Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 118
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Ta Với Sư Môn Không Hợp


Chương 118


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Hari.

Sự thật chứng minh làm rồng không thể quá lật lọng, lật lọng sẽ bị úp sọt.

Trong đầu Bạch Lang tràn đầy lòng tin phụ vương ở Phong Nguyệt Thành, vì thế nắm chặt thời gian chạy về Thái Thanh Tông, không nghĩ tới lại biến thành chui đầu vào rọ.

Nàng vừa từ trên mây đáp xuống, xa xa trong đám người đã nhìn thấy phụ vương.

Bạch Trần long quân cùng Huy Dạ thánh tôn có chút bất đồng.

Xét về khí chất, hắn có vẻ càng thêm tiên khí lăng thiên, nhìn không giống như một con rồng thích hoa phục châu báu, ngược lại giống như Tiên Tôn trên trời.

Hắn chỉ nhàn nhạt liếc Bạch Lang một cái, nàng đã sợ rồi.

Sau khi hành lễ với các trưởng bối trong sư môn, nàng cọ tới cọ lui nhích từng chút một qua.

“Phụ vương.”

Tiểu Bạch Long không tình nguyện nói.

Bạch Trần nhíu nhíu mày: “Ở bên ngoài chơi vui điên rồi?”

Nàng đi chơi khi nào chứ?

Nàng rõ ràng là đi thủ thành!

Tiểu Bạch mở to hai mắt, không phục nhìn Bạch Trần.

Các đệ tử xung quanh cũng đang trộm nhìn vị long quân trước mặt.

Vị Bạch Trần long tôn này xuất quỷ nhập thần, xem như người thần bí nhất trong long tộc, không nói đến đệ tử Thái Thanh Tông, ngay cả chưởng môn Minh Di chân quân cũng chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt.

“Long quân không cần đối với Tiểu Bạch quá mức hà khắc, nàng là đệ tử xuất sắc nhất lần này, trong việc thủ thành càng là lập được công lớn.”

Bởi vì có tình cảm sư bá sư điệt với Bạch Lang, Minh Di chân quân cũng mở miệng nói giúp vài câu.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Bạch Trần tan đi một chút.

Miễn cưỡng để cho Bạch Lang lưu chút mặt mũi.

“Phụ vương sao ngài lại tới đây?”

Bởi vì lúc trước còn khoác lác bịa đặt mình không phải con thân sinh, Tiểu Bạch thập phần chột dạ, sợ hãi phụ vương tới đánh nàng.

Bạch Trần liếc mắt nhìn nàng, vừa liếc đã nhìn thấu tâm tư của Tiểu Bạch Long.

Nhưng hắn cũng không có ý định vạch trần ngay lúc này, trước công chúng, chưởng môn của các tông môn khác cũng đều ở đây, vẫn là chính sự quan trọng.

Hắn dừng một chút, nói: “Là sư tôn ngươi mời ta tới.”

Sư tôn?

Bạch Lang quay đầu lại, thấy Yến Phất Quang thản nhiên nói: “Trước thương lượng sự tình Ma tộc đi.”

Nàng đành phải miễn cưỡng nuốt lời nói trong miệng xuống.

Ma tộc tiến công năm châu xem như là một đại sự.

Lúc này mặc dù đã bắt được Thiên Thần, vài vị chưởng môn cũng không dám quá thả lỏng. Dù sao cũng có vài tên chạy thoát, không chừng sẽ lấy danh nghĩa cứu Ma Tôn lại lần nữa tiến công.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

“Phất Quang chân quân lần này cùng Ma tộc giao thủ, cảm thấy chiến lực như thế nào?” Một vị trưởng lão hỏi.

Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.

“Có chút kỳ quặc.”

Mọi người đều đã ngồi xuống.

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Yến Phất Quang dừng một chút, nói tiếp: “Lần này cùng Thiên Thần giao thủ, ta cảm giác thực lực của hắn so với trăm năm trước bị trấn áp yếu đi rất nhiều.”

Cuộc chiến tiến công Phong Nguyệt Thành mọi người đều quan khán, thấy thế không khỏi nhíu mày: “Có thể là do thiên thư khi phá đại trận hộ sơn đã hấp thụ ma khí của Thiên Thần hay không?”

Thiên Thần sau khi huyết tế thiên thư, động tác xác thực có chút quỷ dị.

Mấy chuyện này hỏi Ma tộc tự nhiên sẽ không lấy được đáp án.

Mọi người nhìn về phía Bạch Lang, người duy nhất chạm qua thiên thư ở đây.

Tiểu Bạch vừa định lên tiếng, đột nhiên bị sư tôn nắm tay.

Hành động của Yến Phất Quang giống như chỉ là tùy ý.

Nhưng ở trong mắt người ngoài lại như có điều ám chỉ.

Mấy lão gia hỏa kia có thể sống lâu như vậy tất nhiên đều không phải người mù, tự nhiên biết hành động này của hắn đại biểu cho điều gì.

Đây là nhắc nhở bọn họ không nên đánh chủ ý lên người Bạch Lang.

Mặc dù thiên thư ở trên người nàng, nhưng nếu muốn làm gì, cũng tuyệt đối không thể.

Mọi người trao đổi ánh mắt.

Biết Yến Phất Quang cường quyền đã quen, lần này lại mới đột phá, đành phải kiềm chế tâm tư lại.

Bạch Lang nhìn sư tôn, thấy hắn gật đầu, mới nói: “Thiên thư ta đã thử qua, cũng không hấp thụ quá nhiều linh khí. Chỉ là khi mở ra có chút khó khăn mà thôi.”

Thiên thư không có vấn đề……

Ánh mắt của Minh Di chân quân dừng một chút.

“Những tên Ma tộc bình thường thực lực cũng không có gì biến hóa.” Lúc này Cố Xuân Lăng mở miệng bổ sung.

Chỉ duy nhất Thiên Thần có vấn đề.

Thiên Thần nhất định là có chuyện gì đó gạt bọn họ.

Yến Phất Quang cũng coi như hiểu biết đối phương.

Biết Thiên Thần khinh thường nói dối, cho nên một đường này mới trầm mặc.

Không khí trở nên ngưng trọng, tuy trận chiến ở Phong Nguyệt Thành thắng lợi, nhưng u ám bao phủ khắp năm châu vẫn chưa tan đi.+

Bạch Trần ngồi ở vị trí của Long tộc nhìn mọi người trong điện.

Khi nhìn đến xuẩn long nhà mình bị người cầm tay đã thành quen, đuôi lông mày không khỏi giật giật.

Nói thật.

Khi Yến Phất Quang đơn độc tìm hắn nói chuyện, nói hắn cùng Bạch Lang lưỡng tình tương duyệt, Bạch Trần không tin.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN