Lão chồng của ta là một tên thư sinh phúc hắc.
2.
Hôm nay, ta cùng Chu phu nhân, Lưu phu nhân và Vương phu nhân ngồi chơi bài với nhau cả ngày, đến tận khi phố lên đèn, ta mới lên xe ngựa trở về nhà. Thế quái nào vừa đặt mông xuống, lưng ta chợt thấy lành lạnh nhỉ?
3.
Xe ngựa chậm rãi đi về Ôn gia, ta vừa mới vén rèm lên thì nha đầu Lam Hinh cầm đèn lồ ng xông đến:
“Nguy rồi thiếu phu nhân, thiếu gia nay về sớm, cả buổi chiều đợi người ở tiểu viện đó.”
Ta khoát tay, làm như không có chuyện gì:
” Có thế mà ngươi hốt hoảng vậy? Yên tâm ta có cách rồi.”
4.
Đường đi về hậu viện không hiểu sao ngắn vậy, như này sao đủ để ta kịp nghĩ cách đối phó với hắn không biết? Ta đang băn khoăn không biết nên ra đòn phủ đầu hay thành khẩn nhận lỗi với hắn nhỉ?
Đẩy cửa thư phòng ra, một nam nhân tuấn tú đang cầm sách đợi ta.
Lão chồng ta nay mặc một thân bạch y, dưới ánh đèn tay chậm rãi lật từng trang sách.
Với kinh nghiệm nửa năm làm thê tử của lão, ta chắc rằng hắn đang ủ mưu tìm cách để chỉnh ta rồi.
5.
Cổ nhân từng nói, nữ nhân thông minh là nữ nhân biết cách làm nũng trượng phu của mình.
“Tướng công~~” ta ỏn ẻn gọi hắn một tiếng, khẽ nghiêng người rơi vào lòng hắn.
” Chàng có nhớ thiếp không? Cả ngày nay thiếp nhớ chàng lắm đó.”
” Thế sao?” Ôn Nhan cười lộ ra hai núm đồng tiền:” Vi phu cũng nhớ phu nhân rất nhiều.”
“Vậy phu nhân cho vi phu biết cả ngày hôm nay nàng đã đi đâu?”
6.
Trong ba sáu kế, anh hùng nào qua được ải mĩ nhân.
Thấy hắn gằn giọng, ta bĩu môi:
“Tướng công ~ tay người ta đau quá.”
Ôn Nhan nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, xoa xoa mấy cái tượng trưng:
” Đâu, để vi phu xem nào, a chơi bài cả ngày đau tay là phải.”
Khụ, hình như hắn biết hết mọi chuyện rồi. Ta mặc kệ, hai tay ôm chặt lấy eo của Ôn Nhan, cả người dán vào ngực hắn:
“Tướng công ~ thiếp mệt rồi.”
Ôn Nhan nhẹ nhàng xoa đầu ta:
” Mệt thì nghỉ sớm một chút, lần sau chú ý về sớm, có biết không?”
Hừ, tưởng thế nào, ngươi còn non và xanh lắm, Ôn Nhan à.
7.
Ta đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc, kìm nén nụ cười chiến thắng trên môi đang tính bước ra ngoài thì đột nhiên Ôn Nhan gọi ta lại:
” Đúng rồi phu nhân ta quên mất. Ngày mai mẫu thân đi Linh Sơn cầu phúc, thân là con dâu mà mẫu thân cưng chiều nhất, nàng chắc không để người đi một mình đó chứ?”
Ta kinh hoàng quay đầu lại nhìn hắn. Chết tiệt, bắt đầu chỉnh ta phải không? Ta ấm ức chỉ tay:
” Nhưng mà dạo này thiếp thấy không khỏe”
” Đúng thật, nàng nên nghỉ ngơi cho lại sức.”
“Phu nhân muộn rồi, đi nghỉ thôi. Mai còn phải dậy sớm đi cùng mẫu thân nào.”
8.
Ta sai rồi, thật sự quá sai lầm rồi!
Nếu biết hắn lấy cớ này để chỉnh ta chắc chắn ta đã đá tung cửa thư phòng, hét lớn nhận sai:” Ta sai rồi, lần sau ta không thế nữa.”
Sau đó sẽ ôm chặt lấy đùi hắn, khóc lóc xin tha.
9.
Từ ngày lấy Ôn Nhan, ta và hắn đã vô số lần đấu trí với nhau và hầu như lần nào hắn cũng chiếm thế thượng phong.
Ta tức giận, dặn dò nha đầu Huệ Chi đêm nay không cho hắn bước chân vào phòng.
Huệ Chi rụt rè đáp lại:” Thiếu phu nhân, thiếu gia có dặn nô tì báo với người là đêm nay ngài ấy ngủ ở thư phòng còn đặc biệt dặn dò ngài không đến quấy rầy.”
Nghe thấy thế, ta nhảy dựng lên:
“Hắn muốn lão nương không quấy rầy đúng không? Được ta sẽ cho hắn biết thế nào là không đến quấy rầy. Ta ngủ không ngon thì hắn cũng đừng hòng được ngủ”
10.
Ta chạy tới thư phòng, đạp văng cửa đúng lúc Ôn Nhan đang thay quần áo. Khụ, thú thực thì thân hình hắn cũng khá tốt. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta, ta vội bước đến, không nói lời nào đẩy ngã hắn xuống giường:
” Phu nhân… ừm… sao… nàng còn chưa đi nghỉ?”
Lời nói của hắn bị nụ hôn của ta chặn lại. Đến khi cả hai gần như ngạt thở ta mới buông hắn ra. Nhìn đôi môi hơi sưng lên của hắn, ta vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng không quên trêu ghẹo:
“Tướng công, thiếp đi ngủ trước đây. Chàng ngủ ngon nhé.”
11.
Ngay lúc ta tưởng kế hoạch của mình thành công thì Ôn Nhan đã kéo ta lại. Bộ dáng ôn nhu như ngọc thường ngày biến mất, hắn nhướng mày khiêu khích nhìn ta:
” Là nàng chọc ta trước nhé, phu nhân.”
Ta quay đầu lại, vô tội đáp:
“Tướng công, thiếp phải đi nghỉ sớm để mai còn đi với mẫu thân. Đi mấy ngày lận, sợ chàng nhớ nên qua hôn tạm biệt thôi mà.”
” Đúng rồi phải đi ngủ sớm. Đừng nói nhiều nữa, phu thê chúng ta nên tranh thủ thời gian chứ.”
12.
Đêm đó, lúc bị hắn lăn lộn, đầu ta hiện lên vô số thành ngữ:
Ví dụ như trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Hay là lấy bánh bao thịt dụ chó làm gì có mà mang về.