y vào triều làm quan cũng vài năm, nên có thể xử lý tốt những việc vặt trong quan phủ, các quan viên đi cùng phụ thân dĩ nhiên rất vui khi thấy y nhanh tay và vui vẻ giúp đỡ.
Quân Hoài Lang mỉm cười gật đầu, xem như đồng ý với phụ thân.

Đêm đó, tin tức truyền đến tai Tiết Yến.

“Vương gia, cần phải chuẩn bị những gì?” thấy Tiết Yến trầm ngâm ngồi trước bàn, Tiến Bảo đã rất quen thuộc với những gì đang xảy ra, bước lên trước cẩn thận hỏi.

Tiết Yến hơi ngừng một chút.

“Ta không cưỡi ngựa.” hắn nói “Chuẩn bị một chiếc xe rộng rãi.”

Tiến Bảo hiểu ý, cười tít mắt lui ra ngoài.

Vì vậy, sáng sớm hai ngày sau, Quân Hoài Lang theo phụ thân đến cửa nha phủ Kim Lăng, thấy xe ngựa chuẩn bị ở đó thiếu đi một chiếc.

Quy định của các quan viên rất nghiêm ngặt, ai một mình một chiếc, ai đi chung với ai, đều được an bài từ trước. Thế nên ai nấy sau khi về đúng chỗ, chỉ còn một mình Quân Hoài Lang.

Nhất thời, các quan trong viên trong nha phủ có chút luống cuống.
Xe ngựa xuất hành được chuẩn bị trước hai ngày, lần tuần tra này có rất nhiều quan viên, nên bây giờ trong nha phủ không còn xe ngựa trống nào nữa.

Nếu bây giờ mới chuẩn bị, ước chừng phải hoãn hết nửa buổi sáng mới có thể xuất phát.

Tiểu quan chuẩn bị xe sợ toát cả mồ hôi lạnh, chỉ đành nhận lỗi không ngừng, Trương La phái cấp dưới đi tìm một chiếc xe khác.

Vĩnh Ninh Công nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vén rèm hỏi xảy ra chuyện gì.

Tiểu quan vội nói còn thiếu một chiếc xe ngựa. Vĩnh Ninh Công ừ một tiếng rồi nói “Không cần tìm nữa. Hoài Lang, lên xe của vi phụ.”

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa cách đó không xa hùng hổ đi tới.

Chiếc xe này to lớn trang trọng, hoàn toàn khác với những chiếc chuẩn bị cho quan viên bình thường, kiểu dáng độc nhất dành cho quận vương. Trước sau xe có hàng chục Cẩm y vệ cao to cưỡi ngựa.
Các quan viên nhanh chóng xuống xe, hành lễ với chiếc xe kia.

Rèm xe chuyển động, một lúc sau, một vị công công tuấn tú bước tới, cao giọng hỏi tiểu quan phụ trách chuẩn bị xe “Vương gia hỏi, ở đây xảy ra chuyện gì?”

Tiểu quan hoảng sợ nhũn cả chân.

Vốn Vĩnh Ninh Công đã mở lời, xem như đã giải quyết nguy cơ cho hắn. Không ngờ trước có sói, sau có hổ, hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Quảng Lăng vương đã đến hỏi chuyện.

Tiểu quan run lẩy bẩy quỳ trước mặt Tiến Bảo, lắp bắp hồi lâu mới nói rõ là do mình làm việc kém, thiếu mất một chiếc xe.

Ai cũng nói tính khí Quảng Lăng vương rất hung tàn, sát phạt quyết đoán, chắc sẽ không vì chuyện này mà chém đầu mình đó chứ?

Tiểu quan run như cầy sấy, nhưng Tiến Bảo lại âm thầm cong khóe môi.

Đương nhiên là làm việc kém rồi. Vì khiến hắn làm việc kém hiệu quả, hôm qua mình đã phái người đến hỏi hắn, một hồi thì thêm một chiếc, lát sau lại bớt một chiếc, như vậy mới làm tiểu quan này chóng mặt hoa mắt, khiến hắn tính nhầm số, chuẩn bị thiếu một chiếc.
Tiến Bảo ngạo nghễ quét mắt nhìn hắn, quay người đi phục mệnh.

Chân tiểu quan mềm nhũn cả ra, gần như ngã quỵ xuống đất.

Hoàng tộc không giống quan viên bình thường. Quan viên phẩm cấp cao đến đâu cũng phải làm theo luật pháp, ngoài mặt không có quyền quyết định sống chết. Nhưng hoàng tộc thì khác, mạng mình ở trước mắt bọn họ không bằng cỏ dại.

Nhìn dáng vẻ của tiểu quan, Quân Hoài Lang biết hắn đang sợ điều gì.

Y nhỏ giọng nói “Không sao, chỉ là một chiếc xe. Nếu Quảng Lăng vương tức giận, ta sẽ giúp ngươi cầu xin.”

Tiểu quan cảm kích nhìn y, hận không thể dập đầu với y.

Quân Hoài Lang lắc đầu mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, Tiến Bảo đã trở lại.

“Vương gia nói, không có lần sau.” Tiến Bảo nhìn tiểu quan, giọng lạnh lùng.

Tiểu quan vội quỳ lạy nhận tội tạ ân.

Lại thấy Tiến Bảo phất tay bảo hắn đứng dậy, sau đó tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Quân Hoài Lang.
“Thế tử điện hạ, mời.” Tiến Bảo khom người, cười tít mắt.

Quân Hoài Lang khó hiểu “Hả?”

Thấy Tiến Bảo cười vui vẻ, đôi mắt híp lại thành một đường, ẩn giấu mục đích đạt được.

“Vương gia nói, xe ngựa của ngài ấy rộng rãi, mời thế tử điện hạ cùng ngồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN