Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang - Chương 56-60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang


Chương 56-60


Chương 56


Lúc Tào Luyện muốn lợi dụng Từ Tiềm, hắn cảm thấy để Từ Tiềm nói với muội muội một hai câu cũng không sao, nhưng bây giờ muội muội muốn đi thì Từ Tiềm lại cố chấp ép muội muội ở lại, Tào Luyện có chút không vui rồi. Nhưng người mời Từ Tiềm uống trà là hắn, vì không muốn cho muội muội đoán được ý đồ thật sự của hắn khi mời Từ Tiềm đến, Tào Luyện đành phải mời Từ Tiềm vào phòng uống một ấm trà.

 

Hắn ôm Sí Nhi, A Ngư đỏ mặt đi theo sau ca ca.

 

Ca ca biết nàng cùng Từ Tiềm có hôn ước bằng miệng, Từ Tiềm còn cố ý giữ nàng lại dùng trà với hắn, vậy ca ca sẽ nghĩ như thế nào chứ? 

 

Ngồi xong, A Ngư không dám giương mắt nhìn Từ Tiềm phía đối diện, nhất là dưới tình huống tóc tai của nàng đang chạy toán loạn.

 

Từ Tiềm thừa dịp Tào Luyện đang dỗ dành Sí Nhi mà nhìn vị tiểu hôn thê thêm vài lần, thấy nàng đỏ mặt, không giống dáng vẻ lạnh nhạt vội vàng muốn rời khỏi lúc ở ngoài sân. Bỗng nhiên Từ Tiềm cảm thấy vui mừng, xem ra vị tiểu hôn thê vẫn thích hắn, giữa hai người chỉ có chút hiểu lầm thôi.

 

Nha hoàn Xuân Nguyệt bưng ấm trà nóng đến, mùa thu năm nay mới có loại trà mới.

 

A Ngư từ từ thưởng thức.

 

Ba người lớn trong phòng đều không mở miệng, Sí Nhi nhìn hai bên một chút, đôi mắt nhanh chóng mất đi hứng thú với Từ Tiềm, bàn tay nhỏ ôm cổ ca ca, bàn tay còn lại chỉ vào trong viện, lắc lư muốn ca ca dẫn hắn ra ngoài chơi.

 

Tào Luyện nhìn về phía muội muội, nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng.

 

Tào Luyện thở dài, đoán được muội muội đồng ý nói chuyện cùng cùng Từ Tiềm, hắn lập tức quyết định cho hai người cơ hội một khắc để nói chuyện.

 

“Muội muội thay ta tiếp đãi Ngũ gia, ta ôm Sí Nhi ra ngoài dạo một chút.” Tào Luyện đứng lên.

 

A Ngư đứng dậy, tuy hồi hộp nhưng cũng không quên dặn ca ca: “Sí Nhi hay thích nhặt mấy cục đá nhỏ, đại ca nhớ trông chừng đệ ấy, đừng để đệ ấy bỏ vào trong miệng.”

 

Tào Luyện gật gật đầu, mắt nhìn Từ Tiềm đang cúi đầu dùng trà, vẻ mặt hắn lạnh lùng mà đi ra ngoài, đồng thời dặn dò Xuân Nguyệt: “Đến phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn vặt đi.”

 

Xuân Nguyệt vừa nghe hắn nói xong đã lập tức đi chuyển lời.

 

Cả phòng chỉ còn lại đôi hôn phu hôn thê.

 

Từ Tiềm đã ngừng uống trà, trực tiếp đánh giá tiểu cô nương ở đối diện.

 

A Ngư bị hắn nhìn tới nổi cả người không được tự nhiên, lại vén tóc rơi hai bên tai.

 

Là vì quan hệ đã khác sao, đời trước Từ Tiềm chưa từng nhìn nàng như vậy, chỉ có một lần duy nhất vào buổi tối ấy, kết quả hôm sau A Ngư tỉnh ngủ thì đã trở về lúc còn bé, vốn không thể cảm nhận tình cảm của Từ Tiềm nhiều hơn.

 

Vị hôn thê đang suy nghĩ vẩn vơ, nhưng Từ Tiềm nghĩ là do nàng chăm sóc đệ đệ nên mệt mỏi, vội hỏi: “Bị đau phía sau lưng à?”

 

A Ngư không tự giác mà thẳng eo lên, quét mắt nhìn về đôi giày đen lộ dưới vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Có hơi hơi.”

 

Từ Tiềm lập tức hỏi: “Sao Sí Nhi không qua đây cùng với nhũ mẫu?” Nhũ mẫu có nhiệm vụ chăm sóc tiểu chủ tử, vị nhũ mẫu này của Tào gia quả thật rất vô trách nhiệm, dám để nàng vất vả.

 

A Ngư nghe hắn có ý trách cứ nhũ mẫu, vội vàng giải thích thay nhũ mẫu: “Ta không kêu bà ấy đến, bà ấy rất tốt, ta thấy bà ấy mỗi ngày đều vất vả chăm sóc Sí Nhi nên muốn bà ấy có thời gian nghỉ ngơi một chút.”

 

Từ Tiềm không hề đồng ý với lòng tốt này của nàng, chẳng biết từ khi nào đã bày ra vẻ mặt trưởng bối mà hắn hay sử dụng với nhóm chất tử, nói: “Một nhũ mẫu không đủ dùng vậy thì mời thêm một người, nàng là thiên kim của Hầu Phủ, sao có thể vất vả như vậy.”

 

A Ngư mím môi, nàng đương nhiên là có ý của nàng, ai cần hắn dạy đời chứ?

 

“Rõ rồi.” A Ngư miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo mà trả lời, nói xong lại nâng bát trà lên.

 

Tiểu cô nương mở to mắt nhìn trái nhìn phải, không biết đang suy nghĩ việc gì, Từ Tiềm dừng một chút, lôi chuyện cũ ra nói: “Ngày ấy tại Viên gia, vì sao nàng không chịu cho ta đưa nàng hồi phủ trước?”

 

A Ngư: ….

 

Khoảng thời gian này trong đầu này toàn là Quý Minh Phượng, thiếu chút nữa nàng đã quên ngày đó Từ Tiềm cũng có góp mặt.

 

Lời nói thật chắc chắn không thể nói, A Ngư tạm thời nói dối, đưa mắt nhìn ngoài sân rồi nói: “Đại ca với thúc đều uống rượu, ta sợ huynh ấy say rượu.”

 

Từ Tiềm trầm mặc.

 

Vừa là tỷ tỷ tốt, vừa là muội muội tốt, hắn sớm biết vị hôn thê của mình rất hiểu chuyện nhưng không biết nàng bận bịu như vậy.

 

Giọng nói Từ Tiềm lạnh lùng: “Một đại nam nhân, không cần tiểu cô nương lo lắng mọi chuyện, còn nữa, nếu ngươi biết hắn sẽ uống rượu với người khác, Viên gia với Hầu phủ không thường xuyên lui tới với nhau, vì sao nàng còn đi qua đó? Quả thực rất hồ đồ.”

 

Nếu nàng đến làm khách ở chỗ người quen cũ thì không sao, Viên gia kia vốn không nằm trong danh sách những hộ nhỏ được Hầu phủ mời đến dự tiệc, nàng biết Viên gia là kiểu người gì sao? Một tiểu cô nương trẻ tuổi như hoa như ngọc, lỡ như trong bữa tiệc có khách nam có nhân phẩm không tốt có ý đồ gây rối với nhóm nữ quyến thì sao, lỡ như ca ca duy nhất lại còn đang uống rượu thì nàng phải làm sao đây?

 

Lúc có thể làm nũng lười biếng thì nàng lại không hiểu chuyện, lúc nên hiểu chuyện thì nàng lại tùy ý làm bậy.

 

Từ Tiềm nghiêm mặt nhìn chằm chằm vị hôn thê ở đối diện, hy vọng nàng hiểu được sai lầm của bản thân.

 

A Ngư không cảm thấy mình làm sai!

 

Nàng yêu thương đệ đệ thì làm sao, nàng quan tâm người Đại ca luôn sủng ái nàng thì làm sao, phụ thân mẫu thân đều không dạy dỗ nàng, lần đầu tiên Từ Tiềm đến đây chính là vì muốn dạy dỗ nàng?

 

A Ngư rất uất ức, lại rất tức giận.

 

Kiếp trước tuy Từ Tiềm vô cùng lạnh nhạt, ít nhất chỉ lạnh nhạt ngoài mặt, nhưng Từ Tiềm chưa từng chủ động phê bình dạy dỗ nàng, Từ Tiềm kiếp này dựa vào cái gì mà có thể?

 

“Ta tự có suy nghĩ của ta, không cần thúc phải lo lắng.”

 

Gương mặt nhỏ nhắn của A Ngư sa sầm xuống mà nói, nói xong thì đặt bát trà xuống rồi đứng lên đi ra ngoài tìm ca ca và đệ đệ.

 

Từ Tiềm: ….

 

Hắn đã từng dạy dỗ thuộc hạ, dạy dỗ sáu đứa chất tử, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn uyển chuyển phê bình mẫu thân một trận, nhưng A Ngư là người đầu tiên không phục hắn, giận dỗi mà chạy đi.

 

Người này, lúc thì đỏ mặt lúc lại tức giận, tính tình nữ nhân đều sáng nắng chiều mưa như vậy sao?

 

Từ Tiềm không có hứng thú với trà của Tào Luyện, nhận lời mời là vì muốn gặp vị hôn thê, bây giờ vị hôn thê chạy đi rồi, Từ Tiềm lập tức chạy theo ra ngoài.

 

Sau khi A Ngư ra ngoài cũng không lập tức đi tìm ca ca và đệ đệ, mà đứng một mình dưới mái hiên, yên lặng mà điều chỉnh lại tâm trạng.

 

Tức giận còn chưa nén xuống hết đã thấy Từ Tiềm đi ra ngoài.

 

A Ngư lập tức xoay người muốn rời khỏi.

 

“Đứng lại.” Từ Tiềm kịp thời kêu nàng.

 

Không hiểu sao A Ngư không nhấc chân lên nổi.

 

Từ Tiềm đi hai ba bước đã tới, thấy mặt nàng lạnh tanh, đôi môi anh đào cũng hơi dẩu lên, dáng vẻ vô cùng mất hứng, cuối cùng Từ Tiềm cũng nghĩ tới mục đích của chuyến đi đến gặp nàng lần này, hắn muốn làm rõ hiểu lầm của nàng đối với hắn, hắn muốn dỗ dành vị tiểu hôn thê vui vẻ một phen, để tránh tình trạng nàng kìm nén tức giận đến lúc xuất giá vẫn chưa hết.

 

Không nên nói chuyện Viên gia nữa, nếu lời nói và việc làm của nàng không ổn thì sau này Từ Tiềm có thể chỉ nàng sửa lại từ từ, việc quan trọng bây giờ là dỗ dành nàng vui vẻ trước đã.

 

“Trung thu năm nay trong thành có tổ chức lễ hội lồ ng đèn, nàng có đi không?”

 

Đứng sau lưng nàng, Từ Tiềm thấp giọng hỏi.

 

A Ngư khó hiểu, hắn hỏi chuyện này làm gì, nàng hỏi ngược lại: “Thúc còn việc gì sao?”

 

Một chữ “thúc” ngập tràn ý châm chọc, Từ Tiềm bất đắc dĩ nói: “Nếu như nàng đi, ta có thể cùng nàng đi ngắm đèn.”

 

A Ngư: ….

 

Cái gì mà “có thể cùng nàng”? Nàng cầu xin hắn đi cùng sao?

 

“Không cần, ta không đi.” A Ngư lạnh như băng mà từ chối, cũng vô cùng bất ngờ phát hiện bản thân cũng có thể nói chuyện lạnh lùng như vậy.

 

Lời mời bị từ chối, Từ Tiềm tiếp tục im lặng.

 

A Ngư chẳng muốn để ý những lời nói của nam nhân đáng giận này, đi về phía xa xa nơi có ca ca và đệ đệ.

 

Ma xui quỷ khiến Từ Tiềm nghĩ tới chất tử, nếu đổi lại là tiểu Lục, hắn sẽ làm như thế nào?

 

“A Ngư.” Từ Tiềm hơi cao giọng một chút.

 

Trong lòng A Ngư hơi hốt hoảng, bước chân dừng lại một lần nữa.

 

Từ Tiềm không bước lên phía trước nữa, chỉ mời thêm lần thứ hai: “Không đi ngắm đèn, vậy ra ngoài thành thả đèn Khổng Minh thì sao? Ta gọi thêm Anh Nhi, nàng dẫn theo A Bái, khoảng canh một ta sẽ đưa các nàng trở về.”

 

A Ngư hơi dao động, nguyên nhân là nàng cũng muốn thả đèn, mà cũng do lần này Từ Tiềm có đủ thành ý.

 

Nhưng, A Ngư vẫn muốn châm chọc hắn.

 

“Thúc là vị hôn phu của ta, ta ra ngoài buổi tối cùng thúc, chẳng lẽ không phải là làm càn hay sao?” Nghĩ đến bộ dạng nghiêm trang của hắn, A Ngư có chút đắc ý mà nói, thậm chí đã suy nghĩ nên đáp trả câu kế tiếp của hắn như thế nào.

 

Từ Tiềm lại nói: “Viên gia không thể tin, nhưng ta là người mà nàng có thể hoàn toàn tin tưởng.”

 

A Ngư nghe vậy, tất cả oán khí trong đáy lòng đều bị tiêu trừ sạch sẽ.

 

Đúng vậy, sống cả đời, nàng lo lắng cho rất nhiều người, chỉ riêng Từ Tiềm, nàng chưa hề băn khoăn việc giao phó cả đời này cho hắn.

 

Đắm chìm trong hồi ức, A Ngư đã quên trả lời.

 

Từ Tiềm tưởng nàng nghi ngờ phẩm hạnh của mình, lông mày nhíu lại, đi tới hỏi: “Chẳng lẽ nàng không tin ta?”

 

A Ngư hoàn hồn, giật mình nhìn Từ Tiềm đã đứng trước mặt nàng.

 

Toàn thân nam nhân tràn đầy khí thế khiến tay chân nàng như nhũn ra, tiểu cô nương nổi giận đùng đùng lại biến thành vị hôn thê hồi hộp tới nổi đỏ mặt.

 

Ánh mắt nàng né tránh, nghiêng đầu nói: “Không, không có.”

 

Từ Tiềm cố chấp nói: “Nếu như vậy, vậy đêm Trung thu ta đến đón nàng.”

 

Trong lòng A Ngư đã đồng ý, nhưng…

 

“Chắc phụ thân không đồng ý đâu.” Nàng cúi đầu nói, hắn nói thì hay lắm nhưng sao phụ thân có thể đồng ý chấp nhận nàng đi cùng hắn chứ.

 

Từ Tiềm: “Ta đến nói chuyện với ông ấy.”

 

A Ngư nghĩ phụ thân còn lạnh lùng hơn Từ Tiềm hơn nữa trên mặt còn có một vết sẹo hung dữ, khẩn trương mà yêu cầu: “Thúc đi thì đi, nhưng không được phép nói với phụ thân là ta đã đồng ý rồi!” Có lẽ Từ Tiềm không sợ phụ thân nhưng A Ngư sợ, sợ phụ thân giận nàng, trách nàng không biết rụt rè, Từ Tiềm nói vài câu mà nàng đã bị dụ.

 

Từ Tiềm cũng không ngốc đến vậy, nhưng nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, hắn nói: “Được, nàng yên tâm chờ tin tức tốt của ta.”

 

A Ngư cảm thấy lời này lạ lạ, nàng kịp thời phản ứng, nhẹ giọng hừ nói: “Có gì đâu mà ta không yên tâm, chuyện này vốn đi được hay không thì cũng vậy, trái lại là thúc đó, tính tình phụ thân rất nóng nảy, ta khuyên thúc vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm là tốt nhất.”

 

Nói xong, A Ngư không dám chờ hắn trả lời, vội vàng đi về phía ca ca và đệ đệ.

 

Từ Tiềm nhìn tiểu cô nương đi xa, hiểu được câu cuối cùng của nàng, bỗng nhiên hắn rất muốn cười, nàng lo lắng hắn khuyên Tào Đình An không được?

 

Từ Tiềm chưa bao giờ sợ gương mặt lạnh của Tào Đình An.

 

Trước Trung thu hai ngày, Từ Tiềm đến Hầu phủ tặng quà ngày lễ.

 

Đương nhiên, bởi vì tin tức hôn ước vẫn chưa công bố nên lễ vật Từ Tiềm mang đến vừa quý trọng lại còn hợp lý.

 

Tào Đình An không có nhà, Giang thị thay mặt tiếp đãi nữ tế tương lai.

 

Kết quả không cần phải nói nhiều, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt Từ Tiềm, trong lòng Giang thị lập tức vui vẻ, dáng vẻ Từ Ngũ gia quả thật rất đẹp mắt, chỉ dựa vào khuôn mặt này đã khiến người ta nhìn không chán, nữ nhi quả thật rất có phúc.

 

“Phu nhân, Anh Nhi có năn nỉ ta dẫn nàng ra ngoài thành thả đèn Khổng Minh vào đêm Trung thu, chuyện này nhiều người mới vui, ta muốn dẫn theo A Ngư và A Bái đi cùng, người có thể cho phép được không?” Từ Tiềm khách sáo hỏi.

 

Giang thị vẫn đang âm thầm đánh giá nữ tế tương lai, muốn nhìn lại ngại nhìn chằm chằm người ta, Từ Tiềm vừa hỏi, bà chưa kịp nghĩ đã trả lời: “Có thể, có thể chứ, làm phiền Ngũ gia rồi.”

 

Từ Tiềm không nghĩ nàng dễ nói chuyện như vậy, nhẹ nhàng thở phào, nói: “Hầu gia không có ở nhà, vẫn xin phu nhân nói với người một tiếng.”

 

Giang thị vẫn cười khanh khách như cũ: “Được, ta sẽ nói với Hầu gia.”

 

Thuận lợi giải quyết chính sự, Từ Tiềm hành lễ cáo lui.

 

Từ Tiềm đi rồi, Giang thị vừa cười với nha hoàn Linh Chi vừa xúc động: “Ngũ gia thật sự rất tuấn tú lịch sự, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.”

 

Câu này đặt trên người Từ Tiềm, dĩ nhiên Lão Quốc Công và Từ lão thái quân đều là hổ.

 

Linh Chi đồng tình nói: “Phu nhân vẫn nên ngẫm nghĩ phải giải thích lại với Hầu gia như thế nào đi.”

 

Giang thị sửng sối: “Giải thích cái gì?”

 

Linh Chi kinh sợ nói: “Người không nghe rõ lời Ngũ gia vừa nói sao? Ngài ấy muốn dẫn cô nương đi thả đèn, có lẽ là không dám tới xin Hầu gia nên đã tới dụ dỗ người đó.”

 

Giang thị: …

 

Không xong rồi, vừa nãy bà chỉ lo nhìn chằm chằm gương mặt của nữ tế tương lai, vốn không để ý tới những lời hắn đã nói!

Chương 57


Giang thị cảm thấy tuy nữ nhi có hôn ước với Từ Tiềm nhưng nếu nữ nhi ra ngoài cùng Từ Tiềm vào buổi tối, kiểu gì cũng thấy không hợp quy củ, nếu lúc ấy bà không bị chìm đắm trong phong thái xuất sắc của nữ tế, Giang thị chắc chắn sẽ…

 

Sẽ từ chối sao?

 

Nhớ lại dung mạo tuấn tú của nữ tế, Giang thị chột dạ, chỉ sợ dù có nghe kỹ, bà cũng không nhẫn tâm từ chối.

 

Nhận lời thì cũng đã nhận lời, nếu đổi ý, sau này nữ tế sẽ nghĩ bà như thế nào?

 

Không có cách khác, Giang thị chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đối mặt với Tào Đình An thôi.

 

Vào mùa thu trời rất nhanh tối, Tào Đình An từ binh bộ trở về thì trời đã tối rồi.

 

Giang thị quan tâm mà hầu hạ ông thay quan bào, cùng Tào Đình An ngồi xuống trên giường nhỏ, bà ân cần mà đưa tới một bát trà bổ gan bao gồm hoa cúc, cẩu kỷ và táo khô, nước trà màu vàng kim trong bát trà sứ trắng, cẩu kỷ đỏ tươi, những đóa hoa cúc nằm chồng lên nhau, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngon mắt.

