Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 4
Edited by Hari
Bạch Lang:……
Có thể ngươi không tin, nhưng ta vốn thật sự muốn lưu mặt mũi cho ngươi.
Sau khi nàng thu hồi răng nanh nhỏ, tiểu hài tử bên cạnh quán hàng rong lại càng khóc to hơn, cả người run rẩy, đến kẹo đường nhân trong tay cũng không cần nữa.
Bạch Lang nhíu nhíu mày, bị khóc đến long giác đều sắp muốn hiện hình rồi.
Trước khi đại sư huynh hiểu lầm cái gì, liền đem kẹo hồ lô mới vừa ăn được một miếng nhét vào trong tay tiểu hài tử đang khóc.
Tiểu hài tử mặc bộ quần áo màu xám kia liền ngẩn người, vẫn còn chưa phản ứng lại, liền thấy vị tỷ tỷ răng nanh xinh đẹp kia kéo theo vị ca ca bên cạnh biến mất không thấy rồi.
Cố Xuân Lăng để mặc nàng lôi kéo.
Đến nơi không có ai, Bạch Lang mới buông lỏng tay.
“Làm ta sợ muốn chết, tiểu hài tử quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất.”
Nàng trong lòng còn sợ hãi, mặt đều nhăn thành một nhúm rồi.
Cùng với bộ dáng vừa rồi bị chua hiện ra răng nanh một chút cũng không giống nhau.
Tim Cố Xuân Lăng như ngừng lại một chút, không biết vì sao thế nhưng lại muốn cười: “Nếu sư muội không thích kẹo hồ lô thì cứ việc nói thẳng, sư huynh sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
……
Bạch Lang: A?
Nàng có chút không nghĩ tới mình vừa rồi cố tình một phen cơ trí ứng biến, hành động đem kẹo hồ lô cho đi thế nhưng bị Cố Xuân Lăng xem thấu.
Nàng còn tưởng rằng chính mình qua ải rồi đâu.
Quả nhiên, Cố Xuân Lăng tâm tư rất nhỏ nhen, cảm thấy mình không cho hắn mặt mũi.
Đây là từ từ tính sổ sao?
Bạch Lang nghiêm túc nghĩ.
Cố Xuân Lăng hoàn toàn không biết đến thuyết âm mưu trong đầu của Bạch Lang, hắn chỉ thở dài.
“Sư muội kỳ thật không cần sợ ta như vậy.”
Hắn dừng một chút, thấy Bạch Lang thần sắc cô đơn, không khỏi trầm mặc hồi lâu, nhăn lại mi: “Là ta có chỗ nào làm làm sư muội hiểu lầm sao?”
Cố Xuân Lăng mấy năm nay vẫn luôn phụ trách việc chiêu sinh của Thái Thanh Tông, dẫn dắt nhiều tân đệ tử như vậy, loại tình huống như Bạch Lang này vẫn là lần đầu tiên thấy.
Bình thường mà nói mọi người sợ đều là Quý Tu.
Hắn ở trong đám đệ tử nhân duyên vẫn luôn rất tốt đây.
Đến rồi, đến rồi, câu hỏi nạp mạng lại đến rồi.
Trong tiểu thuyết viết, ở sư môn của nhân loại, khi tiền bối hỏi ngươi hắn đã làm cái gì không đúng, ngươi nhất định phải nói không có.
Bởi vì nếu nói có, mười thì có tới tám chín sẽ từ từ tính sổ với ngươi.
Bạch Lang nhịn xuống cảm giác ê răng, thập phần kiên định lắc lắc đầu.
“Sư huynh, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, ta bảo đảm.”
“Ta một chút đều không sợ ngươi, ta đặc biệt thích ăn kẹo hồ lô.”
“Thật sự.”
“Long tộc chúng ta chỉ có lúc quá mức hưng phấn mới có thể lộ ra răng nanh, ta chỉ là ăn quá vui vẻ, nhịn không được muốn cùng tiểu hài tử kia chia sẻ mà thôi!”
Đúng, chính là như vậy, Bạch Lang nói đến mức bản thân cũng muốn tin luôn rồi.
“Là như vậy à?”
Cố Xuân Lăng nửa tin nửa ngờ nhìn nàng một cái.
“Đúng vậy sư huynh, chúng ta mau đi ngồi Truyền Tống Trận đi, ta gấp không chờ nổi muốn đi tông môn ngay đây.” Bạch Lang do dự một chút, lôi kéo ống tay áo hắn nói.
Cố Xuân Lăng nhướng mày.
Cuối cùng sau khi Bạch Lang lại lần nữa hiện ra răng nanh nhỏ, tim lại ngừng một nhịp, đành bỏ qua chuyện này.
Chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Cuối cùng hai người vẫn là mỗi người một tâm tư riêng đi tìm Truyền Tống Trận.
Bình thường Truyền Tống Trận của mỗi thành trấn đều thiết lập ở ngay ngoài khu vực tông môn chưởng quản.
Năm đại tiên môn như nhất thể, sau khi Cố Xuân Lăng tới liền tìm Dược Lê Đảo xin lệnh bài, cũng không tốn mấy công sức, trực tiếp mang theo Bạch Lang đi đến nơi có thể ngồi trận pháp.
Khi hai người rời đi cũng không có chú ý đến, phía sau có vài đạo thân ảnh lén lút đi theo.
“Ai, đạo thân ảnh vừa rồi, nếu không nhìn lầm thì hẳn là đệ tử Thái Thanh Tông?”
“Là Thái Thanh Tông Cố Xuân Lăng.”
“Ta trước đây lúc ở Đông Uyên Châu thấy qua hắn, tuyệt sẽ không nhận sai!”
Một người khác thanh âm trầm trầm.
“Thánh chủ để chúng ta tới nơi đây ngồi canh quả nhiên là chính xác, Cố Xuân Lăng này thế nhưng thật sự tới Vô Sinh Hải.”
“Hắn phá hỏng nhiều việc của Thánh môn chúng ta, hôm nay ở đây lại lẻ loi một mình, xem ra là trời cao định sẵn rồi.”
Định sẵn rằng vị Xuân Lăng quân đại danh đỉnh đỉnh này sẽ phải ngã xuống tại đây.
Nghe ngữ khí của mấy người đó, như là có thâm cừu đại hận với Cố Xuân Lăng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. không hẹn mà cùng lén theo sau.
Nam Chiếu châu cùng Đông Uyên Châu cách xa nhau vạn dặm, nếu như Cố Xuân Lăng chết ở nơi này, cũng không có người biết, đây là thời điểm xuống tay tốt nhất.
Mấy người này vậy mà hoàn toàn không có đem Bạch Lang đi bên cạnh Cố Xuân Lăng để vào mắt.
Theo như bọn hắn thấy, tiểu cô nương tu vi mới chỉ tới tự ngộ cảnh giới này chắc chắn là đệ tử mới chiêu sinh của Thái Thanh Tông, đệ tử mới bước vào giới tu tiên như vậy không cần bọn họ phí công động thủ tay chân đã tự loạn trước rồi.
Bọn hắn đem lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên người Cố Xuân Lăng, một đường đi theo hai người xuyên qua phố xá sầm uất, đi tới trong giao dịch các phụ thuộc của Dược Lê Đảo.
“Vị đạo hữu này, chúng ta có hai người.”
Trước mặt Bạch Lang là một vị quản sự phụ trách tiếp nhận kiểm tra lệnh bài.
Nam Chiếu châu ở gần Vô Sinh Hải, là châu phồn hoa nhất ở phía nam Ly Thiên đại lục, bởi vì từ Vô Sinh Hải cung cấp vô số những đồ hiếm quý, trước đây không ít người chuyển sang làm buôn bán thương nghiệp.
Quản sự cũng coi như là gặp qua không ít việc đời.
Đối mặt với đại nhân vật như Cố Xuân Lăng này cũng không nịnh nọt, hết thảy làm theo quy củ.
Sau khi xác định lệnh bài không có sai sót, hắn mới đứng dậy, mang linh thạch đã đổi tốt từ sau bàn ra.
“Đây là linh thạch để ngồi Truyền Tống Trận. Xuân Lăng quân lên đường cẩn thận.”
Cố Xuân Lăng gật gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Bạch Lang ngạc nhiên phát hiện, linh thạch Truyền Tống Trận này với linh thạch mà nàng thường nhìn thấy cư nhiên có chút không quá giống nhau.
Cố Xuân Lăng như biết được nàng nghi hoặc, nhẹ giọng giải thích: “Truyền Tống Trận tuy nói là do năm đại tiên môn kiểm soát, nhưng trong đó vẫn có quá nhiều sự tình không thể khống chế, vì sợ bị người có tâm lợi dụng, lui tới các châu làm loạn, Thái Thanh Tông cùng với cái tiên môn khác mấy năm trước liền ra quy định, nếu muốn ngồi Truyền Tống Trận thì nhất định phải có lệnh bài thân phận, tới chỗ quản sự các châu đổi linh thạch mới được.”
“Cho nên linh thạch này cũng không phải là linh thạch lưu thông trên thị trường?”
Bạch Lang nghe cái hiểu cái không.
Cố Xuân Lăng sờ sờ nàng tóc, đem linh thạch bỏ vào trong lòng bàn tay nàng.
Bạch Lang cúi đầu cảm thụ sự biến hóa linh khí lưu động trong lòng bàn tay, ánh kim nhạt trong mắt chợt lóe rồi biến mất, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Ta đã biết.”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Cố Xuân Lăng, má lúm đồng tiền bên môi ẩn ẩn, giống như là vừa phát hiện cái bí mật gì.
Cố Xuân Lăng vốn chuẩn bị định nói gì đó, lại vừa mở miệng ánh mắt liền dừng một chút, ánh mắt quét một vòng, nghĩ một hồi lại im lặng.
Khi thấy Bạch Lang nhíu mày, mới nhẹ giọng nói:
“Không phải sốt ruột muốn nhanh về tông môn sao? Chúng ta đi thôi.”
……
Mấy người trên phố trước đó thuận thế theo đi ra ngoài, nhưng mà vừa ra đến cửa giao dịch các, người đã không thấy tăm hơi.
“Di, vừa rõ ràng vẫn ở chỗ này? Như thế nào nháy mắt đã không thấy tăm hơi?”
“Từ từ, ta dùng linh điệp thử xem, xem hắn đi hướng nào.”
Một hắc y trong đó sắc mặt lạnh lùng, cắt đứt ngón tay, mặc niệm mấy câu khẩu quyết.
Ở ngay trước mặt bọn hắn, Cố Xuân Lăng đang dùng ẩn thân pháp bảo che giấu khí tức của hắn và Bạch Lang, trong tay đang nắm linh điệp đang đập cánh phật phật.
“Sư huynh, bọn họ đang tìm chúng ta sao?”
Bạch Lang lập tức đoán được.
Vừa rồi ở giao dịch các, Cố Xuân Lăng ra hiệu cho nàng dừng lại, Bạch Lang cũng lập tức phát hiện có người đi theo bọn họ, ở cách vách nghe lén.
Nàng tu vi so ra kém Cố Xuân Lăng, nhưng là Long tộc sinh ra liền có ngũ cảm nhạy bén, cho nên cũng có thể phát giác vài điểm không bình thường.
Chỉ là Bạch Lang không nghĩ ra chính là, nàng vừa mới lên bờ, như thế nào sẽ có người đến theo dõi nàng?
Chẳng lẽ là tới tìm Cố Xuân Lăng?
Nàng liếc mắt nhìn thanh niên sắc mặt bình tĩnh trước mặt.
“Sư huynh quen bọn hắn sao?”
Bạch Lang nhỏ giọng truyền âm.
Cố Xuân Lăng thấy nàng một bộ dáng kinh ngạc, vẻ ủ dột giữa chân mày liền nhạt đi một chút, khẽ lắc đầu:
“Một đám rối gỗ mà thôi, bất quá ta cũng đại khái biết thân phận của bọn hắn rồi.”
Hắn dừng một chút, nhìn Bạch Lang đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, không khỏi nói:
“Không cần lo lắng, những người này không đáng để lo. Ngươi tạm thời lưu tại nơi này, pháp bảo này có công hiệu ẩn thân phòng ngự, chỉ cần ngươi không chủ động bước ra cái vòng tròn này, liền sẽ không bị người phát giác.”
Cố Xuân Lăng nghĩ đến Bạch Lang hiện giờ bất quá là tự ngộ cảnh giới, liền nghĩ phải bảo hộ nàng trước.
“Sư huynh, kỳ thật ta không sợ hãi……”
Bạch Lang vốn muốn nói những người này nàng cũng có thể đánh thắng được, nhưng là Cố Xuân Lăng lại không cho nàng cơ hội này.
Nháy mắt tiếp theo hắn nắm trong tay linh điệp, khi Bạch Lang lại ngẩng đầu, người cũng không thấy bóng dáng.
Cố Xuân Lăng dùng linh thức phong bế toàn bộ hẻm nhỏ ngoài cửa giao dịch các, bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của những hắc y nhân đó.
“Các ngươi là đang tìm ta sao?”
Hắn thanh âm ôn nhuận, ngữ khí không thay đổi.
Những người đó còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị mộc đằng đột ngột từ mặt đất mọc lên cuốn lấy hai chân.
Bạch Lang đây vẫn là lần đầu tiên thấy Cố Xuân Lăng ra tay.
Cảnh giới của hắn tựa hồ so với những kẻ kia cao hơn rất nhiều, tâm niệm vừa động khắp mộc đằng liền mọc lên đầy gai, vây người không còn đường lui.
Năm hắc y nhân vốn đứng cùng một chỗ, nháy mắt bị mộc đằng công kích tách rời ra.
“Bị phát hiện rồi.”
Mấy người liếc nhau, đều không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước.
Nhưng bọn hắn đã có dũng khí tới ám sát Cố Xuân Lăng, liền không chỉ có những thủ đoạn này.
Hắc y nhân dẫn đầu cắn răng lấy ra một quả đan dược ăn vào, mấy người còn lại nhìn thấy thế cũng nhanh chóng động thủ.
Chỉ trong tíc tắc, Bạch Lang mơ mơ hồ hồ liền cảm giác được khí tức của mấy kẻ sát thủ kia vốn là bình thường không có gì đặc biệt liền trở lên không đúng rồi.
Cảnh giới của bọn hắn không có tăng lên, nhưng là nhiều lên một loại tử khí.
Cố Xuân Lăng lại không cảm thấy kinh ngạc đối với hiện tượng này, thoạt nhìn như đã sớm biết.
Hai bên nhanh chóng giao chiến với nhau.
Những kẻ lạnh băng tử khí đó hình như có năng lực làm chậm hành động của đối phương, động tác của Cố Xuân Lăng cũng không có trôi chảy như ban đầu nữa. Hắn hơi hơi nhíu mày, cảm nhận được kiếm khí sượt qua thân thể, liền lấy mộc đằng hóa kiếm chặt đứt nanh vuốt xung quanh.
Trong hẻm nhỏ chỉ cách trước mặt một tầng kết giới đang đấu pháp kịch liệt.
Bạch Lang đôi mắt sáng lên nhìn.
Đối với việc đánh nhau giữa nhân loại sinh ra hứng thú to lớn.
Bất quá cho dù là ăn đan dược, mấy người kia tu vi vẫn là địch không lại Cố Xuân Lăng. Khi hắn dùng đằng kiếm xuyên qua vai một kẻ, trận đấu pháp này rốt cuộc kết thúc.
Làm cho Bạch Lang có chút tiếc nuối.
Bất quá ngoài dự kiến của Bạch Lang chính là, những kẻ hắc y nhân đó cũng không có đổ máu rồi chết, mà là hóa thành một trận sương đen, biến mất không thấy.
Thật giống như vốn dĩ cũng không phải người.
Tại vị trí Cố Xuân Lăng nhìn không thấy, nàng duỗi tay thử bắt, chỉ bắt được một tiểu hồng châu (hạt châu nhỏ màu đỏ).
Cố Xuân Lăng cũng không có phát hiện ra động tác của nàng.
Sau khi sương đen trên mặt đất toàn bộ tan đi, hắn quay đầu, đem đằng kiếm biến trở về lòng bàn tay.
“Sư muội không có việc gì chứ?”
Bạch Lang phục hồi tinh thần, nắm hạt châu trong tay, lắc lắc đầu.
Long tộc thích mấy thứ đồ vật sáng lấp lánh.
Bạch Lang theo bản năng không để lộ ra hạt châu nhỏ trong tay.
Cố Xuân Lăng nhẹ nhàng thở ra.
“Đi thôi, xem ra hành tung của chúng ta ở Nam Chiếu châu đã bị tiết lộ ra ngoài, ở đây lâu một khắc liền nhiều hơn một phần nguy hiểm. Vẫn là mau chóng trở về tông môn thôi.”
Hắn nhướng mày, ngữ khí hơi trầm xuống, hiển nhiên là bởi vì sự tình vừa rồi ảnh hưởng.
“Sư huynh, vừa rồi những người đó là ai a?”
Chờ sau khi vào Truyền Tống Trận, Bạch Lang mới chớp mắt hỏi.
Cố Xuân Lăng không nghĩ tới nàng còn đang suy nghĩ việc này, thở dài, vuốt tóc mai của nàng nói.
“Những người này gọi là Huyết Thanh Tông giáo đồ, trước đây khi chúng ở Đông Uyên Châu làm việc ác, bị ta dẫn dắt đệ tử tiêu diệt hang ổ, liền vẫn luôn ghi hận trong lòng.”
“Huyết Thanh Tông?”
“Vì cái gì kêu tên này?”
Bạch Lang có chút tò mò.
Cố Xuân Lăng tưởng tiểu hài tử thích nghe chuyện xưa, liền nói: “Bởi vì trong cái tông môn này có pháp bảo gọi là Huyết Thanh Châu, thập phần hung tính. Hạt châu này sẽ tự động gọi tên người, nếu là có người đáp lại hạt châu này, liền sẽ trở thành con rối của Huyết Thanh Tông.”
“Dùng âm thanh để giết người, nên gọi là huyết thanh.”
“Vừa rồi mấy kẻ kia đã sớm là vong hồn trong Huyết Thanh Châu rồi, đan dược kia chỉ là đồ vật lưu trữ tử khí của chúng.”
Cho nên cuối cùng mới có thể hóa thành sương đen biến mất.
Đơn giản là những người này sớm đã là người chết.
Bạch Lang nghe đến đây rốt cuộc hiểu rõ.
Chính lúc này, hạt châu trong tay nàng hơi hơi nóng lên, sau khi Cố Xuân Lăng vừa dứt lời liền cất tiếng:
“Ngươi là ai?”
“Bé ngoan, nói cho ta, ngươi là ai?”
“Ta sẽ giúp ngươi, dù ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi nói cho ta tên của ngươi.”
Một đạo thanh âm nhớp nhúa từ hạt châu truyền ra, tựa hồ có tác dụng mê hoặc nhân tâm.
Bạch Lang:……
Linh nghiệm như vậy?
Mang ý nghĩ không động sẽ không chết, Bạch Lang mím môi, thử nói:
“Cảm ơn.”
“—— Ngươi cảm thấy Long Nhật Thiên tên này thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!