Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edited by Hari.
……
Bạch Lang không biết tại sao, rõ ràng nàng rất nghiêm túc chơi vật lộn với vị hôn phu, kết quả lại chọc cho đối phương tức giận.
Vị hôn phu đã vài ngày không để ý đến nàng.
Cảnh tượng ngày đó còn hiện lên ở trước mắt.
Sau khi giường bị sập, vị hôn phu đầu tiên là vẻ mặt không thể tin nổi hỏi nàng vừa gọi tên ai.
Nàng ngọt ngào gọi một tiếng “Quý Tu ca ca”, sau đó vị hôn phu đương trường liền đen mặt.
“Câm miệng!”
Thái dương Yến Phất Quang giật liên tục, nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Lang đang yên đang lành tự dưng bị mắng.
“Ngươi vẫn luôn coi vi sư là Quý Tu?”
Sắc mặt vị hôn phu càng ngày càng khó coi.
Bạch Lang:……
Vi sư là cái gì.
Vi là vi, sư là sư, vi sư lại là cái gì.
Vì thế nàng nói: “Quý Tu ca ca, ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy? Ngươi còn không phải là Quý Tu sao? Mọi người đều biết chúng ta là một đôi. Đừng nhiều lời, mau tới chơi vật lộn đi.”
Nàng nghe theo kiến nghị của Ảnh Ma, khi gọi tên người phía sau thêm hai chữ “ca ca”.
Đáng tiếc Bạch Lang lại bỏ qua hình tượng hiện tại của bản thân.
Hơn nữa…… Nàng còn gọi sai tên.
Yến Phất Quang bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét.
Hòn đá trên ngực vẫn còn đang nằm chềnh ềnh kia.
Hắn hít một hơi thật sâu, trước khi bóp chết Tiểu Bạch Long, đẩy hòn đá ra, đứng dậy.
Yến Phất Quang đai lưng rời rạc, trường kiếm nắm trong tay, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ phủ đầy sương lạnh.
Đám dã nhân bên ngoài đang nghe trộm, nghe nghe, bỗng phát hiện không còn âm thanh, không khỏi ngước mắt nhìn nhau, ghé sát cạnh cửa.
Ai ngờ cửa đột nhiên bị mở ra.
Yến Phất Quang ngữ khí cáu kỉnh: “Cút!”
Bạch Lang không kịp phòng bị bị đẩy ra, còn chưa kịp cảm khái Quý Tu ca ca cư nhiên có thể đẩy được cả cự thạch, đã thấy bóng dáng đối phương nổi giận rời đi, không khỏi ngơ ngác nhìn nhóm dã nhân đang nghe trộm ở ngoài cửa, cả đám nghệt mặt.
Đây, đây lại là làm sao vậy?
Tâm tình thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa, tự dưng lại không vui cái gì a?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng gọi tên thân mật của đối phương là “Thiên” sao?
Bạch Lang ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng nghĩ không ra.
Nhưng bởi vì “Quý Tu” ca ca phẫn nộ rời đi, trận vật lộn buổi tối đã bị tạm dừng lại.
Nàng chỉ có thể chán ngán thất vọng biến trở về hình người.
Cuối cùng, còn cố tìm cho mình một lời giải thích: Hắn đại khái là sợ thua đi.
Thôi bỏ đi, nếu đã là vị hôn phu của mình, vậy mình vẫn là nhường hắn một chút đi.
Bạch Lang nghĩ như vậy, sau đó liền…… không còn gặp qua “Quý Tu” ca ca nữa.
Yến phất Quang sắc mặt xanh mét rời đi, sau đó liền thu được truyền âm phù.
Hắn đứng ở trong rừng cây hít một hơi thật sâu, lại vẫn không nhịn được rút kiếm ra khỏi vỏ, làm cây cối trong rừng đều thấp đi một đoạn.
Trong đêm đen, trên mu bàn tay của thanh niên cẩm y gân xanh phập phồng, Yến Phất Quang nhắm mắt lại, qua một lát mới nhớ tới Bạch Lang nói tên này là Cừu Vân nói cho nàng, môi lại mím chặt.
Một đêm kia, trong khách phòng truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.
Ngay cả các đệ tử Thái Thanh Tông ngủ ở bên cạnh cũng đều bị doạ tỉnh.
“Đây, đây là có chuyện gì vậy?”
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, liền thấy được Phất Quang chân quân sắc mặt khó coi đứng ở một bên, mà cái bóng trên mặt đất đã nửa chết nửa sống.
Châu Khắc:……
“Chân quân, ngài có chuyện gì vậy?”
Hắn thật cẩn thận hỏi.
Khuôn mặt đã lạnh thật lâu của Yến Phất Quang, bỗng nhiên cười nhạt.
“Ma tộc này buổi tối chuẩn bị chạy trốn, vừa lúc bị bổn tọa bắt được, cho nên liền cảnh cáo một chút.”
Mũi kiếm lóe hàn quang còn đang để ở trên cổ Cừu Vân.
Cừu Vân:……?
Chạy trốn? Địa phương quỷ quái này hắn thoát ra ngoài được sao?
Trong lúc ngủ mơ vô duyên vô cớ bị người đánh một trận, cho dù là ai cũng đều không cam lòng. Đáng giận nhất là, đối phương cư nhiên còn đem sự tình đổ hết lên đầu hắn?
Này mẹ nó không bật lại không phải là người.
Cừu Vân tức đến sắc mặt trướng thành màu gan heo, vừa muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt mang theo sát ý của đối phương, trong lòng lộp bộp một cái, sợ hãi nuốt lại lời muốn nói.
Chờ đến khi Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng, nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, Cừu Vân mới dám chảy xuống dòng nước mắt tuyệt vọng.
Mẹ nó, hắn rốt cuộc trêu ai chọc ai rồi?
Nếu để cho hắn biết là ai ở sau lưng hắn nói bậy, hắn nhất định phải cho đối phương đẹp mặt!
Cừu Vân còn không biết đây chính là do mình nhất thời miệng tiện mà gây ra họa.
Thẳng cho đến ngày hôm sau Tiểu Bạch Long nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng buồn rầu ôm mặt, khó hiểu.
“Ngươi nói đến cùng là tại sao a? Có nổi giận thì cũng nên giận xong rồi đi? Chẳng lẽ nam tu đều là đám sinh vật nhỏ mọn như vậy sao?”
Cừu Vân mặt mũi bầm dập còn bị bắt phải nghe tố khổ:……!!!
Mẹ nó, hắn đã nói tại làm sao mà hắn có thể vô duyên vô cớ bị đánh, hóa ra vấn đề là ở trên người Bạch Lang!
Hắn lúc này lập tức liền xem nhẹ ban đầu là chính hắn vô căn cứ suy đoán đến cái gì “Thiên ca ca”, mới dẫn tới việc Bạch Lang nhận sai người, giờ còn trách Tiểu Bạch Long bán đứng hắn.
Bạch Lang cứ nói cứ nói, quay đầu lại liền thấy Ảnh Ma trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì?” Nàng không khỏi hỏi.
Ảnh Ma bị tức đến bật cười.
Người này bán đứng hắn, còn hỏi hắn nhìn nàng làm cái gì?
Nàng không có một chút áy náy chột dạ nào sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Lang: “Ta vừa đang nói chuyện vật lộn.”
Cừu Vân châm chọc mỉa mai: “Ta đây chúc ngươi độc thân cả đời!”
Bạch Lang:……
Đầu nàng đầy dấu chấm hỏi.
Phản ứng đầu tiên là, cái bóng này hôm nay ăn phải ớt cay hay sao mà bốc hỏa lớn như vậy.
Phản ứng thứ hai là —— trên quả ớt kia tẩm gan hùm mật gấu à, sao hắn cũng dám nói chuyện với nàng như vậy?
Thời điểm Ảnh Ma đang cực kỳ phẫn nộ, Long Nhật Thiên nhìn hắn thật lâu, từ lúc suy ngẫm, đến lúc hạ quyết tâm: “Xem ra bổn thủ lĩnh gần đây quá mức hòa ái, làm cho ngươi đã quên mất chừng mực. Còn chưa có ai dám nói chuyện với bổn thủ lĩnh như vậy.”
Cừu Vân sau khi nói xong mới ý thức được không đúng, nhớ ra hiện tại hắn vẫn đang ở trên địa bàn của Bạch Lang.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Bạch Lang sau khi đánh giá xong, cũng đã làm ra quyết định:
“Người tới, đem hắn kéo xuống. Cho hắn học chút lễ nghi.”
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Đám dã nhân cứ gọi là tới cũng rất nhanh đã xuất hiện.
“Đợi đã, ngươi nghe ta nói……”
Khi biểu tình của Bạch Lang trở nên nghiêm túc, Cừu Vân liền ý thức được không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi.
Cừu Vân vừa định mở miệng, Bạch Lang liền nói: “Ngươi câm miệng, ta đời này ghét nhất những kẻ dám bật lại ta!”
Vị hôn phu của nàng cũng là một tên!
Long Nhật Thiên vẫn còn đang phiền não về Thiên ca ca, hôm nay đang muốn phát hỏa thì bị hắn đụng phải, không vui nói:
“Còn thất thần làm gì, còn không mau kéo hắn xuống.”
……
Cứ như vậy, Cừu Vân tối hôm qua mới vừa bị đánh một trận, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, bởi vì miệng tiện mà ở đây lại bị Bạch Lang cho thêm một trận nữa.
Cừu Vân muốn khóc cũng khóc không nổi.
Hắn trước mặt mọi người bị đám dã nhân đánh cho tơi bời, vừa kêu thảm thiết vừa còn phải bảo vệ mông.
“Ai ai ai, đừng đánh mông, muốn đánh thì đánh mặt đi!”
“Đừng đánh mặt, muốn đánh thì đánh mông đi.”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, xuyên tận trời cao.
Qua một lát, liền biến thành “Nhật Thiên thủ lĩnh ta sai rồi, ta về sau cũng không dám nữa!”
“Ô ô ô, ta thật sự biết sai rồi!”
Tiếng kêu thảm thiết của Ảnh Ma làm cho các sư huynh Thái Thanh Tông vừa lúc đi ngang qua phải trợn mắt há mồm.
Từ từ, đây lại là làm sao nữa?
Ai một ngày bị ăn đòn hai lần cũng quá thảm đi?
Bạch Lang lại khôi phục lại thần sắc của Long Nhật Thiên, không chút nào đồng tình hắn.
A, dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bổn thủ lĩnh, tên Trùng Ma này vẫn là kẻ đầu tiên!
Nàng nhất định phải làm cho đối phương nhớ kỹ mới được!
Suốt một canh giờ.
Khi Cừu Vân bị nâng trở về người đều đã vặn thành bánh quẩy rồi.
Hắn buổi tối nằm ngủ trên mặt đất lạnh băng, nghĩ giờ đây mình đến trùng còn không làm được nữa rồi, nước mắt liền ngăn không nổi chảy xuống.
Lúc này cả đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là phải rời khỏi nơi này, rời khỏi đám người ma quỷ này.
Không được! Cứ ngốc mãi ở đây thế này hắn sẽ chết mất!
Hắn nghĩ đến miệng sùi bọt mép, lại hôn mê bất tỉnh.
Khi hắn đang liều mạng muốn ra ngoài. Ở ngoài cũng đã bị lật tung trời.
Mười mấy đệ tử của Thái Thanh Tông và một tên Ma tộc biến mất ở trong Truyền Tống Trận.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này yêu thú đại khảo đã kết thúc, các đại tiên môn đều đã trở về. Minh Di chân quân khi bỗng nhiên nhận được tin tức này hơi kinh ngạc, thiếu chút thì cho rằng mình nghe lầm.
“Mất tích? Sao có thể? Không phải Yến sư đệ dẫn đội sao? Sao có thể bỗng nhiên mất tích?”
Quý Tu nghe thấy lời này, bỗng nhiên nắm chặt tay.
“Chẳng lẽ là Ma tộc quấy phá?”
Khi hắn nói những lời này, trong thanh âm đã mang theo sát ý.
Cố Xuân Lăng trầm tư một lúc lâu sau lắc đầu mở miệng: “Việc này chỉ sợ không có đơn giản như vậy”.
Hắn dừng một chút, lại nói:
“Ta mấy ngày nay vẫn luôn giám thị động tĩnh của Ma tộc bên kia. Bọn chúng giống như cũng đang tìm người.”
Ly Quỷ đương trường mất mạng, chỉ còn dư lại duy nhất Ảnh Ma.
Bên ngoài lúc này đang lan truyền tin tức Ảnh Ma bị Thái Thanh Tông bắt sống, phỏng chừng chính là đang muốn tìm hắn.
Nếu nói như vậy…… Ma tộc bên kia hình như cũng không biết tại sao người lại mất tích?
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nghĩ đến Tiểu Bạch Long, Quý Tu mím chặt môi, tay nắm kiếm càng ngày càng chặt, cho dù đáy lòng biết có Yến Phất Quang ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn không an tâm.
Trên đại điện một mảnh tĩnh mịch, những đệ tử đó một đám cũng không dám nói lời nào.
Duy nhất Quý Tu mở miệng.
“Đã như vậy, vậy ta ra ngoài tìm.”
Thanh niên huyền y lạnh lùng đứng dậy muốn rời đi, lại bị Minh Di chân quân chế trụ.
“Đứng lại!”
“Cứ ở đây đoán đi đoán lại cũng không có kết quả, không bằng để ta tới Truyền Tống Trận chỗ đó tìm xem.” Quý Tu lạnh lùng nói.
Minh Di chân quân nhíu nhíu mày.
“Lúc trước đã ước định với các tiên môn khác, để cho ngươi trong vòng mười năm trước khi thanh trừ hết tàn hồn của Ma Tôn không được ra ngoài, lúc này những người kia mới vừa đi, lại muốn phá lệ sao?”
Minh Di chân quân nói đến chính là ước định giữa các tiên môn mới định ra không lâu trước đây.
Quý Tu tuy rằng là một sợi tàn hồn của Thiên Thần Ma Tôn, nhưng nhiều năm như vậy đã có ý thức của bản thân.
Dưới sự bảo vệ che chở của Thái Thanh Tông, cho dù là các tiên môn khác muốn công kích cũng cần phải suy xét thật kỹ.
Cuối cùng vẫn là Già Ly thánh tăng mở miệng, nói Quý Tu ở trên yêu thú đại khảo một kiếm diệt sát gian tế của Tích Nghiệp Các, cũng không có tâm phản loạn, nên đối xử bình đẳng như đối với các đệ tử khác.
Chuyện này tranh chấp thật lâu.
Bởi vì sự tình liên quan đến Thiên Thần Ma Tôn xác thật không thể khinh thường, cho nên mấy bên thảo luận mãi, cuối cùng chỉ có thể để Quý Tu loại bỏ hết ma hồn, tạm thời ở trong tông thanh tu mười năm.
Đây đã là kết quả tốt nhất.
Minh Di chân quân không muốn hắn bởi vì nhất thời xúc động, lại phá hư tranh chấp thật vất vả mới bình ổn được xuống này.
Thấy Quý Tu không nhượng bộ, Cố Xuân Lăng liền lên tiếng: “Không bằng để ta mang đệ tử đi tìm đi?”
Minh Di chân quân không nói gì.
Đúng lúc này, truyền âm phù sáng lên.
Đây là…… truyền âm phù lúc trước ở Truyền Tống Trận nhặt được, hiện tại sao lại sáng lên?
Trong điện tạm thời dừng tranh luận.
Ánh mắt của Quý Tu với Cố Xuân Lăng cùng đồng thời nhìn lại.
Minh Di chân quân dừng một chút, nhíu mày mở ra, liền nghe thấy một đạo thanh âm quen thuộc.
“Không cần lo lắng, bổn tọa với các đệ tử đang ở trong tâm ma cảnh, ít ngày nữa sẽ phá cảnh đi ra.”
—— Yến Phất Quang.
Minh Di chân quân mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại chợt nhớ tới.
Ít ngày nữa sẽ ra……
Nhưng cũng đã qua một tháng rồi a.
Còn có, tâm ma?
Cái tâm ma gì có thể vây khốn một vị thánh tôn lâu như vậy?
Đuôi lông mày của Quý Tu giãn ra một chút, nhưng tay nắm kiếm vẫn không buông.
Cố Xuân Lăng cũng nhăn lại mi.
Tâm ma?
Cái tâm ma gì mà lợi hại như vậy?
……
Đương nhiên, sự thật chứng minh, tâm ma này không chỉ lợi hại, còn có thể tức chết người.
Bên kia, thấy Bạch Lang còn đang nghi hoặc vì sao hắn nổi giận.
Yến Phất Quang đã biến trở lại thành cỏ đuôi chó cơ hồ bị chọc giận đến muốn cười.
Tiểu Bạch Long này là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?
Hắn mặt vô biểu tình, ngay cả trên lá cây cũng kết sương lạnh, nhướng mày, đối với động tác của Bạch Lang trước sau thờ ơ.
Bạch Lang ôm cỏ đuôi chó, ghé vào bên cửa sổ thập phần ưu sầu.
Nàng vốn cũng không nhàm chán.
Ngốc ở nơi này cùng với những dã nhân kia cũng đã thành thói quen. Nhưng hôm nay không biết tại sao bỗng nhiên toát ra ý tưởng “không thể tiếp tục trì hoãn nữa”.
Ý tưởng này nói cho nàng biết, nếu cứ tiếp tục ngốc ở đây sẽ không phải chuyện tốt.
Ai, Bạch Lang lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng này muốn lắc ra khỏi đầu, lại bắt đầu nghĩ chuyện khác.
Nàng cầm cỏ đuôi chó xoa nhẹ, thình lình nhổ một cọng lá.
“Ngươi nói ta có nên xin lỗi không? Hắn nếu là ghét bỏ ta biến thành cục đá, ta lần sau sẽ chơi đẹp một chút, dùng thịt đè hắn là được rồi.”
Yến Phất Quang lạnh nhạt, lại lạnh nhạt, bỗng nhiên bị nhổ mất một sợi tóc:……?
“Nếu là số chẵn ta sẽ đi xin lỗi. Ngươi nói hắn có thể tha thứ cho ta hay không?”
Hắn hít một hơi thật sâu, ngữ khí ôn nhu từng câu từng chữ: “Tha thứ hay không ta không biết, nhưng nếu ngươi dám nhổ tiếp, ngươi liền xong đời, Tiểu Bạch.”
*Cỏ đuôi chó*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!