 

Tào Đình An nhìn thoáng qua thê tử, mới tiếp nhận bát trà rồi uống một hớp.

 

Không hiểu sao Giang thị lại nghĩ tới phong thái uống trà của nữ tế tương lai, cả người tràn đầy khí chất quân tử, tuy gương mặt lạnh lùng nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác th ô tục.

 

Đều là võ quan danh môn, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?

 

“Nói đi, muốn xin ta chuyện gì?” Đặt bát trà xuống, Tào Đình An trêu chọc nói. Ngày xưa Giang thị cũng dịu dàng mà đợi hắn nhưng không có đặc biệt ân cần như hôm nay.

 

Giang thị giật mình, nắm chặt tay, mới cúi đầu, hổ thẹn nói: “Hôm nay Từ Ngũ gia đến, hắn có ý muốn dẫn Nhị cô nương phủ Quốc Công ra ngoài thảnh thả đèn Khổng Minh vào tối trung thu, còn muốn dẫn theo A Ngư, A Bái cùng đi chung cho vui, thiếp, thiếp cảm thấy thả đèn Khổng Minh cũng thú vị nên đồng ý rồi.”

 

Hàng mày thô dày của Tào Đình An lập tức nhíu lại.

 

Thả đèn Khổng Minh? Rõ ràng Từ Tiểu Ngũ có ý đồ khác, càng giận hơn là Từ Tiểu Ngũ không dám cầu xin ông nên đến dụ dỗ tiểu thê tử tính tình hiền lành của ông, vô cùng háo sắc mà còn giả dối nham hiểm!

 

Thấy vẻ mặt Giang thị lo lắng sợ ông sẽ tức giận, Tào Đình An hừ hừ, giọng nói lạnh lùng mà nói: “Đồng ý thì đồng ý, tới lúc đó để A Ngư giả bộ bệnh, rồi đuổi hắn về là được.”

 

Giang thị không muốn, sợ hãi nhìn ông một cái: “Thiếp đã đồng ý rồi mà chàng còn như vậy, chẳng phải là muốn thiếp thất hứa với người ta?”

 

Tào Đình An nhìn bà chằm chằm: “Thất hứa thì thất hứa, nàng quan tâm hắn làm gì?”

 

Tính đi tính lại, bà chỉ lớn hơn Từ Tiềm khoảng 7 – 8 tuổi, chẳng lẽ nữ nhân đều giống nhau, đều bị “tiểu bạch kiểm” Từ Tiềm mê hoặc hả? Nếu không thì một người luôn thận trọng và phép tắc như bà, sao lại dễ dàng đồng ý với Từ Tiềm như vậy?

 

Thậm chí, có phải bà hâm mộ Từ Tiềm trẻ tuổi, chán ghét hắn lớn tuổi đúng không?

 

Nghĩ như vậy, gương mặt Tào Đình An đột nhiên đen hơn đít nồi.

 

Giang thị run sợ, vốn muốn dây dưa một chút, nhưng thấy lửa giận Tào Đình An dâng cao, Giang thị dứt khoát khiến cho nước mắt rơi thẳng xuống, chuẩn bị một chút liền xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng lén lút lau khóe mắt rồi nói: “Tương lai lúc Thế tử cưới vợ, chẳng lẽ Hầu gia không thèm để ý danh dự của mình trước mặt tức phụ sao? Huống chi, thiếp, thiếp chưa từng được thả đèn Khổng Minh nên thiếp muốn A Ngư được trải nghiệm những thứ mới mẻ. Lúc nhỏ, nhà thiếp nghèo nên không được chơi nhưng A Ngư là nữ nhi của thiếp, một ngày nào đó khi nhóm tỷ muội tụ tập một chỗ trò chuyện về đèn Khổng Minh, ai cũng được ra ngoài chơi đùa, chỉ có A Ngư là không được, nàng sẽ thấy tủi thân.”

 

Tiểu thê tử vừa uất ức vừa thút tha thút thít, ghen tuông trong lòng Tào Đình An lập tức bị thương tiếc thay thế, thì ra bà không có kiến thức về đèn Khổng Minh, nên mới muốn cho nữ nhi mở mang tầm nhìn.

 

Nhưng, chỉ là đèn Khổng Minh thôi mà, nếu như bà mở miệng, ông sẽ lập tức dẫn bà đi thả đèn, có gì mà hâm mộ chứ?

 

“Nàng muốn đi thả đèn sao?” Một tay Tào Đình An kéo Giang thị vào trong lòng.

 

Giang thị lắc đầu, dựa vào người hắn nói: “Thiếp không phải hài tử, chỉ muốn cho A Ngư đi vui chơi thôi.”

 

Tào Đình An hừ nói: “Ai nói người lớn không thể đi thả đèn hả? Vậy đi, đêm đó chúng ta cũng theo bọn họ, hắn trẻ tuổi bồng bột, ta không yên tâm để A Ngư đi chung với hắn.”

 

Đồng ý gả nữ nhi cho Từ Tiềm là một chuyện, nhưng trước hôn nhân không thể để cho Từ Tiềm chiếm lợi từ nữ nhi.

 

Điểm ấy Tào Đình An quyết không nhượng bộ.

 

Giang thị thẹn thùng, năn nỉ nói: “Thôi đi, truyền ra ngoài lại khiến người ta chê cười, phẩm hạnh Từ Ngũ gia đoan chính, chắc chắn sẽ không làm càng.”

 

Tào Đình An mỉa mai nói: “Ta là nam nhân, ta hiểu rõ hắn hơn nàng.”

 

Nhớ lại lúc ông 20 tuổi cũng như lang như hổ.

 

Nhưng mà bây giờ ông cũng không kém đâu!

 

Vì chứng minh mình còn trẻ, đêm nay Tào Đình An thể hiện uy phong cả đêm.

 

Ngày hôm sau, Giang thị ngủ thẳng một giấc tới lúc mặt trời lên cao.

 

Tỉnh lại đã nhìn thấy nữ nhi, trong lòng Giang thị vừa chua xót lại vừa vui mừng, dịu dàng nói: “A Ngư, hôm qua Từ Ngũ gia đến đây tặng lễ vật, xin phép được dẫn con đi thả đèn Khổng Minh, con muốn đi không?” Hôm qua không rõ thái độ Tào Đình An , nàng không dám nói cho nữ nhi nghe, hôm nay Tào Đình An đã đồng ý, rốt cuộc Giang thị cũng dám nói rồi.

 

A Ngư muốn đi, chỉ tò mò hỏi: “Phụ thân đồng ý thật hả?”

 

Giang thị cười khổ: “Đồng ý thì đồng ý, nhưng ông ấy không yên tâm để con ra ngoài buổi tối, nên muốn cùng ta đồng hành với các con.”

 

A Ngư: …

 

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người, Giang thị lập tức đỏ mặt, người trẻ tuổi muốn tìm nơi lãng mạn hẹn hò, Tào Đình An đi theo làm gì chứ?

 

A Ngư thấy mẫu thân ngại ngùng, vội vàng vui vẻ mà nói: “Được, cả nhà chúng ta cùng đi thì càng vui, Đại ca, Nhị ca, đệ đệ cũng đi cùng sao?”

 

Giang thị buồn cười, đùa nữ nhi: “Không dẫn theo bọn họ, nhiều người như vậy, Ngũ gia dám lén lút trò chuyện với con sao?”

 

A Ngư xấu hổ mà cúi đầu, trong lòng lại nghĩ, tính tình Từ Tiềm lạnh nhạt lại còn ngay thẳng, hắn sẽ lén lút tiếp cận nàng sao?

 

Bất kể như thế nào, A Ngư vô cùng mong chờ vào cuộc hẹn đi thả đèn Khổng Minh này.

 

Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Trung thu.

 

Ban ngày, mỗi nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên, không khí náo nhiệt thật sự chính là vào buổi tối.

 

Trước tiên A Ngư chuẩn bị một hộp bánh Trung thu nhân táo do nàng làm, da bánh giòn xốp, nhân bánh mềm mại ngọt vừa phải, nàng chừa lại một ít để tối chia cho hai tỷ tỷ ăn.

 

“Ta thấy cô nương cố ý để dành riêng cho Từ Ngũ gia ăn thôi.” Bảo Thiền đã biết chủ tử bí mật đính hôn nên cố ý cười nhạo nàng.

 

A Ngư lườm nàng ta một cái, ánh mắt long lanh, nhìn kiểu gì cũng đều là xấu hổ nhiều hơn giận dỗi.

 

Ba phòng của Tào gia đang ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên.

 

A Ngư đã chào hỏi với đường tỷ Tào Bái xong rồi, hai tỷ muội âm thầm trao đổi ánh mắt trên bàn cơm, đều đã cực kỳ hưng phấn.

 

Nhị phu nhân Triệu thị quan sát hai chất nữ, vừa nhớ tới nữ nhi đã xuất giá Tào Thấm, vừa muốn khoe nữ nhi nhà mình được gả vào nhà tốt, trước tiên bà tỏ vẻ hâm mộ Giang thị, Tam phu nhân Từ thị mà nói: “Năm nay đã qua hết một nửa, hai tỷ muội các nàng cũng trưởng thành, càng lúc càng xinh đẹp động lòng người, Đại tẩu, đệ muội phải hết sức chú ý, Kinh Thành chỉ có vài thiếu niên trẻ tuổi có triển vọng, đừng để người khác nhanh tay đoạt đi nha.”

 

Giang thị đã có nữ tế tốt, nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt bình thường.

 

Từ thị cũng đã chọn được người tốt, nên không nói tiếp lời.

 

Tổng cộng chỉ có ba phu nhân, hai người kia không để ý khiến Triệu thị đột nhiên có chút xấu hổ, Từ thị có phủ Trấn Quốc Công là chỗ dựa, nên có thể tự tin, Triệu thị lập tức chuyển hướng qua Giang thị: “Đặc biệt là A Ngư, tuy hiện tại là đích nữ, nhưng…Tóm lại Đại tẩu vẫn nên chú ý chút đi, Hầu gia yêu thương A Ngư, dựa vào điều này, cho dù A Ngư không thể được gả vào nhà tốt như Đại tỷ tỷ của nàng, nhưng gả cho nam nhân danh môn bình thường một chút cũng không khó.”

 

A Ngư đã nghe Triệu thị trêu chọc khiêu khách hai đời, sớm đã thành thói quen, xem như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn cơm.

 

Giang thị nắm chặt tay, nhịn không được mà cười nói: “Nhị đệ muội yên tâm, A Ngư tuyệt đối sẽ gả vào nhà tốt hơn Đại cô nương.”

 

Triệu thị thiếu chút nữa đã cười ra tiếng!

 

Nữ nhi nhà mình rõ ràng đã gả cho Thế tử Tước phủ, A Ngư chỉ là một thứ nữ giữa đường được chuyển thành đích nữ thì có tư cách gì mà so với nữ nhi của nàng? Giang thị cho rằng có được sự sủng ái của Tào Đình An là có thể được nhóm phu nhân, lão phu nhân của danh môn chấp nhận? Nằm mơ đi, nghèo hèn chính là nghèo hèn, di nương chính là di nương, được đổi đời không có nghĩa là sẽ trồi lên cao được.

 

“Được, ta sẽ chờ tin tức tốt của Đại tẩu nha.” Triệu thị chế giễu mà cười.

 

A Ngư liếc nhìn nàng ta, nghĩ đến Từ Tiềm có thể khiến cho Triệu thị thu hồi vẻ mặt này, nên nàng nghĩ đêm nay có thể vượt qua khuôn phép một chút, đối xử tốt với hắn một chút.

 

Nàng thích Từ Tiềm, chỉ là Từ Tiềm kiếp này nói chuyện quá lạnh nhạt, A Ngư mới tức giận một trận, lần này Từ Tiềm chủ động mời nàng đi thả đèn, bất kể là hắn nghĩ như thế nào, là do trách nhiệm của vị hôn phu cũng được, nàng đã có một chút động lòng với hắn, nếu Từ Tiềm quyết định làm một vị hôn phu tốt, vậy thì A Ngư cũng sẽ ngoan ngoãn mà đáp lại hắn.

 

Ăn cơm chiều xong, lúc A Ngư chuẩn bị về thay quần áo đã gặp Tào Luyện đang đi vào trong sân.

 

“Đêm nay Đại ca có muốn đi ngắm đèn không?” A Ngư quan tâm hỏi.

 

Hiện tại Tào Luyện quả thật không dám cùng muội muội nói nhiều, sợ muội muội muốn mời hắn đi, nghiêm mặt nói: “Không đi, ta đang có việc gấp lắm.”

 

A Ngư muốn nói lại thôi.

 

Tào Luyện biết nàng muốn hỏi cái gì, nghĩ nghĩ, hắn lại gần muội muội, thấp giọng nói: “Viên gia tự làm mất thể diện, bị Quý gia bẩm báo quan phủ, tuy nhiên Viên gia đã lấy một khoảng tiền lớn để trấn an Quý gia, nhưng việc này vẫn ảnh hưởng đến con đường làm quan của Viên Thắng, nửa tháng trước hắn đã bị sai đến bên cương nhậm chức, lúc đi còn dẫn cả nhà đi theo.”

 

Phụ thân Quý Minh Phượng lòng tham không đáy, biết nữ nhi chạy, hắn không cần biết sinh tử của nữ nhi, chỉ muốn mượn cớ nữ nhi mất tích mà đòi tiền Viên gia. Ở Kinh Triệu Duẫn, Viên gia nói Quý Minh Phượng không tuân thủ nữ tắc tự tiện chạy trốn, Quý gia dạy dỗ nữ nhi không tốt, nhưng Quý gia lại tố cáo Viên gia khắt khe, nghiêm khắc với nữ nhi, nghi ngờ Viên gia có âm mưu hại chết nữ nhi để nàng ấy chôn theo phu quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tóm lại nữ nhi bị Viên gia vứt bỏ nên muốn Viên gia đền mạng.

 

Kế hoạch của Tào Luyện là không can thiệp, như vậy Viên Thắng có thể tự mình dọn dẹp Quý gia, sau đó hắn lại lấy lý do Viên gia vẫn còn muốn truy bắt nàng mà sắp xếp nàng ở tại thôn trang, cả đời phải làm một tiểu thiếp ở bên ngoài cho hắn. Nếu như Quý Minh Phượng vẫn không bằng lòng, một mặt hắn lập tức thả Quý Minh Phượng, mặt khác hắn âm thầm báo với Viên gia, khiến Quý Minh Phượng trở lại hang sói một lần nữa, sau đó hắn lại dụ nàng trở về bên cạnh hắn.

 

Đi theo hắn, dù sao vẫn tốt hơn là thủ tiết ở Viên gia.

 

Nhưng muội muội quá lương thiện, quá quan tâm Quý Minh Phượng, Tào Luyện vì để bớt lo, hắn đành phải nghĩ cách điều Viên gia đi nơi khác.

 

Đêm nay hắn cũng sẽ thả Quý Minh Phượng ra khỏi thành, nhưng Tào Luyện đã sớm bày thiên la địa võng, sợ rằng không bao lâu sau Quý Minh Phượng cũng sẽ trở lại bên cạnh hắn, an phận mà làm một tiểu thiếp ở bên ngoài hoặc là một di nương.

 

A Ngư muốn xác định Đại ca không lừa gạt nàng nên tiếp tục truy vấn: “Hắn bị điều đi đâu?”

 

Tào Luyện nói: “Lương Châu, nơi vô cùng lạnh lẽo và nghèo nàn.”

 

Không đề cập tới lòng riêng của hắn, Viên Thắng dung túng mẫu thân ngược đãi tức phụ quả phụ, cũng phải nên chịu giáo huấn một phen.

 

A Ngư còn muốn hỏi Quý Minh Phượng hiện đang ở đâu, phụ thân và mẫu thâu bên trong đã sóng vai đi ra rồi.

 

Tào Luyện vỗ vỗ bả vai muội muội rồi đi trước.

 

A Ngư còn muốn đi về Đào viện, Tào Đình An đột nhiên gọi nữ nhi lại: “Không phải muốn đi thả đèn sao, sao còn đi đâu nữa?”

 

A Ngư ngoan ngoãn nói: “Ban đêm gió lớn, con muốn về thay y phục khác.”

 

Tào Đình An liếc mắt đánh giá toàn thân nữ nhi một cái, đoán được nữ nhi muốn sửa soạn kỹ càng hơn, nên lập tức dặn Bảo Thiền: “Đi lấy áo choàng cho cô nương của ngươi.”

 

Bảo Thiền nghe lời mà đi.

 

Tào Đình An lại nói với nữ nhi: “Đi thôi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

 

A Ngư cắn môi, nháy mắt với mẫu thân.

 

Giang thị muốn giúp nhưng không thể, những gì có thể giúp thì bà đã giúp rồi, nếu lần này lại đối nghịch với Tào Đình An, chắc chắn đêm nay sẽ bị hắn lăn qua lăn lại.

 

Mẫu thân không giúp được, A Ngư sờ sờ một bên khuyên tai, không nhịn được mà bắt đầu chán nản.

 

Sớm biết như vậy, lúc đến ăn tiệc nàng nên sửa soạn tỉ mỉ.


Chương 58


Từ Tiềm thật sự không sợ Tào Đình An, lúc tới đón vị hôn thê lại không lường trước được sẽ bổ sung thêm nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thường, ngay cả ánh mắt như đao của Tào Đình An cũng không làm cho hắn nhíu mày.

 

Hắn không sợ, nhưng A Ngư sợ, sợ phụ thân nhìn không vừa mắt, một ánh nhìn nàng cũng không dám nhìn trộm Từ Tiềm, vừa ra cửa nàng lên tiếng chào Từ Anh bên cạnh Từ Tiềm, sau đó lập tức ngoan ngoãn lên xe ngựa.

 

Giang thị vô cùng xấu hổ, gương mặt Tào Đình An lạnh lùng, bà đành phải mở miệng: “Ta vẫn chưa được thả đèn Khổng Minh, lần này đi theo để mở rộng tầm mắt, khiến Ngũ gia chê cười rồi.”

 

Cùng lúc đó, lần đầu tiên Giang thị có ý nghĩ muốn véo Tào Đình An một cái, đều do ông ấy hãm hại bà đến hoàn cảnh như vậy.

 

Từ Tiềm biết ý định của Tào Đình An, khách khí nói: “Đèn còn rất nhiều, phu nhân cứ yên tâm mà thả đèn.”

 

Một câu nói vô cùng đơn giản, Giang thị lại vô cùng hài lòng.

 

Bà nhìn Từ Tiềm cười.

 

Tào Đình An thấy, hơi mím môi, nâng tay đỡ bên hông Giang thị, ý bảo bà lên xe.

 

Giang thị hoảng sợ, không dám nói thêm nữa, gật đầu với Từ Tiềm rồi khẩn trương lên xe.

 

Hai vợ chồng ngồi chung một chiếc, A Ngư, Tào Bái, Từ Anh, ba tiểu cô nương ngồi một chiếc, Từ Tiềm cưỡi ngựa đi bên cạnh xe.

 

Gió mùa thu thổi ở hướng Tây Bắc, Từ Tiềm chọn địa điểm thả đèn là một con sông ở phía nam Kinh Thành.

 

Đoàn người đi tới bờ sông, chỉ thấy cạnh bờ sông cũng có vài người chuẩn bị thả đèn, cách chỗ này một khoảng, tuy trăng rất sáng, nhưng ở khoảng cách khá xe nên chỉ thấy vài cái đèn Khổng Minh, còn bóng người thì mơ mơ hồ hồ.

 

Từ Tiểm chuẩn bị mang theo tám cái đèn Khổng Minh, không thả đèn vội, bọn nha hoàn trải một tấm vải thô vừa dày vừa ấm ngay bờ sông, sau đó lại mang nước trà và bánh Trung thu đến để hầu hạ nhóm người chủ tử ngắm trăng trước.

 

Giang thị dẫn ba tiểu cô nương ngồi xuống trước.

 

Tào Đình An có ý muốn ngăn cản Từ Tiềm và nữ nhi, nên nói với Từ Tiềm: “Bọn họ dùng trà, chúng ta qua bên kia uống rượu thôi.”

 

Từ Tiềm thản nhiên hỏi: “Hầu gia có mang rượu hả?”

 

Hắn nào biết Từ Tiềm chuẩn bị ngắm trăng, còn tưởng đến thả đèn xong đi dạo một tí rồi về, đương nhiên là không mang theo rượu.

 

“Ngươi không mang à?” Tào Đình An trừng mắt hỏi lại, dáng vẻ rất giống lão phụ thân muốn uống rượu ghét bỏ nhi tử không mang cho ông ấy.

 

Từ Tiềm không phải là nhi tử của ông, chẳng muốn hầu hạ ông, lạnh lùng nói: “Ta không thích uống rượu nên không mang theo.”

 

Tào Đình An không thể trả lời được.

 

Hai đại nam nhân đang đâm chọt nhau ở một bên, Giang thị cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của nữ nhi đang vuốt nhẹ hộp điểm tâm trong lòng, cuối cùng lòng yêu thương nữ nhi đã chiến thắng sự sợ hãi đối với phu quân, ngoảnh mặt về Tào Đình An, cười nói: “Đến ăn bánh Trung thu đi, A Ngư tự làm, chàng vẫn chưa ăn thử nè.” Giang thị cố gắng không nhìn tới sắc mặt của Tào Đình An, vô cùng tự nhiên mà kêu Từ Tiềm: “Ngũ gia cũng tới ăn chung đi.”

 

Nhạc mẫu tương lai có lời mời, Từ Tiềm hành lễ nói lời cảm tạ, sau đó bỏ lại Tào Đình An mà đi tới ngồi xuống bên cạnh chất nữ Từ Anh, đối diện là A Ngư.

 

A Ngư thật sự rất khâm phục dũng khí của hắn!

 

Tuy Từ Tiềm ngang hàng với phụ thân nhưng tuổi tác của hai người không bằng nhau, nam tử hai mươi mấy tuổi tầm thường có ai mà không sợ phụ thân?

 

Nghĩ đến phụ thân, A Ngư ngẩng đầu nhìn qua.

 

Tào Đình An không thể kéo Từ Tiềm đi chỗ khác, đen mặt ngồi xuống cạnh Giang thị, lại bí mật trừng mắt Giang thị một cái.

 

Giang thị không nhìn ông, chỉ cười kêu nữ nhi chia bánh Trung thu.

 

Hộp đựng thức ăn của A Ngư có hai tầng, mỗi tầng là một khối bánh Trung thu, theo thứ tự là bánh nhân đậu, bánh nhân mứt táo, bánh nhân thập cẩm và bánh nhân lòng đỏ trứng.

 

“Phụ thân muốn ăn loại nào?” A Ngư hiếu thảo mà hỏi phụ thân trước.

 

Tào Đình An không thích ăn đồ ngọt cũng không thích ăn lòng đỏ trứng, kiên quyết nói: “Thập cẩm.”

 

Nhân bánh Trung thu khác nhau thì hoa văn trên bánh cũng khác nhau, A Ngư khẩn trương chọn nhân thập cẩm đưa cho phụ thân.

 

Giang thị muốn ăn bánh nhân đậu.

 

Từ Anh muốn ăn nhân mứt táo, Tào Bái lúc tối đã ăn no, cười lắc đầu, nói không ăn bánh Trung thu.

 

Cuối cùng A Ngư mới hỏi Từ Tiềm: “Ngũ biểu thúc thì sao?”

 

Bởi vì thiếu tự tin nên âm thanh của nàng hơi nhỏ, hơi nhẹ nhàng, lại càng thêm dễ nghe.

 

Giọng nói mềm mại kia tựa như một sợi len, nhè nhẹ quấn lấy tim của Từ Tiềm.

 

Nghĩ nghĩ, Từ Tiềm nói: “Thập cẩm đi.”

 

Chọn bánh đậu, mứt táo thì không đủ nam tính, còn lòng đỏ trứng gà thì hơi nặng mùi, không lịch sự lắm.

 

A Ngư cúi đầu lấy bánh Trung thu cho hắn.

 

Lông mi đen dài của Tào Đình An nhíu lại, Từ Tiềm có ý gì, cố ý chọn giống bánh với ông à?

 

Ông tức giận, cắn mạnh một cái hết nửa cái bánh.

 

Phía bên kia, Từ Tiềm nhận bánh Trung thu từ tay vị hôn thê, vẻ mặt bình tĩnh mà cắn một cái, dáng vẻ lịch sự tao nhã.

 

Giang thị xem tướng ăn của hai người, càng ngày càng vui mừng thay nữ nhi, dĩ nhiên là Tào Đình An cũng rất tốt, nhưng tiểu cô nương nào lại không muốn gả cho nam nhân lịch sự như Từ Tiềm?

 

Không muốn nữ tế tương lai tốn công chuẩn bị lại trở nên vô ích, ngắm trăng một chút, Giang thị nghiêng đầu, nói khẽ với Tào Đình An: “Hầu gia, chúng ta đi dạo bờ sông một chút đi?”

 

Tào Đình An không muốn đi.

 

Giang thị âm thầm kéo áo bào của ông.

 

Tào Đình An cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt đau buồn động lòng người của thê tử, trong ánh mắt kia phản chiếu ánh sáng của ánh trăng, khiến người ta muốn hôn một cái.

 

Rõ ràng là không hợp thời điểm, Tào Đình An lại nảy lên một chút sắc tâm.

 

Lại nhìn nữ nhi đang trò chuyện cùng hai tỷ tỷ rất nhiệt tình, dù Từ Tiềm muốn đơn độc nói chuyện với nữ nhi cũng không thể có cơ hội, Tào Đình An lập tức đứng lên, dặn chất nữ Tào Bái: “Ta dắt Đại bá mẫu của con đi dạo một chút, A Bái thay ta trông nom A Ngư, đừng để nàng ở một mình.”

 

Từ Anh, Tào Bái không hiểu lời này nhưng Từ Tiềm, A Ngư, Giang thị đều nghe ra ẩn ý của Tào Đình An rồi.

 

A Ngư thật sự muốn tìm tảng đá để trốn.

 

Vẻ mặt Từ Tiềm không thay đổi.

 

Giang thị kéo phu quân đi trước, nam nhân thô lỗ không hiểu tình yêu nam nữ, không được phép phá lễ hội Trung thu của nữ nhi.

 

Phụ mẫu đều đã đi, cuối cùng A Ngư cũng nhẹ nhàng thở ra.

 

Bớt đi phu thê Tào Đình An, Từ Tiềm cũng dễ chịu hơn, nhìn về phía A Ngư.

 

A Ngư cũng đúng lúc nhìn thấy hắn, bốn mắt nhìn nhau, tiểu cô nương giống như tên trộm bị bắt quả tang mà cúi đầu xuống, đôi tay bưng bát trà lên cố gắng che giấu.

 

Trong bát của A Ngư không có nhiều nước trà cho lắm.

 

Từ Tiềm tay tay cầm lấy ấm trà ở giữa, hỏi ba vị cô nương: “Ai muốn thêm trà?”

 

Từ Anh, Tào Bái đều nói có, chỉ có A Ngư không phát ra tiếng.

 

Nhưng ngoài việc châm trà cho hai người kia, Từ Tiềm cũng tự động châm đầy trà cho A Ngư.

 

A Ngư lập tức đoán được vừa rồi hắn cố ý hỏi như vậy nhưng thật ra chỉ muốn châm trà cho nàng thôi.

 

“Đa tạ Ngũ biểu thúc.” Nâng bát trà lên, trong lòng A Ngư vô cùng ngọt ngào.

 

Từ Tiềm: “Ừ.”

 

Bên kia, Giang thị và Tào Đình An đã đi ra xa một chút, Giang thị quay đầu nhìn, thấy một nam nhân cao lớn vẫn đang ngồi cùng một chỗ với ba tiểu cô nương, nhịn không được mà oán trách phu quân: “Chàng xem, Ngũ gia đâu có giống nam nhân sẽ làm bậy bạ đâu chứ?”

 

Tào Đình An nắm lấy tay của bà, nói lời sâu xa: “Hắn không làm bậy, ta làm bậy được không?”

 

Giang thị bị ý tứ sâu xa trong lời nói của ông làm nóng mặt, nhanh chóng tránh hai bước, khẩn trương mà nhắc nhở: “Ngoài này đông người, Hầu gia nên ăn nói cẩn thận.” Hành động cũng phải cẩn thận!

 

Tào Đình An nhìn hai bên một chút, khinh thường nói: “Xung quanh tối lửa tắt đèn, ai mà thấy được?”

 

Nói xong, ông nhanh chóng sáp đến gần Giang thị, hôn một cái lên mặt bà!

 

Giang thị sốt ruột đến nỗi muốn mắng ông là đồ d3 xồm!

 

Tào Đình An không dám quá đáng, cười nói: “Được rồi, đi dạo đi, chúng ta đi dạo thôi.”

 

Nếu đã được ra ngoài, đi dạo cùng bà một chút cũng được.

 

 

Gần bờ sông, ba tiểu cô nương bắt đầu thả đèn.

 

Từ Tiềm chỉ các nàng thả đèn theo thứ tự, cuối cùng là đi tới bên cạnh A Ngư.

 

Hắn vừa đến gần, A Ngư lập tức hồi hộp, hai tay nâng đèn Khổng Minh, không dám cử động dư thừa, giống như bị điểm huyệt.

 

Tiểu cô nương khoác áo choàng, thân hình càng trở nên nhỏ xinh, gió nhẹ thổi sợi tóc bên tai nàng tung bay, yếu đuối xinh đẹp, khiến người khác thương tiếc.

 

Từ Tiềm đứng bên cạnh nàng, giơ tay chỉ nàng, trên miệng lại nói ra lời không chút liên quan đến thả đèn: “A Ngư, có một câu ta phải nói rõ ràng, thật ra có thể lấy nàng làm thê tử là may mắn của ta, ngày đó ta đề xuất từ hôn là do ta lo nàng không muốn gả cho ta lại không dám cãi lời phụ mẫu, nên ta mới mở miệng.”

 

Tiểu cô nương rất xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện mà phải gả cho một người tính tình lạnh lùng như hắn, điều này khiến nàng bị uất ức rồi.

 

Cuối cùng A Ngư cũng hiểu rõ vì sao ngày đó hắn làm vậy rồi.

 

Nàng vô cùng cảm động, cũng cực kỳ áy náy, biết rõ hắn là quân tử, biết rõ hắn từng chung tình với nàng, vậy mà nàng vẫn miên man suy nghĩ nhiều như vậy.

 

Nhìn ánh lửa sáng rực trước mắt, A Ngư thẹn thùng nói: “Ta, ta tự nguyện gả cho chàng.”

 

Trong lòng Từ Tiềm chấn động, nàng lại dám nói ra.

 

Là thích hắn nhiều cỡ nào mới có thể to gan như vậy?

 

Từ Tiềm đang muốn nhìn kỹ nàng, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng cười của chất nữ: “A Ngư còn chưa nghĩ ra phải cầu nguyện chuyện gì sao?”

 

Từ Tiềm lập tức lùi ra sau một bước.

 

A Ngư cũng khẩn trương mà nhắm mắt lại, giả bộ cầu nguyện.

 

Có cầu nguyện gì đâu?

 

Thật ra cũng nên thành tâm cầu nguyện.

 

Khóe môi A Ngư giương lên, trong lòng mặc niệm: Nguyệt Lão ở trên cao ơi, xin ngài cho hôn sự của ta với Từ Tiềm được suôn sẻ, sau đó sẽ không rời không bỏ, luôn yêu thương nhau.

 

Cầu nguyện xong, A Ngư buông tay.

 

Đèn Khổng Minh từ từ bay lên cao, theo gió bay xa.

 

“A Ngư, muội cầu nguyện chuyện gì vậy?” Tào Bái, Từ Anh một trái một phải mà đi theo nàng, trêu chọc hỏi nàng.

 

Người trong lòng đang ở sau lưng, sao A Ngư lại ngây ngốc mà nói ra chứ?

 

Nàng chỉ nhìn đèn Khổng Minh rồi cười.

 

Thấy nụ cười tươi tắn ngọt ngào đầy thoả mãn kia, bỗng nhiên Từ Tiềm cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ lắm.


Chương 59

Lúc Tào Đình An, Giang thị quay về, A Ngư và Từ Tiềm tự động kéo giãn khoảng cách.

 

“Mẫu thân, người nên thả đèn rồi.” Phát hiện ánh mắt xem xét của phụ thân, A Ngư vội vàng tìm cớ trốn bên cạnh mẫu thân, nhanh trí nói.

 

Thả đèn là cái cớ để Giang thị đi theo, lúc này đành phải giả vờ mà thả đèn.

 

A Ngư theo sát mẫu thân, một tấc cũng không rời.

 

Tào Đình An không có đến đây, Giang thị nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi nữ nhi: “Âm thầm trao đổi sao?”

 

A Ngư đỏ mặt, không phủ nhận.

 

Vậy là thừa nhận, Giang thị vui mừng không thôi, cuối cùng bà cũng không bị Tào Đình An ức hiếp vô ích rồi.

 

Trung thu qua rồi, thời tiết dần dần trở nên lạnh giá, những hoạt động xã giao giữa các phủ đã bắt đầu giảm bớt, trừ khi là tiệc mừng thọ, loại tiệc mừng này tất nhiên là một buổi tiệc của nhân vật lớn có danh tiếng.

 

Cây phong trên núi Hà càng ngày càng đỏ hơn.

 

Núi Hà nằm ở vùng ngoại ô phía Tây Kinh Thành, cả một vùng núi đều tràn đầy cây Phong, mỗi khi mùa thu đến ngọn núi kia đều giống như có những đám mây có màu xếp chồng lên nhau, đỏ tươi cả một cùng, là nơi du ngoạn tuyệt vời dành cho mọi người, bất kể là quan lại quyền quý hay là dân chúng bình thường, chỉ cần rảnh rỗi có hứng thú thì vào khoảng giữa mùa thu dạo núi Hà một vòng.

 

Tào Đình An phải đi biên cương một chuyến, trước khi đi còn đảm bảo với Giang thị rằng mùa thu năm sau nhất định sẽ dẫn nàng đi núi Hà.

 

Giang thị không gấp gáp đi ngắm cảnh, chỉ lưu luyến bịn rịn mà giúp Tào Đình An thu dọn hành lý.

 

Nam nhân này cho bà một danh phận để dựa vào, tuy đôi khi rất thô lỗ, nóng nảy, nhưng đột nhiên phải xa nhau, Giang thị không nhịn được mà khóc tới nửa đêm, tới nỗi làm ướt một mảng áo ngay ngực của Tào Đình An, bình thường Bình Dương Hầu luôn hung dữ với mọi người, chỉ riêng có nước mắt của Giang thị là ông không chống lại được, bị Giang thị làm xúc động nên ông lập tức đề nghị mang Giang thị đi cùng.

 

Giang thị lập tức nghĩ tới nữ nhi, nhi tử còn nhỏ, cho nên bà ngừng rơi nước mắt thành công, lắc đầu nói: “Hầu gia đi làm việc quan trọng, thiếp đi theo chỉ thêm phiền phức thôi.”

 

Bà không nỡ xa phu quân, nhưng lại càng không thể xa hài tử được.

 

Tào Đình An cũng là bị xúc động tạm thời, biết bà không đi được, cũng không thể bỏ rơi bọn nhỏ, nếu Giang thị đã ngừng khóc, ông bắt đầu quý trọng thời khắc ngắn ngủi ban đêm này, ôm Giang thị yêu thương các kiểu.

 

Sáng sớm hôm sau lúc tiễn đưa, thấy gương mặt lạnh lùng của phụ thân, đôi mắt A Ngư cũng đỏ.

 

Tào Đình An nhìn bốn đứa bé trước mặt.

 

Trưởng tử Tào Luyện chững chạc, không cần ông lo lắng, thứ tử Tào Quýnh, ừ, ông đã dặn trưởng tử canh giữ đệ đệ nghiêm ngặt, cũng không có gì cần đặc biệt dặn dò. Hai đứa còn lại, Sí nhi đã có Giang thị, nhũ mẫu chăm sóc, tiểu tử đó mau ăn chóng lớn là được, Tào Đình An chỉ sợ ông xa nhà thời gian dài thì đứa con nhỏ sẽ quên ông, còn A Ngư thì….

 

Ông đã đi nhưng Từ Tiềm còn ở Kinh Thành!

 

Lúc đi ra ngoài đường, Tào Đình An âm thầm nói với Giang thị: “Nàng không được nuông chiều nữ nhi cho A Ngư gặp Từ Tiềm, nếu không xem ta xử lý nàng như thế nào.”

 

Chân Giang thị lập tức mềm đi, lập tức gật gật đầu.

 

Tào Đình An tiếp tục chăm chú nhìn bà một hồi lâu, chắc chắn rằng Giang thị đã biết sợ mới thu hồi ánh mắt.

 

Sau khi lưu luyến chia tay, Tào Đình An xoay người lên ngựa, bóng dáng hiên ngang mà xuất phát.

 

Lần này ông đi, Giang thị ủ rũ vài ngày, A Ngư cũng cực kỳ không quen.

 

Sau đó, nàng lập tức nhận được thiệp mời của Từ Anh, mời A Ngư, Tào Bái cùng nàng đi dạo núi Hà.

 

Trong thiệp mời cũng không có nói Từ gia có người nào đi cùng Từ Anh không, hoặc người đó là ai.

 

A Ngư liếc trộm mẫu thân.

 

Giang thị nhìn về phía nữ nhi.

 

A Ngư cúi đầu nắm chặt tay.

 

Giang thị nghĩ thầm, Từ gia chắc chắn sẽ không để một tiểu cô nương như Từ Anh ra cửa một mình ra ngoài du ngoạn, Từ lão thái quân biết A Ngư đã định hôn cùng Từ Tiềm, chắc chắn sẽ không sắp xếp nhóm công tử trẻ tuổi đi cùng các cô nương, nếu như vậy, trọng trách chăm sóc Từ Anh đương nhiên rơi vào người Từ Tiềm.

 

Giang thị cực kỳ tin tưởng phẩm hạnh của Từ lão thái quân và Từ Tiềm, nhưng sự uy hiếp của Tào Đình An cũng rất có trọng lượng.

 

Suy nghĩ một hồi, Giang thị nói với nữ nhi: “Khung cảnh cây Phong trên núi Hà là cảnh thu đẹp nhất Kinh Thành, A Ngư nên đi cho biết, kêu Nhị ca đi cùng con đi.”

 

Nàng không để nữ nhi ra ngoài du ngoạn một mình, vậy thì có thể ứng phó với Tào Đình An rồi nhỉ?

 

Giang thị ôm một chút may mắn mà nghĩ, lập tức phái người mời Nhị công tử Tào Quýnh đến.

 

Bước chân Tào Quýnh mạnh mẽ uy vũ mà đi đến.

 

Nhị công tử Hầu phủ mười tám tuổi, thân thể cao lớn, khỏe mạnh cường tráng, đã sớm thu lại tâm tư ăn chơi của tuổi thiếu niên.

 

Giang thị ôn hoà nói: “Ngày mai Quýnh Nhi có thời gian rảnh không? Nhị biểu cô nương phủ Trấn Quốc Công mời A Ngư, A Bái đi núi Hà chơi, nương thật sự không thể đi được, muốn mời con qua đi chơi cùng các nàng, lỡ nhi xảy ra chuyện gì thì huynh muội các con có thể chăm sóc lẫn nhau.”

 

Kế mẫu xinh đẹp lại dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ra ta không thể từ chối, hơn nữa hắn là ca ca phải có trách nhiệm chăm sóc muội muội, Tào Quýnh sảng khoái nói: “Mẫu thân yên tâm, con có thời gian, để con đi cùng các muội ấy.”

 

Giang thị cực kỳ cảm kích, Thế tử gia, Nhị công tử đều giống Tào Đình An, lạnh như băng, tuy hai huynh đệ đối xử hời hợt với bà nhưng cũng rất khiêm nhường, chưa bao giờ khiến cho bà khó xử.

 

“Sắp tới mùa Đông rồi, để nương làm cho con cái áo choàng nha?” Giang thị cười nói.

 

Tào Quýnh biết mẫu thân muốn cảm tạ hắn, cười nói: “Không cần đâu, nếu mẫu thân thật sự muốn cảm tạ con, sau khi xong việc thì chọn giúp con hai nha hoàn xinh đẹp là được.”

 

Nha hoàn thông phòng, Tào Quýnh cực kỳ hâm mộ.

 

A Ngư ngồi bên cạnh nghe vậy đành phải làm bộ không hiểu, tiếp tục cắn hạt dưa.

 

Tào Quýnh ăn nói thẳng thắn khiến Giang thị kinh ngạc, ngẩn người rồi bật cười nói: “Được chứ, đến lúc đó nương gọi con qua cho con tự chọn.”

 

Tào Quýnh cực kỳ hài lòng.

 

Giang thị âm thầm cảm khái, dường như đa số những công tử trong gia đình có công với nước đều được sắp xếp thông phòng từ rất sớm, nhưng nghe nói nề nếp gia tộc Từ gia cực kỳ nghiêm, trước khi thành thân nhóm công tử không được nạp thông phòng hoặc di nương, sau thành thân nếu sau ba năm chính thê không có con thì mới có thể nạp thêm thiếp.

 

Cho nên mới nói, nữ nhi có thể gả cho Từ Tiềm, thật sự là tốt số.

Chương 60


 
Sáng sớm thức dậy, A Ngư nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy nắng sớm ngoài cửa sổ vô cùng tươi đẹp, vừa nhìn là biết hôm nay là ngày tốt thích hợp đi du ngoạn.
 

A Ngư nở nụ cười, tinh thần sảng khoái mà rời giường.
 
Bảo Thiền, Bảo Điệp đi vào hầu hạ chủ tử, gội đầu xong thì chuẩn bị trang điểm, Bảo Thiền cố ý đặt tất cả các trang sức lên mặt bàn: “Cô nương lựa cho kỹ nha, nghe nói mấy ngày gần đây du khách liên tục đến ngắm cây phong, nếu cô nương trang điểm thật xinh đẹp không chừng có thể sẽ gặp được Tứ cô gia tương lai nha.”
 
A Ngư đỏ mặt trừng nàng: “Còn nói nữa, ta điều ngươi đi giặt quần áo bây giờ.”
 
Bảo Thiền cười ha ha.
 
Bảo Điệp cũng biết cô nương nhà mình phải gả cho Từ Ngũ gia, mà hôm nay còn rất có khả năng gặp Từ Ngũ gia đến đây cùng Nhị cô nương Từ gia, nên nàng ta đặc biệt chuyên tâm tạo kiểu tóc cho A Ngư.
 
Lúc trước phần lớn tóc dài của A Ngư rũ xuống ở sau lưng, hôm nay Bảo Điệp giúp nàng búi mái tóc đen dài thành hình xoắn ốc rồi cố định nó trên đỉnh đầu, trong nháy mắt hai bên tai và cái gáy của A Ngư đã hiện ra ngoài, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tới, thiếu nữ để lộ một mảng da thịt trắng trẻo mềm mịn, còn trắng và trơn hơn so với trân châu, còn mịn hơn so với mỡ cừu, Bảo Thiền vừa thấy cũng không nhịn được mà khẽ sờ một cái.
 
A Ngư trừng nàng ta.
 
Bảo Thiền nằm úp sấp trên bàn trang điểm của chủ tử, than thở mà nói: “Sao cô nương càng lớn càng xinh đẹp thế này chứ, nếu ta là Ngũ gia, ta sẽ không làm gì cả, mỗi ngày đều ở nhà ngắm cô nương, ngắm cả đời cũng không đủ.”

 
A Ngư đáp lời lại: “Ai mà không có tiền đồ giống ngươi chứ, người ta phải đi bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp.”
 
Bảo Thiền hừ hừ: “Ta đây sẽ mang cô nương theo cùng, dù sao không thể để cô nương rời khỏi ta được.”
 
Hai người nhẹ giọng nói thầm, Bảo Điệp vừa cười vừa nghe, liếc nhìn một dãy trang sức trong hộp, chọn một cây trâm cài hình bông hoa, nhuỵ hoa là một viên Lam Bảo Thạch kích cỡ bằng hạt đậu phộng, nhẹ nhàng cài vào giữa búi tóc của A Ngư. Trâm cài đầu có nhuỵ hoa là đá cẩm thạch, vùng tóc xung quanh trâm cài là dây cài tóc có đính những viên Lam Bảo Thạch nhỏ bằng hạt đậu.
 
Hai thứ trang sức Lam Bảo Thạch này, là Hầu gia tặng chủ tử vào sinh thần năm trước.
 
Bảo Điệp nhìn vào gương xem thử rồi thương lượng cùng chủ tử: “Hôm nay không cần đeo vòng tai đâu, nếu đeo thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, sẽ mang tiếng là khách đoạt hào quang của chủ đó.”
 
A Ngư và Bảo Thiền cùng nhau nhìn về phía gương.
 
A Ngư trong gương, làn da trắng trẻo, xinh đẹp như lông cừu, đôi mắt hạnh đen tuyền lại long lanh, đôi môi anh đào đỏ thắm mà không cần son, tất cả đều là nhan sắc trời sinh, trang sức Lam Bảo Thạch trên đầu làm nổi bật lên vẻ đẹp đẽ, quý phái lại tươi mát, vùng da từ vành tai đến phía sau cổ trắng trơn như ngọc, quả thật không cần phải trang điểm gì thêm. Hơn nữa, hôm nay mái tóc của A Ngư đã được chải lên, chỉ một thay đổi nhỏ đã làm gương mặt A ngư giảm đi một phần ngây thơ của trẻ con mà tăng thêm phần dịu dàng kiều diễm.
 
A Ngư có chút thẹn thùng, trang điểm thành như vậy có phải hơi quá lố không nhỉ, Từ Tiềm sẽ nghĩ thế nào đây?
 

“Không thì đổi lại giống như hôm qua đi?” A Ngư do dự nói.
 
Bảo Điệp kinh ngạc: “Cô nương không thích sao?”
 
A Ngư lắc đầu: “Không phải, chỉ là…”
 
Bảo Thiền cười, nói thay nàng: “Chỉ sợ như vậy quá đẹp sẽ khiến Ngũ gia bị mất hồn mất vía….”
 
Lời còn chưa dứt, đã thấy A Ngư nhào đến, muốn bịt miệng của nàng ta lại.
 
Bảo Điệp đã hiểu, cô nương đang thẹn thùng nha, suy nghĩ một chút, nàng ta chu đáo nói: “Dễ thôi, những cô nương khác chắc chắn sẽ trang điểm và ăn mặc xinh đẹp, cô nương mặc xiêm y mộc mạc chút thì không lộ vẻ cố ý ăn diện rồi.”
 
Tiếp theo đó, Bảo Thiền đi tới trước tủ quần áo, giúp A Ngư chọn rồi lấy ra một bộ xiêm y màu trắng.
 
Lúc này A Ngư mới thả lỏng.
 
Lúc Bảo Điệp hầu hạ chủ tử mặc quần áo, trong mắt đều tràn đầy ý cười, cô nương ngốc, khắp rừng phong toàn là lá đỏ, mặc y phục đỏ ngược lại không nổi bật, xiêm y màu trắng đứng ở trong đó mới giống tiên nữ hạ phàm, đảm bảo Ngũ gia vừa thấy sẽ không thể rời mắt được.
 
Cuối cùng đã sửa soạn xong, A Ngư dẫn Bảo Thiền đến chính viện gặp mẫu thân.
 
Giang thị, Tào Quýnh, Sí Nhi đều ở đây, nhìn thấy A Ngư như vậy, vẻ mặt Giang thị lộ ra sự kiêu ngạo, nữ nhi nhà mình thật sự rất xinh đẹp.
 
Tào Quýnh nhìn chằm chằm muội muội một lát, tận đáy lòng của hắn bị lung lay, hắn biết hắn muốn chọn nha hoàn thông phòng kiểu gì rồi, chỉ là yêu cầu này không thể nói với kế mẫu, sau khi quay về hắn sẽ tự đến lựa chọn.
 
Chỉ có Sí Nhi, nhìn chằm chằm cây trâm Lam Bảo Thạch trên đầu tỷ tỷ, trong mắt lộ rõ vẻ thèm muốn, cục đá nhỏ lấp lánh, chắc chắn chơi rất vui.
 
Tào Bái cũng nhanh chóng đến nơi, hiếm khi mới được ra ngoài du ngoạn, nhóm người tiểu cô nương đều muốn sửa soạn lộng lẫy một phen, cho nên lúc Tào Bái thấy A Ngư, chỉ cảm thấy xinh đẹp, không có nghĩ quá nhiều. 
 
Tán gẫu thêm một chút thì quản sự đi vào truyền lời, nói Từ Ngũ gia phủ Trấn Quốc Công cùng Nhị biểu cô nương tới đón hai vị cô nương rồi.
 
Giang thị cười, quả nhiên đúng như bà dự đoán.
 
A Ngư cũng giả bộ không có quan hệ với Từ Tiềm, Tào Quýnh nhíu mày, tự nói thầm: “Sao lại là hắn.”
 
Hắn cho rằng có thể là nhóm công tử cùng vai vế với hắn như Từ Tứ, Từ Ngũ hoặc Từ Lục.
 
Giang thị nghe xong, lập tức đoán được Hầu gia không nói cho Nhị công tử nghe về hôn ước của nữ nhi.
 

Vì để chứng minh mình thật sự không cố ý thả nữ nhi đi gặp nữ tế tương lai, Giang thị cố ý dặn dò Tào Quýnh: “Núi Hà rất đông người, Quýnh Nhi nhớ để ý hai muội muội một chút, đừng để các nàng ham chơi rồi đi lạc.”
 
Tào Quýnh vỗ ngực: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không để hai muội muội rời khỏi tầm mắt con đâu.”
 
Giang thị thầm nghĩ, vậy thì để xem con và Từ Ngũ gia ai có thủ đoạn hơn ai rồi.
 
Ngoài cửa, Từ Anh đứng đợi có chút buồn chán, mắt nhìn Ngũ thúc bên cạnh, nàng tò mò hỏi: “Gần đây Ngũ thúc rảnh rỗi lắm sao?”
 
Lúc thì dẫn nàng đi thả đèn Khổng Minh, lúc thì cùng nàng đi du ngoạn núi Hà, Ngũ thúc lạnh lùng xa cách ít giao tiếp với bọn tiểu bối bọn họ bất chợt đối xử tốt với nàng như vậy, Từ Anh có chút được quan tâm mà hoảng sợ.
 
Từ Tiềm cúi đầu, nhìn chất nữ: “Sang năm con đã xuất giá, ta muốn cho con vui chơi nhiều chút.”
 
Từ Anh: ….
 
Thì ra trưởng tỷ xuất giá đã k1ch thích Ngũ thúc, rốt cục Ngũ thúc cũng ý thức được hắn quá lạnh lùng, mới bù đắp lại trên người nàng.
 
“Ngũ thúc thật tốt.” Từ Anh cảm động nói.
 
Từ Tiềm im lặng.
 
Từ Anh lại hỏi: “Vậy sao người không cho con gọi nhóm Tứ ca đi cùng vậy?”
 
Từ Tiềm nói: “Bọn họ quá ồn ào.”
 
Từ Anh bật cười, nhưng mà đó là sự thật, các ca ca của nàng không ngoan ngoãn như nữ tử.
 
Hai thúc chất vừa nói xong, huynh muội Tào gia đã xuất hiện.
 
Từ Tiềm ngẩng đầu, liếc mắt thấy A Ngư đi bên trái Tào Quýnh, tiểu cô nương có làn da trắng như tuyết, lại mặc áo trắng, ánh sáng mặt trời chiếu lên người nàng, cả người nàng giống như tự phát ra ánh sáng.
 
Không chỉ có hắn, ngay cả Từ Anh cũng bị cách ăn mặc của A Ngư làm ngất ngây tại chỗ, sớm biết A Ngư xinh đẹp nhưng hai năm qua A Ngư bắt đầu trưởng thành, phần dịu dàng và xinh đẹp của nàng cũng càng lúc càng khiến lòng người rung động.
 
Đột nhiên Từ Anh có chút đáng tiếc, A Ngư tốt như vậy, thế nhưng nàng lại không thích Lục ca, nếu không thì hai người sẽ là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.
 
“Nhị biểu ca, đã lâu không gặp.” Các cô nương đều rất thân quen, không cần phải khách khí, Từ Anh cười với Tào Quýnh rồi nói.
 

Tào Quýnh gật gật đầu, trêu ghẹo nàng nói: “Sắp xuất giá rồi, sao không yên phận mà ở nhà đợi hả?”
 
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, hai má A Ngư nóng lên, sợ bị người ta để ý, vội vàng lấy tay che ánh nắng mặt trời: “Cũng đã cuối thu rồi, sao ngày nào cũng nắng như vậy, mọi người trò chuyện đi, muội lên xe trước đây.”
 
Tiểu cô nương yêu kiều mà bước chân nhanh vào xe ngựa giống như chạy trốn.
 
Chỉ có Từ Tiềm chú ý tới gương mặt đỏ bừng của nàng.
 
Tất cả đều do Tào Quýnh trêu chọc nàng, bản tính tiểu tử này cứng nhắc, rập khuôn y như phụ thân của hắn, cho rằng nữ tử đã có hôn ước không được tự tiện ra ngoài du ngoạn.
 
“Phủ Trấn Quốc Công không có quy tắc nữ tử đã đính hôn thì không được ra ngoài chơi.” Giọng nói Từ Tiềm lạnh lùng.
 
Tào Quýnh: ….
 
Nếu không thì hắn cũng lười cùng đi du ngoạn với Từ Tiềm, hắn chỉ muốn đùa với biểu muội một chút, Từ Tiềm lại coi là thật.
 
“Đi thôi, đi thôi.” Tào Quýnh chẳng muốn cãi cọ với Từ Tiềm, vỗ vỗ bả vai biểu muội, xoay người đi về phía ngựa của mình.
 
Từ Anh, Tào Bái lén lút cười.
 
A Ngư trong xe ngựa cũng nghe Từ Tiềm nói, biết Từ Tiềm cũng không để ý nữ tử đã đính hôn mà còn ra ngoài thì đã yên tâm.
 
Trên đường đi, Từ Tiềm, Tào Quýnh cưỡi ngựa, ba vị cô nương ngồi trong xe ngựa, cũng không xảy ra chuyện gì.
 
Đến chân núi Hà, ba vị cô nương xuống xe ngựa, chỉ thấy một ngọn núi thấp tràn đầy màu đỏ, xinh đẹp như mây trên trời, dù là mỗi năm đều đến ngắm thì hằng năm cũng sẽ bị khung cảnh này làm rung động một lần nữa.
 
“Quá hùng vĩ, rất muốn ở lại đây vài ngày.” Từ Anh khao khát mà nói.
 
Tào Quýnh cũng nói: “Có gì mà không được, trên núi có chùa chiền cũng có am ni cô, đều có phòng dành cho khách.”
 
Từ Anh rụt rụt cổ, mẫu thân mà biết nàng ngủ ở bên ngoài, sẽ lập tức tới đón nàng trong đêm.
 
Khi nói chuyện, bọn nha hoàn và sai vặt đã lấy chiếu trên xe xuống trải, hộp đựng thức ăn các thứ, đều đã chuẩn bị tốt, đoàn người rảnh rỗi đi bộ từ từ lên núi, nhóm chủ tử đi phía trước, bọn nha hoàn đi ở phía sau.
 
Vùng lân cận trên đỉnh núi là địa điểm tốt để ngắm cảnh, nhưng dọc theo đường đi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy du khách đang ngắm phong.
 
Đi tới giữa sườn núi, Tào Quýnh hỏi ba muội muội: “Các muội có mệt không, mệt mỏi thì tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
 
Từ Anh từng luyện võ, chút việc ấy không làm khó được nàng, chóp mũi A Ngư, Tào Bái đều đã đổ mồ hôi.
 
Từ Tiềm quyết định nói: “Nghĩ ngơi hai khắc đi.”
 
Nói xong, hắn vẫy tay về phía sau.
 

Bọn hạ nhân lập tức chọn vùng đất lân cận để trải chiếu, dọn nước trà và điểm tâm.
 
Hai cái chiếu nhỏ sát nhau, các cô nương ngồi chung một chỗ, Từ Tiềm và Tào Luyện ngồi cùng nhau.
 
A Ngư khát nước, nâng chung trà lên nhấp môi từng chút từng chút một, ánh mắt dạo quanh những ngọn cây Phong một vòng, lúc ánh mắt chuyển tới Từ Tiềm, nàng thử xem xét một chút thì đã đụng phải đôi mắt lạnh lùng của Từ Tiềm.
 
A Ngư hốt hoảng, vội vàng quay mặt, tay nhỏ nâng chung trà lên cao, che mặt lại.
 
Từ Tiềm tỏ vẻ không có việc gì mà bưng trà.
 
Vừa định uống, ven đường đột nhiên truyền đến một âm thanh vui mừng: “Tào Nhị!”
 
Động tác Từ Tiềm ngừng lại một cái, nhìn về phía tiếng nói, thấy một công tử tuấn tú mặc y phục gấm vóc sáng sủa đang phe phẩy quạt giấy mà đi tới, ánh mắt sáng ngời.
 
A Ngư nhìn một cái đã nhận ra người đang đến là hảo hữu của Nhị ca là Sở Thiên Khoát, nàng từng gặp mặt một lần.
 
Tào Quýnh không hề nghĩ hôm nay sẽ gặp người bằng hữu phong lưu xấu xa này, nhanh chóng dặn Từ Tiềm chiếu cố hai muội muội thay hắn, hắn trở mình nhảy dựng lên một cái, chạy nghênh ngang về phía Sở Thiên Khoát, cười vô cùng vui vẻ: “Thì ra là Sở huynh, thật khéo!”
 
Nói xong, hắn như hảo bằng hữu mà nắm lấy vai Sở Thiên Khoát, muốn xoay Sở Thiên Khoát đi qua hướng khác nói chuyện.
 
Sở Thiên Khoát đã sớm thấy ba vị cô nương bên kia, đặc biệt thấy được mỹ nhân tỏa sáng A Ngư, từ lần gặp mặt trước, hắn nhớ mãi không quên đối với vị tiểu muội muội xinh đẹp này, Tào Quýnh không cho hắn đến nhà thì hắn lại càng nhớ nhiều hơn, rốt cuộc hôm nay cơ hội cũng đến, sao Sở Thiên Khoát lại dễ dàng để Tào Quýnh xoay đi?
 
Nhanh nhẹn mà xoay người tránh cánh tay của Tào Quýnh, Sở Thiên Khoát tiếp tục hướng về chỗ của nhóm người A Ngư, cười hỏi: “Đi đường có hơi khát nước, không biết có thể ngồi uống chung trà cùng các vị hay không?”
 
Mặc dù hắn phong lưu, nhưng không hạ lưu, hâm mộ mà nhìn ấm trà ở giữa, vẫn chưa nhìn thẳng tới chỗ mỹ nhân.
 
Nếu đã là bạn cũ của Nhị ca, A Ngư đành phải tiếp đãi thay Nhị ca, đứng dậy nói: “Sở công tử chờ chút.”
 
Bảo Thiền bên cạnh vội vàng đi lấy thêm chung trà.
 
Sở Thiên Khoát nho nhã lễ phép mà hành lễ với A Ngư: “Đa tạ Tứ cô nương.”
 
A Ngư cười gượng đáp lễ.
 
Sở Thiên Khoát đứng thẳng, không để ý Tào Quýnh đã đuổi tới, cười khen ngợi A Ngư: “Lần trước gặp mặt, Tứ cô nương vẫn là tiểu nha đầu, hiện tại lại cao tới vậy, mới vừa rồi suýt nữa ta đã không nhận ra rồi.”
 
Nhắc tới chiều cao, nụ cười A Ngư càng thêm sâu, hai năm qua nàng không quá cố gắng theo đuổi phong cách xinh đẹp gầy gò, ăn ngon phát triển được là tốt rồi, vóc dáng bây giờ đã đuổi kịp đường tỷ rồi.
 
Công tử trẻ tuổi ân cần lịch sự, tiểu cô nương xinh đẹp cong mắt khẽ cười, vẻ mặt Từ Tiềm không thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn ngồi ngay ngắn uống trà cho xong, giọng nói lạnh lùng mà nói: “Nếu nghỉ ngơi xong tốt rồi thì tiếp tục leo núi thôi.”

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN